C74
Sau khi chiến thắng vòng loại buổi sáng, Kiều Lam thuận lợi tiến vào trận chung kết buổi chiều.
Buổi trưa, Hách Anh và một vài nam sinh khác trong lớp đến rủ bọn cô đi ăn cơm. Đám Bạch Ngọc đều tỏ vẻ “mình biết ngay mà”, đang định kéo Kiều Lam đi cùng thì cô đã từ chối, nói mình phải về ký túc xá có chút việc, bảo mọi người cứ đi trước.
Bạch Ngọc nhìn Hách Anh đang lộ rõ vẻ thất vọng, sau đó lại quay sang Kiều Lam – trông tâm trạng của cô không được tốt cho lắm, cuối cùng dứt khoát chọn đi về ký túc xá với Kiều Lam.
Đợi đến khi những người khác đi rồi, Bạch Ngọc mới hỏi Kiều Lam có phải là tâm trạng cô không tốt hay không.
“Không có.” Kiều Lam nói, chỉ là thấy hơi phiền muộn mà thôi.
Đã nửa năm Kiều Lam chưa gặp người nhà họ Kiều, hôm nay bất ngờ đụng phải Kiều Nguyên, Kiều Lam không khỏi khó chịu. Nếu không phải vì pháp luật không cho phép, cô chỉ ước gì mình có thể tách khẩu khỏi nhà họ Kiều ngay lập tức, từ đó trở đi không còn bất kỳ quan hệ gì với nhau nữa.
Kiều Lam và Bạch Ngọc nói chuyện phiếm một lát, sau đó tình cờ nhắc đến Đàm Mặc.
Hôm nay Bạch Ngọc mới được tiếp xúc với Đàm Mặc ở khoảng cách khá gần như vậy. Cô ấy ngẫm nghĩ một chút rồi nói với Kiều Lam: “Cậu nói đúng thật. Đàm Mặc thoạt nhìn khó gần, nhưng thật ra không đáng sợ lắm.”
“Thấy không?” Kiều Lam cười nói: “Mình vẫn không hiểu tại sao lúc trước cậu lại sợ cậu ấy. Cậu ấy trông đâu có đáng sợ chút nào đâu.”
“Không đáng sợ mà cực kỳ đẹp trai luôn. Thật đó. Hôm nay quan sát cậu ấy ở khoảng cách gần một lúc lâu, mình cảm thấy cậu ấy đẹp trai không kém gì Trần Diệu Dương và Hách Anh đâu.”
“Vốn cậu ấy rất đẹp, thế mà giờ cậu mới nhận ra sao.”
“Bây giờ mới nhận ra cũng đâu có muộn đâu.” Bạch Ngọc nói, sau đó bỗng cảm thán: “Nói cũng hơi buồn, nhưng Đàm Mặc đã đẹp trai lại còn thông minh như vậy, nghe nói điều kiện gia đình của cậu ấy cũng rất tốt, nếu chân của cậu ấy không bị gì cả, có thể đứng lên, thế thì con gái trong trường theo đuổi cậu ấy chắc phải xếp thành hàng.”
Kiều Lam nghe Bạch Ngọc nói như vậy, ánh mắt trở nên ảm đạm.
Nếu có thể đứng lên, nếu không mắc hội chứng Asperger, chắc chắn Đàm Mặc sẽ còn được chào đón hơn cả Hách Anh và Trần Diệu Dương nữa.
Nhiều người nói ông trời rất công bằng, nhưng trên thực tế thì không hẳn là vậy. Kiều Lam chẳng nhìn thấy được bất kỳ sự ưu ái nào của ông trời với Đàm Mặc cả. Anh mắc bệnh tự kỷ, thân thể không toàn vẹn, từ nhỏ cha mẹ đã ly hôn, lớn lên mẹ anh lại qua đời vì tai nạn, như thể tất cả bất hạnh trên cuộc đời này đều giáng xuống người anh vậy.
Nhưng Đàm Mặc đã làm sai điều gì chứ?
Không ai rõ ràng hơn Kiều Lam, rằng thật ra Đàm Mặc là một người tốt bụng và đơn thuần đến mức nào.
Nếu anh có thể tiếp nhận trị liệu thì tốt rồi.
Bạch Ngọc nhìn có vẻ vô tư nhưng thật ra vẫn là một cô gái cẩn thận. Thấy giọng điệu của Kiều Lam hơi trầm xuống, lại nghĩ đến việc Kiều Lam đưa Đàm Mặc đến sáng nay, sau một lúc nhẫn nhịn, Bạch Ngọc hỏi: “Lam Lam à, mình thật sự rất tò mò, tại sao cậu lại tốt với Đàm Mặc như thế?”
Không nói lúc bình thường, chỉ nói riêng sáng hôm nay lúc chơi bài thôi, ngay cả cô ấy cũng cảm thấy Kiều Lam và Đàm Mặc quá mức thân thiết. Kiều Lam gần như là quan tâm chăm sóc Đàm Mặc mọi lúc mọi nơi. Dù là đối với em trai ruột của mình thì Bạch Ngọc vẫn chưa đến mức quan tâm như thế.
Coi như là Kiều Lam cảm thấy Đàm Mặc đáng thương thì cô cũng không nhất thiết phải đến mức như vậy. Nếu như Đàm Mặc là một người bình thường, Bạch Ngọc hẳn là sẽ hơi nghi ngờ mối quan hệ của cô với Đàm Mặc.
Không ngờ rằng, Kiều Lam nghe Bạch Ngọc nói xong thì hỏi ngược lại: “Cậu cảm thấy mình tốt với Đàm Mặc lắm sao?”
Bạch Ngọc chưa kịp trả lời, Kiều Lam đã nói tiếp: “Nhưng so với những gì mà cậu ấy đã làm cho mình thì nhiêu đây chẳng đáng là gì cả.”
Chẳng đáng là gì.
Bạch Ngọc ngơ ngẩn, một lúc lâu sau mới thử hỏi Kiều Lam: “Rốt cuộc Đàm Mặc đã làm gì cho cậu?”
Có thể khiến Kiều Lam nói ra những lời như thế, rốt cuộc Đàm Mặc đã làm những gì?
Làm những gì sao?
Kiều Lam suy nghĩ thật lâu. Anh giúp cô kiếm tiền, tặng quà giáng sinh cho cô, cố ý không tham gia thi để nhường lại cho cô học bổng, ngày nào cũng giảng bài cho cô, lúc cô không có chỗ nào để đi, anh xuất hiện và đưa cô về nhà mình, anh còn tin tưởng cô vô điều kiện.
“Rất nhiều. Không đếm xuể.” Kiều Lam nói. “Nếu nhất định phải nói điều gì đó, thì là nếu không có Đàm Mặc, có lẽ bây giờ mình sẽ không thể nào đi học được nữa, thành tích cũng không tốt như thế này, cuộc sống bị đảo lộn.”
Nếu không có Đàm Mặc, hiện tại cô sẽ phải tìm cách kiếm tiền mỗi ngày, bận bịu từ sáng đến tối, cuộc sống cực kỳ vất vả. Nếu không có Đàm Mặc, vì cuộc sống, có lẽ cô sẽ phải tiếp tục chịu đựng người nhà họ Kiều, tiếp tục ở lại căn nhà khiến người ta ngạt thở kia, mỗi ngày sống trong nơm nớp lo sợ.
Bạch Ngọc luôn nghĩ rằng Kiều Lam đối xử tốt với Đàm Mặc là xuất phát từ sự thương hại và đồng cảm với anh. Cô ấy không ngờ rằng thì ra giữa hai người lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.
“Đàm Mặc rất quan trọng với cậu nhỉ.” Một lúc lâu sau, Bạch Ngọc bỗng nói.
“Đương nhiên rồi.” Kiều Lam cười cười: “Cực kỳ quan trọng.”
Từ khi xuyên đến với thế giới này, cô không có người thân cũng không có bè bạn, lại còn phải sống trong một gia đình kinh tởm và máu lạnh như thế. Đàm Mặc là người đầu tiên thật lòng đối xử tốt với cô, cũng là người tốt nhất với cô trong cả hai kiếp.
Đàm Mặc là người mà cô quan tâm nhất trên thế giới này, là người quan trọng nhất.
Hội thao của trường diễn ra rất nhanh. Buổi sáng vừa đấu loại xong, buổi chiều chính là trận chung kết.
Buổi sáng sau khi chạy xong, Kiều Lam cảm thấy có gì đó không ổn. Ngoại trừ Bạch Ngọc và mấy người bạn cùng ký túc xá ra còn có rất nhiều người khác trong lớp nhắc tên Hách Anh trước mặt cô. Sau đó Kiều Lam mới biết được Hách Anh đã chạy cùng với cô trong lúc cô thi đấu, chai nước mà cô uống sau khi chạy xong cũng là Hách Anh đặc biệt đi mua.
Kiều Lam hơi đau đầu.
Lúc đó cô vừa mới chạy xong, tất cả mọi người xung quanh đều là bạn cùng lớp. Có người đưa nước, cô còn tưởng rằng đó là chuẩn bị cho tất cả vận động viên nên không suy nghĩ quá nhiều, nhận lấy uống.
Cô vốn không biết rằng chai nước đó là do Hách Anh mua.
Trước đó Hách Anh thường xuyên đến chỗ cô hỏi bài, Kiều Lam đã cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng khi đó Hách Anh cũng xem như là kín đáo, vậy nên Kiều Lam cũng không nói gì. Dù sao tất cả mọi người đều là bạn bè khá thân thiết với nhau, Kiều Lam nghĩ rằng mình giữ khoảng cách với cậu là cậu có thể hiểu được.
Nào ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện như thế. Chỉ cần là người biết cô và Hách Anh thì đều sẽ hiểu cậu có ý gì. Chẳng những thế, có lẽ họ còn hiểu lầm điều gì đó.
Kiều Lam cảm thấy mình nhất định phải tìm thời gian nói chuyện rõ ràng với Hách Anh. Nhân lúc mọi thứ chỉ vừa mới chớm nở, chưa có nhiều người biết chuyện, cô phải bóp chết mầm mống này.
Nhưng người tính không bằng trời tính. Sau khi ngày cuối cùng của đại hội thể thao kết thúc, cũng là một ngày trước khi khối mười một được nghỉ, bởi vì không cần lên lớp và học tiết tự học buổi tối nên trong hai ngày nào, bất kể là trên lớp hay ký túc xá thì cũng đều quản lý lỏng lẻo hơn rất nhiều. Thêm đó, mấy ngày này có vài lớp chuyển ký túc xá, khu ký túc 1 tăng thêm nhiều nữ sinh hơn, đều là từ khu ký túc 2 chuyển đến. Để việc chuyển ký túc thuận lợi hơn, nam sinh trong lớp cũng được cho phép ra vào ký túc xá nữ để giúp đỡ khiêng đồ.
Nhân cơ hội đó, Hách Anh trực tiếp thực hiện một màn tỏ tình cực kỳ thu hút sự chú ý.
Chạng vạng tối ngày 30 tháng 9, ngay tại cửa ký túc xá người đến người đi, dưới sự kinh ngạc của đám con trai và những ánh mắt hâm mộ điên cuồng của các cô gái, Hách Anh trực tiếp ôm một bó hoa hồng đỏ đi vào ký túc xá nữ. Lướt qua tiếng hét muộn màng của dì quản lý ký túc, Hách Anh đưa hoa đến phòng Kiều Lam.
Hành động tặng hoa tỏ tình trắng trợn như thế vốn là một chủ đề bùng nổ, mà bởi vì nhân vật chính trong câu chuyện này là Hách Anh, vậy nên mức độ bùng nổ của chuyện này không thể nào hình dung bằng hai chữ bùng nổ được nữa. Nữ sinh nào đi ngang qua phòng ký túc của Kiều Lam mà không ghen tị? Ngay cả mấy cô gái ở cùng phòng với cô cũng đều cảm thán một cách điên cuồng rằng Hách Anh thật sự quá bạo dạn.
Trùng hợp là ngày hôm đó Kiều Lam lại không ở trong ký túc xá. Đến khi cô trở về, hoa vẫn còn để trên bàn, mọi thứ trở nên mập mờ không rõ ràng.
Nếu nói việc Hách Anh chạy cùng Kiều Lam hôm thi là một sự xôn xao nhỏ, vậy thì sau khi cậu tặng hoa, toàn trường từ trên xuống dưới đều biết, Hách Anh đang theo đuổi cô gái xinh đẹp khiến tất cả mọi người phải ngỡ ngàng trong đại hội thể thao. Cậu táo bạo và chủ động đến nỗi khiến người khác vô cùng rung động.
Ngay cả Đàm Mặc cũng biết chuyện.
Hách Anh liên tục dùng những cách càng lúc càng thu hút sự chú ý tỏ tình với Kiều Lam, để Đàm Mặc hiểu rõ được ý nghĩa của từ “thích”, đồng thời cũng cảm nhận được sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ tâm lý vừa mãnh liệt lại phức tạp đi kèm.
Từ sự bực bội đơn giản nhất, cuối cùng Đàm Mặc cũng có thể phân biệt được từng tầng cảm xúc rõ ràng bên trong.
Phẫn nộ.
Đố kị.
Điên cuồng.
Lần đầu tiên Đàm Mặc hiểu được thích là gì, lần đầu tiên cảm nhận được tư vị của thích. Đó là “đắng”.
Hết ngày nghỉ, chờ đợi Kiều Lam không phải là lần kiểm tra tháng đầu tiên sắp đến mà là giáo viên chủ nhiệm đã nén cơn giận suốt cả một tuần.
Lần này Hách Anh gây ầm ĩ quá lớn, ngay cả chủ nhiệm lớp cũng biết được hành động oanh oanh liệt liệt của học trò mình. Sau khi biết người gây chuyện là Hách Anh, ông lại càng tức giận hơn nữa.
Sau khi hết ngày nghỉ quay lại trường học, Kiều Lam và Hách Anh lần lượt bị chủ nhiệm lớp gọi vào văn phòng.
Chủ nhiệm lớp rất “quyền lực”, thái độ của ông đối với học sinh giỏi và học sinh kém quả là một trời một vực. Lúc nói chuyện với Kiều Lam, giọng điệu của ông cực kỳ dịu dàng và ấm áp. Sau khi nghe Kiều Lam nói cô tuyệt đối không có suy nghĩ yêu đương vào cấp ba, càng không có dự định tiến xa hơn với Hách Anh, chủ nhiệm lớp mới hài lòng để Kiều Lam đi về.
Đến lượt Hách Anh bước vào, toàn bộ cơn giận bị kìm nén cả tuần qua của giáo viên chủ nhiệm hoàn toàn bùng nổ.
Hôm đó, hầu như tất cả học sinh học cùng tầng đều nghe được tiếng thét của chủ nhiệm lớp.
“Bản thân cậu đã không lo học hành thì cũng đừng có làm hư học sinh ngoan của tôi!”
Mới tiết tự học buổi sáng mà Hách Anh đãv bị chủ nhiệm lớp giáo huấn. Hầu như tất cả học sinh trong lớp đều liếc nhìn Kiều Lam. Những người có quan hệ khá tốt với Kiều Lam trong lớp, thậm chí còn có cả Bùi Ninh học lớp 28 đều gửi Wechat hỏi Kiều Lam có phải cô và Hách Anh quen nhau hay không.
Tâm trạng của Kiều Lam cực kỳ tồi tệ.
Tình huống không thể nào giải thích này khiến cô vô cùng bực bội.
Cô không hiểu được mình đã sai ở chỗ nào. Có phải lúc đó cô ám chỉ với Hách Anh đã khiến cậu hiểu lầm không? Hay là do Hách Anh quá tự tin, cảm thấy rằng không có cô gái nào có thể từ chối cậu được?
Vậy nên mới chọn cách gây chú ý như thế.
Những lời đồn đại rất nhiều, mà điều khiến Kiều Lam phiền muộn nhất đó chính là rất nhiều người tin đây là sự thật.
Đàm Mặc vừa đến trường đã thấy Hách Anh cúi đầu ủ rũ đi ra khỏi văn phòng. Hách Anh thấy Đàm Mặc thì khẽ gật đầu xem như chào hỏi, sau đó bước vào lớp.
Đàm Mặc nhìn theo bóng lưng Hách Anh, bỗng nhiên nhớ tới dáng vẻ cậu chạy theo sau lưng Kiều Lam hôm cô thi đấu, rồi cả bức hình cậu cầm hoa bước nhanh vào ký túc xá nữ mà ai đó chụp được, dưới tấm ảnh đó là những bình luận “Xứng đôi” của đám học sinh mà anh không quen biết.
Hoa hồng đỏ rực, đỏ đến chói mắt.
Hai chữ đơn giản nhưng còn chướng mắt hơn cả hoa hồng.
Nháy mắt đó, Đàm Mặc bỗng không muốn bước vào lớp nữa.
Anh dừng lại nơi hành lang bên ngoài phòng học. Một lúc lâu sau, từ phòng học mà anh không muốn bước vào, Đàm Mặc nghe thấy tiếng kêu của đám học sinh đang ầm ĩ nhốn nháo. Một trước một sau, Kiều Lam và Hách Anh đi ra khỏi phòng học.
Toàn bộ những âm thanh cảm thán và tiếng thét bị kiềm chế của mọi người đều ập vào tai Đàm Mặc.
Hai người họ đi đâu, định làm gì, muốn nói cái gì…
Đàm Mặc không biết, anh không dám nghĩ đến.
Anh thảng thốt nhớ lại Kiều Lam đã từng nhỏ giọng nói với mình, cô cảm thấy Hách Anh cứ đến tìm mình mãi, cô cảm thấy phiền quá. Thế nhưng sau đó, lời của những người khác lại tràn vào tâm trí của anh.
“Đây chính là Hách Anh.”
“Ai có thể từ chối Hách Anh chứ?”