Tuổi tác của Cố Chính Vinh hơn người em gái trên danh nghĩa này khá nhiều, từ nhỏ anh đã quen yêu thương, chăm sóc cô, lúc này tự đáy lòng càng thương cô hơn, cúi đầu vuốt lên má cô và bé Mike, rồi chỉ sang phòng ngủ bên cạnh, “Thế này nhé, em và Mike cùng đi nghỉ đi, để anh nói chuyện với họ”.
Phía sau có tiếng bước chân, rồi hai người đàn ông mặc plet xuất hiện phía cuối hành lang, “Cố tiên sinh, sếp của chúng tôi đang đợi ngài, phu nhân và tiểu thiếu gia có thể cùng đến không?”.
“Vợ và con tôi đều mệt, để họ đi nghỉ trước, xin ông Kai đợi đôi chút, tôi lập tức đến ngay.”
Mark đã ngủ gục từ bao giờ, anh đưa tay ôm lấy, đứa bé thì thào bên tai, nói toàn tiếng Thụy Điển, “Ba oi, con muốn về nhà ngủ, lúc nào thì chúng ta về?”.
Cố Chính Vinh mềm lòng, thơm lên đôi má phúng phình rồi trả lời: “Ngoan, ở đây nghỉ với mẹ một lúc, tỉnh dậy ba sẽ đưa con về nhà”.
Hai người đàn ông đứng cách đó không xa nhìn hành động của anh, mặt không chút biểu cảm.
Thu xếp xong, Cố Chính Vinh mới quay người đi về phía phòng khách. Đây là một trong những căn phòng tốt nhất ở khách sạn này, là nơi công ty thường dùng để tiếp đón những vị khách quý từ cấp lãnh đạo các công ty đa quốc gia trở lên. Phòng khách trang hoàng lộng lẫy, trên chiếc sô pha kiểu u rộng mênh mông, một người đàn ông nét mặt nghiêm nghị đang ngồi chính giữa, dáng người không cao lắm, nhưng khí khái kiên cường, sau lưng còn có vài người đàn ông đang đứng, tất cả đều trở thành nền cho ông ta.
“Kai tiên sinh, đã khiến ông đợi lâu”, Cố Chinh Vinh cất lời bằng một câu tiếng Nhật trôi chảy.
“Đứa trẻ đâu? Tôi muốn gặp nó”, không nhìn thẳng Cố Chính Vinh, câu đầu tiên của ông ta nói là hỏi về đứa trẻ.
“Nhã Tư Mẫn và Mike đã phải bay một quãng rất dài nên giờ quá mệt, tôi đã để họ nghỉ ngơi trước.” Cô' Chính Vinh ngồi xuống đối diện ông, thần thái tự nhiên nhìn về phía phòng ngủ.
“Cố tiên sinh, anh là người thông minh, sau khi gây dựng cơ nghiệp việc tìm người nối dõi chính là ước nguyện duy nhất của tôi những năm gần đây, tôi nghĩ không cần phải nói thêm làm gì.”
“Kai tiên sinh, tôi rất lấy làm tiếc với việc công tử qua đời sớm khi tuổi còn trẻ, nhưng thiết nghĩ đây là việc riêng của gia đình ngài, giờ ngài nói với tôi thì cũng không được hay cho lắm?”
“Cố tiên sinh, người Trung Quốc có câu: Không có việc sẽ không lên tam bảo. Tuy ở đây phong cảnh rất tốt, nhưng tôi không vô vị tới mức chạy tới đây chỉ để đi dạo ngắm cảnh đâu.”
Cố Chính Vinh đưa mắt nhìn đám người phía sau ông tạ, rồi mỉm cười gật đầu, “Tôi hiểu. Được Kai tiên sinh tới thăm, chúng tôi vô cùng vinh hạnh, trước đây Tư Mần được sự chiếu Cố của tiên sinh trong thời gian ở Nhật Bản, lần này Kai tiên sinh lại đến Thượng Hải, vậy xin hãy để tôi nhân cơ hội này tiếp đãi ngài chu đáo”.
Kai cười nhạt, “Không dám, khi ấy Cố tiểu thư và Heiritsu yêu nhau, tôi cũng rất yêu thương chúng, coi cô bé như con ruột của mình, chăm sóc cũng là chuyện nên làm”.
“Thật sao?” Cố Chính Vinh mỉm cười rồi đưa tay rót trà cho ông, “Nhưng đó đã là chuyện của quá khứ, giờ thì cô ấy đã trở thành Cố phu nhân rồi”.
“Cố phu nhân? Theo tôi được biết, sau khi hai người kết hôn thời gian ở bên nhau còn chưa tới một năm, sau đó anh đến sống ở Trung Quốc, Nhã Tư Mẫn hàng năm chờ đợi ở Thụy Điển, đứa bé đó ngay đến tiếng Trung Quốc cũng không biết.”
“Đúng, điều này tôi cũng rất lấy làm tiếc, sau khi kết hôn với Nhã Tư Mẫn, cô ấy luôn sẵn lòng ủng hộ sự nghiệp của tôi, tôi vẫn luôn cám ơn về điều ấy.”
“Cô ấy thực sự là vợ anh sao? Có lẽ tôi phải nói thế này, đứa bé đó có thật là con anh không?”
“Kai tiên sinh!” Cố Chính Vinh nghiêm mặt lại, “Tôi vẫn luôn tôn trọng ngài, nhưng những lời này từ chính miệng ngài nói ra, e rằng không ổn cho lắm?”.
“Không ổn? Lần đầu tiên nhìn thấy đứa bé ấy ở sân bay tôi đã thấy trong việc này có điều gì đó kỳ quặc. Sự việc năm đó có thể tôi không mấy quan tâm, nhưng nếu đứa bé đó là dòng máu của nhà họ Kai chúng tôi, thì dù có thế nào tôi cũng không buông tay đâu.”
“Ngài thật biết nói đùa.” Cố Chính Vinh cúi nhìn đồng hồ ngay trước mặt ông ta, động thái tiễn khách rất rõ, “Trên đời này lại có người chạy tới trước mặt cha đứa bé nói con anh là cốt nhục của người khác, ngài thấy tôi sẽ để yên với sự sỉ nhục như thế này sao?”.
“Hừ, đứa trẻ đó vốn là bản sao hồi nhỏ của Heiritsu. Giờ y học tiến bộ, cách kiểm tra huyết thống rất nhiều, anh đừng tưởng tôi dễ bị đánh lừa.”
“Kai tiên sinh, tôi thấu hiểu nỗi đau mất con của ngài, cũng như thấu hiểu việc ngài nôn nóng muốn tìm lại huyết thống của mình để kế nghiệp, nhưng nếu vì thế mà nhận bừa con của người khác, điều này thật không thể lý giải nổi.”
“Không thể lý giải? Anh có tin hay không, giờ tôi có thể chứng minh cho anh xem.”
Câu nói này đả kích rất lớn, nhưng Cố Chính Vinh không hề biến sắc, chỉ đáp trả bằng một nụ cười nhạt, “Kai tiên sinh, đây không phải Nhật Bản, ông không thể thích gì được nấy”.
Vẻ mặt đám người đứng sau ông ta đã thay đổi, nhưng ngược lại ông ta không hề tức tối mà bật cười, “Nói hay lắm, Cố tiên sinh, đây không phải Nhật Bản, đây là Trung Quốc, nhưng anh cũng đừng quên người đang đứng trước mặt anh là ai.”
“Sao tôi lại không biết? Ngài Kai chính là Taheiei tiên sinh tiếng tăm lẫy lừng.” Cố Chính Vinh mặt không biến sắc giọng rất bình tĩnh.
Bên ngoài có người gõ cửa, “Cố tiên sinh, sâm banh đã tới, chúng ta có muốn nói thêm chút nữa cũng đâu cần thiết?” Phòng khách lặng như tờ, rồi Kai tiên sinh đứng lên trước, “Cố tiên sinh, tôi thấy thế này cũng không có kết quả gì, chúng ta hãy để lúc khác bàn chuyện một cách chính thức được không?”.
“Kai tiên sinh, sâm banh đã tới, ngài không muốn uống một chút sao?”, Cố Chính Vinh không trả lời trực tiếp, anh mỉm cười.
Kai cười nhạt rồi kéo tất cả bỏ đi, người phục vụ khách sạn đang đẩy xe thức ăn ở cửa liền cúi người chào, đợi sau khi tất cả bọn họ đi mới đẩy xe bước vào.
Căn phòng này của khách sạn được công ty đặt dài hạn, Cố Chính Vinh thường xuyên lui tới đây, phục vụ đã quá quen với anh, lúc này bước vào phòng nhẹ nhàng hỏi: “Cố tiên sinh, chuyện gì xảy ra vậy?”.
“Không có gì.” Cố Chính Vinh mỉm cười rồi đưa anh ta tiền típ. “Tôi phải đi nghỉ, anh đi trước nhé.”
Người phục vụ lui ra ngoài, căn phòng cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, anh lùi xuống hai bước, rồi ngồi xuống chỗ khi nãy, hít thở thật sâu.
Cửa phòng ngủ mở ra, Nhã Tư Mẫn nhẹ nhàng bước đến bên cạnh khoác lấy tay anh.
Anh có thể thấy rõ sự sợ hãi của cô, tuy đã mệt chẳng buồn nhúc nhích nhưng Cố Chính Vinh vẫn ôm cô thật chặt, cúi đầu an ủi “Không sao đâu, anh hứa”.
“Anh hai.” Cả một ngày lo lắng, đến lúc này vẫn chưa hoàn toàn thả lỏng, Nhã Tư Mẫn nấc nghẹn.
Chẳng biết đã bao lâu không được nghe cô gọi mình như vậy, trong nháy mắt Cố Chính Vinh như được trở lại nhiều năm về trước. Khi đó một bé gái da trắng như tuyết chạy theo sau anh, chỉ cần bị ai bắt nạt là chạy tới ôm chầm lấy anh, gọi anh hai tiếng “anh hai”.
“Em không muốn Mike đi cùng họ, gia đình đó đã hại chết Heiritsu, em không muốn Mike giống như cha nó.”
“Anh hiểu, em yên tâm, sẽ không như vậy đâu, nhất định Mike sẽ không đi trên con đường đó.” Cố Chính Vinh hạ giọng an ủi, điện thoại để trong túi áo lúc này giống như một dị vật nặng nề cắn vào da thịt. Anh lấy ra đặt sang một bên rồi cúi đầu nhìn một lúc, Lăng Tiểu Manh lúc này chắc đã ngủ.
Cảm xúc đã dần ổn định, nhìn theo ánh mắt anh Nhã Tư Mẫn tỏ vẻ ái ngại: “Sao vậy? Lần này về là để giải thích, nhưng em thật sự không nghĩ lại trùng hợp đến thế, ở sân bay gặp phải Kai, lại để ông ta trông thấy Mike, giờ thành ra thế này”.
“Đừng lo, dần dần rồi sẽ ổn thôi, việc của Tiểu Manh anh biết cách xử lý.” Cố Chính Vinh thu ánh mắt nhìn cô mỉm cười, “Mấy năm nay anh vẫn nhờ những người bạn ở Nhật để mắt tới động thái nhóm của Kai, Taheiei cũng già rồi, lại không có người kế nghiệp, vài đứa cháu của ông ta cũng chẳng phải những ngọn đèn hết dầu, anh thấy ông ta đến thân mình còn chưa lo nổi, sẽ không ở đây quá lâu đâu”.
“Nhỡ ông ta cố tình đưa Mike đi thì sao?” Nhã Tư Mẫn quay sang nhìn vào phòng ngủ, hai tay cô siết chặt.
Cố Chính Vinh thấy bức bối, hít thở thật sâu rồi nhẹ nhàng vỗ vai cô, “Đừng sợ, đây là Trung Quốc, em và Mike cứ ở cạnh anh một thời gian, anh sẽ tìm cách lo liệu”.
Ánh mắt Nhã Tư Mẫn đã ngấn nước giờ lại trào ra, “Em xin lỗi, Chính Vinh, em không biết tại sao mình cứ luôn làm ọi việc thành một mớ bòng bong thế này, giờ cuộc sống của anh cũng bị đảo lộn, thực ra anh không nên bị kéo vào chuyện này”.
Cố Chính Vinh hơi chau mày, “Nghĩ lung tung gì vậy? Ba mẹ chẳng còn ai, anh không chăm sóc em thì ai chăm sóc đây? Đi ngủ thôi, tĩnh dưỡng tinh thần, sáng mai anh đưa hai mẹ con về nhà”.
Nhã Tư Mẫn vào phòng ngủ, trong căn phòng này có phòng ngủ riêng dành cho khách, cuối cùng Cố Chính Vinh cũng có thời gian đặt lưng nghỉ ngơi.
Sự xuất hiện của Kai khiến những năm tháng đang dần trở nên yên bình lại bị xáo trộn thêm lần nữa. Anh nhắm mắt suy tư, dần đần chìm vào mơ hồ, trước mắt là một màu tối đen, trong ánh sáng mông lung có một bóng hình quen thuộc nhìn kỹ một chút, anh thấy hình ảnh của chính mình.
Nhưng không phải anh của hiện tại, dáng vẻ nhỏ bé ấy trông thật lạ lẫm, anh lấy làm lạ suy nghĩ nguyên nhân, sau cùng mới nghĩ ra chắc đó là khi anh tám tuổi, vừa được đưa tới nhà cậu gửi nuôi, rất ít cười, đứng dưới ánh nắng với dáng vẻ trầm tư, so với hiện giờ thì quả là trái ngược một trời một vực.
Trong lòng anh gượng cười, chẳng phải đã quên hết rồi, sao còn nhớ lại? Hơn thế còn nhớ rõ ràng đến thế.
Khi còn nhỏ ba mẹ ruột anh đã mất trong một tai nạn xe hơi, anh được các chú ruột chuyền tay nhau rồi mới được gửi tới nhà cậu.
Thời gian gửi nuôi không dễ chịu chút nào, ánh mắt mợ cay nghiệt, anh họ coi anh không khác gì dị vật nhà. Kể từ giây phút biết cha mẹ mình đều đã mất, anh trở nên mù mờ, cũng biết rõ tình cảnh của mình nen hàng ngày đều lặng lẽ vùi đầu vào học.
Tới trường có hạnh phúc hơn, thầy cô coi anh như thiên tài hiếm có, cật lực tiến cử anh học nhảy hai lớp, tám tuổi anh đã học cùng lớp với người anh họ mười hai tuổi của mình. Điều này càng khiến cậu ta thêm tức tối, ngày nào cũng kéo bạn bè tới bắt nạt, điều này khiến anh hận tới tận xương tủy.
Không khống chế được ký ức, trước mắt lại thấy hình ảnh của mình lúc nhỏ đang đứng ngoài phòng khách lặng lẽ nghe thầy giáo và cậu mợ bàn chuyện nhập học cấp ba của mình, mợ nói giọng khinh thường, “Không được, dựa vào đâu mà bắt con chúng tôi chỉ có thể học ở trường phụ cận, còn đứa đến ăn nhờ ở đậu ở nhà chúng tôi bao lâu nay lại có thể đi học trường tốt thế?”.
“Trường đó mời đích danh Chính Vinh vào học. Tôi biết cậu bé là con nuôi, thế nên trường đã xin giảm học phí cho cậu, Chính Vinh là một thiên tài, xin các vị đừng để lỡ tiền đồ của em ấy.”
“Không được, học vượt là chủ trương của các anh chúng tôi không quan tâm, giờ còn muốn tôi trả thêm học phí ngoài sao? Chạy xa như vậy để đưa nó đi học, lại chẳng phải con ruột của chúng tôi. Anh tốt bụng, hay là anh đưa nó về nuôi luôn đi!”
Đứa trẻ đứng ngoài cửa lặng lẽ không nghe hết câu chuyện, quay người lưng đeo chiếc ba lô chạy ra ngoài tốc độ nhanh nhất.
Cậu biết mình phải chạy đến đâu, tới cô nhi viện. ít nhất ở đó cậu còn có thể tiếp tục đi học.
Khi ấy anh chạy rất nhanh, suýt chút nữa thì đâm phải chiếc xe đang chầm chậm dừng bánh. Trong xe có tiếng bước xuống, một đôi vợ chồng với dung mạo hiền từ, vị phu nhân còn cúi xuống đỡ cậu dậy, giọng nhẹ nhàng và ấm áp, “Cậu bé, con không sao chứ?”.
Cậu mỉm cười, không sao, đó chính là ba mẹ này của anh, người con duy nhất dòng họ Cố, cha mẹ ruột và họ là họ hàng xa bắn tám phát đại bác cũng không tới, trước đây không hề biết đến sự tồn tại của nhau. Nhưng cha mẹ nuôi anh kết hôn đã nhiều năm mà chưa được mụn con nào, sau khi vô tình biết được hoàn cảnh của anh liền cố ý về nước để tìm, rồi nhận nuôi dưỡng anh.
Chẳng biết bằng cách nào cha mẹ nuôi đã thương lượng được với cậu mợ anh anh không hề hay biết, chỉ biết cuộc sống sau này của mình đã thay đổi từ đó. Ngay ngày hôm đó anh đã được cha mẹ nuôi đưa về nhà, không lâu sau anh cùng họ đến Thụy Điển, và cuộc sống trước đây chẳng còn chút liên quan gì, như thể đó chỉ là cơn ác mộng thời thơ ấu mà thôi.
Cuộc sống của anh sau này thật hoàn mỹ, một năm sau nhận được thông báo cha mẹ nuôi đã đậu thai một bé gái, có con ở tuổi trung niên, vợ chồng họ Cố vô cùng hạnh phúc.
Anh cũng rất vui mừng, Nhã Tư Mẫn kém anh nhiều tuổi, trắng trẻo, đáng yêu, là người em gái mà anh luôn hết mực yêu thương.
Vợ chổng họ Cố tuy không giỏi trong việc kinh doanh, nhưng gia sản có nhiều, họ cũng không đầu tư mạo hiểm, từ trước tới nay luôn sông rất ổn định, còn anh sau khi trưởng thành cũng chưa từng nghĩ sẽ kế tục gia sản của họ, từ nhỏ đã sớm rời xa gia đình, sống và làm việc một cách độc lập.
Nhã Tư Mẫn lúc nhỏ hoạt bát nhanh nhẹn, không biết tại sao sau này bắt đầu ngỗ ngược, người bấm đầy lỗ khuyên, rượu chè thuốc lá, thích đua xe, bạn bè bên cạnh đều là một đám thanh niên bê tha, dễ dãi.
Cha mẹ nuôi cũng đã có tuổi, từ nhỏ yêu chiều con gái, đến lúc này đã bó tay chịu trận, anh cũng không nhớ đã biết bao nhiêu lần phải tới đồn cảnh sát bảo lãnh đưa cô về nhà, dẩn dần anh mất hết hy vọng với cô em gái này.
Nhưng một biến cố lớn xảy đến ngay sau đó, Nhã Tư Mẫn trong một lần tụ tập cùng đám bạn quen được Kai Heiritsu, hai người họ nhanh chóng yêu nhau.
Nhóm của Kai là một trong những băng xã hội đen nổi tiếng ở Nhật Bản, Kai Heiritsu là con trai độc nhất sẽ kế chức Hội trưởng của Kai Taheiei, gia cảnh như vậy, cha mẹ nuôi đương nhiên không đồng ý cho họ qua lại, không ngờ rằng Nhã Tư Mẫn tuổi trẻ bồng bột, điên cuồng vì yêu, sau cùng trốn đi với Heiritsu sang Nhật Bản.
Anh lập tức đến Nhật để tìm, nhưng băng của Kai lực rất lớn, hết lần này đến lần khác phải trở về tay không. Sau này trong một trận chiến của bang, Kai Heiritsu bị một bang phái khác bắt để uy hiếp Taheiei, trong lúc giằng co không may bị giết, thiếu chút nữa Tư Mẫn cũng không thể bảo toàn tính mạng, sau này trong một trận truy sát bị cảnh sát bắt được.
Khi ấy anh mới gần ba mươi, đang chuẩn bị nhận chức ở Trung Quốc, do đặc thù công việc, bạn bè có ở nhiều nơi trên thế giới, trong đó có cả những ngưòi bạn thân trong hàng ngũ quan chức cấp cao của cảnh sát Nhật Bản. Ngay sau lần đầu tiên họ thông báo tình hình của Nhã Tư Mẫn, anh lại bay đến Nhật Bản, thì thấy cô vẫn còn kinh hoàng sợ hãi, trạng thái tâm thần bất ổn, trên người đầy thương tích.
Quá đau lòng, anh lập tức mời cảnh sát quốc tế bảo hộ, rồi dưới sự hộ tống của phía cảnh sát đưa Nhã Tư Mẫn về nước. Về nước rồi mới phát hiện cô đã có thai, còn bên phía Nhật Bản, Kai Taheiei quá đau khổ khi mất đi đứa con, lúc này vẫn đang đi tìm tất cả những người ở bên con trai trước khi Heiritsu chết.
Nhã Tư Mẫn nhất quyết đòi giữ đứa con, còn anh cũng biết nếu băng nhóm của Kai biết sự tồn tại của đứa trẻ này chắc chắn sẽ không phải chuyện tốt, do đó anh từ bỏ quan hệ cha con với cha mẹ nuôi, rồi cử hành hôn lễ với cô.
Kế đó anh đưa Nhã Tư Mẫn đến Trung Quốc, tám tháng sau Mark chào đời, hai năm trước Nhã Tư Mẫn vẫn còn ở bên anh. Sau này bên phía Nhật Bản, Kai đã dần thôi không để mắt tới động tĩnh của Nhã Tư Mẫn nữa. Còn cha mẹ nuôi tuổi già sinh bệnh, Nhã Tư Mẫn lo lắng đem theo con trai trở về Thụy Điển sống cùng cha mẹ, ở bên đó mãi cho tới khi họ ra đi.
Những cảm xúc trước đây của mình dần trôi xa, đứa trẻ đó đã biến mất trong vầng sáng. Rồi sau đó một bóng người thoáng hiện, anh bước đến trong vô thức, bóng dáng bé nhỏ yếu ớt, bước chân khoan thai, cảm giác quá đỗi quen thuộc, chẳng cần nhìn kỹ anh cũng biết, đó là Lăng Tiểu Manh.
Anh gượng cười, mới xa nhau một tiếng đồng hồ thôi, từ thế giới thực tại cô đã quẩn quanh trong giấc mơ của anh, có thể thấy nỗi ám ảnh của mình thật đáng sợ.
Tất cả những điều này, Lăng Tiểu Manh biết thì sẽ có phản ứng như thế nào? Nghĩ đến dáng vẻ rón rén bấm cửa của cô, anh lại mỉm cười rồi thở dài.
Lần đẩu gặp Lăng Tiểu Manh, anh chẳng có ý định để cô biết tất cả, một cô gái cẩn thận dè dặt chẳng mong chờ vào tình cảm, trốn những điều bất ngờ có thể xảy đến như trốn tà. Để cô biết rồi thì làm sao? Tất cả cũng không thể thay đổi, thật vô vị.
Khi đỏ anh thấy người với người hợp tan là điều khó đoán trước, còn những mối quan hệ phức tạp sau lưng anh, chỗ nào cũng phải để mắt tới, có thể ở cùng bên nhau là tốt lắm rồi, hà tất phải câu nệ quá nhiều?
Mới đầu, thậm chí anh còn thấy cách họ ở với nhau rất tốt, giảm thiểu những trò đuổi bắt vô vị, tất cả đều qua lại công bằng, những thứ tưởng là hoàn mỹ, sau đều trở thành những điều thiếu sót.
Trước cứ ngỡ cô không cần tình cảm là tốt, nhưng chính anh lại là người không chịu nổi khi cô chẳng buồn đếm xia. Trước cứ ngỡ cô yên lặng bị động là tốt, nhưng sau chính anh là người không chịu nổi khi mình bị coi như khách qua đường, có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào.
Anh không biết từ lúc nào bản thân đã bắt đầu thay đổi, người khác đều có thể kể ra rõ ràng những giây phút đắm say, nhưng anh chẳng bao giờ có thể tìm thấy được. Còn người con gái lặng yên như Lăng Tiểu Manh, chỉ luôn ở bên anh, lặng lẽ như dòng nước.
Nhưng anh đã coi nhẹ sức mạnh của nước, ngày dài tháng rộng, nước chảy đá mòn, đợi tới giây phút anh đột nhiên phát hiện mình đã không thể rời xa cô thì tất cả đã trở nên quá muộn.
Thời gian khiến ta thay đổi, thay đổi khiến ta thiếu sót, khiến ta, ám ảnh, ám ảnh này đang giày vò anh, khiến trái tim anh càng lúc càng khó chống đỡ. Anh cũng biết tất cả mọi thứ trên đời này, càng khát vọng bao nhiêu càng khó đạt bấy nhiêu, nhưng như vậy thì sao? Anh yêu cô, dốc hết sức mình, làm sao lại trắng tay cho được?
Bóng hình trước mắt mờ dần, bóng tối bao trùm, tối nay Cố Chính Vinh đã nghĩ ngợi quá nhiều, anh khá ngạc nhiên khi ở sân bay Lăng Tiểu Manh lại bỏ chạy, càng ngạc nhiên hơn khi lần đầu tiên cô không nhận diện thoại của anh, thậm chí còn ngắt máy. Hại anh nửa đêm canh ba chỉ có thể nhờ người bạn cũ của mình, buộc cấp dưới chạy gãy chân mới thôi.
Lần này Lăng Tiểu Manh thực sự rất kiên quyết, hoàn toàn trái ngược với hình tượng vốn chẳng bao giờ quả quyết trước đây của cô. Ở sân bay anh mải chú ý tới đám người của Kai, khi ấy tuy nhìn thấy cử chỉ của cô rõ ràng, nhưng không thể lên tiếng ngăn lại, sau đó mọi việc càng lúc càng rối ren phức tạp, lại có phần căng thẳng gấp gáp, chẳng có thời gian nghĩ kỹ.
Giờ tất cả tạm thời đã ổn, lúc này mới nghĩ lại biểu hiện của cô ngày hôm nay, anh chỉ biết thở dài.
Trước giờ cứ nghĩ đến cô anh đều mỉm cười, rồi thở dài, lần này, tuy anh vẫn thở dài, nhưng sau đó anh bắt đầu mỉm cười.
Bị Tô Ngưng lôi ra nói chuyện tới hai giờ sáng, Lăng Tiểu Manh mới có thể nằm lên giường. Thực ra còn tâm trạng đâu mà ngủ được? Trong căn phòng lạ, cô mở mắt nhìn lên trần nhà, theo thói quen cô đã cuộn mình một góc, đế thừa một khoảng rất rộng.
Chẳng để làm gì... Căn phòng lặng ngắt như tờ, cô cố gắng nghĩ, rồi nói với bản thân: “Không hối hận, minh không hối hận.”
Nhưng giọng nói bé dần, rồi cô quay người úp mặt vào gối, vỏ gối êm ái sạch sẽ, trong chớp mắt đã ướt đẫm một khoảng.
Thật khó có thể chịu đựng được, nhưng cũng không vội, cô nói đi nói lại trong bụng, nếu so sánh với nỗi đau trước kia, sự từ bỏ này chẳng đáng là gì.