Nhật Ký Chia Tay

Phía trước cửa sổ mưa rơi xuống đất tí tách lộp độp, thời tiết
cứ mưa dầm kéo dài đã một ngày.

Lương Tâm Ảnh ngồi bên cửa sổ, những giọt mưa chảy xuống, đầu
ngón tay vô tình vẽ trên làn sương mờ mờ trên tấm kính, thẳng đến khi kính cửa
sổ tràn ngập, tràn ngập một cái tên duy nhất –

Nhậm Mục Vũ.

Cô kinh ngạc dừng tay, nét môi hiện lên chút khổ sở, cười
chua chát yếu ớt.

Đáy lòng, đã khắc sâu cái tên này.

Yêu nhau bảy năm, cảm tình không phải nói hết là hết được.

Kim đồng hồ vừa điểm ở con số mười, bên ngoài cửa đồng thời
truyền tới tiếng mở khóa.

“Ăn cơm chưa?”. Nhậm Mục Vũ đứng ở bậc cửa, cởi áo khoác ướt
trên người ra, quay đầu hỏi cô.

“Chưa”. Cô miễn cưỡng trả lời, không buồn nhúc nhích một
chút.

Con chó nhỏ giống Pomeranian tên Luck nuôi được hai năm thấy
anh vào cửa liền phóng qua, nhiệt tình hơn cả bạn gái anh là cô.

Nhậm Mục Vũ ôm con chó vào lòng, nhìn cô một cái, tới trước
phòng tắm tìm khăn mặt lau nước mưa trên tóc, rồi mang theo cái mền mỏng, đắp
lên người ai đó đang nằm trên sofa.

“Gần đây thời tiết chuyển xấu, ra khỏi nhà nhớ mặc quần áo ấm
vào, cẩn thận đừng bị cảm”.

“Ừm”. Nghe quá nhiều lần, cô đã không còn cảm giác gì nữa.

“Có muốn ăn gì không?”.

“Gì cũng được”. Trên thực tế, cô không muốn ăn gì hết.

Đặt chú chó nhỏ vào lòng cô, nó kêu ư ử khổ sở, kháng nghị.

Anh mở tủ lạnh, đồ ăn bên trong không còn gì nhiều.

Nhậm Mục Vũ tận dụng toàn bộ đồ còn sót lại trong tủ lạnh, nấu
một tô cháo hải sản mỹ vị, trong đầu âm thầm nghĩ, ngày mai nên bỏ thời gian đi
chợ mua ít đồ.

“Còn nóng, ăn đi”.

Lương Tâm Ảnh động thân mình, ăn từng muỗng từng muỗng,
xuyên qua làn khói lượn lờ trong không khí, nhìn anh dọn dẹp phòng bếp, thuận
tay dọn luôn phòng khách, thấp giọng dặn dò. “Cơm có mùi lạ lắm, chắc là thiu rồi”.

Đây là nhà cô, mà anh so với cô còn giống chủ nhân hơn.

Anh luôn như thế, mọi việc vặt trong cuộc sống đều chuẩn bị
sẵn sàng tươm tất cho cô, cho tới bây giờ chưa từng làm cô phiền lòng.

Nhưng mà anh có biết không? Cái cô muốn, không phải một quản
gia toàn năng, mà là một người đàn ông ôn tồn, để cô có cảm giác mình được yêu…

Chỉ là, một câu yêu đương anh cũng tiết kiệm không nói ra miệng.

Cô đã muốn nhớ không nổi lần cuối cùng anh nói yêu cô là khi
nào…

“Không ngon à?”. Thấy cô bưng tô cháo thẫn thờ, Nhậm Mục Vũ
thực tự nhiên nhận lấy phần còn thừa, múc cho Luck một chén, cả hai một người một
chó cùng nhau ăn cháo thừa.

“Vũ –”.

“Ừ?”. Anh đáp nhẹ, thả Luck tới góc nhà ăn cháo.

“Anh có yêu em không?”. Không biết vì sao, cô xúc động muốn
hỏi câu này.

Anh cụp mắt, cười cười, không nói.

Lại như vậy!

Mỗi lần cô nhắc tới chuyện này, anh chỉ ôn nhu nhìn cô và cười,
không nói câu nào.

“Anh, có yêu em không?”. Cô chuyên chú nhìn anh, lặp lại một
lần nữa.

Anh vẫn cười, khẽ vuốt mái tóc dài mềm mại của cô. “Tính trẻ
con!”.

Ánh mắt của anh rất bao dung, ngữ khí sủng nịch, thật giống
như – cô là đứa trẻ hay giận dỗi.

“Em hỏi, anh yêu em hay không yêu em!”. Cô đề cao âm lượng,
cảm xúc như nước lũ vỡ đê.

Phát hiện thái độ của cô khác hẳn ngày thường, anh thu hồi nụ
cười, nhíu mày nhìn cô. “Làm sao vậy?”.

Cô còn có thể làm sao? Người yêu mà ngay cả một câu yêu cô
cũng không muốn nói, cô còn có thể làm sao đây?

“Không có gì”. Vô lực rũ mắt xuống, không hiểu là thất vọng,
hay còn gì khác. “Lễ tình nhân năm nay – ”.

“Anh còn việc ở phòng khám”. Anh nhìn cô áy náy.

“Không sao cả”. Cô cười có chút gượng gạo. “Không cần phiền
anh đâu”. Không bao giờ cần nữa…

Nhậm Mục Vũ há hốc mồm, định nói gì đó lại thôi.

“Em nói trong điện thoại có việc muốn nói với anh mà”.

“Ừ”. Cô rút ra trên bàn điện thoại một lá thư, lặng lẽ đẩy tới.

Nhậm Mục Vũ nhìn cô kỳ quái, đang định mở thư ra đọc, cô lại
ngăn anh. “Về nhà hãy đọc”.

“Được”. Không hỏi vì sao, anh nghe lời thu lại bức thư, đứng
dậy. “Không còn sớm nữa, anh về đây”.

“Ảnh?”. Anh cúi đầu, cô nắm chặt lấy năm ngón tay anh không
buông.

“Hôn em”. Cô ngước mắt yêu cầu.

Nhậm Mục Vũ cười khẽ, cúi người chạm nhẹ vào môi cô, vốn định
hôn nhẹ chuồn chuồn lướt nước, không đoán được cô khác hẳn ngày thường, ôm lấy
gáy anh, hôn thật cuồng nhiệt.

Anh thở dốc, bị lưỡi cô tiến sâu vào trêu chọc làm nhiễu loạn
thần trí, há miệng triền miên cùng cô.

Hô hấp điên cuồng, tim đập loạn xạ, nhiệt độ cơ thể vì nụ
hôn đó mà nóng bừng, hai tay theo bản năng ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của cô, thuận
thế tiến tới bộ ngực mềm mại…

“Đừng!”. Anh tỉnh lại đúng lúc, thoát ra khỏi vòng dục vọng
cuồng nhiệt đang quấn chặt, liên tục thở hổn hển mấy hơi.

Nếu còn tiếp tục, muốn ra khỏi cửa đêm nay quả thực là người
si nói mộng.

“Anh thật sự phải về, sáng mai có ca mổ quan trọng, cần phải
nghỉ ngơi cho tỉnh táo”.

“Thư, nhớ đọc nó”.

“Ừ”.

“Đi đường cẩn thận”.

“Ừ”.

“Nhớ mang dù theo”.

“Ừ”.

Anh luôn ít lời.

Đã không còn lời nào để nói, cô rốt cuộc buông tay, nhìn anh
đi tới cửa –

“Vũ!”. Cô bật dậy, thảng thốt kêu lên.

Nhậm Mục Vũ nghiêng người ngoái đầu lại, đợi nghe.

“Hẹn gặp lại”. Thật sự… Hẹn gặp lại…

Nhậm Mục Vũ thoáng ngẩng ra, Tâm Ảnh chưa từng nói ‘hẹn gặp
lại’ với anh bao giờ. Anh đăm chiêu suy nghĩ, nhìn cô một cái, cụp mắt, gật đầu.

Nhìn anh bước ra khỏi cửa nhà mình, nước mắt Lương Tâm Ảnh
nhịn hồi lâu rốt cuộc chảy xuống.

Cô biết cô sẽ đau lòng, sau khi quyết định làm như vậy, sẽ
biết được bản thân rồi cũng đau lòng, dù sao, anh là người đàn ông đầu tiên cô
yêu trong cuộc đời này.

Nhưng, không đoán được nước mắt lại trào ra như vỡ đê, như
bài sơn đảo hải*…

(*bài sơn đảo hải – 排山倒海 = dời núi lấp biển)

Cô không bao giờ muốn xa rời anh, tình cảm cô dành cho anh
so với dự đoán của cô còn sâu đậm hơn.

Quen biết anh từ lúc học Đại học, đã bên nhau từ đó tới bây
giờ, cả một khoảng thời gian dài như thế, với biết bao kỷ niệm, đủ làm anh trở
thành một dấu vết sâu đậm trong lòng cô, dù là nụ cười, hay là nước mắt.

Còn nhớ rõ – lúc trước, bọn họ quen nhau thế nào, làm sao kết
giao?

Anh là sinh viên tài năng của hệ Y học, từ lúc cô bước chân
vào trường, danh tiếng “Nhậm Mục Vũ” đã như sấm dội bên tai.

Nghe nói, thành tích thời trung học của anh rực rỡ tới nỗi
giáo sư sẵn sàng viết giấy đề cử cho anh, nhưng anh vẫn kiên trì tham gia kỳ
thi, hơn nữa còn không phụ sự mong đợi của mọi người giành lấy ngôi vị thủ
khoa.

Trong suốt quá trình
học, chỉ cần môn học nào anh tham dự, giáo sư bộ môn sẽ mừng rỡ rơi lệ, còn hô
to. “Học trò đắc ý dường này, làm sao cầu được”.

7 năm khoa Y, anh chỉ cần 4 năm đã hoàn thành xong học phần.

Nghe sự tích truyền kỳ về anh, không ai không cảm thấy hứng
thú với anh.

Lần đầu tiên cô nhìn thấy anh, là trong vũ hội trường.

Rất kỳ quái, anh tới tham gia vũ hội, nhưng không khiêu vũ.

Đương nhiên không phải vì thiếu bạn nhảy, cái gọi là tài tử
giai nhân thì hễ là tài tử ắt sẽ có giai nhân ái mộ, huống chi danh tiếng anh
vang dội, được vinh danh là truyền kỳ của khoa Y, các cô gái đẹp ngưỡng mộ anh
còn phải nói?

Nhưng anh chỉ lẳng lặng đến, lẳng lặng đi, khéo léo từ chối
lời mời khiêu vũ từ các cô gái.

Cái đó và Thái Công* câu cá có khác gì nhau? Để người ta
nhìn thấy được, mà ăn không được, rớt nước miếng đầy đất, thật là đáng ghét!

(*Thái Công = Khương Tử Nha)

Cảm giác đầu tiên về anh trong cô là – cao ngạo, quái gở.

Vì khó chịu, cô không thèm hùa theo đám bạn học đổ tới nơi
đó xem ai có bản lĩnh mời được anh.

Gặp anh chính thức là khi anh đang thực tập lâm sàng năm cuối.

Bạn cùng phòng của cô nửa đêm đau bụng lăn lộn, làm cô sợ muốn
chết, vội vàng đưa ngay vào bệnh viện, ngay lúc cô đang hoang mang lo sợ, không
biết nên làm gì mới tốt, tiếng nói trầm ấm dịu dàng ấy đã giải cứu cô.

“Có
gì cần tôi hỗ trợ không?”.

Giống như nhìn thấy cứu tinh, cô ngẩng đầu, vội vàng nắm lấy
anh. “Bạn cùng phòng của tôi… Cô ấy, cô ấy đau bụng…”.

“Đừng
nóng vội, có mang theo chứng minh hay giấy tờ tùy thân không?”.

Ơ? Nói thật ra lúc đó hoảng quá, cô cũng không xác định có
mang hay không nữa, may mắn ông trời phù hộ, tất cả giấy tờ của cô bạn đều ở
trong túi xách.

“Được
rồi, cô cứ tới quầy điền giấy tờ trước đi, việc còn lại cứ giao cho tôi. Quẹo
trái ở phía trước, biết chưa?”.

Cô chỉ có thể ngơ ngác gật đầu.

Sau đó thế nào, cô không còn ấn tượng gì nữa, chỉ nhớ được
tiếng nói dịu dàng ấm áp ấy…

Không biết qua bao lâu, một ly cafe nóng hổi bốc khói đưa đến
trước mặt cô, cô ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn anh.

“Uống
ly cafe nâng cao tinh thần đi, cô thế này làm sao chăm sóc được bạn cô, đúng
không?”.

Hơi nóng của cafe thấm qua ly giấy, truyền đến đầu ngón tay,
khi đó, trong lòng cô thật cảm động.

“Anh
đều đối tốt với mọi bệnh nhân như vậy sao?”. Rất kỳ quái, rõ ràng đang định nói
cảm ơn, nhưng miệng lại thốt lên câu ấy, muốn dừng cũng không dừng được.

Từ trong mắt anh, cô thấy được một chút kinh ngạc.

“Cô
đâu phải bệnh nhân”.

Cho nên? Đối tốt với cô hết sức, là do bổn phận hay do gì?

Cô nghĩ không ra.

“Anh
đang thực tập ở đây?”. Cô nhìn áo blouse trắng trên người anh.

“Ừ”.

“Xoay
sở được không?”.

“Hoàn
hảo, không tính là quá bận”.

Trong tay anh cũng có ly cafe tương tự, uống một ngụm, còn
nói. “Bạn cô là viêm dạ dày cấp tính, đừng lo, không cần quá lo”.

Cô vừa định mở miệng, một nữ
y tá đã nhanh chạy tới chỗ họ, giọng nói gấp gáp. “Bệnh nhân ở phòng 209
lại trở chứng, kiên trì nói chỉ để mình cậu thay băng”.

“Người
bị tai nạn xe cộ gãy xương phải không?”.

“Đúng
rồi”.

Anh thở dài. “Tôi đi ngay”.

“Nhậm
Mục Vũ!”. Không biết vì sao, lúc ấy cô không chút suy nghĩ, bật thốt lên gọi
anh.

Anh dừng bước, quay đầu nhìn cô.

“Tôi
còn có thể gặp lại anh không?”. Đêm nay cái miệng đúng là không chịu sự kiểm
soát, cô bỏ mặc nó chẳng thèm quản nữa, cho nó tự sinh tự diệt, hồ ngôn loạn ngữ*
đi.

(*hồ ngôn loạn ngữ = ăn nói hồ đồ lung tung)

“Đương
nhiên, phòng bệnh của bạn cô là do tôi phụ trách”.

“Vậy
à”. Cô nhẹ nhàng thở ra.

Khi đó, cô cũng không hiểu, vì sao cô cứ hỏi liên tiếp mà
anh không thấy kì quái? Còn trả lời mới lạ chứ!

Mãi cho đến sau này hậu tri hậu giác nhớ tới – thái độ của
anh đối với cô, cũng không hề tỏ ra xa lạ!



Suốt thời gian đó, chỉ cần không có lịch học cô sẽ chạy tới
bệnh viện, gặp anh thì tán gẫu vài câu.

Bạn cùng phòng còn cảm động nói với cô. “Tâm Ảnh, mình không
ngờ hóa ra cậu thương mình như vậy, đúng là hoạn nạn mới gặp chân tình”.

Thương cô ấy?! Thật sự là @#$%…

Cô trực tiếp quăng đi một cái nhìn xem thường, con nhỏ này
nói chuyện đúng là sến nổi da gà.

Đúng rồi, nếu nó đã hiểu lầm thì cô cần gì phải chối?

Có một lần gặp được chị y tá lần trước, hàn huyên vài câu,
chị ấy nói cho cô biết, tuy rằng Nhậm Mục Vũ chỉ là bác sĩ thực tập trong bệnh
viện, nhưng nổi tiếng săn sóc bao dung bệnh nhân, bất luận nam nữ lão ấu đều
thích anh, mọi người thực chờ mong anh lấy được tấm bằng y, chính thức làm bác
sĩ trong bệnh viện, nhất định là phúc cho tất cả bệnh nhân.

Phải không đó? Hồi anh ta ở trong trường đại học đối xử với
người ta vừa xa cách vừa lãnh đạm.

Chị y tá nói, đó là do chưa biết rõ con người anh, mới hiểu
lầm anh như thế. Thực ra, anh là người vừa mềm lòng lại hiền lành! Bà thím điêu
ngoa ở phòng 209 lần trước chính là vì như vậy mới sinh lòng ái mộ, chỉ muốn gặp
anh, luôn lấy chuyện không chịu thay băng ra uy hiếp đổi người, nhưng anh chưa
từng biểu hiện nửa phần hờn giận, còn cười cười nói với bà ta. “Lần sau nếu
cháu không ở đây, cô cứ để y tá thay băng cho cô nhé? Đừng đùa bỡn với thân thể
mình”.

Sau khi nghe xong, bà ta còn áp tay lên giữ ngực, chắc chắn
là bị cảm động sắp rớt nước mắt.

Khi cô rời khỏi bệnh viện vừa vặn là lúc anh tan tầm, cô
đánh bạo hẹn anh đi ăn khuya, vậy mà anh cũng đáp ứng.

Ăn xong, anh khăng khăng muốn đưa cô về, hai người bước chậm
lặng yên dưới ánh trăng.

“Anh
biết tôi là đàn em của anh khi nào?”.

Anh dừng chân, dùng vẻ mặt kì quái nhìn cô.

“Vốn
đã biết sao?”. Không thể nào? Dù sao cô chính xác cũng không phải đàn em, khác
khoa, lại khác buổi, cả một khu đại học lớn như vậy, tám trăm năm chưa gặp được
nhau một lần.

Anh thản nhiên trả lời cô. “Có ấn tượng chút chút”.

“Chút
chút là cỡ nào?”.

“Có
gặp qua vào lần trong trường, còn có lần trong tiệc khiêu vũ cuối khóa”. Ngập
ngừng, anh bổ sung. “Em rất bắt mắt”.

Wow, đúng nha! Sao cô chẳng có ấn tượng gì?

“Những
lời này thật không thành ý”. Cô rầu rĩ nói. Nhân vật hoàng kim lóng lánh của
trường nói mình “bắt mắt”, có phải đang chứa 10 phần châm chọc?

Mặc kệ, cứ hưởng thụ là được.

Đưa cô về lại kí túc xá, cô không hiểu chuyện gì xảy ra đột
nhiên gọi to. “Nhậm Mục Vũ!”.

“Ừ?”.

“Sáng
sớm ngày mai, đi xem mặt trời mọc với tôi, được không?”. Lấy cớ giỏi lắm, ngay
đến cả cô cũng muốn phỉ nhổ chính mình.

Có trời mới biết, tám trăm năm rồi cô chưa từng thấy mặt trời
nó mọc thế nào, buổi sáng không phải đi học, bình thường cô phải nướng tới cháy
mông mới dậy ra ngoài kiếm đồ ăn.

Anh trầm ngâm một chút, không hiểu là khó xử hay đang vận
công phu cự tuyệt ra mặt, chỉ nghe anh nói sau đó. “Sợ không được, buổi sáng có
ca mổ, tôi phải tới, chắc là không kịp”.

“Cái
đó, mặt trời lặn cũng rất đẹp, tôi vẫn mong…”.

“Lần
khác, được không? Ngày mai tôi thật sự rất bận, không dứt ra được”. Anh nói ngại
ngùng.

Nói gì thêm nữa, chẳng lẽ rủ đi ngắm cảnh đêm. Da mặt cô
không đủ dày, chịu không nổi hết lời từ chối này đến lời từ chối khác đâu.

Thật rõ ràng, không phải sao?

Anh ta từ chối mình.

Không cần nói rõ, cô cũng không phải loại ngu ngốc, tất
nhiên nghe ra ý ám chỉ trong đó.

Tình cảm vừa mới nảy mầm đã bị nhổ tận gốc, cô khổ sở mất ngủ
cả đêm.

Ngày hôm sau, cô hạ quyết tâm, mai táng phần tình cảm non dại
không được hoan nghênh này, khi đi bệnh viện cũng cố ý tránh thời gian làm việc
của anh, giảm bớt cơ hội chạm mặt, miễn cho vừa thấy anh lại suy nghĩ kì quặc,
trong tâm bất chính.

Bạn cùng phòng của cô vốn ái mộ Nhậm Mục Vũ, xuất viện xong
lại càng mê mẩn anh, suốt ngày Nhậm Mục Vũ này, Nhậm Mục Vũ nọ, nói anh nào là
chăm sóc cẩn thận bao nhiêu, tính tình ôn hòa bao nhiêu, kiên nhẫn với bệnh
nhân bao nhiêu, còn đáng yêu cực kì…

Nhìn đi, quả nhiên anh ta tốt với hết thảy mọi người, là cô
suy nghĩ quá nhiều mới có thể ngu ngốc nghĩ rằng cô đặc biệt hơn người.

Tự mình đa tình, đáng đời!



Nhưng mà người khi đã xui xẻo rồi thì chuyện gì cũng có thể
xảy ra!

Cô xác minh lại câu nói này lần nữa.

Gần đây thời tiết không ổn định, cô bị cảm nhẹ, cứ tưởng cảm
xoàng không đáng lo, chờ nó tự khỏi, cơ thể cô từ bé đến lớn chiêu này luôn hữu
hiệu.

Nhưng cô không hiểu được, hệ miễn dịch của cơ thể cũng bị ảnh
hưởng, cảm xoàng kéo dài thành buồn ngủ, nước mũi chảy ròng ròng, cộng thêm sốt
cao, tắt tiếng, mắt mở không lên, đành phải nhận mệnh đi gặp bác sĩ.

Ban đầu tính chỉ đến phòng khám gần nhà khám sơ rồi mua thuốc,
không nghĩ tới vừa qua đường, tên chết tiệt lái xe bỏ mắt ở nhà kia không cứ nhằm
hướng mình mà chạy, hại cô vì tránh hắn ta mà ngã dúi dụi, đen đủi – cô, bị, trật,
chân!

Năm nay nhất định là cô phạm trúng thái tuế, số mới đen kìn
kịt như vậy.

Hay rồi, đi không được.

Thuận tay bắt taxi, vì tiết kiệm tiền đành phải tới bệnh viện
gần nhà nhất, mà tới đó thì, khả năng đụng phải Nhậm Mục Vũ cực kì cao.

Cô đã cố gắng lắm để không chạm mặt anh, mà có chạm cũng
không phải trong tình huống này, cô thể, cô không có ý định ti bỉ vô sỉ muốn
tranh thủ sự thương hại của anh, nhưng vẫn gặp bộ dáng anh cau mày không vui.

“Tôi
biết hiện tại mình trông không tuyệt vời chút nào, nhưng không cần anh trưng bản
mặt sống không bằng chết đó ra nha”. Aiz, thật không xong, giọng mình nghe như
vịt đực.

“Cô
Trương, phiền cô đưa cô ấy tới bác sĩ Vương khoa nội khám dùm tôi, cô ấy là bạn
tôi”. Anh trực tiếp lấy giấy tờ trong tay cô, đứng lên sắp xếp.

Cái thái độ gì thế! Tốt xấu cũng phải để ý tới tôi một chút
chứ? Đồ khinh người!

Khám xong, vừa vặn nghe được anh nói. “Tôi đưa bạn tôi về
đã”.

Cô làm bộ không nghe, bước nhanh rời đi – tuy rằng cổ chân
không cử động được, hại cô phải cà nhắc.

“Tâm
Ảnh!”.

Gì? Kêu mình sao?

Cô vẫn muốn tiếp tục giả điếc, nhưng tiếng gọi kia –

Đây là lần đầu tiên anh ta gọi tên cô, ngắn gọn, còn – chết
tiệt, gọi dễ thương quá!

“Tôi
đưa em về”.

“Cảm
ơn, tôi chưa tàn phế”.

“Chưa
tàn phế, nhưng sốt 38 độ cộng thêm rạn xương vì ngã”. Anh thuyết minh thêm.

Cô nghe được nghiến răng nghiến lợi.

“Ha
ha!”. Tuyệt chiêu thứ nhất của con gái chính là tiểu lý tàng đao*. “Làm bác sĩ
nhàn như vậy sao?”.

(*tiểu lý tàng đao = dấu dao trong lời ;)) )

“Tôi
chỉ là bác sĩ thực tập”. Anh còn sửa lưng.

Cái đó không phải trọng điểm được không? Cô thật muốn té xỉu.

“Được,
bác sĩ “tương lai” cũng không có nghĩa vụ phục vụ bệnh nhân tận nhà đi?”.

“Đúng
là không có, nhưng chúng ta là bạn bè, quan tâm nhau hẳn là phải?”.

Thật là cô nói một câu, anh trả một câu!

“Ai
cần anh quan tâm!”.

“Tôi
lo lắng”. Anh cúi đầu, thốt ra một câu.

Cô tròn mắt, nói không nên lời.

Tên đàn ông khốn nạn, đừng có lạm dụng lòng thương hại của
anh có được không? Sẽ chỉ càng làm tôi tổn thương thêm! Không thích người ta
thì đừng hại người ta ăn dưa bở chứ!

“Chân
còn đau không? Muốn tôi bế em không?”.

“Có
người muốn luyện cơ tay, tôi từ chối làm sao nhìn được?”. Vốn chỉ thuận miệng
châm chọc, không ngờ anh thật vòng tay ôm lấy cô bế lên.

Cô trợn mắt há hốc mồm.

Bay đi hai hồn sáu phách, thẳng đến khi anh đưa cô về cửa kí
túc xá vẫn không tìm lại được.

“Sau
ba bữa ăn nhớ phải uống thuốc cảm, vết thương ở chân cách hai ngày phải tới bệnh
viện thay băng, tôi ghi số điện thoại cho em, có việc cứ gọi cho tôi, biết
không?”. Nói xong, cầm tay cô viết một chuỗi số.

“Nhanh
khỏi, để tôi sắp xếp một ngày rảnh, mặc kệ em muốn đi ngắm mặt trời mọc hay mặt
trời lặn, tôi sẽ đi cùng em”.

Cô lại khẳng định lần nữa, người này đúng là dễ mềm lòng, cô
gái nào muốn theo đuổi anh ta chỉ cần dùng khổ nhục kế là hiệu quả ngay.

Nhưng cô không phải sắc nữ, cô từ chối dùng cách tiểu nhân mất
mặt này câu dẫn đàn ông.

“Muốn
ngắm cũng không thèm ngắm với anh!”. Cô rụt phắt tay về.

Cái đó và cây kẹo dụ con nít uống thuốc thì khác gì nhau?

Đúng là xấu hổ!

Được rồi, cô đúng là đáng xấu hổ.

Sự thật thắng mồm miệng, từ đi xem mặt trời mọc, mặt trời lặn,
tới ngắm biển, lên núi Dương Minh ngắm cảnh đêm, cả 1 ngày, cô phát ngượng vì bản
thân quá mê mẩn mà quên phản ứng.

Sống 19 năm, giờ cô mới biết mình là người không nguyên tắc
như vậy.

Xem ra, cô đã xem nhẹ si mê của mình đối với anh.

“Chân
em còn chưa khỏi hẳn, ngày mai nhớ tới thay băng”.

Đưa cô trở về, anh nói 1 câu phá hỏng không khí, hoàn toàn
đánh vỡ say mê của cô, làm cô nhụt chí không biết nói gì chống đỡ.

Thì ra chỉ là 1 cây kẹo ngọt dụ khị!

Nhậm Mục Vũ chết tiệt, lúc nào anh cũng phải yêu nghề, phải
nhớ cái chức danh bác sĩ cứu người vĩ đại của mình như vậy sao?

Nói tới nói lui là thế, nhưng sau mỗi lần tự phỉ nhổ bản
thân xong, cô lại càng thích anh hơn, thích không kiềm chế được.



Anh và cô đột nhiên trở nên thân thiết.

Từ lúc nào giao tình giữa bọn họ đã tiến triển thành hai ba
ngày hẹn nhau đi ăn cháo, đi dạo chợ đêm, tâm sự mấy việc lặt vặt trong ngày.

Cô thần thông quảng đại chạy đua theo thời gian biểu dày đặc
của anh, chỉ vì muốn cùng đi ăn bữa sáng với anh mà đặt đồng hồ báo thức, sáng
sớm 6h30 thống khổ ngàn lần lấy tăm chống mí mắt, điện thoại cho anh, dùng giọng
ngọt ngào nhất. “Hôm nay tôi có tiết buổi sáng, dậy sớm ôm chân Phật đây, anh
thì sao? Còn ngủ à?”.

“Khéo
vậy? Tôi cũng có tiết buổi sáng”.

Khéo cái quỷ! Tăm chống mắt của tôi sắp gãy!

“Vậy
sao. Nhưng mà bụng tôi đói quá đi, không có tâm trạng đi học!”. Sặc! Cô tự thấy
mình xạo hơn Cuội.

Sau đó, cô nghe được giọng cười khẽ của anh. “Em muốn ăn gì?
Tôi qua đi ăn cùng em”.

“Bánh
nướng và sữa đậu nành!”. Cô thuận miệng nói. Chỉ cần ăn bữa sáng chung với anh,
đá tảng cô còn nuốt được.

“Được,
em chờ tôi”.

Cứ “trùng hợp” như thế, chỉ cần anh có ca sáng, sẽ cùng ăn với
cô lúc tinh mơ, hơn nữa lúc nào cũng ăn bánh nướng và sữa đậu nành, hại cô từ
đó về sau, ai dám nói ‘bánh nướng, sữa đậu nành’ trước mặt cô, cô sẽ nổi đóa
ngay lập tức, chỉ duy nhất trước mặt anh cố rưng rưng nước mắt mà nuốt, có nghẹn
cũng không dám than. Ai bảo cô nói cô thích nhất ăn bánh nướng và sữa đậu nành,
vì chàng trai cô thích, có ăn đến ói ra cũng phải tập quen đi.

Thứ có giá trị an ủi nhất là anh bắt đầu gọi điện thoại cho
cô, tuy rằng không tình tình cảm cảm nhưng vẫn nói. “Ngủ ngon, ngủ trễ quá
không tốt cho thân thể”.

Mặc kệ anh nói những lời này là căn cứ trên cương vị bác sĩ
hay bạn bè, cô đều thấy mát trong lòng.

Bạn cùng phòng biết cả 2 thường đi chung, ngạc nhiên tra hỏi.
“Cậu thật sự theo đuổi anh ta?”.

Theo đuổi cái gì? Khó nghe.

“Không
phải! Mình căn bản không có cảm giác với anh ta biết không? Mình và anh ta chỉ
là bạn bè bình thường!”. Chính đó là điểm làm cô uất ức tới nội thương, giả bộ
không có việc gì cười cợt, cảm giác đúng là khó chịu!

“Vậy,
nếu cậu không thích anh ấy, xem xét quan hệ của chúng ta, cậu hẳn sẽ giúp tác hợp
mình chứ?”.

Mặc cô đi mà tác hợp! Thất tình đã đủ thảm, còn muốn tui hát
bài ca bà mối hả, có ai lâm vào trường hợp đó mà làm vậy không?!

Đạo trời gần đây đi ngủ đông mất rồi hả? Hoang tưởng… Ân cần
hỏi thăm con bà nó!

“Không,
vấn, đề! Chỉ cần anh ta thích cậu, mình không phản đối”. Răng nghiến ken két, tức
ngực suýt chút nữa hộc máu!

Có thể trách ai? Ai bảo cô biết thân biết phận, Nhậm Mục Vũ
không thích cô, không tác hợp cho người khác còn có thể thế nào?

Hộc máu thì hộc máu, cô vẫn tích cực sắm vai bà mối tận tâm
giúp đỡ, tạo cơ hội cho cô bạn tiếp cận Nhậm Mục Vũ nhiều đến nỗi nếu anh ta
xiêu lòng thì bây giờ cũng sinh được 1 tá con rồi.

Trình độ sắt đá như thế, bà mối chuyên nghiệp còn phải chào
thua.

Sau, cô phát hiện ánh mắt anh nhìn mình trở nên phức tạp,
luôn im lặng chỉ nhìn mà không nói 1 câu, cô không hiểu, mà sớm cũng đã buông
không muốn lý giải nữa.

Ngày đó, anh đến ký túc xá tìm cô – thật ra, cô cũng không
rõ anh đến tìm mình hay tìm cô bạn cùng phòng, cả đám hứng trí, thét to nói muốn
đi qua đêm luôn.

“Rồi,
rồi! Nhậm Mục Vũ, anh chở Tiểu Nghi”.

“Vậy
còn em?”.

“Không sao, A Đức chở
tôi”.

Anh dùng ánh mắt kì lạ đó nhìn cô, nhìn thật lâu đến nỗi cô
tâm hoảng ý loạn, tình cảm nén xuống lại bò lên, nhanh đẩy anh, cười ái muội.
“Nè, cơ hội đã tạo cho anh rồi, ráng mà nắm chắc”.

Anh không nói gì.

Nhìn bạn cùng phòng bẽn lẽn ngồi sau xe máy của anh, bàn tay
nhỏ bé níu ngang hông, cô đột nhiên cảm thấy cay cay sống mũi.

Điên loạn cả đêm, giải quyết sạch sẽ 1 tá bia, mọi người đều
ngà ngà say. Thời gian đóng cổng của ký túc xá đã qua, Nhậm Mục Vũ ở trọ bên
ngoài nên cả nhóm kéo tới phòng anh ở tạm 1 đêm.

“Đi
thôi, đi thôi, Tiểu Nghi, cậu ngủ chung với Nhậm Mục Vũ, đừng phụ cảnh đẹp đêm
nay. Bọn mình đều thức thời – ”.

“Phòng
để các bạn nữ ngủ, con trai chúng ta ngủ tạm ở phòng khách 1 đêm”. Nhậm Mục Vũ
làm như không nghe thấy, thản nhiên nói.

Cô im miệng, không dám nháo nữa.

Anh nhìn – có vẻ như không vui. Tuy rằng ngoài mặt không biểu
hiện gì, giọng điệu cũng thủy chung ôn hòa, nhưng cô biết.

“Thời
gian không còn sớm nữa, mọi người cứ tự nhiên”. Nói xong, anh một mình lên ban
công.

Cô xem nghi ngờ có vẻ chính xác, nhanh chạy theo sau.

“Anh
– giận à?”. Nghiên cứu vẻ mặt của anh, rầu rĩ nói. “Đừng giận, tôi cũng không cố
ý chọc anh”.

Anh im lặng rất lâu, rất lâu, ánh mắt chuyển qua mặt cô.
“Trò đùa này không hề buồn cười, em không biết sao?”.

Cô chột dạ, mạnh miệng nói. “Ai nói là đùa? Tiểu Nghi thích
anh thật lòng, tôi thấy cả 2 rất xứng đôi…”.

“Xứng
hay không xứng không phải chuyện em quản!”.

Thảm, có vẻ như anh bị chọc điên rồi, ngữ điệu không bình ổn
nữa, mất đi tần suất hiền hòa như nước mọi khi.

“Sao?
Anh thất thân hay bị cưỡng hiếp? Tủi thân lắm hả?”. Được lợi còn làm bộ, muốn
làm rõ ư, cô mới là người đang khóc thầm này, có biết không?

Anh nhăn mày. “Em lúc nào cũng cảm xúc hóa mọi thứ vậy
sao?”.

Cảm xúc hóa?! Ê, anh kia, thất tình có quyền giết người nha,
anh không biết à? Huống chi tôi chỉ hơi kích động chút xíu thôi.

“Đúng,
tôi cảm xúc hóa, thì sao? Anh học y, chẳng lẽ không biết phụ nữ không xả hết cảm
xúc ra hàng tháng sẽ bị bệnh tâm thần sao, đây là phương pháp bình thường hợp
lý!”.

Anh dừng lại, nhìn cô. “Sinh lý em tới tháng?”.

“Anh
nghiên cứu sinh lý của tôi làm chi?”. Biến thái!

“Em
vừa mới uống bia lạnh đó!”.

“Uống
đã uống rồi, chẳng lẽ bắt tôi nôn ra?”.

“Em
đừng lấy sức khỏe mình ra mà đùa giỡn”.

“Ai
nói anh tôi đang tới tháng? Ngu ngốc, kì của tôi là cuối tháng biết chưa?”.

“Vậy
vừa rồi em – ”.

“Ngừng!
Ngừng! Ngừng! Chúng ta lạc đề rồi!”. Đây hoàn toàn không phải trọng điểm.

Bọn họ rốt cuộc chuyển từ yêu/ không yêu sang sinh lý của cô
từ lúc nào vậy? Cô còn khai ra của mình là cuối tháng! Đúng là ngu ngốc quá đi
mất!

“Quay
lại, quay lại, hiện giờ tôi muốn nói với anh chuyện Tiểu Nghi, còn chưa có kết
luận”.

Anh nhíu mi. “Kết luận : tôi không thích cách ghép đôi của
em”.

A, chê cô nhiều chuyện?

“Tiểu
Nghi là đại mỹ nhân có tiếng ở khoa tôi, toàn tâm toàn ý với anh, người ta ba
quỳ chín khấn còn chưa cầu được, anh bất mãn cái gì – ”.

“Tôi
thích em”.

Một câu làm cô cứng họng, sợ hãi trố mắt.

Ảo giác à? Hay nghe lầm?! Sao anh ấy nói câu đó được!

Cô tin mặt mình hiện tại nhìn nhất định rất đần, cái miệng
nhỏ ngoác rộng ra, muỗi có bay vô cũng không khép lại được.

Anh chỉ cúi đầu, theo logic đặt môi lên cái miệng đã hé sẵn
mời mọc của cô.

Kia – là chuyện gì đang xảy ra? Anh hôn cô, cũng là ảo giác
sao? Cảm giác ở môi thật chân thật, đúng là ảo giác sao?

Nụ hôn của anh là thật, mềm mềm, dịu dịu nút lấy cũng là thật,
vòng ôm chặt chẽ kiên định càng không thể giả…

“Người
trong lòng tôi là em, nghe rõ rồi chứ?”. Anh nói lại lần nữa, gằn từng tiếng,
rõ ràng vô cùng, ngay cả cô có muốn nghe sai 1 chút cũng không được.

“Lừa…
lừa người! Anh rõ ràng đã từ chối tôi”. Tiếng nói run run phối âm như trong
phim kinh dị, giờ cô mới biết mình có tài năng tiềm ẩn về chế tạo âm thanh kinh
dị.

Cô nhìn hàng chân mày của anh chậm rãi dồn về 1 cục, giống
như cô vừa quăng cho anh bí ẩn của thời đại, cô nghĩ cho sinh viên tài năng hệ
y học này đi phẫu thuật não bộ tinh vi chắc còn dễ hơn bắt anh trả lời vấn đề
này 100 lần.

Đại khái hơn 1 thế kỉ qua đi, anh mới khó khăn trả lời. “Lúc
nào?”.

Đúng rồi? Lúc nào? Đầu óc chưa kịp trở về trạng thái hoạt động,
nhất thời cô tìm không ra.

Quên đi, hiện tại không phải lúc lục lọi quá khứ.

“Sao
anh không nói sớm?”.

“Em
không phải cô gái tùy tiện, tôi có nói em cũng không chịu”.

Cô sững sờ, nước miếng nghẹn ở cổ họng nuốt không trôi.

Trên thực tế, cô còn “tùy tiện” hơn kìa, chẳng những chịu mà
còn có thể rộng rãi cho anh 1 cái hôn môi.

Anh nói vậy, cô còn biết sao? Ngoại trừ chột dạ xấu hổ cúi đầu
cười ngây ngô, nửa chữ bẻ đôi cũng không phát âm được.

“Thật
có lỗi”. Anh buông tay ra, thối lui từng bước.

Gì? Anh ấy xin lỗi cái gì? Sao không ôm thêm chút nữa? Cô vừa
mới thích cảm giác được tựa vào lòng anh thôi mà…

“Tôi
đã nói hết rồi, về sau đừng ghép đôi tôi với cô gái khác nữa. Ngủ ngon”.

Ê ê ê! Cứ thế mà đi hả? Không chịu trách nhiệm những lời
mình đã nói sao?

“Nhậm,
Nhậm Mục Vũ – ”.

Anh ngừng bước, nghiêng đầu chờ đợi.

“Ờ,
ừm – ”. Kế tiếp phải làm sao? Mọi người đều nói cô không phải cô gái tùy tiện,
tốt xấu gì cũng có 1 chút nữ tính rụt rè, chẳng lẽ muốn cô chủ động mở miệng?
Nhưng mà…

“Câu
anh vừa nói – lặp lại lần nữa, tôi chưa nghe rõ”.

“Đừng
ghép đôi tôi với cô gái khác nữa”.

“Không
phải, câu trước kìa”. Đần! Ai cần nghe câu đó?!

Anh suy nghĩ 1 chút. “Em không phải cô gái tùy tiện?”. Là
câu này sao?

“Lại,
câu trước đó nữa!”. Cô căn răng sắp chảy máu tới nơi, người này là ngốc thật
hay giả ngu?

“Ừm
– ”. Anh lại trưng ra vẻ mặt (一 0 一). “Là câu tôi thích em?
Hay là câu em nhất định không chịu?”.

“Được”.
Cô nhanh tiếp lời, thiếu chút nữa sặc nước miếng mà chết.

“Được
cái gì?”. Anh sửng sốt, như vịt nghe sấm.

“Anh,
anh – ”. Cô sớm muộn gì cũng có ngày bị anh làm tức tới hói đầu!

Ngay tại lúc cô tự hỏi có nên nhảy xuống ban công tự tử
không, hay trực tiếp bỏ anh lại cho xong chuyện, thì anh mới mở to mắt tỉnh ngộ.
“Được, em đồng ý, là vậy phải không?”.

Phật tổ từ bi! Người này còn chưa ngốc hoàn toàn.

“Bằng
không thì là gì? Anh nghĩ tôi để cho người tôi không thích hôn mình à!”. Cô oán
giận đẩy anh ra, định đi vào nhà. Lại còn tốn thời gian với anh, mặc kệ anh ở lại
nghiền ngẫm lời cô nói đi.

Nhưng cô cũng không vào nhà được như ý định, vì anh đã phản ứng
rất nhanh kéo cô về, gắt gao ôm cô vào trong ngực.

Hai má cô, vừa vặn dựa vào ngay vị trí tim anh, ở đó có tiếng
tim dồn dập, cách 1 lớp áo truyền rõ ràng vào tai cô, đập vào ngực cô.

“Không
chỉ hôn, tôi còn muốn ôm em, Tâm Ảnh”.

Cúi đầu dịu dàng hứa hẹn, cô nghĩ anh có lẽ đã thích cô, nếu
không, 1 người đàn ông ổn trọng biết tiết chế như vậy, làm sao có thể có phản ứng
thất thường, đúng không?

Lần đầu tiên trong đời, cô biết tới tình yêu ngọt ngào.

Cứ như vậy, bọn họ trở thành một đôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui