Trong cửa hàng có người tiếp đón, trông thấv vậy Bùi Gia Tề xua tay ngăn lại. Đôi ba người khách đang chăm chú chọn đồ, đa phần đều tới ngắm cách bày biện, không khí nhẹ nhàng, chắng ai chú ý đến họ. Lăng Tiểu Manh như cá gặp nước, trong lúc dạo quanh cô thắc mắc, chuyện trò rôm rả cùng Bùi Gia Tề.
"Đều là tác phẩm của anh và bạn mình sao? Thật ngưỡng mộ", đi tới cuối Lăng Tiểu Manh không kìm được vừa đưa tay vuốt ve một tác phẩm vừa khen.
Bùi Gia Tề cúi đầu nhìn cô rồi mỉm cười đề nghị, “Tôi có một phòng chế tác, ngay trên tầng hai. Nếu cô muốn, có thể tham gia cùng chúng tôi”.
Lăng Tiểu Manh vừa bất ngờ vừa ngạc nhiên, mắt trợn tròn, chỉ vào mình xác nhận lại, “Anh nói tôi? Anh mời tôi?”
Thời gian cô quen Bùi Gia Tề quá ngắn ngủi, nhưng hôm nav trên xe Tô Ngưng đã tranh thủ thời gian giúp cô cập nhật về lý lịch của anh chàng này. Sau cùng cô biết được gia đình anh thuộc dạng tai to mặt lớn trong giới thượng lưu kiến trúc, nhưng anh lại hứng thú với thiết kế đồ gia dụng, ngay đến cô cũng thấy khó hình dung. Giờ đột ngột nhận được lời mời, Lăng Tiểu Manh chỉ biết tròn mắt nhìn.
Nhìn trái ngó phải, anh tủm tỉm, “Ở đây còn có nhà thiết kế thứ hai nào sao? Chắng lẽ cô nghĩ tôi mời một người khách đến phòng thiết kế của mình làm cộng tác à?”
Cô ngẩn người, cúi đầu giấu vẻ lúng túng, đoạn nói tiếp nhưng giọng lí nhí, “Cảm ơn. Nhưng giờ tôi vẫn đang đi làm, có lẽ chẳng có nhiều thời gian đến thế”.
“Sau khi triển lãm, cô vẫn sẽ tiếp tục làm thiết kế ở phòng mẫu sao? Thật quá lãng phí.”
“Hơ..Cô chẳng phái biết trà lời như thế nào, thực ra Cố Chính Vinh đã từng nói điều tương tự, ngay tối qua thôi. Mỗi từ anh nói cô vẫn nhớ như in.
Lúc nghe thấv thế cô hoảng sợ, giờ nghĩ lại thấy bình tâm hơn, thật mâu thuẫn.
Thấy ánh mắt cô chẳng biết đang trôi về đâu, Bùi Gia Tề vừa bực vừa buồn cười.
Kiểu đối đáp thế này đương nhiên chẳng có bất cứ kết quả gì, sau khi lên xe, anh không kìm được lén nhìn cô qua gương chiếu hậu. Lăng Tiểu Manh không nhìn ra cửa sổ, lúc này chỉ lặng lẽ cúi đầu, nghĩ ngợi điều gì đó đến thẫn thờ. Cô gái này luôn khiến anh nhớ tới Giang Nam trong sương sớm, tới vẻ đẹp tĩnh lặng trong đêm, tường vôi khói nhạt.
Trong vô thức anh đi mỗi lúc một chậm, vừa lái xe vừa thẫn thờ theo cô.
Thiết kế đồ gia dụng vốn không phải ngành học của anh, nhưng anh luôn có hứng thú với nó. Kiến trúc đại cảnh đúng là đẹp, nhưng đồ gia dụng cũng là một cái đẹp khác, hai thứ nàv kết hợp lại với nhau mới thực sự hoàn chỉnh, anh vẫn luôn nghĩ như vậy.
Xe chạy qua đường hầm, rẽ sang cây cầu vượt rồi đi thẳng về phía trước, Bùi Gia Tề hỏi: “Cô đi đâu?Vẫn là chỗ lần trước phải không?”
Lăng Tiểu Manh lấy lại tinh thần nhìn về phía trước lắc đầu, rồi lại gật đầu, “Vẫn nên tới chỗ đó thì hơn, cảm ơn anh!”
Lúc xuống xe, cô liền vẫy tay chào anh, chẳng nói thêm một lời, quay người đi vào quán ăn bên đường, Bùi Gia Tề ngồi trong xe nói với theo: “Không phải cô lại đói đấy chứ? Còn muốn ăn nữa sao?”
Cô đứng dưới bóng đèn đường ngoái đầu lại mỉm cười, các nét trên gương mặt nhìn nghiêng thật hiền dịu, “Không phải, tôi nợ ông chủ tiền, chỉ tới để trả thôi”.
Tuy thấy có gì đó kỳ lạ, nhưng anh vẫn gật đầu, rồi bồi thêm một câu: “Lời đề nghị khi nãy của tôi là thật đấy, cô cứ suy nghĩ kỹ đi nhé!”.
Cô lại ngẩn người, rồi gật đầu, không nói thêm gì mà quay dầu tiếp tục đi vào trong. Bóng dáng nhỏ bé của cô, nhanh chóng biến mất sau cánh cửa.
Khi nhấn ga lần nữa, anh nghĩ quả thực mình đã dến chậm một bước, người con gái này giống như một câu đố và anh chỉ thấy cô luôn luôn trốn chạy.
Tính anh vốn thoải mái không tính toán, cũng không cố ý tìm hiểu việc cô không muốn người khác biết, nhưng ý nghĩ khi nãy bỗng trỗi dậy, trên đường đi càng lúc càng mạnh mẽ.
Kỳ lạ thật, cô ấv hoàn toàn không có ý định đồng ý, anh tưởng tượng cảnh mình cùng cô tán gẫu trong phòng thiết kế. Nếu có cô gia nhập, chẳng phái mọi thứ sẽ trở nên thú vị hơn rất nhiều sao?
Cứ nấn ná như thế, nên khi cô về đến nhà thì đã khá muộn, trong phòng lặng thinh, tiếng bật đèn vang lên nghe rõ mồn một.
Lăng Tiểu Manh đặt túi xuống rồi đi thẳng vào bếp nấu cháo, sau khi hẹn giờ cô lên gác. Bàn tay đặt lên tay vịn cầu thang lạnh ngắt, căn phòng trống trải, bước chân như vang vọng trong phòng. Cô lên trên tầng rồi đưa mắt xuống nhìn toàn cảnh phía dưới.
Quả thật rất trống trải, nếu bày thêm một ít đồ đạc, có lẽ sẽ khá hơn.
Tắm rửa xong xuôi, cô nằm ngủ bên phía của mình theo thói quen, giở chăn ra một góc rồi cuộn mình vào đó. Căn phòng im ắng, cô nhắm mắt nghĩ ngợi hồi lâu, lời của Đồng Diệc Lỗi, Tô Ngưng, Bùi Gia Tề cứ luẩn quẩn trong đầu, quá nhiều suy nghĩ quẩn quanh, thực sự chẳng có gì rõ ràng.
Sau cùng cô chỉ nhớ tới lời của Cố Chính Vinh: “Đương nhiên anh ở đâu, em sẽ ở đó”.
Làm sao cô dám tin? Làm sao cô dám đón nhận?
Hai người ở bên nhau rốt cuộc dựa vào đâu để tiếp tục? Chỉ với mong muốn ở bên nhau là có thể giải quyết được hết các vấn đề sao?
Lăng Tiểu Manh nghĩ mãi, nghĩ mãi rồi bặm môi kinh thường bản thân, ngay từ đầu cô đã không nghĩ phải đi cùng anh tới cùng trời cuối đất, ngav từ đầu cô đã biết rõ phải dặt bản thân ở vị trí nào, giờ lại có hy vọng không thực tế này.
Thất vọng chẳng qua là vì quá hy vọng, hy vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn, huống hồ đâu có gì đáng để chờ đợi? Chẳng thà cứ làm tốt tất cả những việc trước mắt, những việc của bản thân đi đã.
Cô đưa tay vuốt lên hai má và mắt mình, vuốt thật mạnh, như thể làm thế là có thể chỉnh đốn tất cả mớ suy nghĩ lung tung trong đầu mình lúc này.
Sắp tham gia triễn lãm, tuy sự việc khá đột ngột, nhưng đây mới là cơ hội tốt nhất để chứng minh bản thân. Còn lời mời của Bùi Gia Tề, tuy lúc đó chưa trả lời anh, nhưng phòng thiết kế đó... trong sâu thẳm không phải là cô không động lòng.
Bên tai có tiếng nói, là Cố Chính Vinh. “Đương nhiên anh ở đâu, em sẽ ở đó.”
Vốn đang nằm nghiêng, lúc này cô đột ngột trở mình nằm úp xuống. Khi ở một mình cô thường kéo chặt rèm cửa, lúc này trước mặt tối đen như mực, cô vòng tay ôm gối, rồi dúi mặt mình vào đó mắt nhắm chặt, bặm môi lại.
Được thôi, là vấn đề của cô, dù là con dường dài hoang vu, dù là người khách qua đường duy nhất chỉ là một ảo tưởng, dù cô sớm biết rằng chẳng có ai là cùng trời cuối đất của ai, nhưng cô vẫn không rũ bỏ được sự yếu mềm của bản thân, dần dần tựa mình vào người bạn ảo tưởng ấy.
Tự tìm đến ngõ cụt, chẳng phải do ai khác.
Muộn quá rồi, khu nhà vốn rất yên tĩnh, lúc này lại càng tĩnh lặng không một bóng người. Xuống tới hầm để xe anh dừng xe tắt máy, Cố Chính Vinh ngồi trên ghế lái một lát, không nhúc nhích.
Quá mệt, khi nãy trên đường đi mắt anh trĩu nặng, lúc này chẳng cần phải phóng bạt mạng nữa, thả lỏng người, anh chỉ muốn ngủ một mạch.
Nhưng muốn ngủ thì cũng phải lên gác chứ, anh mỉm cười đưa tay đẩy cửa.
Đúng như anh nghĩ, căn phòng tối đen như mực, túi xách được Lăng Tiểu Manh treo ngay ngắn trên móc bên cạnh tủ giày. Anh bước vào phòng bếp uống nước, ánh đèn nhỏ trên chiếc nồi cơm điện trên bàn phát sáng, nếu nghe kỹ còn có thể nghe thấy tiếng lục bục của nồi cháo đang sôi, không khí phảng phất hương thơm của gạo.
Cố Chính Vinh thấv thật sảng khoái, chớp mắt đã thấy dễ chịu hơn nhiều.
Lúc lên gác, anh đứng ở đầu cầu thang nhìn một lượt, căn phòng này quá trống trải. Nhưng chẳng sao, anh sẽ nói qua với Tiểu Manh.
Cửa phòng ngủ đóng chặt, anh mở cửa, bên trong tối om, theo thói quen chỉ cần cô ở một mình nhất định phải đóng chặt tất cả mọi thứ. Anh định bật đèn, ngón tay đã đặt lên công tắc, nghĩ một lúc anh thôi không ấn nữa.
Mắt dần dần thích ứng với bóng đêm, mọi thứ trong phòng đều lờ mờ hiện ra. Trên chiếc giường rộng, Lăng Tiểu Manh đã ngủ say sưa, cuộn người lại chỉ chiếm một chỗ nhỏ xíu trên giường, bên cạnh là khoảng trống mênh mông, một bên chăn phía đó vẫn được gấp ngay ngắn.
Cố Chính Vinh bước lên một bước thấy cô đang ôm gối của anh nằm ngủ, còn úp mặt vào gối, cô không sợ chết ngạt sao?
Dáng vẻ này lần đầu tiên Cố Chính Vinh thấy, anh bật cười, cúi đầu định kéo gối ra, kéo được một chút mà cô vẫn không nhúc nhích, có lẽ cô mệt thật, hai ngày nay bay tới bay lui, cô không giống anh, rất ít khi gấp gáp như vậv.
Thôi vậy, anh bỏ chiếc gối lại, định tới tủ áo lấy chiếc khác ra, đang quay người, bỗng sau lưng có tiếng nói. Cô từ trên giường ngồi bật dậy, bỏ chiếc gối ra, vòng tay ôm lấy lưng anh.
Cố Chính Vinh thực sự kinh ngạc trước hành động ấy, anh quay người đỡ lấy cô, cơ thể cô mềm rũ, không giống như đang tỉnh. Anh cúi đầu nhìn thấy mắt cô vẫn đang mở, nhưng chỉ nhìn anh một cái rồi lại nhắm, lẩm bẩm một câu, rồi lại nhẹ nhàng nằm xuống.
Ngủ rồi, cô vẫn leo lên người mình, hại anh muốn quay người cũng không được, anh nghĩ mình đã chiều cô quá, kiểu ngủ của Lăng Tiểu Manh càng lúc càng ngỗ ngược.
Nhưng như thế này cũng tốt, cúi đầu nhìn cô lần cuối nữa, anh nhắm mắt thiếp đi.
Lăng Tiểu Manh mở mắt suy nghĩ, sao có thể vừa nghĩ tới người nào liền mơ thấy người ấy ngay vậy? Bản thân cô rất ít khi nằm mơ, khi ấy trong mơ cô lại thấy Cố Chính Vinh không nói không rằng trở về, đứng bên cạnh giường nhìn cô, sau đó quay người bỏ đi, hại cô lo lắng, rồi chẳng biết lấy dũng khí ở đâu, không chút do dự cô nhào tới ôm chặt.
Cũng may là nằm mơ, nếu đó là sự thật, cô sợ sau này mình chẳng còn biết giấu mặt vào đâu nữa.
Trời còn chưa sáng, phòng ngủ vẫn mờ tối, cô ngẩng đầu lên bỗng thấy gương mặt Cố Chính Vinh. Giấc mơ này lâu thật, cô còn tưởng mình đã tỉnh, không ngờ vẫn đang mơ.
Nhưng sao trong mơ cô nghe thấy hơi thở và nhịp tim của người khác, chẳng phải cảm giác quá thật sao? Lăng Tiểu Manh không dám tin, cô chớp chớp mắt, rồi đưa tay lên kiểm nghiệm.
Cô đặt tay lên trước ngực anh, liền bị anh túm lấy. Cố Chính Vinh nói, giọng khàn khàn, “Ngủ thêm lúc nữa đi, trời còn chưa sáng mà”.
Lăng Tiểu Manh kinh hãi, “Á? Anh về rồi?”
“Ù'”, anh lơ mơ đáp một tiếng.
“Anh về từ khi nào?”
Anh vẫn nhắm mắt mỉm cười, “Lúc em rúc đầu vào gối anh đến sắp chết ngạt thì anh về”.
Không biết giấu mặt vào đâu, Lăng Tiểu Manh đưa tay bưng mặt.
Trong phòng không một tiếng động. Một lúc sau Lăng Tiểu Manh lại nhìn anh, từ đầu đến cuối Cố Chính Vinh không hề mở mắt, hơi thở nhẹ nhàng, anh lại ngủ rồi.
Còn cô không tài nào ngủ tiếp dược, cứ trợn tròn mắt nhìn anh. Trời dần sáng lên, ánh sáng từ ngoài cừa sổ tỏa vào êm dịu, gương mặt anh dưới ánh sáng ấy thật yên bình, hơi thở đều đặn, bàn tay lạnh đặt trên người cô từ rất lâu, cũng trở nên ấm dần.
Trước đây cô cũng đã từng ngắm nhìn gương mặt Đồng Diệc Lỗi khi ngủ lâu như thế này, đếm từng sợi lông mi anh, điều hòa hơi thở sao cho cùng với nhịp thở của anh. Hai người cùng nằm trên giường, dầm mình trong nắng sớm, rồi tất cả mọi thứ trên thế gian này bỗng chẳng còn quan trọng, được nằm bên anh chính là những tháng ngày êm đềm của cô.
Khi đó cô cứ ngỡ là thiên trường địa cửu, sau mới biết đó chỉ như ảo ảnh dưới nước, rơi vào trần thế liền tan biến thành tro bụi.
Không nghĩ nữa, cũng không dám nhìn nhiều, cô nhắm chặt mắt ôm lấy anh, tay dần siết chặt hơn, mặt áp lên ngực anh, giống hệt một chú đà điểu.
Hôm nay là thứ hai, tối qua cô đã đặt báo thức, đến giờ liền tít tít kêu vang.
Đằng nào cũng không ngủ ddược, Lăng Tiểu Manh lật người tắt chuông, ngồi bật dậy chuẩn bị ra khỏi giường, Cố Chính Vinh vẫn đang ngủ, cô biết thói quen của anh, nên không gọi anh dậy.
Lăng Tiểu Manh nhìn qua khe cửa, Thượng Hải mấy ngày nay trời đều trong xanh, hôm nay sắc trời không được tốt cho lắm, nhìn lên đã thấy mây đen kéo đến. Ngày hè ở đây nói mưa là mưa, nếu mưa xuống thì ở cầu vượt chắc chắn sẽ bị ùn tắc.
Chẳng thà đến công ty sớm một chút, tránh bị tắc đường, nghĩ vậy Lăng Tiểu Manh lập tức hành động dứt khoát.
Lúc kéo tủ áo, cô cẩn thận không để phát ra tiếng, cầm lấy quần áo cần thay cô quay đầu lại nhìn, Cố Chính Vinh vẫn không nhúc nhích. Cô rón rén bước vào phòng tắm, vừa đi vừa nhìn anh, trong lúc bất cẩn vấp phải chân ghế đẩu để cạnh giường, đau quá cô kêu “Ui da” một tiếng.
Anh mở mắt nhìn sang, “Sao vậy?”
Lăng Tiểu Manh cố nhịn đau trả lời: “Không sao không sao, em chẳng may va phải ghế”.
“Lại đây”.
Không muốn bước tới, nhưng đã thành thói quen, Lăng Tiểu Manh vẫn ngoan ngoãn bò lên giường.
Thật ra anh vẫn chưa tỉnh hẳn, lúc này vẫn còn hơi mơ màng, nhìn cô rồi hỏi: “Ở đâu?”
Lăng Tiểu Manh biết mình làm anh thức giấc, rất ân hận, co chân lên tay ôm đầu gối, lí nhí nói, “Không sao thật mà, không cần xem đâu”.
Anh nhấc lấy tay cô ra rồi xoa xoa, rõ ràng khi nãy lúc đặt trên lưng cô lòng bàn tay còn rất ấm, giờ đã trở nên lạnh ngắt, cái lạnh cô đã quá quen mỗi buổi sáng sớm.
Nhưng mãi đến hôm nay cô vẫn thấy rất lạ, chẳng phải đàn ông thường người rất nóng sao? Vừa nghĩ vừa giữ tay anh lại, “Có muốn ăn gì không? Em mang lên.”
“Không cần đâu.” Anh lơ mơ nói, “Tiểu Manh, anh mệt lắm.”
Đây không phải lần đầu Cố Chính Vinh nói câu ấy với cô, nhưng lần này nghe xong Lăng Tiểu Manh lờ mờ sợ hãi, rồi lại nhớ tới buổi tối hôm anh ngồi một mình trên ghế lái, dưới ánh trăng mắt anh nhắm nghiền, không một tiếng động.
“Mệt lắm không? Nếu không khỏe, em xin nghỉ đưa anh đi bệnh viện được không?”
Cố Chính Vinh mở mắt nhìn cô, trả lời thật nhanh, “Đâu có. Mấy giờ rồi? Mười giờ anh phải tới công ty”.
Cô nhìn chiếc đồng hồ đặt trên tủ phía đầu giường ngủ trả lời, “Bảy giờ.”
“Ngủ thêm chút nữa.” Lăng Tiểu Manh định nói phải đi làm kẻo muộn, nhưng chẳng biết tại sao lại không nói được lời nào, ngoan ngoãn nằm xuống.
Làm sao cô ngủ được nữa, nằm trong lòng Cố Chính Vinh đầu cô là một mớ hỗn độn. Rồi cô rón rén nắm lấy tay anh, có phải anh ốm rồi không? Nếu anh ốm thật, cô biết phải làm gì?
Lăng Tiểu Manh nghĩ ngợi một lúc, không nhịn được khẽ cất tiếng hỏi: “Hay ăn chút gì có được không? Em nấu cháo rồi, múc một bát mang lên cho anh ăn rồi ngủ tiếp nhé?”
Cố Chính Vinh vẫn nằm yên, nhưng miệng thoáng hiện nụ cười. Tuy anh ngủ có phần mơ màng, nhưng lúc này thật ra đã ở trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, chỉ thấy mất hết sức lực, không muốn nhúc nhích.
Cố Chính Vinh lại mở mắt nhìn cô, mắt Lăng Tiểu Manh mở thật to, nhìn anh đăm đăm, hỏi thêm lần nữa: “Anh ăn một ít rồi ngủ tiếp được không?”
Anh vốn khỏe mạnh, ít khi có cảm giác lực bất tòng tâm, nhưng lúc này có cô bên cạnh, anh lại không thấy mệt mỏi, chỉ thấy thật sảng khoái.
Đây phải chăng chính là lý do ai cũng cần đến một người? Một mình cũng có thể sống tốt, nhưng có đôi lúc khó tránh được cô đơn yếu mềm, muốn tìm hơi ấm, muốn có người quan tâm.
Nhất thời cảm động, anh bỗng thấy áy náy.
Nhớ tới tối hôm đó, anh về nhà phát hiện không có một ai, cô bắt máy ho sù sụ, nói mình vẫn đang trên đường về.
Lăng Tiểu Manh trở về, anh mới thấy tay cô có vết kim, hóa ra cô bị sốt, một mình đến bệnh viện truyền nước. Khi ấy anh không hay qua lại đây, một tuần chỉ gặp cô một, hai lần, cô ốm mấy ngày liền nhưng anh không hề biết. Tối đó anh mất ngủ, nửa đêm nhìn cô nằm cuộn tròn một chỗ mà giận lắm.
Ở bên anh lúc nào cô cũng cẩn thận dè dặt, chỉ sợ làm phiền anh, chuyện gì cũng lần mò tự giải quvết, dù bị ốm cũng không mở miệng nhờ anh một câu. Khi ấy anh thấy giận lắm, giờ nghĩ lại thấy mình thật buồn cười.
Dường như sức lực dần trở lại, anh cúi đầu hôn cô, từ bờ môi lên gò má, sau cùng áp lên tai cô khẽ đáp: “Không cần đâu, anh xuống nhà ăn”.
Lăng Tiểu Manh yên tâm hơn một chút, nhưng đột ngột bị anh hôn nên phát hoảng.
Nhưng do thói quen, cô hoàn toàn không có ý né tránh, để anh hôn mình, lặng lẽ nghe lời anh nói.
Cô vẫn là người dậy trước, rèm cửa ở dưới nhà còn chưa kéo, bên ngoài trời âm u, cảm giác nhất định sẽ mưa rất to.
Trong phòng bếp cô lấy bát đũa, cháo trong nồi vừa chín tới, mở nắp ra khói bay nghi ngút, mùi gạo thơm thoang thoảng trong không khí.
Lăng Tiểu Manh cúi đầu múc cháo, khói phả lên mặt, muôi cháo hơi nghiêng, cháo trong bát hơi tràn ra ngoài, làm phỏng tay, ngón tay cô co lại, bát cháo rơi thẳng xuống đất “choang” một tiếng.
Đồng thời cô nghe thấv tiếng động mạnh, “uỵch” một tiếng. Lăng Tiểu Manh kinh hãi, chẳng để ý tới đống lộn xộn dưới chân, chạy ra ngoài.
Cô dừng lại trước cầu thang, trước mắt là Cố Chính Vinh. Anh đang ngồi trên cầu thang, một tay bám trên tay vịn, lúc này anh đang đứng dậy.
“Anh sao vậy?” Lăng Tiểu Manh hoảng sợ, trấn tĩnh tới lần thứ hai mới thốt lên thành lời, giọng run rẩy, bản thân còn không nghe rõ mình đang nói gì.
Anh đã dứng lên, nhìn cô mỉm cười, trả lời thật nhanh, “Không sao, khi nãy xuống gác anh bị hụt chân.”
Thật hiếm có, Lăng Tiểu Manh trả lời thật nhanh và dứt khoát, “Có nghiêm trọng không? Chúng ta đi bác sĩ.”
Cố Chính Vinh nghe xong liền cười, “Thế này mà cũng cần bác sĩ, vậy chắc ngày nào bác sĩ cũng bận chết mất”.
Lăng Tiểu Manh không giỏi tranh luận, cố gắng làm ra vẻ nghiêm túc nhất rồi nhấn mạnh, “Phải đi chứ”.
Anh bước tới vuốt tóc cô, rồi đẩy nhẹ vai cô, “Còn không ăn sáng mau? Cẩn thận không đến trễ, đi làm phải nghiêm túc.”
Ông chủ vẫn luôn là ông chủ, Lăng Tiểu Manh chỉ biết cúi đầu.
Ăn sáng xong, họ xuống hầm để xe, ai lên xe người nấy, Lăng Tiểu Manh người nhỏ xe nhỏ, đứng bên cạnh anh và xe của anh yếu thế thấy rõ.
Lần lượt ra khỏi nhà, theo thói quen cô đi phía sau, dừng đèn đỏ ở giao lộ, cửa sổ đã mở sẵn, cô nhìn sang bên anh, miệng mấp máy.
Cố Chính Vinh cũng quay cửa kính xuống nhìn sang, “Sao vậy?
Vẻ mặt cô lo lắng, anh nhìn mà bật cười, đèn chuyển sang màu xanh, trước khi nhấn ga anh đưa tay vẫy cô, “Tiểu Manh, lái xe cẩn thận”.
Hai chiếc xe khác nhau một trời một vực, Cố Chính Vinh phóng xe rất nhanh, chớp mắt đã biến mất ngay trước mặt cô, còn cô đi thẳng về phía trước, trong đầu chẳng còn nghĩ được gì.
Nhưng hôm nay tâm trạng cô bất ổn. Hai bên cầu vẫn là những khung cảnh quen thuộc hàng ngày, sau khi tới chỗ để xe, anh bảo vệ thân quen tiến đến chào hỏi nhưng cô không nghe thấy gì.
Sắc trời sầm sì, lúc đi tới cầu dành cho người đi bộ thì trời bắt đầu mưa, trên xe cô có ô, lúc ra kkỏi xe còn định mang theo, lúc này mới phát hiện mình quên mất.
Mưa ngày hè, trên trời sấm chớp đùng đoàng, giọt mưa đầu tiên rơi trước chân dường như cô thấy được cả những hạt cát nhỏ bị bắn ra tung tóe, chỉ trong chớp mắt mà mưa đã như trút. Hầu hết mọi người đều mang theo ô, chỉ mình cô tay không chạy vội vã, cô bỗng thấy mình thật khác biệt, chẳng thể bước vào thế giới của người khác, điều duy nhất cô có thể làm là cắm đầu bỏ chạy.
Lúc chạy tới công ty, toàn thân Lăng Tiểu Manh ướt sũng, khi mở cửa luồng khí lạnh toát ùa vào mặt, lấy tay gạt nước mưa trên mặt, cô khẽ hắt xì một tiếng.
Những người đồng nghiệp quen mặt bước tới lấy làm lạ, “Không mang ô sao?”
Cô vẫn ôm mặt, đôi mắt to tròn lộ ra dưới những ngón tay nhó xíu, lúc gật đầu đáp giọng có phần bực bội, “Ừ, quên mất.”
Lúc quay người bỏ đi, Lăng Tiểu Manh nghe thấy sau lưng đâu đó có tiếng cười, bất giác cô bước vội, phòng Thiết kế không có mấy người, sau khi chào hỏi mọi người cô bước vào phòng làm việc lau sạch đâu đấy rồi ngồi xuống mở máy tính.
Lăng Tiểu Manh nhìn màn hình, tay gõ lên mặt bàn, tới khi chạm vào điện thoại cô mới biết mình phải làm gì.
Nhấc điện thoại lên, đầu dây kia chuông kêu không biết bao nhiêu lần, chẳng có người nhấc, tiếng ngắt máy tự động cuối cùng cũng vang lên, Lăng Tiểu Manh đặt liền điện thoại xuống.
Cô bắt đầu làm việc, mới cầm bút lên đã thấy trong lòng hoang mang chẳng biết phải làm gì trước.
Điện thoại bỗng reo lên, cô vội nhấc máy, đầu dây bên kia có tiếng cười, “Tiểu Manh, sao rồi?”
Là Cố Chính Vinh, cô trả lời rất nhanh, “Không sao”. Dứt lời mới thấy mình có vấn đề, cô nói thêm một câu. “Không phải, em định hỏi xem anh tới hay chưa…”
“Tới rồi, nhưng ban nãy không ở trong phòng.” Hỏi gì mà ngốc thế, anh khoái chí tiếp tục nói.
Nhưng cô thì không, cảm thấy mình thật vô vị, cô ôm đầu.
“Này? Tiểu Manh?”
“Em vẫn nghe, anh bận ư, không có gì, không có gì.” Lăng Tiểu Manh tay ôm điện thoại định kết thúc cuộc nói chuyện, Cố Chính Vinh ngăn lại, thẳng thắn đề nghị, “Tối nay cùng ra sân bay đón nhé, anh đợi em ở nhà hàng lúc tám giờ, có vấn đề gì không?”
“Không, không có vấn đề gì.” Lăng Tiểu Manh chỉ muốn dập máy cho nhanh, dập máy rồi cô lại bắt đầu thẫn thờ.
Cùng nhau ra sân bay đón... Tại sao phải cùng ra sân bay đón? Tại sao cứ bắt cô phải đối mặt với người phụ nữ đó? Rốt cuộc Cố Chính Vinh muốn cô biết những điều gì?
Biết rồi thì làm sao? Sau đó, tất cả sẽ không còn như trước sao?
Quá nhiều thứ hỗn loạn, đầu đau âm ỉ, cô nằm bò ra bàn, tại sao lại như thế này? Tại sao mình lại nghĩ nhiều thế này?
Kỳ vọng thường kèm theo thất vọng, thất vọng thường kèm theo đau khổ, trái tim giống như hạt mầm vùi dưới đất quá lâu, chỉ cần gặp được chút ẩm ướt và ánh sáng là có thể nảy chồi bất cứ lúc nào.
Nảy chổi bất cứ lúc nào... cho dù kết quả có khiến cô úa tàn, mãi mãi không thể vươn mình lên được nữa.