"Tất cả không được nhúc nhích!"
Đỉnh núi bị máu tươi nhiễm đỏ, cuộc chiến đang ồn ào đột nhiên yên tĩnh. Joy dùng dao laser khoanh tròn quanh cổ Tộc trưởng, thành công bắt sống ông ta. Hai người cùng nhau đứng ở phía sau Sullivan và Anson. Thú nhân khi bị thương sẽ tự động thay đổi từ hình thú thành hình người. Joy chính là dựa vào điểm này mới liên hợp cùng Sullivan và Anson chỉ một lần là bắt được tộc trưởng.
"Joy, ngươi là đồ phế vật khốn kiếp. Ngươi tưởng... ô...ô...."
Đầu ngón tay cử động, vòng laser ở trên cổ từ từ siết lại làm cổ Tộc trưởng đổ máu. Loại vũ khí này có thể tùy ý biến hóa hình dáng, lại vô cùng sắc bén. Đừng nói thấy máu, dù là cắt đứt đầu cũng chỉ trong chớp mắt.
"Ngàn vạn lần đừng nói gì kích thích ta. Trừ phi ông muốn từ bỏ quyền lực để trở về trong vòng tay yêu thương của tổ tiên. Ta tuy rất chán ghét cách làm người của ông, nhưng cũng sẽ không bủn xỉn tiễn ông một đoạn đường. Ông xác định muốn đánh cuộc với sự nhẫn nại của ta phải không, Tộc trưởng đại nhân?"
Tộc trưởng Ám Dực Tộc tức giận liếc mắt nhìn Joy, không nói thêm gì. Trong giọng điệu của Joy đầy trào phúng, ý tứ mỉa mai không che giấu. Sắc mặt Tộc trưởng vốn đỏ bừng, vì bị nghẹn tức mà mặt biến thành tái xanh.
Thấy ông ta bị nghẹn đến tái mặt, những Ám Dực Tộc luôn kính yêu Tộc trưởng không chịu nổi. Có người chỉ thẳng vào Joy, lớn tiếng chỉ trích người dám can đảm ở trước mặt mọi người nhục nhã Tộc trưởng của bọn họ. Những tiếng mắng chửi liên tục như sóng triều, không ngừng đập vào mặt Joy.
"Joy, ta sẽ lột da của ngươi!"
"Joy, ngươi đại nghịch bất đạo ắt sẽ bị trời phạt!"
"Joy, lập tức thả Tộc trưởng ra. Đối với cha ruột cũng dám ra tay tàn độc, ngươi quả thực không phải là người!"
Bọn họ càng mắng, nụ cười của Joy càng tươi sáng, mang theo cả châm chọc. Có lẽ thấy thái độ của Joy quá kỳ quái, tiếng mắng từ lớn dần dần biến thành nhỏ, biến thành thì thào, cuối cùng tất cả mọi người đều im lặng.
"Sao không mắng nữa? Nhiều người mắng như vậy cũng cho ta thấy các ngươi có bao nhiêu kính yêu Tộc trưởng cao quý đây. Tiếp theo ta sẽ cho các ngươi biết người Tộc trưởng mà các ngươi luôn kính yêu đến tột cùng có đáng giá để các ngươi kính trọng hay không."
"Ngươi có ý tứ gì?"
Trong lòng Anselm chấn động.
Joy muốn làm cái gì?
Không để ý tới Anselm, Joy đem ánh mắt gắt gao chăm chú nhìn vào Tộc trưởng. Vừa thưởng thức biểu tình kinh sợ của ông ta, ngón tay của Joy cũng nhanh chóng ấn nút mở ra một màn hình ở giữa khoảng không.
"Nhìn đi, để xem rốt cuộc ai là kẻ phải bị lột da."
Mọi ánh mắt đều nhìn vào màn hình.
"Tộc trưởng, ngài vì cái gì muốn đem Dị tộc nuôi dưỡng ở trong hồ? Nơi đó quá gần khu vực trung tâm, lỡ như Dị tộc chạy ra gây tổn thương cho những đứa trẻ thì làm sao đây?"
Cửa phòng khép hờ truyền ra giọng chất vấn. Người đang nói đưa lưng về phía cửa phòng. Người còn lại ngồi ở trên ghế, mặt đối diện cửa. Cũng không phải người xa lạ, đó là Tộc trưởng đang bị Joy khống chế.
"Sao...... có khả năng......?"
Đại trưởng lão khiếp sợ nhìn hình ảnh. Ông ta không thể tin được. Quái vật tàn sát nhiều người ở dưới chân núi kia là Dị tộc do Tộc trưởng cố ý nuôi dưỡng.
Khó trách khi đó Tộc trưởng không cho ông ta phái người xuống nước cứu Gia Lôi. Căn bản là Tộc trưởng sợ người khác phát hiện trong hồ cũng không phải thủy quái mà là Dị tộc.
Đáng chết, vì sao ta không sớm phát hiện ra chứ?
Thời điểm Đại trưởng lão vô cùng đau đớn thì hình ảnh tiếp theo xuất hiện.
Tộc trưởng nghe xong chất vấn chẳng hề để ý cười cười, nói.
"Nhị trưởng lão, đừng lo lắng vô cớ như vậy chứ? Dị tộc hiện tại là phía đối tác của chúng ta. Đó là trợ thủ được bên kia phái đến đây giúp Ám Dực Tộc chúng ta có được thiên hạ. Sao có thể tùy tiện ra tay hại mấy đứa trẻ?"
"Nhưng mà......"
"Được rồi, được rồi, trong lòng ta có tính toán. Ông cứ yên tâm chơi đùa vui vẻ đi. Ta còn có việc đi trước."
Hình ảnh đến đây lại dừng một chút. Có lẽ người quay lén thấy Tộc trưởng đứng lên nên cố trốn tránh. Tiếp theo màn hình xuất hiện một đôi chân trên sàn nhà, mắt cá chân bị cột bởi một sợi dây bị dính máu đỏ tươi. Một vệt máu từ cẳng chân bị thương kéo dài một đường hướng về phía trước. Không cần nghĩ cũng đoán được người quay hình lén này trên người nhất định còn có vết thương ghê rợn hơn.
"Đúng rồi, nhớ rõ đừng chơi Joy đến chết, hắn còn hữu dụng."
Câu nói lãnh đạm phát ra từ miệng của Tộc trưởng dừng lại ở trong lỗ tai mọi người, cùng với hình ảnh đôi chân rõ ràng bị ngược đãi, tổng hợp lại thành một trận sấm sét, nện thật mạnh vào thần kinh của những người Ám Dực Tộc.
Người đã quay những hình ảnh này là Joy? Nhị trưởng lão đã đem Joy ra làm món đồ chơi mà đùa bỡn? Tộc trưởng chẳng những không trách phạt, còn tùy ý Nhị trưởng lão muốn làm gì thì làm?
Những ánh mắt phức tạp nhìn về phía Joy đứng ở đối diện. Biểu tình thản nhiên, phảng phất như Joy cũng không thèm để ý việc mình đã từng bị người ta giẫm đạp tôn nghiêm. Rõ ràng người khác suy nghĩ một chút cũng sẽ đau đớn khó chịu, ở trong mắt Joy lại tìm không ra nửa phần gợn sóng.
Thì ra đây mới là lý do thật sự khiến Joy phản bội Ám Dực Tộc sao? Một người bị chính cha ruột bán đứng, bị những người ở địa vị cao đùa bỡn, bị những người ở trong tộc làm lơ xem thường. Đã hoàn toàn mất hết niềm tin vào người Ám Dực Tộc, thì lạnh lùng xuống tay trả thù cũng không có gì kỳ quái. Ngược lại có thể nhẫn nhịn đến bây giờ mới làm người ta ngoài ý muốn.
Sự thật chứng minh sự nhẫn nhục chịu đựng của Joy tương đối đáng giá. Hắn đã trả thù được người cha không bằng cầm thú, khiến Ám Dực Tộc long trời lở đất, lại thuận tiện chặt đứt hoàn toàn quan hệ cùng Ám Dực Tộc. Từ đây về sau, mặc kệ là ở Dark Clan hay là Liên Bang, Joy đều có thể sống thoải mái như cá gặp nước. Bộ dạng hình thú không có cánh bị cho là phế vật, ngược lại làm hắn không còn băn khoăn. Đây có phải là ý trời hay không?
Thu hồi ánh mắt đánh giá Joy, mọi người lại rơi vào mờ mịt cùng thống khổ không thể tự kềm chế.
Những người Ám Dực Tộc chẳng hề hay biết gì, họ đều không thể tiếp thu được người Tộc trưởng mà mình hết lòng ủng hộ lại là một người bất kham như vậy. Trước kia bọn họ đã kính yêu Tộc trưởng bao nhiêu thì lúc này căm hận bấy nhiêu. Căm hận đến muốn xé xác ông ta để báo thù cho những người đã chết.
Đối mặt với ánh mắt khiển trách của những người Ám Dực Tộc, Tộc trưởng cắn chặt răng, một chữ cũng không nói. Ông ta đã mất hết rồi, quyền lực, địa vị, hình tượng xây dựng trước nay đã biến thành hư vô. Từ xưa đã có câu "được làm vua thua làm giặc", nếu cho ông ta một cơ hội làm lại, ông ta vẫn sẽ hợp tác cùng Dị tộc. Chẳng qua lần này ông ta sẽ giết chết Joy trước.
"Joy, ngươi quá hồ đồ. Mặc dù ngươi hận Tộc trưởng cũng không thể đẩy Ám Dực Tộc vào con đường chết. Thân thể của ngươi cũng chảy huyết mạch Ám Dực Tộc, tất cả chúng ta đều chết hết đối với ngươi có chỗ nào tốt? Nghĩ xem những đứa bé rất đáng thương. Khi bọn chúng bị người của Dark Clan cùng Liên Bang tàn sát, ngươi cũng không thấy đáng thương sao?"
Mọi người bị những gì đã nghe đã thấy làm cho lẫn lộn mơ hồ. Đại trưởng lão thấy tình thế không tốt, suy xét nặng nhẹ, nên cố đem lửa giận chồng chất của các tộc nhân đẩy về hướng Joy.
Xác thật dù ông ta có miệng lưỡi giỏi như thế nào cũng không xóa bỏ được tội phản bội nhân loại của Tộc trưởng. Nhưng nói đến cùng Tộc trưởng vẫn là Tộc trưởng Ám Dực Tộc, mà Joy lại theo kẻ địch mưu toan tiêu diệt Ám Dực Tộc. Nếu để tùy ý Joy vạch trần bộ mặt thật của Tộc trưởng, trở thành đại anh hùng, Ám Dực Tộc thật sự sẽ sụp đổ.
Người đang ở thời điểm phẫn nộ đầu óc sẽ không tốt lắm, huống chi Đại trưởng lão cũng không hoàn toàn đổ oan cho Joy. Người của Dark Clan cùng Liên Bang sở dĩ có thể xuất hiện ở Tổng đàn Ám Dực Tộc, công lao của Joy cũng không nhỏ.
Không có ai tin tưởng Joy cùng Sullivan hôm nay mới gặp gỡ lần đầu tiên, càng không có người nào tin tưởng Dị tộc đột nhiên phát điên không có quan hệ cùng Joy. Joy ước gì Ám Dực Tộc bị hủy diệt, mỗi người đứng ở chỗ này đều rành mạch rõ ràng. Cho nên Tộc trưởng đáng giận, Joy cũng không phải người tốt.
"Hay cho chiêu Họa Thủy Đông Dẫn." (Muốn tránh né nên dẫn một mối họa từ nơi này đến nơi khác, lại cũng gây hại cho mình.)
Đại trưởng lão cười mỉa mai. Joy hoàn toàn không có nhìn đến những đôi mắt đằng đằng sát khí, lại bình tĩnh nói tiếp:
"Ta khinh thường, cũng không dằn co tính toán xem có nên đem chứng cứ mình thu thập được giao cho ông hay không. Vì như vậy căn bản là không có ý nghĩa gì. Ông không thể ngăn cản được dã tâm của Tộc trưởng. Ta cũng không có nghĩa vụ khom lưng hốt phân cho một đám ngu xuẩn bị ích lợi làm mờ mắt. Bọn họ tự tìm đường chết thì mặc cho bọn họ chết, có quan hệ gì với ta đâu?"
Joy nói ra những lời này bằng thái độ bình thản, những câu chữ tiêu sái khiến Đại trưởng lão nghẹn ứ, khiếp sợ. Ngũ trưởng lão, Lục trưởng lão cùng Thất trưởng lão tuy rằng không nói gì, nhưng biểu tình giống Đại trưởng lão, đều là như ăn phải ruồi bọ mà vặn vẹo.
Mà nhân vật đã bị bại lộ là Nhị trưởng lão, đang cùng Tam trưởng lão, Tứ trưởng lão ở dưới chân núi ra sức chiến đấu, tạm thời cũng không biết chính mình đã bị kéo từ vị trí cao cao tại thượng xuống bùn.
Cũng không đợi Đại trưởng lão bình tĩnh, Joy lại lần nữa click mở một loạt hình ảnh. Nội dung bên trong cũng khiến người xem kinh hãi. Diễn viên chính là hi vọng cuối cùng của người Ám Dực Tộc, Anselm.
"Joy, chờ ta thành Tộc trưởng, chúng ta liền ở bên nhau được không?"
"Joy, ngươi có biết ta yêu ngươi bao nhiêu không? Ngươi có biết tự tay đem ngươi đưa cho người khác nhục nhã, ta đau khổ biết bao nhiêu?"
"Joy cố nhịn một chút. Ta thề, những sỉ nhục hôm nay ngươi phải gánh chịu, ngày nào đó nhất định ta sẽ giúp ngươi đòi lại hết."
Mỗi một đoạn hình ảnh đều không dài, thời gian cũng từ xa đến gần, xa là đã hơn một năm trước, gần là cách đây mấy ngày. Hình ảnh Anselm cầm khăn lông vừa lẩm bẩm vừa chà lau cái gì đó. Rõ ràng không phải cùng người khác nói chuyện, hắn đang sám hối, lén lút sám hối.
Yên tĩnh, không tiếng động.
Sự im lặng chết chóc trên đỉnh núi và âm thanh đánh nhau ầm ĩ dưới chân núi tạo thành sự tương phản hoàn toàn.
Người Ám Dực Tộc mờ mịt vô thố nhìn Tộc trưởng biến thành tội nhân thiên cổ, lại tuyệt vọng nhìn về phía Thiếu tộc trưởng làm người ta phỉ nhổ. Bọn họ là trụ cột trong lòng mọi người Ám Dực Tộc. Khi hình tượng bọn họ ầm ầm sụp đổ, Ám Dực Tộc còn có tương lai gì đáng nói? Người Ám Dực Tộc còn có động lực nào cùng kẻ địch giao tranh?
Làm tốt lắm!
Sullivan cho Joy một ánh mắt tán dương, trong tay cầm một viên thuốc trị thương đưa cho Anson.
Chiến sĩ mất đi lòng tin đã không còn tư cách tiếp tục chiến đấu. Joy ném hai quả bom cực lớn phá hủy đâu chỉ là Tộc trưởng cùng Thiếu tộc trưởng? Căn bản là toàn bộ Ám Dực Tộc.
Sullivan liếc mắt nhìn Joy thần sắc bất động. Một gương mặt như bước ra từ tranh vẽ, tuyệt đẹp cao quý. Sullivan sờ sờ cằm hiện lên ý đồ xấu.
Tâm kế Joy đủ thâm độc, thủ đoạn đủ tàn nhẫn, đầu óc cũng đủ bình tĩnh. Quan trọng nhất chính là hắn giống những người khác ở Dark Clan, đều bị vứt bỏ. Chỉ cần thật tình đối xử tốt với hắn, hắn liền sẽ báo đáp lại gấp mười lần gấp trăm lần.
Một thuộc hạ hoàn mỹ như vậy không lôi kéo vào Dark Clan thì có phải quá đáng tiếc hay không?
Tiếp nhận viên thuốc, uống vào, Anson yên lặng cầu phúc cho Joy ba giây đồng hồ.
Trước nay, người nào bị Thủ lĩnh chú ý thì chỉ có hai con đường có thể đi, hoặc là tự sát, hoặc là rơi vào vòng khống chế của Thủ lĩnh.
Khụ khụ khụ, nhớ rõ lúc trước khi hắn vừa được Thủ lĩnh "coi trọng", đã từng có thời điểm bị sự bốc đồng của Thủ lĩnh dọa muốn điên, cái "xưng hô" kia rất khủng khiếp.
Danh xưng "cậu bé đáng yêu" bị Sullivan gán ghép cho Anson trong năm sáu năm đầu đi theo bên cạnh. Cũng may sau này Thủ lĩnh chơi chán liền không còn nhắc tới nữa, thật là một đoạn lịch sử đen tối của Anson.
Hoàn toàn không biết chính mình bị một con người biến thái chú ý, Joy đem Tộc trưởng chuyển giao lại cho Sullivan. Từ phía sau hai người, hắn chậm rãi đi ra phía trước.
"Anselm, ta muốn khiêu chiến với ngươi, trận chiến sống chết."
Trận chiến sống chết. Một trận chiến kéo dài đến khi một bên chết đi mới có thể kết thúc. Hắn sẽ dùng máu tươi của Anselm, tẩy rửa những nhơ bẩn tích tụ trong thời gian qua.
"Ngươi hận ta?"
Hỏi xong, Anselm lại chua xót cười cười. Joy đương nhiên hận hắn, hận đến mức không tiếc ở trước mặt mọi người vạch trần những vết sẹo xấu xí, cũng muốn hủy diệt hắn.
Cũng không nói thêm gì nữa, Joy nhanh chóng thay đổi hình thú, đè thấp thân mình phát ra hai tiếng sói tru. Khi Anselm chuyển đổi hình thú, nháy mắt Joy nhảy tới.
Hai con sói khổng lồ có cùng màu lông từ lúc bắt đầu liền lấy cứng chọi cứng cắn xé nhau. Joy liều chết mà đánh. Hắn vốn không tính toán sống sót, bị thương đau một chút cũng không để bụng.
Anselm cũng không để tâm. Có thể chết ở trong tay Joy, hắn vui vẻ chấp nhận.
Cuộc chiến quá mức thảm thiết làm cho những người Ám Dực Tộc còn đắm chìm trong mờ mịt càng thêm trầm mặc.
Anh em tương tàn, sai rốt cuộc là do ai?