Gia Lôi híp mắt nhìn Burley Brooke, cũng không nói lời nào.
Thật không nghĩ tới ở dưới loại tình huống này sẽ nhìn thấy người có cùng huyết thống với mình. Đúng vậy, chỉ là người có cùng huyết thống!
Từ thời điểm ở hành tinh Tuần Trăng Mật ngoài ý muốn nghe được đối thoại của Burley Brooke, Gia Lôi đã bắt đầu căm ghét hắn, cũng không muốn xem hắn là em trai.
“Được rồi, đừng cứ khen ta như thế. Tiếp tục khen ta sẽ đỏ mặt mất.”
Nở nụ cười ôn hòa, Burley Brooke lên tiếng cắt ngang lời thao thao bất tuyệt thổi phồng của vị phụ huynh kia. Hắn nửa ngồi xổm xuống, giọng nhẹ nhàng thân thiện nói:
“Trước đây ta và Karen tiên sinh từng có dịp gặp mặt một lần. Ta nghĩ Karen tiên sinh hẳn là sẽ cho mình vài phần thể diện, phải không?”
Nói xong, Burley Brooke khom lưng duỗi tay, chậm rãi đem Gia Lôi ôm vào trong lòng ngực. Môi hắn tiến đến bên tai Gia Lôi, hạ thấp giọng đến mức gần như không thể nghe thấy, nói.
“Anh trai à, rời nhà nhiều năm như vậy, ngươi không nghĩ về nhà nhìn một lần sao?”
Cả kinh, Gia Lôi vừa định ngẩng đầu, sau cổ bỗng nhiên phía sau gáy nghênh đón một cú va chạm. Chỉ kịp hừ nhẹ một cái, Gia Lôi đã ngất xỉu ở trong lòng ngực đối phương.
“Karen tiên sinh? Ngươi làm sao vậy?”
Giả bộ nôn nóng, Burley Brooke lay động thân thể Gia Lôi hai cái. Sau đó hắn liền xoay người nhìn vẻ mặt vì lo lắng mà toát mồ hôi lạnh của mấy vị phụ huynh kia, nói:
“Không biết vì lý do gì mà Karen tiên sinh lại bị ngất đi rồi. Nhà ta có phòng y tế đầy đủ thiết bị cần thiết, trước tiên ta sẽ mang hắn trở về kiểm tra một chút. Nếu không có gì trở ngại mới thông báo cho Thiếu Tướng Garfield tới đón người, các người thấy thế nào?”
Còn có cách nào có thể tốt hơn cách này? Nếu đem Karen nửa chết nửa sống giao trả cho Thiếu Tướng Garfield, thì có khác gì tự đi vào con đường chết? Sao không đợi thêm chút thời gian, đến khi Karen tỉnh táo hơn mới trả người?
Hơn nữa…… hình như việc Karen bị té xỉu và vết cắn ở nơi đó có quan hệ?
Ba bé rắn chột dạ, cũng không dám ngẩng đầu. Hắn liên tục thúc giục Burley Brooke.
“Chúng ta biết cân nhắc nặng nhẹ. Cậu mau mang Karen tiên sinh về nhà kiểm tra thân thể đi.”
“Đúng vậy đó, chúng ta sẽ chờ đến khi Karen tiên sinh tỉnh lại, sau đó mới thông báo cho Thiếu Tướng Garfield tới đón người.”
Một vị phụ huynh khác cũng lên tiếng đồng tình hùa theo. Rốt cuộc ai trong số bọn họ cũng không muốn thành pháo hôi.
Được đến bốn người đồng tình, Burley ôm Gia Lôi rời đi.
Bốn người lớn yên lặng vẫy tay đưa tiễn Burley.
Thật lâu sau, người ba căm giận đem đứa con trai của mình từ bả vai kéo xuống, tiếp theo quăng mạnh một cái.
Bé rắn bị ném xuống đất nước mắt lưng tròng đầu óc choáng váng. Thật sự chịu không nổi, nó dứt khoát biến trở về hình người, liều chết bám vạt áo ba mình không buông tay.
“Ba ba xấu xa. Có muốn con nói cho mẹ biết là ba đã ngược đãi con không?!”
Ba bé rắn trừng nó.
Không cần nói cho mẹ mày làm chi. Ba của mày có khả năng cũng sống không được bao lâu nữa rồi. Đồ đứa con nghịch ngợm!
Ở nơi khác.
‘ Ôi ’
Rên nhẹ. Từ trong bóng tối tỉnh lại, Gia Lôi nhẹ nhàng nâng mi mắt. Trong mắt hiện lên một tia mê mang. Nhưng thực mau, Gia Lôi liền hồi tưởng lại mình là như thế nào lâm vào hôn mê. Theo bản năng Gia Lôi giật giật tay chân.
Quả nhiên, trên cổ tay cùng mắt cá chân truyền đến xúc cảm lạnh lẽo.
Ta đang bị cố định chặt chẽ ở trên ghế, căn bản hoạt động không được!
“Tỉnh rồi à? Ta cho rằng mình còn phải chờ thêm một lát nữa cơ đấy. Không biết anh trai đối với tình hình của mình lúc này có cảm tưởng gì? Có phải thực kinh ngạc hay không?”
Từ cửa chậm rãi đi vào phòng, Burley tươi cười sáng lạn. Hắn ngồi xuống cái ghế đối diện với Gia Lôi.
Hắn là cố tình đặt một cái ghế tựa đối diện với cái ghế trói Gia Lôi. Cái ghế dựa này ước chừng cao hơn nửa người Gia Lôi. Đừng nói Burley thân hình cao lớn, chỉ là một đứa bé ngồi lên cũng có thể dễ dàng dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống đối phương.
“Kinh ngạc không bao nhiêu, nhưng lo sợ thì thật ra có một chút. Anh trai gì ở đây? Cậu nhận sai người rồi phải không?”
Ngưỡng cổ ra, Gia Lôi thả lỏng thân thể ngã ra phía sau, lười nhác dựa vào lưng ghế. Gia Lôi nhìn về phía Burley với ánh mắt có nghi hoặc cũng có kinh ngạc. Giống như thật sự không rõ vì lý do gì Burley Brooke lại gọi mình như vậy.
“Nhận sai?”
Dùng ánh mắt khinh miệt liếc một cái, đánh giá Gia Lôi. Hắn lộ vẻ đắc ý cong cong khóe môi.
“Thì ra người anh trai mà ta luôn kính yêu lại là cái người nhát gan như thế này sao? Bất quá chỉ bị trói ở ghế trên cũng không dám thừa nhận thân phận của mình. Ngươi quả thực làm mất hết thể diện người Bạch Xà Tộc. Ngươi như thế không thấy xấu hổ với dòng họ Brooke sao?!”
Rốt cuộc hắn có thể đứng ở vị trí chính nghĩa, đúng tình hợp lý đường đường chính chính mắng người anh trước mắt này. Thật hưng phấn mà, hắn thật muốn để cha mẹ lại đây nhìn xem, nhìn đứa con bọn họ luôn thương yêu tưởng nhớ bị mắng. Để bọn họ biết đứa con trai trưởng mà họ luôn tự hào rốt cuộc là cái dạng người gì.
Còn nữa Khuynh Nguyệt cũng nên biết người mà cô ta thường xuyên nhắc đến căn bản là loại người nhu nhược hèn nhát thế nào. Những thứ tốt đẹp kia đều do cô ta tự thêu dệt tô vẽ ra. Cô ta chỉ là đang ảo tưởng. Tất cả đều là giả.
“Vị này…… à Burley tiên sinh? Thực xin lỗi, ta không sao nhớ được tên của ngươi. Nếu gọi sai thỉnh xin tha thứ.”
Nở nụ cười xin lỗi. Bất luận là ánh mắt hay là biểu tình đều có thể nhìn ra được Gia Lôi đang thiệt tình có thành ý xin lỗi. Mà phần thành ý này lại không thể khiến Burley vừa lòng.
Karen không nhớ rõ tên của hắn sao? Đây so với bị Karen sỉ nhục còn khó tiếp thu hơn mấy trăm ngàn lần. Ánh mắt dần dần biến lạnh như băng. Một đôi mắt màu bạc giống hệt Gia Lôi lại như bảo kiếm rút ra khỏi vỏ, nhắm thẳng tới người đối diện đang thản nhiên nhàn nhã.
“Karen Brooke!”
“Không đúng, không đúng.”
Phảng phất như hoàn toàn không có cảm giác được Burley đang tức giận, Gia Lôi liên tục lắc đầu.
“Ta họ Nile. Ta là Karen Nile, đâu có họ Brooke. Burley tiên sinh thật sự đã nhận sai người phải không? Ta và vị cố nhân kia của tiên sinh thực sự rất giống nhau ư?”
“Câm miệng Karen. Ngươi dám nói ngươi không họ Brooke? Ngươi dám nói ngươi không phải con trai trưởng nhà Brooke?!”
Phẫn nộ vươn tay nắm cổ áo Gia Lôi.
Thứ đồ vật hắn mong muốn mà không thể nắm bắt được, lại bị chính người hắn hận nhất khinh thường chối bỏ.
Karen dựa vào cái gì kiêu ngạo như vậy?
“Theo như ta được biết, con trai trưởng nhà Brooke đã chết từ mười mấy năm trước. Hắn đã bị chết đuối dưới sông. Ta tất nhiên không phải là anh trai của tiên sinh.”
Cổ áo càng bị thít chặt, tạo ra một vệt đỏ trên da. Gia Lôi lại giống như không có việc gì, ngữ khí vẫn là không nhanh không chậm, cả biểu tình cũng không có biến hóa.
Cũng không phải Gia Lôi giả thanh cao. Chắc chắn Burley không dám giết Gia Lôi. Hắn dù có gan đến đâu cũng không thể không nghĩ tới bọn người Garfield. Bất quá đối với đạo tặc mà nói, có thể lợi dụng hết thảy mọi cách để mình sống sót mới quan trọng nhất.
Chỉ là mạng có thể giữ được, da thịt chịu khổ. Sao có thể bỏ chạy? Ai bảo mình tự tìm khổ như vậy chứ? Nhẫn nhịn!
“Ngươi đừng làm bộ làm tịch trước mặt ta. Chúng ta là anh em song sinh. Song sinh thì luôn có năng lực cảm ứng lẫn nhau.”
Ngón tay chỉ chỉ vào ngực Gia Lôi. Lực độ rất mạnh như là muốn đem toàn bộ ngón tay chọc thủng lòng ngực, chạm đến trái tim Gia Lôi.
“Ngươi không thể tưởng được chứ gì? Từ rất sớm, khi tham gia yến tiệc do Thú Hoàng tổ chức trong cung, ta vừa nhìn thấy đã nhận ra ngươi. Chỉ là lúc ấy ta quá ngây thơ, cho rằng không thừa nhận thì ngươi sẽ lại lần nữa biến mất khỏi cuộc sống của ta. Ta cũng có thể có được hạnh phúc mình mong muốn. Đáng tiếc……”
Karen xác thật đã biến mất, nhưng hạnh phúc cũng từ đêm kia không còn có thể tiếp tục.
Khoan đã, hắn có thể nhận ra Karen, không có lý nào Karen không nhận ra hắn. Có phải chuyện hắn bị người ta hãm hại do chính Karen ra chủ ý? Karen hận hắn đã cướp mất địa vị, hận Khuynh Nguyệt gả cho người khác. Cho nên Karen dùng thủ đoạn ti tiện trả thù hai người bọn họ. Khiến cho bọn họ muốn sống không được muốn chết không xong?
Càng nghĩ càng cảm thấy mình không có đoán sai, hơi thở của Burley lại lần nữa chuyển biến. Ngọn lửa giận tăng vọt, biến thành vặn vẹo điên cuồng.
“Là ngươi, nguyên do là từ ngươi. Karen, ngươi rất tàn nhẫn, rất độc ác!”
Gì?
Gia Lôi nhướng mày.
Lời này từ đâu mà có thể nói ra vậy? Ta cũng chưa có làm cái gì nha. Nhưng thật ra chính ngươi ở trong lòng sợ là đã đem ta giết chết vài lần rồi?
“Karen Brooke, ngươi biết sai lầm lớn nhất của ngươi là cái gì không? Đó chính là không có giết chết ta.”
Chậm rãi buông cổ áo Gia Lôi ra, Burley ngồi dậy, móc ra bao tay màu trắng mang vào bàn tay. Hắn nhìn Gia Lôi một cái, rồi xoay người đi ra ngoài.
Ta dùng đầu ngón chân nghĩ cũng có thể đoán được Burley đi ra ngoài lần này tuyệt đối không có gì tốt. Chờ hắn trở về, ta còn có thể nhìn thấy mặt trời của ngày mai hay không cũng khó nói!
Không thể gấp, càng tới thời khắc mấu chốt càng phải thả lỏng!
May mắn Gia Lôi coi như là người mưa gió gì cũng đã đi qua. Dựa trời dựa đất không bằng dựa vào chính mình, đời này không thể trông cậy vào bất cứ ai bảo hộ mình chu toàn.
Từ phản ứng thân thể xem xét, Gia Lôi biết thời gian mình hôn mê cũng không dài. Chu kỳ giữa hai lần có thể vận dụng năng lực dịch chuyển không gian phải cách nhau ba ngày, nói vậy hiển nhiên lúc này không thể thực hiện cách đó được rồi.
Cúi đầu nhìn ghế dựa trói chặt mình, Gia Lôi cười khổ. Thứ này là dụng cụ tra tấn, chuyên môn dành cho phạm nhân giống đực. Giống đực một khi ngồi trên ghế này sẽ không thể thay đổi sang hình thú.
Nhưng sự chịu đựng của thân thể sẽ bị khống chế, lỡ xuống tay nặng sẽ có âm thanh nhắc nhở. Vì thế có thể nói đây là lý do Burley có thể yên tâm lớn mật dụng hình. Hắn hoàn toàn không cần lo lắng đánh chết người.
Đây là một kết luận khiến Gia Lôi giận sôi máu cỡ nào.
Nếu chạy trốn không được, vậy chỉ có thể dùng lời nói để giải quyết.
Đầu tiên phải nghĩ xem vì cái gì đột nhiên Burley từ ‘chỉ là muốn cho người anh trai này chịu chút đau khổ’ biến thành ‘muốn đem người kéo vào trong địa ngục’ chứ?
Hồi tưởng những gì khi hai người nói chuyện. Theo lời Burley nói, biến cố bắt đầu từ khi hắn vào cung điện dự tiệc do Thú Hoàng tổ chức. Một đêm kia chẳng lẽ Burley gặp phải cái gì? Còn có quan hệ gì với ta? Không có khả năng đi?
Anson cùng Garfield đều biết Burley là em trai ta. Nể mặt mũi của ta, bọn họ cũng không đến mức khó xử Burley. Hơn nữa Anson cùng Garfield đều không phải loại người thích đâm sau lưng người khác. Nhưng còn Sullivan thì……
Nghĩ đến Sullivan, Gia Lôi khịt mũi một cái.
Không phải là tên biến thái Sullivan kia đã giở cái trò quỷ gì làm Burley ghi hận. Khiến hắn đem mọi nợ nần đổ lên đầu ta đó chứ? Ta còn chưa có quên chính mình là như thế nào tiến vào cung nha. Chính Addis bị Sullivan lừa dối mới đi trộm người!
Dù rằng Gia Lôi vẫn đoán không ra lúc đó vì lý do gì Sullivan lại xuống tay đối với Burley. Có thể đại khái lúc đó hắn không vừa mắt chính mình? Cho nên người liên quan cũng bị ghét theo?
Mà chờ sau khi Sullivan trên danh nghĩa đã trở thành một trong những người theo bên cạnh Gia Lôi. Burley vẫn luôn bị hoang tưởng cho Gia Lôi có ý hại hắn, liền không chút do dự đem chậu phân đổ trên đầu Gia Lôi?
Gia Lôi ngửa mặt lên trời thở dài.
Ta không nhớ rõ những chuyện thời thơ ấu. Nhưng ta biết với tính cách của bản thân, cho dù ta có nghịch ngợm đến đâu cũng không làm ra chuyện tệ hại đến mức thiên lí bất dung?
Năm đó lúc mất tích Gia Lôi chỉ có bốn tuổi, cũng không lớn hơn bé rắn nhỏ hôm nay ăn vạ trên người mình là bao nhiêu. Một đứa trẻ nhỏ như thế có thể gây thương tổn gì cho Burley? Cũng đến nỗi khiến hắn ghi hận mình nhiều năm như vậy?