Nhật Ký Chạy Trốn Của Giống Cái

Chính phủ Liên Bang bởi vì Thiếu Tướng cùng Thống Đốc luân phiên "đi theo địch" mà lần nữa lâm vào khẩn trương cao độ. Tất cả mọi người đều biết, hai người này rất có thể sẽ trở thành bật lửa châm ngoi tín hiệu chiến tranh, sẽ hoàn toàn phá vỡ sự hoà bình.

Mặc kệ có bao nhiêu người cầu nguyện hoặc là than thở, nhân vật mấu chốt toàn bộ sự kiện lại đang ngủ ở trong ổ chăn ấm áp, ăn vạ không chịu rời giường.

Gương mặt cọ cọ chăn, ước chừng qua vài phút hai mí mắt mới không tình nguyện chính thức chia tay.

"Karen dậy rồi? Mau đi rửa mặt, chúng ta cùng đi ăn sáng."

Một giọng nói ngọt lịm vang lên. Chủ nhân của giọng nói cũng là một người đàn ông đẹp trai phong độ, có thể nói là hiếm thấy. Theo lý mà nói vào sáng sớm khi tỉnh dậy, nhìn thấy một ánh mắt sủng nịch của một người như vậy nhìn mình, ai mà không hạnh phúc bay bổng?

Nhưng Gia Lôi lại kêu rên một tiếng, trực tiếp đem đầu chôn dưới gối. Bởi vì biết tỉnh lại sẽ nhìn thấy cái gì, Gia Lôi mới không muốn mở mắt.

Anson bao giờ mới thôi đây? Một núi băng lãnh khốc chuyển thành con đường gió xuân ôn nhu nhẹ nhàng. Rợn người mà!

Kể từ thời điểm kia, Gia Lôi đã cấm Anson vào phòng. Nhưng mỗi ngày thức dậy đều có người hầu hạ ở mép giường. Chỉ cần hé mắt là có thể chuẩn xác nhìn thấy nụ cười "hiền hậu" kia. Quả thực không khác quỷ sai đến bắt hồn. Mỗi lần đều có thể dọa Gia Lôi da đầu tê dại, sống lưng lạnh lẽo.

Tưởng tượng khi mình ngủ say, có một người yên lặng nhìn chằm chằm mình, còn có khả năng nhìn cả một đêm, Gia Lôi liền thấy cả người không thoải mái.

Càng đáng ghét hơn khi Gia Lôi không hề tỉnh lại lần nào khi Anson lẻn vào phòng.

Tính cảnh giác của ta đâu rồi? Khả năng phòng bị đâu rồi? Chẳng lẽ sau mỗi lần dùng năng lực dịch chuyển không gian đầu óc sẽ suy giảm sao?!

Đối với thái độ tránh né rõ ràng của Gia Lôi, Anson lại xem như chuyện quen thuộc. Hơn nữa biểu tình vừa rối rắm vừa tức giận kia trong mắt hắn là rất đáng yêu.

Đây có thể coi như là một loại tình thú phải không? Ha hả, chỉ có chính hắn mới có thể xem được cảnh tình thú này!

Tưởng tượng như vậy, ánh mắt vốn sủng nịnh lại càng thêm nhu hòa. Hắn chậm rãi đi đến mép giường. Không màng thiếu niên phản kháng đem "chôn sống" chính mình, Anson ôm người vào trong lòng ngực.

"Karen, em lại muốn dụ dỗ ta rồi."

Gia Lôi nhấc chân muốn đạp người đang bôi nhọ mình. Nhưng Anson nhanh tay hơn, chế trụ mắt cá chân của đối phương. Tay ở trên bàn chân trần trụi, ái muội ma sát mắt cá chân. Hắn cứ ma sát đến khi Gia Lôi đỏ mặt lên, trong ánh mắt bắn ra sát ý bốn phía, hắn mới lưu luyến buông tay ra.

"Ta không có nói sai đâu. Nhất cử nhất động của Karen đều đang câu dẫn ta. Không tin sờ sờ nó đi, cứng sắp nổ tung rồi."

Đôi mắt màu xanh bích đầy tội nghiệp nhìn Gia Lôi, nhưng động tác trên tay một chút cũng không đáng thương. Anson dắt tay Gia Lôi trực tiếp để ở tiểu huynh đệ của mình, vừa xoa vừa ấn, chỉ chốc lát giọng nói liền tràn ra rên rỉ hưởng thụ khe khẽ.

Ta giẫm chết ngươi cái tên vô liêm sỉ mặt dày này. Đây tuyệt đối không phải Anson Alfred cao ngạo lạnh lùng mà ta biết. Đúng rồi, là Sullivan biến thái. Đồ chết tiệt kia, rốt cuộc ngươi đã nhồi nhét thứ cặn bã gì vào đầu Anson? Sao Anson càng ngày càng biến thái giống ngươi?

"Buông ra!"

Dùng sức vừa đánh vừa đá, nhưng Gia Lôi cũng không thoát được. Bàn tay bị khống chế kéo trở về, cảm giác vật trong lòng bàn tay đang run run. Gia Lôi ngoài mặt cười nhưng trong lòng không cười, ngẩng đầu nói.

"Có tin ta bẻ gãy nó hay không?"

"Tin. Em vĩnh viễn đều không nương tay đối với những người yêu em."

Nói tới đây Anson càng thêm ủy khuất. Người khác đi theo đuổi người mình yêu thì chỉ cần đánh bại mấy đối thủ là được. Có ai vất vả như hắn phải mỗi ngày đề phòng người mình yêu chạy trốn hay không?

Hắn đã nhiều năm không vừa mắt người nào. Nay đã gặp gỡ một người tốt đến nỗi khiến cho người ta phải câm lặng. Khi tìm thấy người mình thích đồng thời còn kéo theo mấy đối thủ cạnh tranh không tầm thường.

Hắn không sợ tình địch nhiều, cùng lắm thì đánh, đánh chết hay đánh cho tàn phế cũng không có ai nói cái gì. Hắn chỉ sợ tình địch quá đặc biệt, tỷ như là Thủ lĩnh.

Buồn bực cắn cổ người gây hoạ, cắn đến thiếu niên trợn mắt tức giận mới buông ra, rồi đau lòng liếm liếm dấu răng.

Hắn luôn kính yêu Thủ lĩnh như Thần. Nhờ có Thủ lĩnh đem hắn từ vực sâu cứu vớt ra. Từ ngày được cứu ra đó, hắn liền quyết định đời này chỉ vì Thủ lĩnh mà sống.

Gặp được Karen là ngoài ý muốn, yêu Karen càng ngoài ý muốn hơn. Hắn thấy may mắn vì ông trời lại cho mình một cơ hội có được hạnh phúc, cho nên mới đi theo đuổi, ảo tưởng sẽ thời thời khắc khắc dính chặt bên người Karen, đuổi đi hết những tình địch có ý đồ mơ ước Karen.

Nhưng nếu tình địch là Thủ lĩnh thì sao? Hắn thật sự không có lòng tin có thể đánh bại Thủ lĩnh cướp lại Karen.

Cúi đầu, thấy thiếu niên làm mình tâm phiền ý loạn đang lặng lẽ trốn thoát, Anson bực mình xoay người áp đảo Karen.

"Nói rõ ràng cho ta nghe, em rốt cuộc khi nào mới tha thứ cho ta? Bằng không em cứ phế bỏ nó. Để ta nhìn thấy em liền khó chịu. Không muốn vì khó chịu lại chọc em không vui. Em không vui vẻ lại sẽ nghĩ cách chạy trốn. Ta biết sau đó sẽ càng khó khăn hơn so với hiện tại."

Nói xong Anson lại nắm tay Gia Lôi lần nữa để lên vật đã cứng rắn kia.

"Ta dứt khoát đem hết vận mệnh của ta giao cho em, tùy em xử trí, dù ra sao cũng không oán không trách."

Dứt lời Anson hung hăng hôn lên môi Gia Lôi, hết hút lại mút, như là muốn đem Gia Lôi ăn vào trong bụng.

Điên cuồng hôn không bao lâu, Gia Lôi liền đẩy Anson ra, cười như không cười, nói.

"Đây chính là ngươi nói, đừng có hối hận."

Năm ngón tay siết chặt.

Ta siết!

Gia Lôi muốn làm như vậy thật lâu rồi. Đương nhiên chỉ là tưởng tượng bóp nát hung khí, chặt đứt nguồn gốc sinh con cháu của Anson.

Nắm một chút lại buông ra. Vỗ vỗ tay, bỏ lại Anson đổ mồ hôi lạnh, Gia Lôi khoan thai đi rửa mặt.

Thân thể cong thành con tôm luột, đôi tay Anson che lại chỗ thịt bị đau đớn khó nhịn. Hắn ngã vào mép giường, thân thể run rẩy, dùng ánh mắt ai oán nhìn bóng dáng của người bỏ đi không chút lưu luyến kia.

Đau quá, đau quá. Ta bất quá chỉ nói vậy mà thôi. Karen sao có thể làm thật chứ? Nếu không phải hiểu tính tình của Karen, theo bản năng đặt những biện pháp bảo vệ ở chung quanh tiểu huynh đệ. Thì rất có khả năng ta thật sự trở thành người đàn ông đáng thương nhất ở thế kỷ mới, bị người yêu bóp chặt làm tàn phế.

Bất quá mới vừa rồi đôi mắt Karen rất sáng, bộ dáng cũng thật xinh đẹp. Thủy tinh đẹp nhất thế gian cũng không trong và sáng như cặp mắt kia, càng nhìn càng mê người. Hơn nữa Karen chỉ mặc quần lót. Quá gợi cảm đi. Eo thon nhỏ lại mềm dẻo. Mông căng tròn, vểnh lên. Hai điểm hồng trước ngực càng làm người nhìn trong lòng ngứa ngáy.

Nghĩ về hình ảnh đó, vật bị "sưng vù" lại lần nữa trương phình với tốc độ nhanh chóng, khôi phục tới trạng thái sưng to.

" Ui "

Cảm giác đau đớn theo dây thần kinh tạo áp lực làm Anson nhe răng nhếch miệng. Cúi đầu, Anson căm tức nhìn thứ đáng giận kia. Bản thân mình đang đau mà nó còn hưng phấn ngẩng cao đầu. Căm giận nhỏ giọng chửi mắng.

"Ta đau như vậy ngươi còn có thể cương lên, có bệnh à."

"Tít... tít... tít..."

Một tin nhắn truyền đến. Anson theo bản năng nhìn phòng tắm một cái. Thấy Gia Lôi cũng không có đi ra, hắn mới mở thiết bị ra xem tin.

Quả nhiên không phải hắn đa tâm. Nội dung tin nhắn xác thật có liên quan đến người yêu của mình.

Jia Paer Garfield lại đến đây? Tên kia phản ứng rất nhanh. Dù nói như thế nào thì cả hai đã thừa nhận nhau, thề cùng nhau bảo vệ, cùng cạnh tranh công bằng. Hắn tới thì tới đi, chỉ cần hắn có thể tìm được cửa vào tổng bộ Dark Clan, ta tuyệt đối không ngăn cản hắn gặp Karen.

Còn ngài Thống Đốc Leopold nữa, ở bên kia thoải mái đợi đi. Sao vì Karen mà tính tình lại biến đổi lớn như thế? Karen không thích hắn, ta cũng không thừa nhận hắn. Hắn không có tư cách đứng vào hàng ngũ những người ở bên cạnh Karen.

Không được, mấy ngày này quan hệ giữa Dark Clan cùng Chính phủ Liên Bang rất căng thẳng. Tin tức có liên quan với Leopold cũng đều là năm lần bảy lượt mới truyền tới. Lỡ như lần này hắn đến là có mục đích riêng thì sao? Vẫn là tự mình đi nhìn xem rồi hãy cho kết luận đi.

Lưu luyến nhìn phòng tắm, Anson hít sâu một hơi, ưỡn ngực ngẩng đầu đi ra khỏi phòng Gia Lôi.

Anson ra khỏi phòng không lâu, lúc này Gia Lôi mới nửa híp mắt mắt lắc lư đi ra tới.

Quét mắt nhìn một vòng, không có nhìn thấy bóng dáng Anson. Gia Lôi khẳng định tên khó giải quyết, cứ liều chết quấn lấy chính mình không bỏ, đã rời khỏi. Tâm tình vui sướng thay đổi quần áo chỉnh tề nhanh chóng ra khỏi phòng, Gia Lôi đi đến chỗ không có Anson để nghiên cứu cách làm như thế nào rời khỏi Tổng bộ Dark Clan này.

Lần trước có thể giữ được mông không nở hoa là ỷ vào việc Anson không dám bức quá tàn nhẫn. Có trời mới biết sắp tới hắn còn có thể thu tay lại hay không. Đem hy vọng đặt trên mình người khác cũng không phải tác phong của đạo tặc đủ tư cách nên có.

Mới vừa ra khỏi phòng đi không được mấy bước, Gia Lôi liền nhìn thấy người vẫn luôn đến tâm sự cùng mình. Lâm Ân từ cách đó không xa đang đi tới, sắc mặt Gia Lôi biến đổi, không nói một lời, bước chân nhanh hơn, quay đầu bỏ chạy.

Dính vào hắn, ta còn trốn được sao? Những người lòng dạ hẹp hòi đều phải tránh xa, ông đây không thể hầu hạ.

Lâm Ân trợn mắt há hốc mồm nhìn Gia Lôi phóng nhanh như tia chớp. Không thích hắn đến cỡ nào mà mới vừa nhìn thấy hắn liền liều mạng chạy trốn? Đến mức như vậy sao? Đến nỗi như vậy sao!?

Trong lòng chính là đang phát điên hò hét, bên tai lại vang lên tiếng cười đè nén khụt khịt, Lâm Ân âm trầm ngẩng đầu. Nhìn lên lầu hai, hắn thấy chính là Thủ lĩnh vô lương đang bụm miệng cười. Lại nhìn thấy bên cạnh Thủ lĩnh có vài vị đứng đầu Dark Clan cũng đang nghẹn cười, nghẹn đến đỏ mặt tía tai. Khuôn mặt đẹp đẽ của Lâm Ân nháy mắt vặn vẹo, nhìn theo hướng Karen đã vội vàng lẫn trốn.

Karen chờ đó mà xem!

Thấy hay không thấy, Gia Lôi không quan tâm. Lúc này Gia Lôi đang nhìn một màn hình ngơ ngác xuất thần. Đôi mắt đầy cảm xúc phức tạp, ai cũng không biết người này đang suy nghĩ cái gì.

Nơi này là tổng đài điều khiển, những màn hình điện tử phủ kín toàn bộ phòng. Mỗi một màn hình cho thấy một khu vực, có vài hình ảnh là thông qua vệ tinh truyền tới từ một hành tinh khác. Mà Gia Lôi đang hoàn toàn tập trung vào một màn hình có hình ảnh Garfield....

Hình ảnh trên màn hình thực rõ ràng, rõ đến mức bộ dáng của Garfield hiện lên không sai chút nào trong tầm mắt Gia Lôi.

Trong trí nhớ của Gia Lôi, Thiếu Tướng Garfield luôn mặc quân trang nghiêm chỉnh, diện mạo chăm chút cẩn thận không hề cẩu thả. Mà lúc này Garfield là đầu tóc rối loạn, quần áo không gọn gàng, thậm chí dưới chân không có mang giày.

Hắn bắt lấy một giống đực có bộ mặt bị đánh đến hoàn toàn biến dạng, lớn tiếng chất vấn.

"Karen ở nơi nào?"

"Ai nha, ai nha... Một cảnh tượng chấn động lòng người nha. Vị Thiếu Tướng trẻ tuổi, dũng mãnh, vô địch thiên hạ của chúng ta, vì tình yêu mà không màng hình tượng. Giống như phát điên, đơn phương hành hạ người khác đến chết. Điều này có phải làm người ta thực cảm động hay không?"

Đứng nghiêng người dựa vào cửa, Sullivan nở nụ cười âm dương quái khí. Thấy Gia Lôi không nói lời nào, cũng không quay đầu lại, ánh mắt Sullivan đột nhiên lộ ra mấy phần âm u.

"Như thế nào rồi? Từ trước đến nay Gia Lôi nổi tiếng có ý chí sắt đá cũng có một ngày bị người khác làm cảm động sao? Bởi vì nhìn thấy bộ dáng tiều tụy của Jia Paer Garfield? Hay bởi vì quần áo của hắn không chỉnh tề, cả giày cũng không mang?"

Một bước một câu, đến khi chữ cuối cùng thoát ra khỏi miệng thì Sullivan vừa vặn đi đến bên cạnh Gia Lôi.

"Gia Lôi, ngẩng đầu nhìn ta."

Bởi vì ghen tuông, ngữ khí của Sullivan cũng không tốt. Trong thanh âm mang theo thói quen ra mệnh lệnh, lời vừa ra khỏi miệng hắn liền thấy hối hận.

Gia Lôi không phải thủ hạ của hắn. Hắn dù có giận đến đâu cũng không thể quên quan hệ của hai người. Nói trắng ra là hiện tại địa vị của hắn so với Gia Lôi còn thấp hơn một ít. Bằng không cũng sẽ không có việc bị người ta quăng cho vẻ mặt lạnh lùng hai ngày, cả một câu oán trách, một lời nói nặng hắn cũng không dám nói.

Sullivan đang ảo não suy nghĩ cách vớt vát, thiếu niên bị ra mệnh lệnh lại yên lặng ngẩng đầu. Đôi mắt chớp chớp nhìn hắn, ngoan ngoãn đến không chịu nổi.

" Ta...... đi...... "

Hắn rối rắm đến tâm can loạn lên rốt cuộc là vì cái gì?

Bất quá nhờ như vậy, không khí khó xử giữa hai người cũng hòa hoãn không ít. Sullivan hung hăng xoa xoa đầu tóc của Gia Lôi. Hắn vừa tức cũng buồn cười, chịu không được đem thiếu niên bày ra vẻ mặt vô tội ôm vào trong lòng ngực.

"Gia Lôi, em chỉ có thấy Garfield chật vật, sao không nghĩ đến khi Anson biết em chết đã tuyệt vọng như thế nào? Không chỉ có Garfield bị như vậy, Anson cũng không khá hơn, thậm chí so với hắn càng đau lòng nhiều hơn."

Dù sao không thể để Gia Lôi để ý Garfield, phải để người Dark Clan chiếm được lợi thế mới tốt.

Dùng ngón trỏ nâng mặt Gia Lôi lên, Sullivan nhìn xuống đôi mắt màu bạc thấy không rõ cảm xúc kia.

"Gia Lôi......"

Giọng khàn khàn nỉ non, ngón cái cọ xát cánh môi đỏ tươi.

"Em thông minh như vậy, có cái gì không nhìn ra? Em chỉ là không muốn để ý người khác, không muốn giao tình cảm ra mà thôi. Nếu thật sự không muốn giao trái tim cho ai, cũng đừng dễ dàng vì ai mà cảm động. Đã cảm động, cũng không thể chỉ vì một mình Garfield. Hiểu ý ta, có phải hay không?"

Không muốn hiểu!

Sullivan nói thực rõ ràng, hoặc là không để ý tới một người nào, hoặc là cho mọi người cơ hội. Nói cách khác hoặc là cả đời độc thân bị một đám người vây đến già, hoặc là chủ động gả cho một đám người vui vẻ sống bên nhau đến già.

Hai cái kết cục đó có khác nhau sao? Có sao!?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui