Bàn tay anh thật có sức mạnh, thời tiết nóng nực, không hiểu sao vẫn mát lạnh, vuốt qua tóc cô, rồi vuốt lên đôi gò má, lạnh băng dễ chịu.
Nhưng cô chẳng thấy gì, chỉ thấy hơi lạnh chạy dọc sống lưng, nỗi sợ hãi lại bủa vâv.
Một tiếng “ Vâng” cô quay người bước vào trong xe, chỉ hai bước chân nhưng sao thấy nặng trịch. Vừa ngồi vào trong, cánh cửa bên hông cũng mở, Cố Chính Vinh bước vào gần như cùng lúc, bốn mắt nhìn nhau, cô kinh ngạc, còn anh điềm nhiên “ Nhìn gì? Còn không lái xe? Anh mệt rồi”.
Á? Không phải bảo cô đi về sao? Sao bỗng dưng lại thế này...
Cô lái xe rất chậm, hoàn toàn không thể bì với tốc độ của anh, tới hầm để xe cũng vẫn là anh xuống trước, thang máy vẫn trống không, cửa mở, cô nhìn Cố Chính Vinh không nhúc nhích, liền cúi đầu bước vào.
Đến nhà vẫn là cô mở cửa, cúi người đưa trước anh đôi dép, chiếc đèn nhỏ phía trên cửa bật sáng, ánh sáng vàng vọt từ chiếc đèn chụp chiếu xuống, ngón tay vừa chạm cửa tủ giày, bỗng thấy lưng bị siết chặt, cô kinh ngạc còn chưa mỡ miệng nói được nửa câu đã bị nén chặt trong đôi môi anh.
Cố Chính Vinh rất ít khi uống rượu, bữa tiệc lớn đến vậy nhưng anh cũng chỉ uống đúng một ly sâm banh, khi nãy tại quán ăn lại uống trà, hơi thở ngập hương trà Ô Long. Ngón tay anh vẫn lạnh băng như thế, ghì chặt eo, tay nâng lấy gương mặt cô, áo phông mùa hè mỏng tang, hơi lạnh xuyên qua lớp áo chạm lên da thịt. Cô vốn sợ lạnh, lúc này chỉ thấy một trận rùng mình, nếu nhìn kỹ, chắc chắn sẽ thấy làn da gợn lên những cái gai nhỏ xíu.
Không phải anh mệt sao? Chẳng phải anh đang giận sao? Vừa bưóc vào nhà đã muốn cô, anh chưa từng gấp gáp như thế.
Nhưng hôm nay có quá nhiều chuyện khác thường xảy ra, tới lúc này cô quyết định để mặc cho số phận, tất cả đều nghe theo.
Kể ra cũng lạ, mặc dù xác định tinh thần là vậy, nhưng toàn thân cô hoàn toàn thả lỏng, chỉ thấy ướt át và phấn chấn. Anh kề ngay bên cô, sự kích thích cùng cảm giác rất thật mà đôi bàn tay lạnh toát ấy mang lại vô cùng mạnh mẽ, cô lại thấy an tâm phần nào.
Quá nhiều chuyện, cô không còn sợ nữa. Không còn sợ phải nay đây mai đó, không còn sợ bị mất việc, không còn sợ nghèo khổ bệnh tật, bởi có anh, cô đã có thể tự lo ình, không còn phải lo toan cuộc sống.
Kỳ thực cô cũng tùng trộm nghĩ, lúc này dù có phải xa anh thì cũng được thôi. Nhưng vừa nãy, anh không nói gì, lặng thinh trước mặt cô, rồi muốn cô tự mình đi. Đột nhiên lại trở về cái buổi sáng thê lương ấy, một mình cô khóc lóc ở nơi không một bóng người, thê thảm như một chú mèo hoang mất hết bản năng sinh tồn. Hay là buổi chiều tối quỳ dưới đất lượm nhặt đồ đạc, ánh mắt của những người xung quanh như thấu xương, chỉ mình anh dang đôi tay đón lấy.
Cảm giác ấy lại đến, ngoài anh ra, thế gian này dường như chẳng còn chỗ nào để đi. Cũng có thể từ bỏ anh, nhưng cái giá đó là buộc ta từ bỏ tất cả, mộng tưởng và rất nhiều, rất nhiều những thứ cô không thể hình dung.
Bỏ đi thì sao? Tất thảy đều là khách qua đường và chỉ là ảo tưởng, rời xa anh suy cho cùng cũng chỉ là tự đi một mình, bỏ đi, cũng có thể, chỉ là chưa phải lúc mà thôi.
Họ làm tình ngay trong phòng khách, đèn không bật, cũng không ai nói gì, chiếc sô pha rộng rãi, trắng muốt một màu.
Bàn tay anh đang dạo chơi trên cơ thể cô, khi bắt đầu tay anh lạnh buốt, nhưng khi vuốt ve cơ thể cô, chúng dần dần ấm lên.
Họ đang ở tầng mười ba, rèm cửa sổ còn chưa kéo, phía ngoài lác đác nhũng ngọn đèn, xa quá, tất cả khung cảnh dường như chỉ là một bức họa, hoàn toàn chẳng có chút liên quan, cũng chẳng có ai để tâm tới họ.
Sau cùng khi họ thiếp đi, theo thói quen cô cuộn mình bên cạnh anh. Cố Chính Vinh nghiêng đầu nhìn cô, anh dang cánh tay, cô lập tức lăn mình rồi chui tọt vào lòng anh, nằm đó thật ngoan.
Muốn hút thuốc lắm nhưng anh cố nhịn, để kiềm chế, anh lặng lẽ nhìn cô trong bóng tối.
Bị nhìn đến kinh hồn bạt vía, Lăng Tiểu Manh lần nữa sám hối, “ Em sai rồi, đừng giận nữa”.
Anh không giận, đặc biệt là khi trông thấy cô đợi mình ở cửa với dáng vẻ đó, ký ức ấy khiến trái tim anh mềm lại.
Sợ cô lại khóc, nhưng trên thực tế, kể từ lần đó, anh không bao giờ còn nhìn thấy cô khóc, cảnh tượng ấv dường như là ảo ảnh. Nhung anh mãi mãi cảm nhận được sự mềm yếu, mẫn cảm, mong manh, dễ vỡ, theo bản năng lại muốn lấy hết sức lực bảo vệ cô, lấp đầy những mơ ước của cô, cho cô hạnh phúc.
Cho dù trong ước mơ cô, thật ra chẳng có anh.
“ Không, em không sai, là anh sai.” Thả tay ra cho cô ngủ thoải mái, Cố Chính Vinh vừa trở mình sang bên vừa nói lời nói sau cùng của ngày hôm đó.
Chương 5: Có thể không dũng cảm được không?
Ban công ở ngoài trời, cô ngẩng mặt, ánh trăng trắng ngần soi tỏ trên cao, chiếu xuống đôi mắt màu nâu thẫm sáng long lanh, ánh mắt nâu thẫm sáng long lanh, ánh mắt bình yên như chú nai con được thuần hóa. Có lẽ ánh trăng khiến anh bị ảo giác, ánh mắt ấy vừa như đau đáu lại rất luyến lưu.
Dù đó là ảo giác, anh cũng thấy thật tuyệt.
*****************
Ngày hôm sau, tất cả gần như lại trở về như bình thường, thức dậy, mở cửa, cùng lên xe.
Hai người họ chia tay nhau trên con đường nhỏ phía trước quán ăn, mỗi người một xe tới chỗ làm. Cố Chính Vinh lái xe rất nhanh, nháy mắt đã mất dạng.
Sau khi không trông thấy anh nữa, Lăng Tiểu Manh mới nhấn ga, không có anh ở bên, cô lái xe chậm hơn rất nhiều, lúc tới nơi thì sương sớm đã tan hết.
Bước vào công ty mọi việc lại trở về trạng thái bình thường, vẫn chưa có khách, người qua lại như con thoi trong siêu thị rộng lớn hầu hết là những nhân viên mặc cùng một kiểu đồng phục. Những bộ phận khác cũng bắt đầu lục tục có người tới, tiếng chào hỏi vang lên không ngớt.
Bước tới phòng làm việc đã có rất nhiều người cất tiếng chào cô, người cô biết rất ít, nhưng người biết cô lại rất nhiều, bình thường cô đã quen với việc dù người nói chuyện với mình là ai thì cũng mỉm cười đáp lại, nhưng hôm nay có đôi chút khác thường.
Người chào hỏi cô quá nhiều...
Vào phòng Thiết kế lại càng thấy không khí khác lạ, đồng nghiệp ngẩng đầu nhìn cô với ánh mắt không bình thường. Trên bàn đã bày một số tờ tin mới trong ngành, thoáng nhìn cô đã thấy một bức ảnh cỡ lớn, giáo sư John MaCain nắm tay cô tinh nghịch trao một nụ hôn, còn cô thì ngỡ ngàng, ánh mắt không biết đang nhìn vào đâu.
Một dòng tít ngay cạnh đó đơn giản, rõ ràng: Tài năng mới xuất hiện tại Đại hội John Macain, một nhà thiết kế không tham dự triển lãm bộc lộ tài năng. Thấy cô chằm chằm nhìn tờ tin, mọi người đồng loạt nói: ‘Tiểu Manh, lần này phải gọi cô là sư phụ rồi”.
“Chúc mừng nhé, khi nào khao tụi này vậy?”
Đến rồi, quả nhiên đến rồi...
Thực ra từ hôm qua cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần ánh đèn tlash tách tách liên hồi, khi đó trong bụng cô đã thầm kêu, nếu thành ra lớn chuyện thì làm thế nào? Chẳng may tới tai công ty thì phải làm sao? Giờ quả nhiên sói đã tới! Trong đầu cô ù ù mấy tiếng. Lăng Tiểu Manh chẳng còn nghe thấy họ nói những gì, sức mạnh của truyền thông quả nhiên quá lớn, mới sáng sớm, cô thực sự khó có thể thích ứng.
T rở về phòng làm việc, cô ngồi trước chiếc bàn cổ gắng bình tĩnh, mới hít sâu được hai hơi, chuông điện thoại vang lên, Cố Chính Vinh ở đầu dây bên kia khẽ cười: “Tiểu Manh , em đã thấy chưa?”
Hơi mới hít vào một nửa liền mắc kẹt trong lồng ngực, một Lăng Tiểu Manh trước giờ vẫn luôn lấy nguyên tắc ngoan ngoãn phục tùng làm đầu, lần đầu tiên hét lên trong điện thoại: “Nhìn thấy rồi, nhưng em không muốn thế này, giờ phải làm thế nào?”
Một tờ tin tương tự cũng đặt trên mặt bàn Cố Chính Vinh, lúc này anh vừa nghe điện thoại, vừa chăm chú nhìn bức ảnh, gương mặt Tiểu Manh trong đó lúng túng không biết phải làm sao, ánh mắt lạc ở một nơi nào đó, chẳng ai biết cô đang nhìn gì.
Anh mỉm cười, còn có người biết, anh biết rõ.
Khi đó cô đang nhìn anh, lẫn trong đám đông, bởi đột nhiên trở thành tiêu điểm nên cô sửng sốt. Nhưng bản thân cô cũng không ý thức được, chỉ trong có mấy giây ngắn ngủi, cô vẫn luôn tìm kiếm anh trong đám người, nhìn thấy rồi có chết cũng không rời mắt.
“Không sao, đây là chuyện tốt mà. Tiến sĩ John MaCain ngày mai sẽ rời đi, tối nay anh mời ông tới nhà dùng bữa, em cũng tới nhé.” Anh chậm rãi nói, mắt vẫn nhìn vào tấm ảnh, nhìn đôi bàn tay mảnh mai, lo lắng khẽ khum lại ngay dưới đôi môi tiến sĩ, anh bỗng chớp mắt.
Chút nữa phải nhắc nhở ông già này không được quá tùy tiện như thế.
Ăn cơm? Còn phải ăn cơm? Không ăn có được không? Lăng Tiểu Manh ôm lấy điện thoại mặt mũi sầm sì.
Đầu kia có tiếng điện thoại gọi tới, Cố Chính Vinh vẫn luôn bận rộn, hình như còn có tiếng gõ cửa, chẳng có thời gian nói nhiều, anh dặn đúng một câu: "Đừng ngây người ra thế, nhớ dập máy nhé”.
Mệnh lệnh vang lên, Lăng Tiểu Manh lập tức hoàn hồn, gác điện thoại, động tác mạch lạc dứt khoát.
Gác máy rồi, Lăng Tiểu Manh lại thấy có cái gì đó không đúng, nhíu mày nghĩ ngợi đăm chiêu, bản thảo trên bàn xếp thành chồng lớn, mỗi khi nghĩ ngợi điều gì cô thường có một tật xấu, ngón tay vô thức sờ soạng những thứ ở trước mặt, vừa nghĩ, đám bản vẽ bị cô vò tới vò lui kêu soàn soạt.
Sau cùng ngón tay chạm phải lưỡi dao dọc giấy để ngay dưới chồng bản thảo, hơi đau một chút, bỗng ánh mắt sáng lên, cô trợn tròn mắt.
Tối nay anh mời cơm ông ấy tới nhà dùng bữa, em cũng tới nhé...
Tới nhà dùng bữa? tới nhà ai dùng bữa? lẽ nào tới nhà của Cố Chính Vinh?
Cú sốc này quá lớn, Lăng Tiểu Manh chỉ thấy tròng mắt mình sắp nhảy ra ngoài.
Nghe xong cuộc điện thoại này, cả ngày hôm đó Lăng Tiểu Manh vật vã khác thường, bình thường chỉ cần ngồi trước bàn vẽ là cô có thể vùi đầu làm việc, buổi trưa công ty có cung cấp bữa trưa miễn phí nhưng cứ mỗi khi cô ngẩng đầu khỏi bản vẽ cũng là lúc đã quá giờ, nên rất nhiều lần bữa trưa phải ăn sandwich.
Lúc nào cũng thấy thời gian làm việc trôi rất nhanh, nhưng hôm nay tinh thần cô không ổn, cứ vài phút lại ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ. Chiếc đồng hồ treo tường bằng nhựa đơn giản nơi đâu cũng có thể nhìn thấy, bình thường ít khi cô để ý, nhưng hôm nay mỗi lần lướt mắt qua cô đều thấy kim đứng im.
Vừa nghe hai chữ "đồng chí" cô liền nhớ ra ngay, "Bùi Gia Tề? Sao anh lại gọi cho tôi?"
"Theo báo cáo mới nhất của tờ tin tức trong ngành, nhà thiết kế của công ty gia dụng nổi tiếng tầm cỡ quốc tế đã lộ diện tại Đại hội thường niên John MaCain. Là một kẻ qua đường được tận mắt chứng kiến, tôi đã rất muốn gửi lời chúc mừng đến cô, thế nên mới gọi điện tới công ty nhờ họ chuyển máy."
Anh ta nói vòng vo tam quốc, Lăng Tiểu Manh ngẩn người một lúc mới hiểu ra, “Anh gọi điện tới chúc mừng tôi?”
“Đúng rồi, tiện đây hỏi cô có muốn cùng một người qua đường như tôi ăn cơm, để chúc mừng cho sự thành danh của cô không?”
Đầu dây bên kia cười hì hì, Lăng Tiểu Manh cầm điện thoại mếu máo, anh chàng đẹp trai à, sao anh còn chưa quên tôi?
Chúc mừng sự thành danh? Còn đang trong trạng thái chưa thể chấp nhận sự việc đột ngột này, chúc mừng? An ủi còn chả kịp kìa! Vừa định mở miệng trả lời, điện thoại lại reo lên, điện thoại của Cố Chính Vinh, nhất thời cô luống cuống, Bùi Gia Tề lại cẩn trọng, “Cô nghe máy trước đi, chút nữa tôi gọi lại”.
Sau một ngày bận rộn, tới buổi chiều giọng Cố Chính Vinh có phần mệt mỏi, nhưng ngữ khí vẫn rất nhẹ nhàng,"Tiểu Manh, bận lắm à? Gọi điện mà không được.”
“Không ạ, không phải bận lắm.” Lăng Tiểu Manh phản ứng thật nhanh, trong đầu đột nhiên lóe lên, “Đó là đồng nghiệp khi nãy đọc được tờ tin trong ngành, nói phải chúc mừng, nên gọi điện tới.”
Bùi Gia Tề gọi điện tới, chuyện này bất luận thế nào cũng không được nói, nhưng đúng là đồng nghiệp bắt cô chiêu đãi, nếu có thể không phải tới nhà Cố Chính Vinh, chẳng thà cô rút hầu bao mời mọi người ăn, có thêm cả Bùi Gia Tề cũng không thành vấn đề.
“Người phòng Thiểt kế muốn em chiêu đãi?” Người Trung Quốc có thói quen cái gì cũng phải ăn một bữa, anh đương nhiên biết rất rõ, chỉ có điều không ngờ bình thường Lăng Tiểu Manh rất ít quan hệ với đồng nghiệp, hôm nay lại có người bắt đầu đòi cô mời ăn.
Lúc ở bên anh rất ít khi cô nói dối, tuy biết rõ ở đầu dây bên kia anh không thể trông thấy, nhưng mặt Tiểu Manh vẫn cứ đỏ lên, “Vâng. Được không ạ?”
Anh do dự một hồi, rồi mỉm cười: ""Được chứ, nhưng ngày mai nhé, Trưởng phòng Thiết kế sẽ có thông báo bọn họ hôm nay phải làm tăng ca”.
"Á?” Lăng Tiểu Manh ngẩn người, ngô nghê, “Tăng ca? Còn em...”.
“Em cũng tăng ca.”
Lăng Tiểu Manh mừng rỡ, “Vậy có phải em không cẩn phải đi ăn nữa không?”
“Chín giờ, tự lái xe tới nhé, em biết ở đâu rồi đấy.”
Đừng mà! Đã giày xéo cô nửa ngày trời giờ còn bắt phải tới nơi đó?
“Sao thế? Không nhớ ở đâu sao?”
Sao mà không nhớ, mặc dù mới tới có một lần, nhưng nơi đó đã hằn sâu trong ký ức cô, thêm lần nữa ư? Cô thật muốn chết.
“Tiểu Manh ?”, không thấy cô trả lời, Cố Chính Vinh nhắc lại.
“Em biết rồi”, giọng nói có phần thều thào, Lăng Tiểu Manh nằm bò ra bàn, vẻ tuyệt vọng.
Gác máy chưa được bao lâu, Bùi Gia Tề đã gọi điện lại, Lăng Tiểu Manh nói hôm nay mình phải tăng ca, anh chàng kia liền vui vẻ kết thúc cuộc nói chuyện, Tiểu Manh lại tiếp tục bò ra bàn than thân trách phận, tâm trạng nặng nề thấy rõ.
Đúng tám giờ cô rời khỏi công ty, nhìn thấy vẻ khổ sở khi phải làm thêm của đồng nghiệp, thiếu chút nữa cô dập đầu vào tường.
Giết tôi đi, tôi có lỗi với mọi người!
Nhà Cố Chính Vinh cách công ty không xa, cũng không phải là biệt thự xa hoa, chỉ là một căn hộ, không khác nơi cô đang ở là mấy.
Trong suy nghĩ của một người ở tầng lớp bình dân như Tiểu Manh, nơi ở của cố Chính Vinh nhất định phải rộng lớn mênh mông, trước có thảm cỏ sau có hoa viên, được trang hoàng xa hoa và hoành tráng, hệt như trong ti vi. Cô còn vì những nơi như thế mà cảm thấy ái ngại, không dám đến gần.
Thế nhưng sự thật thảm khốc đã chứng minh rằng, ti vi chỉ dùng để đầu độc những cô gái vô tri như cô thôi.
Sau khi ở bên cô vài tháng, có lần Cố Chính Vinh chẳng nói một lời, đưa cô về nhà. Căn hộ này tuy là hạng sang, nhưng không mang lại cho cô sự cảnh giác, anh đưa cô ra khỏi thang máy, cửa mở, Lăng Tiểu Manh không ý thức được rằng mình đã bước vào không gian riêng tư nhất của người đàn ông này hơn nữa còn gặp được người vợ và con trong truyền thuyết của anh.
Cố Chính Vinh vốn là người kiệm lời, đã nhiều năm nay vậy mà vợ và con anh chỉ xuất hiện đúng một lần trước mặt nhân viên công ty, đó là một buổi tiệc chúc mừng anh vừa giành được chức vụ quyền lực nhất, thời khắc ấy tuy ngắn ngủi, nhưng tất cả mọi người tới dự đều có ấn tượng sâu đậm.
Cũng không phải cùng nhau xuất hiện, rất hiếm khi và cũng là lần đầu tiên anh uống say, phu nhân họ Cố chỉ vội vàng tới đưa anh về nhà.
Tuy chỉ nhìn thoáng qua, nhưng theo tất cả những gì được kể lại thì ai nấy đều kinh ngạc, trai tài gái sắc, một cặp trời sinh, đứa bé cực kỳ ngoan ngoãn, chỉ có thể dùng bốn từ “gia đình hoàn hảo” để hình dung.
Lần đó cô cứ ngỡ nơi này là một trong những tài sản đứng tên anh, không hề chuẩn bị tâm lý cứ thế theo vào. Phía trong rất rộng, cũng kiểu chung cư, khi chân giẫm phải con thú bông, cô còn ngô nghê hỏi: “Sao ở đây lại có đồ chơi?”
Rồi một bé trai chạy lại, sàn nhà được làm bằng gỗ tếch, bóng loáng, trơn trượt, đứa nhỏ lại không mang dép, chạy một lèo lao thẳng vào lòng cô, giữ thăng bằng một lúc rồi kiễng chân nói, tuy gương mặt là người Trung Quốc, nhưng lại nói tiếng nước ngoài: “Chị ơi, nó là của em”.
Rồi dưới nhà có tiếng người vọng lên, một giọng nói nghe rất dễ chịu, tiếng nước ngoài pha lẫn giọng Trung Quốc thường kéo dài về cuối, nhưng giọng nói ấy giòn ta, “Mike, ai tới đó?"
Cô không hiểu tiếng Thụy Điển, nên dựa vào ngữ cảnh để đoán, mười phần chắc cũng phải được bảy, tám, trừ phi đứa trẻ đó mạnh mồm, không phải gọi mình là chị, mà là dì, hoặc ác hơn thì là bác gái gì đó.
Sau đó cô tận mắt chứng kiến đứa nhỏ lấy lại đồ chơi rồi nhảy lên người Cố Chính Vinh, điệu bộ hết sức tình cảm, bô la bô lô một tràng bằng thứ ngôn ngữ cô hoàn toàn không hiểu.
Cầu thang vang lên mấy tiếng lộc cộc, nhìn thấy dáng vẻ thân thiết của Cố Chính Vinh và đứa bé, Lăng Tiểu Manh ngây người. Đây là Cố Chính Vinh sao, bình thường ở công ty rất hiếm khi thấy anh cười với người khác, giờ đây anh ôm lấy đứa bé rồi cưng nựng như bảo bối.
Cũng là do đả kích quá lớn, thế nên ngay khi giọng nói người phụ nữ lần thứ hai vang lên sau lưng cô, Lăng Tiểu Manh từ từ quay người lại, một gương mặt mộc nhìn cô đầy hiếu kỳ, rồi quay sang mỉm cười với Cố Chính Vinh, lần này người ấy nói bằng tiếng Trung, "Chính Vinh, là cô ấy à?”
Cố Chính Vinh gật đầu, rồi nói ngắn gọn: 'Tiểu Manh, giới thiệu với em đây là Nhã Tư Mẫn và Mike”.
Cô gái có tên Tư Mẫn nháy mắt với anh, rồi đưa tay ôm lấy cô, giọng còn pha lẫn tiếng cười, “Tiểu Manh. Lần đầu gặp mặt, tôi là vợ của cố Chính Vinh”.
Vợ? Vợ của Cố Chính Vinh?
Cô không biết nên phản ứng như thế nào, nhất thời thấy bản thân như gặp phải ảo giác, tất cả đều không thể lý giải được, chỉ riêng cô là người duy nhất bình thường, nhưng vì khác biệt với những người xung quanh quá lớn nên mới thấy hoàn toàn xa lạ.
Vợ? Có người vợ nào lại đối đãi với người đàn bà chồng mình ngang nhiên đưa về với thái độ như vậy? Giác quan tiềm ẩn cũng không đáng sợ thế này, cô ấy từ ngòai hành tinh tới sao?
Nỗi sợ hãi của ngày hôm đó đáng ra sẽ phải tiếp tục, nhưng cũng may Cố Chính Vinh nhận được một cuộc điện thoại khẩn cấp phải trở lại công ty, liền đưa cô đi cùng, lúc sắp đi Cố phu nhân đứng ở cửa còn nháy mắt với cô, "Tiểu Manh , thật ngại quá, chưa kịp thết đãi, anh chàng này phiền phức lắm đúng không?”.
Còn cô, chấn động tới mất hết phương hướng.
Từ đó về sau cô áp dụng: "Chính sách đà điểu", khoét một lỗ thật sâu rồi chôn vùi tất cả những gì mình trông thấy ngày hôm đó vào trong trí óc. Không biết vì nguyên nhân gì, sau này cũng không thấy Cố Chính Vinh nhắc tới, thời gian dần trôi khiến cô cảm giác ngày hôm đố có lẽ là một giấc mơ, một giấc mơ kỳ quái lạ thường mà thôi.
Không ngờ mới có hơn một năm, bỗng dưng Cố Chính Vinh lại bảo cô tới đó, đừng mà! Cô thực sự mặc cảm với đứa trẻ nói tiếng nước ngoài, một từ cô nghe cũng không hiểu, và vị Cố phu nhân nói tiếng Trung ấy cô lại càng không hiểu nổi.