Sau khi bị ngược đãi cực kỳ tàn ác ước chừng hơn nửa giờ, Leopold mặt mũi bầm dập, rốt cuộc mới thoát khỏi ma chưởng của ai kia. Hắn một lần nữa bò dậy ngồi trở lại ghế.
‘ Ui da ’
Đau quá đi. Gia Lôi hoàn toàn muốn đem ta ngược đãi đến chết mới vừa lòng mà, một chút xíu lưu tình cũng không có!
Trở tay lau lau vết máu ở khóe miệng, Leopold thả lỏng thân thể, dựa lưng về phía sau. Mí mắt cụp xuống, che giấu một tia sáng xuất hiện trong đôi mắt, rồi động lại ở chỗ sâu nhất trong đáy mắt bồi hồi không đi.
Quả nhiên……
Gia Lôi quả nhiên không có mang thai. Người có thai sẽ không thể không bận tâm đến bụng của mình mà đi vặn eo nhấc chân đạp đá. Sẽ không đè người khác xuống thượng cẳng chân hạ cẳng tay, cùng sử dụng chiêu vật người.
Nếu nói Gia Lôi tìm hắn tính sổ, chi bằng nói là đang phát tiết cảm xúc trong lòng thì đúng hơn. Trong thời gian hai người hỗn chiến, trong ánh mắt Gia Lôi lộ ra sát khí tàn nhẫn kinh khủng, như là hận hắn đến tận xương tủy.
(Khụ khụ khụ, phải hiểu cho Gia Lôi nhà chúng ta. Vì nghĩ đến việc không thể không sinh con cho đàn ông khác nên nghẹn khuất đó mà!)
Tay buông xuôi hai bên, bàn tay chợt co rút rung động hai cái. Hắn thật sự rất muốn nắm bả vai Gia Lôi hỏi mấy câu.
Đứa bé đâu? Là ngay từ đầu không có thai? Hay là bị ai hại dẫn đến sẩy thai? Ba tháng nay đã trốn ở nơi nào? Có phải thật sự bị bắt tới Ám Dực Tộc hay không? Làm như thế nào mà thoát ra được? Gia Lôi xuất hiện ở bệnh viện trung tâm là trùng hợp phải không? Hay là vì sinh bệnh mà muốn tìm bác sĩ giỏi khám trị liệu?
Trái tim từng đợt co thắt, thật nhiều vấn đề nghẹn ở trong cổ họng, Leopold lại không thốt ra được một chữ.
Làm sao để Gia Lôi chịu mở miệng? Hắn phải làm như thế nào bỏ được cái gai ở trong lòng Gia Lôi? Hắn tình nguyện hết thảy đều là hiểu lầm, tình nguyện lúc trước Gia Lôi cưỡng chế Addis chỉ là đột nhiên thấy hắn thuận mắt, mà không phải do ở vào kỳ phát tình.
“Đau không?”
Chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt màu bạc bình tĩnh nhìn thiếu niên đang không ngừng thở hổn hển. Giọng Leopold thực nhẹ, nhẹ tới mức không cẩn thận nghe sẽ nghe không được.
Không phải vì sợ mà hắn không dám nói chuyện lớn tiếng. Hắn đang lo lắng khi nói lớn tiếng sẽ lộ ra giọng run rẩy, hắn đang cực lực khắc chế. Giờ khắc này hắn thực nhát gan, ánh mắt chỉ dám nhìn chằm chằm cổ của Gia Lôi, hoàn toàn không dám nhìn thẳng đôi mắt đối phương.
“Cái gì?”
Nghiêng đầu tỏ ra nghi hoặc, Gia Lôi đánh quá sảng khoái nên lúc này không còn sức lực.
“Ngươi vừa mới nói chuyện cùng ta sao?”
“Anh hỏi em có đau không?”
Gắt gao siết nắm tay, Leopold hỏi lại một lần nữa. Âm thanh so với lần đầu lớn hơn một chút, nhưng sắc mặt so với vừa rồi tái nhợt hơn nhiều.
“Đương nhiên là đau rồi.”
Tên này hỏi câu vô nghĩa. Ai đánh nhau mà không đau?
Tuy rằng ngay từ đầu là ta đề nghị đánh một trận. Còn dùng lời nói kích thích ngươi. Ta nói không đánh thật chính là xem thường ta, nhưng đó là sách lược, sách lược hiểu không?
Chỉ là Gia Lôi cảm thấy một mình đánh đơn phương không thú vị, muốn nhìn con mồi hấp hối giãy giụa một chút cho có cảm giác hưng phấn. Nhưng không ngờ Leopold lại thật sự đánh không nương tay, hai người đánh tới thiếu chút nữa hủy hoại cả cái khoang phi thuyền này.
Phải biết rằng bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu Gia Lôi cũng có thể cho ra những quả cầu hoàn mỹ khỏe mạnh, nên thể lực cùng sức chiến đấu cũng trực tiếp giảm xuống mấy phần trăm. Thực lực của Gia Lôi nhiều nhất là có thể cùng Leopold chiến đấu ngang tay. Đây còn phải là ở thời điểm trước khi Leopold chưa có ‘hóa ma’, sau khi hắn hóa ma thì khó nói……
Gia Lôi nhe răng nhếch miệng xoa xoa ngực.
Con mẹ nó, không sưng cũng bầm tím rồi!
“Đau……”
Lẩm bẩm, Leopold càng thêm không dám nhìn đôi mắt Gia Lôi. Hắn hung hăng cắn chặt răng, qua một lúc sau khi đem những đè nén khiến hít thở không thông áp xuống, hắn mới nói.
“Thực xin lỗi.”
Hả?
Gia Lôi sửng sốt một chút.
Một kẻ ngông cuồng bá đạo như Seleigh Leopold nhân cách phụ đây mà hướng ta xin lỗi? Thiệt hay giả đó?
Bắt lấy tay vịn ngồi dậy, đang muốn trêu chọc đối phương vài câu, Gia Lôi không nghĩ tới lại thấy được Seleigh Leopold giống như một con thỏ bị kinh hách, ánh mắt sợ sệt nhìn lại Gia Lôi.
Gia Lôi lúc ấy liền
-_-b
Có phải ta ra tay quá nặng, đánh đến đầu óc hắn hỏng rồi không?
“Ngươi…… Không có việc gì chứ?”
“Không có việc gì.”
“Thật sự không có việc gì?”
Mặt đã trắng bạch thành như vậy mà dám nói không có việc gì?
Gia Lôi bắt đầu suy xét xem mình rốt cuộc có nên đem người này tùy tiện ném ở chỗ nào đó hay không? Hai người bọn họ đã thanh toán nợ nần xong. Nhưng làm như vậy hình như có điểm nào đó không được hợp lý?
Trốn không thoát tầm mắt Gia Lôi, Leopold dứt khoát nhắm hai mắt lại.
“Đừng hỏi nữa được không?”
Có việc rõ ràng là em!
Thấy Leopold một bộ thực không kiên nhẫn, Gia Lôi cũng không truy hỏi nữa.
“Được rồi, ngươi nói không có việc gì thì không có việc gì đi. Mười hai phút sau chúng ta sẽ đi ngang qua Hỏa Tinh. Ngươi muốn ghé trạm cứu trợ vũ trụ không? Hay là ta trực tiếp đem ngươi ném ở hành tinh hoang dã gần đó?”
Đây là uy hiếp trắng trợn. Hoặc là Leopold ngoan ngoãn chủ động đi xuống khỏi phi thuyền, hoặc là hắn sẽ bị ném tới nơi không có người, tự sinh tự diệt.
Có quỷ mới biết hành tinh hoang dã có sinh vật gì, không cẩn thận chết như thế nào cũng không biết.
“Giết ta.”
“Cái gì?”
Gia Lôi nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của Leopold.
Nâng mí mắt, Leopold không trốn tránh, đón ánh mắt Gia Lôi, gằn từng chữ một:
“Một là em giết anh. Hai là anh theo em đến chết, tự mình chọn lựa đi.”
Hắn không phải là tên Seleigh Leopold hay sợ đầu sợ đuôi kia, dù có nhiều áy náy cũng ngăn cản không được chuyện hắn muốn được ở bên cạnh Gia Lôi. Hắn muốn người này, chỉ cần người này, chẳng sợ phải đối đầu với toàn bộ gia tộc, thoát ly cũng không tiếc.
Nguyên nhân chính là vì yêu quá sâu nặng, hắn càng thêm thống hận Seleigh Leopold kia không có bảo vệ tốt cho Gia Lôi. Bọn Sullivan cùng Garfield cũng làm hắn giận sôi máu, nếu bảo hộ không được Gia Lôi, cũng đừng chạy ra làm chướng mắt.
“Ngươi lấy cái gì nói điều kiện cùng ta?”
Gia Lôi muốn cười.
“Đừng quên cây gậy kia còn cột mấy quả bom mini, chọc ta nóng nảy, ta liền cho nổ bay cái chân thứ ba của ngươi.”
“ …… ”
Bỗng nhiên hắn nhớ tới ngón tay người máy lạnh lẽo quấn mấy trái bom mini lên “em trai ” của hắn, nghĩ mà sợ.
“Gia Lôi, mặc dù em có thật sự nổ bay cái chân thứ ba của anh. Anh cũng sẽ không rời khỏi em, không tin em thử xem.”
Hai chân hơi hơi tách ra, Leopold mặt dày còn không biết xấu hổ đĩnh đĩnh eo.
Nói thật, Gia Lôi thật sự muốn kích nổ mấy quả bom nhỏ xíu kia, cũng may đến thời điểm cuối cùng đã nhớ tới hiện tại không thích hợp mới thu tay.
“Seleigh Leopold, ta là người từ trước đến nay nói một không nói hai, ngươi đừng cho là ta đang hù dọa ngươi. Còn năm phút nữa, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng. Ngươi rốt cuộc không xuống khỏi phi thuyền sao?”
“Không xuống. Hỏi mấy lần cũng trả lời như vậy. Không xuống. Gia Lôi, anh đã quyết định quấn lấy em cả đời này rồi. Em đừng nên nghĩ sẽ một mình đi báo thù. Cho dù chết, chúng ta cũng phải chết ở cùng một chỗ.”
Hắn không phải phô trương thanh thế. Thời điểm Gia Lôi chỉ huy người máy gắn bom phía dưới của hắn, hắn cũng không phải là hoàn toàn không động đậy được. Lúc ấy hắn không có cử động là bởi vì hắn đã sớm quyết định dù bất cứ giá nào cũng sẵn sàng hi sinh. Chỉ là một miếng thịt mà thôi, hắn có thể không một chút nhíu mày.
“Ai cùng ngươi chết ở cùng một…… Từ từ, ngươi nói báo thù cái gì?”
Lại có hiểu lầm gì nữa đây?
Dở khóc dở cười, Gia Lôi vỗ đầu Leopold, lại chọn chỗ có vết thương mà đánh.
“Ông đây sống rất tốt, cũng không có bị đoạt vợ cướp con, cũng không có mối thù giết cha mẹ, thảm sát gia tộc. Không có việc gì đi báo thù... báo thù cái gì?”
Hút một hơi thật sâu, nước mắt cũng sắp tuôn trào ra.
Trên đầu ta bị thương nặng nhất, xin em đừng ngược đãi nữa có được không?
“Nói chuyện.”
Không nhìn thấy nước mắt không dừng tay. Lòng bàn tay của Gia Lôi chà xác ở chỗ đau của Leopold không ngừng. Hắn không ngừng hít hà. Gia Lôi ma sát đến khi Leopold lệ rơi thành hàng mới hảo tâm buông tha hắn.
“Đương nhiên là vì con của em mà báo thù. Em muốn xả giận vì đứa con đã mất, anh cũng hiểu. Tuy rằng anh không phải cha của đứa bé, nhưng là người yêu của em.”
Nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống, Leopold lại không lau chùi.
Những giọt nước không ngừng nhỏ tí tách nhìn thật buồn cười. Hắn cũng không sợ bị mất mặt sao?
Ánh mắt Gia Lôi từ khuôn mặt khóc tèm lem vì đau đớn của Leopold chuyển dời nhìn về phía cái bụng bằng phẳng của mình……
Thì ra hắn có hiểu lầm như thế…… Có lẽ còn muốn đánh nhau thêm một trận vui sướng tràn trề?
“Gia Lôi.”
Đứng lên, Leopold đem thiếu niên còn trầm mặc không nói nào gắt gao ôm vào trong lòng ngực.
“Đừng đuổi anh đi có được không? Cái gì anh cũng đều nghe theo lời em. Nếu em sợ anh mạo phạm em, em cứ hủy phía dưới của anh. Anh vẫn nói câu kia. Trừ phi em giết anh, bằng không dù có bò, anh cũng sẽ bò đến bên cạnh em.”
Những lời nói hết sức cảm động lòng người. Đáng tiếc tần suất não của Gia Lôi không có cùng nhịp điệu với Leopold. Không biết cảm động được bao nhiêu, nhưng nhiệt tình thật ra chưa từng có tăng vọt.
Môi hé mở, Gia Lôi định cất tiếng ca làm mê hoặc lòng người. Nhưng âm thanh chưa kịp thoát ra đã bị một bàn tay to gắt gao chắn ở miệng.
“Còn muốn dùng tiếng hát làm anh ngất xỉu?”
Leopold chặn ý đồ xấu, đem nước mắt chưa khô cọ lên mái tóc của Gia Lôi. Môi tiến đến bên tai Gia Lôi nhẹ nhàng lẩm bẩm.
“Anh có phải giống như là người ngốc phải không? Đúng rồi, còn có nơi này.”
Bàn tay ái muội sờ lên mông Gia Lôi. Người yêu bé nhỏ của hắn có cái đuôi cá đánh ra hắn chịu không nổi.
“Vì cái gì nhất định phải chạy trốn? Anh đã nói anh sẽ không trở thành gánh nặng của em. Cả "của quý" quan trọng nhất của người đàn ông cũng giao cho em tùy tiện xử trí, em còn muốn anh thế nào? Gia Lôi, để anh đi theo em đi, cầu xin em.”
Người từ trước đến nay luôn cường thế, khó được khi lì lợm la liếm cầu người như vậy. Một đôi mắt màu bạc lóe lóe sáng, lại thêm diện mạo tuấn lãng đoan chính, lực sát thương càng khó cưỡng được.
Được chứ!
Lại là năn nỉ ỉ ôi, lại dùng vẻ mặt đáng thương lấy lòng.
Leopold thật đúng là vứt bỏ hết mặt mũi. Gia Lôi tức giận ném bàn tay to ra khỏi miệng mình, dùng đầu gối thúc tới bụng dưới của hắn.
“Chết đi.”
Mẹ nó, cái chân thứ ba kia cũng đã đứng thẳng rồi còn giả ngây thơ cái gì? Mấy quả bom cột vào cũng đã bị ‘nâng lên’. Ai nha hắn so với Sullivan còn muốn biến thái hơn.
Ngoan ngoãn né sang một bên, Leopold hãi hùng khiếp vía ngắm "của quý" của mình run run.
Còn ổn. Bom cũng không có dấu hiệu muốn nổ, nhưng đồng thời của quý đã héo xuống rồi.
Thôi héo thì héo đi, dù sao bị cột mấy quả bom mini không héo cũng làm không được cái gì.
“Gia Lôi……”
Bước từng bước nhỏ chậm rãi đến trước mặt Gia Lôi, Leopold tiếp tục không biết xấu hổ giả ngu.
“Anh sẽ làm vệ sĩ, sẽ nấu ăn, xoa chân đấm lưng, làm mọi thứ linh tinh mà em chỉ thị. Em mang anh theo đi, được không?”
Kẻ cướp cũng sợ tên vô lại. Hắn muốn Gia Lôi cam tâm tình nguyện giữ hắn bên người, mà không phải thời thời khắc khắc nghĩ cách làm như thế nào vứt bỏ hắn.
Ánh mắt trông mong khẩn thiết nhìn người yêu. Nhưng cũng không đợi Gia Lôi trả lời, phi thuyền đột nhiên chấn động mãnh liệt.
Không chút suy nghĩ, Leopold duỗi tay ôm lấy Gia Lôi. Đây là hành động bảo hộ, tuyệt đối không phải chiếm tiện nghi.
Linh hoạt né tránh tay Leopold, Gia Lôi xoay người chạy vào trong phòng ngủ.
Tiểu Bảo Bảo cùng con nuôi đều ở trong phòng ngủ, Gia Lôi phải đi bảo vệ bọn chúng.
“Em đi đâu?”
Thấy không thể ôm được người, kêu lại kêu không được Gia Lôi, Leopold nhấc chân đuổi theo vào phòng ngủ.
Mới tiến vào phòng đã thấy Gia Lôi đem hai quả cầu thật cẩn thận ôm vào trong ngực, Leopold không hiểu cho nên nhướng mày, hỏi.
“Em vội vã chạy vào chính là vì chúng nó?”
“Ngươi có ý kiến gì?”
Hắn không dám có……
“Em đợi ở chỗ này đừng nhúc nhích, anh đi ra ngoài nhìn xem bên ngoài là chuyện như thế nào.”
“Không cần đi ra ngoài xem, nhìn qua cửa sổ là được.”
Hất hất cằm, Gia Lôi cảm thấy mình thật xúi quẩy, mỗi lần ngồi phi thuyền đều gặp một đống phiền toái, hoàn toàn hết chỗ nói rồi.
Leopold dừng bước chân quay đầu, chỉ thấy ngoài cửa sổ có cái phi thuyền bay lượn. Hai gương mặt kiêu ngạo còn dán ở cửa sổ nhìn bọn họ cười cười.
“Ám Dực Tộc!”
Trên người sát khí cuồn cuộn, Leopold nhấc chân muốn đi.
“Đứng lại, ngươi muốn làm gì? Đi ra ngoài để đánh nhau với đám người đó hả?”
“…… Anh không định như vậy.”
Chính là nhất thời xúc động, hắn thấy mấy người Ám Dực Tộc liền khống chế không được cảm xúc.
“Không định như vậy thì thành thật đứng đó nghe ta nói. Kẻ địch đến quá nhiều, chúng ta căn bản đánh không được. Nghe động tĩnh bên ngoài hẳn là rất mau sẽ vọt vào đây. Leopold, chúng ta phải đánh cuộc một lần, ngươi có thể cùng ta mạo hiểm hay không?”
“Đương nhiên, lúc nào cũng đợi lệnh Ngài sai khiến.”
“Lại đây, đem cái này ôm vào trong ngực.”
Gia Lôi đem một trong hai quả cầu đang ôm trong ngực đưa cho Leopold.
“Đứa này là con của ta. Một hồi ta sẽ dùng dịch chuyển không gian mang theo các ngươi đi. Nhưng cũng chưa chắc chắn địa điểm đến, có khả năng sẽ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn. Nếu chúng ta thất lạc, xin ngươi nhất định phải bảo vệ tốt cho nó. Đồ ăn của nó cũng thực bình thường, cách ba ngày cung cấp một quả cầu đầy dung dịch dinh dưỡng là được.”
Nói đến chuyện ngoài ý muốn, Gia Lôi liền nhịn không được đầu đầy hắc tuyến. Mỗi lần dùng dịch chuyển không gian đều như lọt hố. Địa điểm đặt chân đến cũng như mỗi lần ngồi phi thuyền, đều gặp phiền toái trêu chọc người, còn là tình huống khiến cho không thể nói nên lời.
Xin Thần Thú phù hộ, chỉ mong lần này đừng quá thảm!
“Con của em?”
Cánh tay cứng đơ, Leopold ngơ ngốc hỏi lại, con của Gia Lôi không có bị mất? Còn được bao bọc ở trong một quả cầu?
“Chuẩn xác mà nói nó là con nuôi, hiện tại không có thời gian cùng ngươi giải thích, ngươi trước tiên đem chân tách ra.”
Vừa nói vừa đẩy chân Leopold ra, Gia Lôi lấy tay sờ vào bộ vị đối phương.
Sắc mặt Leopold đỏ lên. Hắn bá đạo cường thế nhưng cũng chỉ là xử nam đơn thuần. Đột nhiên bị người trong lòng tách hai chân ra sờ nơi đó, không ngượng ngùng sao được.
Những quả bom mini được lấy ra. Tiếng bước chân ở ngoài cửa phòng vang lên càng lúc càng gần. Gia Lôi nhanh chóng mở ra một lỗ hổng không gian, lôi kéo Leopold cùng nhau nhảy vào trong.
Trước khi lỗ hổng không gian khép lại hoàn toàn, Gia Lôi dùng sức ném ra những quả bom mini đang nắm ở lòng bàn tay vào phòng.
Nhóm người Ám Dực Tộc kia, chúc các ngươi tổ chức thành đoàn thăng thiên vui sướng.