Nhật Ký Chăm Sóc Vai Ác Ốm Yếu

C96

Trời càng ngày càng lạnh, nhưng dù có lạnh thế nào đi chăng nữa thì hình như cũng không có ảnh hưởng gì đến niềm đam mê bóng rổ của các nam sinh. Mặc dù giáo viên vẫn khuyên mọi người rằng đừng chơi bóng, mặt sân mùa đông cứng hơn bình thường, rất dễ bị thương. Nhưng miễn là tuyết không rơi, trên sân bóng rổ luôn luôn có người.

Ngày nào Kiều Lam cũng đi ngang qua sân bóng rổ nhưng nhìn thoáng qua toàn thấy những đàn em lớp dưới mà cô không quen biết. Những học sinh cùng khối lớp mười hai đã không còn thời gian chơi bóng rổ nữa.

Kiều Lam bước vào phòng học như thường lệ, cô vừa nói chuyện với Bạch Ngọc vừa liếc nhìn sân bóng rổ phía bên kia. Nào ngờ vừa nhìn đã thấy một tên nhóc trắng mập giữa một đám nam sinh cao gầy.

Kiều Nguyên.

Đã lâu không gặp Kiều Nguyên, vóc dáng của nó bỗng cao hơn rất nhiều nhưng có vẻ gầy hơn trước, không còn vừa lùn vừa béo tròn nữa mà trở thành một thằng nhóc cao to khỏe mạnh. Nó ôm bóng rổ chạy trên sân, bóng dáng trông vô cùng mỏi mệt.

Kiều Lam hơi kinh ngạc, cô thật sự không nghĩ đến việc Kiều Nguyên có thể chơi bóng rổ. Nhưng cũng chỉ là nghĩ đến một chút mà thôi, sau đó Kiều Lam nhanh chóng vứt chuyện này sang một bên.

Cho đến gần mười ngày sau, trong trường đột nhiên vang lên tiếng xe cấp cứu khiến rất nhiều học sinh tò mò nhìn ra ngoài.

Xe cứu thương đến nhanh, đi cũng vội, sau giờ học ai cũng hiếu kỳ tìm hiểu xem ngọn nguồn câu chuyện như thế nào, đến buổi chiều thì hầu như trong lớp ai cũng biết. Hình như là một học sinh lớp mười, bị ngã trong lúc chơi bóng rổ, ngã khá nặng, giáo viên thể dục bị dọa sợ, trực tiếp gọi 120.

Tất cả giáo viên đều phải đi họp khẩn cấp. Khi lớp học bắt đầu, chủ nhiệm lớp mượn việc này để nghiêm cấm học sinh chơi bóng rổ. Đám con trai than thở, cho dù bọn họ muốn chơi cũng có thời gian chơi đâu. Lớp mười hai ngay cả tiết thể dục cũng bị mất.

Năm cuối cấp ba chẳng thú vị tẹo nào.

Toàn bộ tiết thể dục đã bị các giáo viên khác chiếm cứ. Tất cả các tiết mục giải trí khác cũng bị hủy bỏ, chẳng hạn như bữa tiệc tất niên các lớp khác hấp tấp chuẩn bị. Lớp mười hai đã thành công bị tạm giam. Thậm chí ngay cả kỳ nghỉ ba ngày cũng chỉ còn lại một ngày nghỉ.

Gần như cả lớp đều đang kêu rên. Kiều Lam nhìn về phía Đàm Mặc bên kia, trên mặt bàn anh có một quyển sách thật dày.

Dạo gần đây ngày này Đàm Mặc cũng ôm quyển sách này đọc. Lúc trước Kiều Lam có nhìn thoáng qua, thấy đó là một quyển sách chuyên về giao dịch chứng khoán, hơn nữa không phải là loại sách hướng dẫn cho người mới bắt đầu mà là kiểu đã rất có chiều sâu. Kiều Lam lật vài trang ra đọc, dù cho cô đã từng học Tài chính, nhìn cũng phải lắp ba lắp bắp.

Bạch Ngọc cảm thán, trong khoảng thời gian lớp mười hai căng thẳng này cũng chỉ có mình Đàm Mặc đọc sách khác giải trí mà vẫn có thể giữ vững thành tích nhất khối. Cô ấy cảm thán xong thì lại hiếu kỳ hỏi tại sao Đàm Mặc đột nhiên bắt đầu nghiên cứu cổ phiếu. Vẻ mặt Đàm Mặc nhàn nhạt, anh nói: “Rất thú vị.”

Kiều Lam dùng tay đỡ cằm, nhìn gò má tinh xảo của thiếu niên. Cô nhớ trước đây không lâu, Đàm Mặc cố ý hỏi cô tại sao lại muốn học Tài chính.

Cô nói bởi vì mình hơi hứng thú với việc đầu tư cổ phiếu.

Mặc dù sau khi học Tài chính cô mới biết ngành đó chẳng giúp gì nhiều cho việc đầu tư cổ phiếu, nhưng lúc đăng ký dự thi thì đúng là lý do đó, nên khi Đàm Mặc hỏi, cô cũng trả lời như vậy.

Nếu như cô nhớ không lầm, Đàm Mặc bắt đầu đọc về chủ đề này chính là vào ngày thứ hai sau khi cô nói xong câu đó.

Mặc dù Kiều Lam đã hơn một lần nhắc nhở mình không nên tư luyến như thế nhưng cô vẫn không khỏi suy nghĩ, có phải Đàm Mặc cố ý tìm hiểu vì cô hay không.

Kiều Lam gối đầu lên cánh tay, nhìn chằm chằm Đàm Mặc đến ngẩn người. Dù sao thì lúc này chủ nhiệm lớp cũng đang cãi cọ với đám học sinh phẫn uất.

Đàm Mặc vốn nhạy cảm với ánh nhìn của người khác, huống hồ Kiều Lam đã nhìn anh chăm chú một lúc lâu. Trong chốc lát, tốc độ tim đập nhanh đến khó tin. Đầu ngón tay đặt trên sách vô thức vuốt nhẹ. Ánh mắt anh khẽ động, bên môi lướt qua ý cười như có như không.

Đàm Mặc hơi cúi đầu xuống một chút, quay sang đối diện với ánh mắt của Kiều Lam: “Sao vậy?”

“Không có gì, không có gì.” Kiều Lam vội vàng dời mắt, lắc đầu, chỉ chỉ quyển sách trên tay Đàm Mặc, nói: “Mặc Mặc, cậu học xong rồi thì dạy mình nhé.”

Vốn là vì dạy cậu nên học.

Đàm Mặc yên lặng thầm nghĩ, nhưng trên mặt lại không có chút biểu hiện nào, anh gật đầu.

Kiều Lam nhìn thẳng vào mắt Đàm Mặc. Cô vẫn không thấy có gì khác thường trong đôi mắt xinh đẹp ấy.

Khuôn mặt của Đàm Mặc có ít biểu cảm, vậy nên Kiều Lam thường quan sát ánh mắt của anh. Thế nhưng chẳng biết tự bao giờ, Kiều Lam phát hiện mình rất khó có thể nhìn ra được điều gì từ trong mắt Đàm Mặc. Lúc anh nhìn cô, đôi mắt kia luôn luôn cười.

Kiều Lam lắc lắc đầu, bỏ hết mớ suy nghĩ lộn xộn. Nói dối, giả vờ. Đàm Mặc làm sao có thể làm được những hành động khó như thế.

Tết Nguyên Đán chỉ có một ngày nghỉ. Dì Trần gọi điện thoại cho Kiều Lam, bảo cô đến nhà ăn cơm.

Sáng thứ bảy học bù xong, Kiều Lam và Đàm Mặc cùng đi ra cổng trường. Rất nhiều người trơ mắt nhìn Kiều Lam và Đàm Mặc cùng lên một chiếc xe sau đó nhanh chóng rời đi. Chẳng qua mọi người đều biết “quan hệ yêu đương” của hai người hiện giờ. Lúc bắt đầu mọi người còn kinh ngạc, giờ đây đã dần dần chết lặng.

Sau khi lên lớp mười hai, số lần Kiều Lam đến nhà Đàm Mặc ít đi rất nhiều. Khó khăn lắm mới đến một lần, dì Trần đã cố hết sức để bổ sung dinh dưỡng cho Kiều Lam.

Cơm nước xong, Kiều Lam đi vào phòng dì Trần đọc sách. Chớp mắt đã đến mười hai giờ, Kiều Lam dọn dẹp đồ đạc xong rồi lên giường đi ngủ, ngủ được mười mấy phút thì lại muốn đi ra ngoài uống nước. Bên ngoài im ắng không tiếng động. Xem chừng mọi người chắc đã đi ngủ nên Kiều Lam không bật đèn, tránh làm phiền đến vợ chồng dì Trần. Kết quả vừa mới bước ra khỏi phòng, Kiều Lam đã tình cờ đụng phải Đàm Mặc vừa đi ra khỏi phòng sau khi tắm rửa xong.

Kiều Lam đâm đầu vào ngực Đàm Mặc. Một tay Đàm Mặc nhanh chóng nắm lấy cánh tay Kiều Lam, tay khác bật đèn hành lang lên.

Đèn màu cam nhạt sáng lên, Kiều Lam nhìn xuống cánh tay và bàn tay phải hữu lực đang chộp vào cánh tay của mình.

Trong nhà quá nóng, ấm hơn hệ thống sưởi của trường không biết bao nhiêu độ. Kiều Lam mặc áo ngắn tay và váy ngắn ở nhà. Thiếu niên vừa tắm rửa xong cũng mặc rất mát mẻ. Phía trên là một chiếc áo phông cộc tay, cánh tay được bao phủ bởi cơ bắp lộ rõ ra bên ngoài. Cơ bắp đẹp đẽ, cổ tay chắc khỏe.

Tóc còn ẩm ướt, thiếu niên hững hờ dùng khăn mặt lau tóc. Trên khuôn mặt tuấn tú còn vương bọt nước, mang theo hơi nước còn chưa tan hết. Kiều Lam bỗng ngẩng đầu, thiếu niên dường như lại cao lớn hơn lúc trước, nhìn xuống cô từ trên cao. Không khí mập mờ đến khó tả đột nhiên bao phủ Kiều Lam một cách mạnh mẽ.

Đó là hormone thuộc về riêng con trai khiến người ta mặt đỏ tim đập.

Kiều Lam ngẩn ngơ một chốc, nháy mắt sau đó, cô cảm nhận được nhiệt độ trên mặt mình.

Đàm Mặc nắm lấy cổ tay Kiều Lam, anh không muốn buông ra nên giả vờ không để ý hỏi cô có bị đụng phải hay không.

Phải chăng là ảo giác, Kiều Lam luôn cảm thấy rằng giọng nói của Đàm Mặc hơi trầm và khàn hơn bình thường một chút. Trong bầu không khí như vậy vào đêm muộn, lỗ tai cô càng lúc càng nóng lên. Kiều Lam vội vàng lắc đầu nói không có việc gì, ngẩng đầu nhìn thoáng qua bên trong phòng Đàm Mặc. Cảm thấy bình tĩnh rồi, cô liền chuyển chủ đề: “Sao cậu còn chưa ngủ?”

“Ừ.” Ngón tay của Đàm mặc khẽ vuốt nhẹ trên cổ tay Kiều Lam, lúc này anh mới miễn cưỡng buông cô ra, nói: “Đang định đi ngủ.”

“À.” Kiều Lam cúi đầu nhìn cổ tay một chút rồi lại nhìn Đàm Mặc sắc mặt bình thường. Cô không dám nhìn anh tiếp nữa: “Mình xuống phòng bếp uống nước. Mặc Mặc, cậu cũng nghỉ ngơi sớm chút đi.”

Uống xong một ly nước, nghe thấy tiếng Đàm Mặc trở về phòng đóng cửa rồi, Kiều Lam ngồi trên ghế ngơ ngẩn một lúc lâu, sau đó mới trở về ngủ tiếp.

Kết quả trằn trọc mãi vẫn không ngủ được, vừa nhắm mắt chính là hình ảnh Đàm Mặc nắm lấy cánh tay cô và cảm xúc khi cô đâm vào ngực Đàm Mặc.

Đàm Mặc thật sự đã thay đổi. Anh cao lớn hơn, thân hình cường tráng, sự ngô nghê, trẻ con đã biến mất. Từ cậu nhóc ngày nào, anh càng ngày càng giống một người đàn ông. Toàn thân trên dưới tất cả đều là hormone khiến cô không chống đỡ được.

Kiều Lam bực bội vùi đầu vào gối.

Dừng lại, dừng lại, kiềm chế!

Học hành, học hành, học hành cho giỏi!

Nhưng có một số việc càng muốn quên thì lại càng nhớ rõ. Hơn nữa không biết chuyện gì xảy ra, Đàm Mặc lại mặc một chiếc áo thun cộc tay khác màu đen, lộ ra hai cánh tay cơ bắp đi tới đi lui trong nhà.

Khi Bạch Ngọc trở lại ký túc xá đã nhìn thấy Kiều Lam nằm úp sấp ở trên giường. Cô ấy vui vẻ đi tới hỏi cô làm sao vậy, Kiều Lam trầm mặc một lúc lâu, thật lòng thật dạ mếu máo.

“Thật khó cho mình quá.”

Khó cho cậu cái gì cơ? Bạch Ngọc sửng sốt.

Ầy, không có gì. Kiều Lam đứng dậy từ trên giường: “Đi thôi, đến lớp. Học tập thật giỏi, ngày ngày tiến lên!”

Bạch Ngọc: “…”

Tết Nguyên Đán trôi qua thì lập tức đến kỳ nghỉ đông. Nhưng kỳ nghỉ đông của lớp mười hai ngắn đến khó coi, nhà trường quy định các lớp phải học bù đến hai mươi tám tháng chạp. Hết học kỳ, các khối còn lại vui vẻ về nhà, học sinh lớp mười hai ghé vào bệ cửa sổ nhìn các em trai em gái lớp dưới đi xa mà nghẹn ngào im lặng.

Điều duy nhất khiến người ta cảm thấy được an ủi đó chính là không cần phải chạy bộ buổi sáng, vậy nên mỗi ngày đến trường muộn một chút, mọi người có thể ngủ lâu hơn một chút. Hơn nữa ngoại trừ việc đó ra, dao gần đây trường học cũng không quá nghiêm ngặt. Có học sinh muốn đi ra ngoài, bảo vệ canh cổng cũng sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.

Đàm Mặc quy củ cũng đến lớp, mặc dù anh không nghe giảng mà vẫn đang nghiên cứu cổ phiếu của mình.

Kiều Lam tò mò hỏi anh có thử một lần không.

“Có.” Đàm Mặc nói, dứt lời lại bổ sung một câu: “Dùng tiền trong thẻ của cậu.”

Thẻ của cô?

Lúc này Kiều Lam mới nhớ ra, lúc trước cô có đưa thẻ ngân hàng của mình cho Đàm Mặc.

“Lỗ thì tính cho mình, lời thì để cho cậu.” Đàm Mặc cười cười. “Yên tâm.”

Kiều Lam mỉm cười. Cô cũng không có gì phải lo lắng. Tối đa trong thẻ của cô cũng chỉ có hơn một vạn, hơn một vạn đối với Đàm Mặc mà nói thật sự quá ít. Kiều Lam đoán là Đàm Mặc tự mình đầu tư, sau đó tiện tay mang theo một chút tiền của cô mà thôi.

Kiều Lam hơi tò mò. Đàm Mặc thông minh như vậy, với phương diện này không biết anh thế nào. Kiều Lam cực kỳ hứng thú hỏi: “Giá thị trường thế nào?”

Đàm Mặc ngẫm nghĩ rồi nói: “Ổn.”

Đàm Mặc nói ổn tuyệt đối không chỉ là ổn thôi. Kiều Lam cảm thán. Quả nhiên là Đàm Mặc, làm chuyện gì cũng giỏi như thế hết.

Hai người đang nói chuyện, đột nhiên có bạn học gọi Kiều Lam, nói bên ngoài có người tìm cô. Kiều Lam thuận miệng hỏi là ai, bạn học kia nói: “Hình như là mẹ cậu.”

Nụ cười trên mặt cô bỗng biến mất sạch.

Sau một lát trầm mặc, Kiều Lam xoay người đi ra khỏi phòng học.

Những người khác chưa từng cảm thấy có vấn đề gì cả. Ngay đến Hách Anh lúc nào cũng chú ý đến Kiều Lam cũng không cảm thấy có chuyện gì không ổn. Chỉ có Bạch Ngọc và Đàm Mặc biết tình huống gia đình của Kiều Lam. Sắc mặt của Bạch Ngọc cũng không được tốt cho lắm. Cô ấy quay đầu định hỏi Đàm Mặc thì đã thấy anh đứng lên, đi theo Kiều Lam ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui