Nhật Ký Chính Thất



Chạng vạng, gió từ
mành trúc được cuốn lên một nửa xuyên vào, thổi màn lụa mỏng thành từng
vòng gợn sóng, Quyền Bội nằm trên tháp quý phi, trên nửa ngưởi đắp chăn
lông vũ, kim ti tuyến đem phượng hoàng khắc họa như thật, phảng phất sắp vỗ cánh bay cao.

Thấp thoáng là đầy trời ánh lửa, vô số bóng
người lướt qua trước mắt nàng, lúc khóc lúc cười, hoặc đến báo ân hoặc
tới lấy mạng. Quyền Bội biết đây là mộng, lại vẫn thống khổ, khi nàng từ mộng tỉnh lại, trên vầng trán trơn bóng chảy ra một tấng mồ hôi mịn.

Mặt trời còn để lại vài tia sáng, chiếu vào hoa đỗ quyên rực lửa trên cửa
sổ, ấm áp lại chân thực, đồng hồ lớn tây dương phát ra tiếng vang tích
tắc, trong lư hương vàng bay ra hương thơm an bình của trà hương. Quyền
Bội dựa vào tấm đệm sau lưng, nhợt nhạt thở ra, thậm chí đôi khi nàng
cũng không rõ cái gì mới là mộng.

Thái giám và thiếu niên Dận
Chân mặc thanh bào từ bên ngoài tiến vào, Lý thị từ sớm đã đi ra từ
phòng phía tây, đứng đợi dưới cây quế trong sân, dáng người đẫy đà khiến Lý thị khi cười duyên có vài phần giống cung nữ triều Đường. Quyền Bội
chỉ mơ hồ nghe: “Trời nóng như vậy…canh đậu xanh..”

Tống thị lại
từ cửa sổ một phòng khác nhìn ra ngoài, muốn nhìn xem trong phòng Quyền
Bội có động tĩnh gì không, đại khái cũng chỉ lặng yên một lát liền vội
vàng đi ra ngoài: “…Gia đã về”

Quyền Bội nâng cằm xem, thấy đại nha đầu Hiểu Nguyệt [1] của nàng cũngđãtới gần. Dận Chân rất nóng, lúc này lại không vào
phòng được, bởi vì mấy người phụ nữ trước mặt này ai cũng muốn đem Dận
Chân cướp về mình. Quyền Bội cười nhẹ, tựa như anh túc mê hoặc lòng
người, tựa như là nhìn thấy trò vui gì, Dận Chân chưa đến mười lăm tuổi, đối mặt với nữ nhân, vẫn còn có chút non nớt.

Nàng đẩy cửa sổ ra, hơi nóng trong sân lập tức ùa vào: “Gia đã về, trong phòng mát mẻ.”

Búi tóc Quyền Bội nới lỏng, còn mang theo chút biếng nhác sau khi tỉnh ngủ, trên gương mặt trắng nõn còn sót vài tia ửng hồng sau giấc nồng, trông
như hoa mẫu đơn vừa nở, ung dung vũ mị. Mắt Dận Chân dường như sáng rực
lên, vừa nói: “Nàngvẫn còn yếu, phải nghỉ ngơi thật tốt.” vừa đi tới chính phòng.

Lý thị ở sau lưng Dận Chân suýt chút dậm chân, Tống thị thì có chút kinh
hãi ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ vừa mới mở ra, lại chỉ nhìn thấy một
chậu hoa đỗ quyên vừa nở, bóng dáng phúc tấn đã sớm không còn.


Đêm tối nuốt đi tia sáng cuối cùng của mặt trời, trong cái sân nhỏ của A ca sở đã đốt lên đèn đuốc. Dận Chân thoải mái tắm nước nóng, thay xiêm y
tơ lụa màu nguyệt bạch đi ra, thấy Quyền Bội mặc tơ lụa trường bào có
ống tay áo rộng màu trắng, chống cằm ngồi dưới đèn đọc sách, xiêm y làm
bằng tơ lụa mềm mại dán vào người Quyền Bội, phác thảo những đường cong
uyển chuyển tuyệt đẹp của nàng, lộ ra đôi chân trắng nõn, đầy đặn lại
ngon miệng như củ sen.

Giờ phút này Dận Chân không nhìn thấy
Quyền Bội nhàn tĩnh tươi đẹp, chỉ cảm thấy yết hầu hơi khô. Chàng ngồi
xuống sát bên Quyền Bội, trong xoang mũi đều là mùi hương không biết tên mà chỉ có riêng ở Quyền Bội. Bọn nha đầu đều không ở bên trong hầu hạ,
Dận Chân vươn tay vuốt ve cánh tay nhẵn nhụi của Quyền Bội, nhẹ giọng
cùng nàng nói chuyện: “Nàng đã khỏe sao?”

Thiếu niên chưa tới mười lăm tuổi, vào lúc mong mỏi chuyện như vậy, có khi chỉ là một ánh mắt thôi cũng có thể khơi mào vô tận *

Quyền Bội quay đầu nhìn chàng mỉm cười, mắt đen long lanh tựa hai viên kim
cương. “Thiếp đã rất khỏe, gia hôm nay có mệt hay không?”

“Còn tốt lắm, chỉ là ở trên sân kho đứng lâu một chút, chân có chút mỏi.”

Quyền Bội mím môi cười, đưa tay niết nhẹ giúp Dận Chân, Dận Chân chỉ cảm thấy đôi tay trắng nõn của Quyền Bội như có ma lực, thiêu đốt toàn thân
chàng.

Hiểu Nguyệt ở bên ngoài nghe bên trong có tiếng động, cười cười vẫy gọi tiểu nha đầu: “Đi xuống chuẩn bị nước ấm.” Rồi qua đến nửa canh giờ, mới nghe chủ nhân ở bên trong gọi nước, bọn nha đầu bận rộn
cúi đầu đem nước ấm nâng vào.

Ban đêm an tĩnh, Dận Chận ngủ say bên cạnh Quyền Bội, đại khái là vừa rồi hơi quá mức, chỉ mới một lát Dận Chân đã thiếp đi.

Thoáng như lại trở về kiếp trước, nữ hoàng nói “Gả cho Vân Hữu có gì không
tốt?” Đúng a, nàng bây giờ cũng nghĩ có gì không tốt đâu, an cư lạc
nghiệp, không buồn không lo, nhưng nàng lại cố ý chọn Kiệt Trạch, nam
sủng của nữ hoàng. Lại là đầy trời rực lửa, gương mặt tuấn tú của Kiệt
Trạch vặn vẹo trong khói lửa: “Vì sao cố tình chọn ta? Nếu không phải
ngươi, ta vẫn sống rất tốt!”

Nàng cũng tự hỏi, vì sao phải là
Kiệt Trạch, nữ hoàng khinh thường vì một một người đàn ông mà bỏ đi quân sư đáng quý, nhưng Kiệt Trạch lại vì vậy mà mất nữ hoàng. Mà nàng cuối
cùng cũng vì thế mà mất đi tính mạng.

Quyền Bội từ trong mơ tỉnh lại, chân trời đã lộ ra chút ánh sáng, Dận Chân vốn nghiêm khắc với chính mình, lúc này cũng đã tỉnh, cười nhìn Quyền Bội: “Tỉnh.”


Quyền Bội nở nụ cười: “Nhưng là cả người của người ta vẫn còn đau nhức.”

Dận Chân khoác xiêm y đứng lên, gọi Tô Bồi Thịnh, xoay người nhéo nhéo
gương mặt nàng: “Nàng chỉ được ngủ thêm một lát, người ngoài nếu hỏi,
thì nói còn suy yếu.”

Quyền Bội cười gật đầu. Thời đại này thì dù là con vua cũng không dễ sống. Trong cung có ma ma giáo dưỡng, mặc dù
là a ca và phúc tấn đã thành thân rồi cũng phải chịu trói buộc, nếu
không làm tốt thì ma ma cũng có quyền phạt, hoặc là báo cho quý phi, các vị nương nương, đến cùng cũng không có chỗ nào tốt. Nhưng nàng chưa bao giờ là một nữ tử hiền huệ, đến chết cũng chưa từnghầu hạ người đàn
ông nào.

Nàng còn đang nghĩ, Dận Chân lại xoay người nhéo nhéo
hai má nàng, ánh mắt ngập tràn yêu thương cùng chiều chuộng, nàng cọ cọ
trên tay chàng như một con mèo con, rồi cười nhìn Dận Chân ra cửa. Bên
ngoài quả nhiên có người hỏi, Hiểu Nguyệt hơi lên giọng: “Phúc tấn hôm
kia mới té ngã, hiện tại còn yếu, chủ tử gia cho phép nghỉ ngơi một
chút.”

Cũng chỉ ngủ một lát, Quyền Bội cũng không ngủ nữa, bọn
nha đầu tiến vào hầu nàng rửa mặt thay quần áo, nàng chọn một đóa mẫu
đơn lớn cùng với xích kim lưu tô [2], mặc một bộ kỳ bào [3] màu tím thêu hoa sen, thoạt nhìn cực kì rực rỡ diễm lệ.

Lý thị cùng Tống thị tiến vào thỉnh an, cho dù đối với phúc tấn vừa là
thương tâm vừa là ghen tị, nhưng vẫn không dám lộ quá rõ ràng. Cách cách của Ngũ a ca dám cãi lời Ngũ phúc tấn, cũng là bởi vì Ngũ a ca không
thích Ngũ phúc tấn. Nhưng Tứ phúc tấn lại không giống vậy, không ngờ chỉ là trượt ngã mà thôi, chủ tử gia đã nâng lên đến trên đầu trái tim, ban đêm luôn là…

Tứ phúc tấn diễm lệ đến mức khiến hai người không
dám nhìn thẳng, cong lưng đứng ở một bên an tĩnh mà hầu Quyền Bội dùng
điểm tâm sáng. Động tác ưu nhã ung dung phảng phất đã khắc vào cốt tủy,
dù cho chỉ là chùi miệng đều là đẹp đến không thể tả. Lý thị khẽ mím
môi, nàng cũng là cách cách xuất thân từ nhà quan, cũng sẽ không kém
phúc tấn là bao.

Tống thị quỳ trên mặt đất, dângchậu nước qua
đỉnh đầu để Quyền Bội rừa tay, Lý thị ở cạnh nâng khăn, chỉ không ngờ là Tống thị đột nhiên ngất ngay trước mặt mọi người, cả chậu nước không
sai lệch chút nào đổ cả lên người Lý thị, còn Quyền Bội thì đã bước lệch sang vài bước nên trên giày cũng chẳng dính vài giọt nước. Hiểu Nguyệt
cùng Hiểu Dung bận rộn tiến lên xem Quyền Bội, các vị ma ma giáo dưỡng
như là thấy được chuyện gì mới mẻ, tiến lên phía trước: “Tống cách cách
làm sao thế này?”


Lý thị suýt nữa bật khóc, Quyền Bội vẫy tay để
nàng đi xuống thay quần áo trước, lại gọi nha đầu: “Đi thỉnh cái thái y
lại đây xem xem.” Hiểu Nguyệt thấy Quyền Bội không sao cả, mới sai sử
nha đầu: “Đem Tống cách cách nâng lên trên tháp đi.”

Có một vị ma ma giáo dưỡng họ Vương đứng bên người Quyền Bội, nửa là răn dạy, nửa là chỉ bảo nói: “Tuy nói ngài là phúc tấn, nàng là cách cách, nhưng dù sao cũng không giống kẻ dưới, chỉ bưng nước cho ngài rửa mặt đã té xỉu, nếu cóchuyện không may gì xảy ra, người ngoài sẽ nói ngài thế nào? Chỉ sợ sẽ nói ngài khắt khe với kẻ dưới!”

Quyền Bội khẽ mím môi uống
nước trà, Hiểu Dung ở sau lưng nàng phẩy quạt, ngày hè nóng bức, dù là
buổi sáng cũng dễ ra mồ hôi, các vị ma ma giáo dưỡng làm tấm gương, càng không thể mặc ít đi dù chỉ là một lớp áo, hành động nhiều một chút, nói nhiều vài câu thì trên mặt đã đầy mồ hôi, hơi có vẻ chật vật.

Quyền Bội không nói lời nào, trong phòng cũng chỉ còn có tiếng hít thở của
bọn nha đầu đứng hầu Quyền Bội, ma ma Vương lúng túng nửa ngày, lại thấy tức cực kỳ, a ca nào mà không tâng bốc giáo dưỡng ma ma, thế nhưng đến
chỗ Tứ phúc tấnnày thì lại khác biệt? Bà cũng không thể để ma ma giáo
dưỡng trong cung mất mặt được.

Bà cười nói: “Ngài đừng chê nô tỳ
nói chuyện không dễ nghe, dù là đến chỗ quý phi nô tỳ cũng nói vậy, ngài tuy là tôn quý nhưng cũng không thể quá khắt khe với kẻ dưới…”

Mới nói tới đó, Tống thị “ưm” một tiếng rồi tỉnh lại, ma ma Vương lập tức
nói với Tống thị: “Cách cách, ngài đã tỉnh, có chỗ nào không khỏe sao?
Nếu là vừa rồi không nâng chậu nước kia cũng sẽ không đến mức phải té
xỉu!”

Tống thị hạ mắt xuống, giùng giằng đứng dậy: “Ma ma nói quá lời, là lỗi của ta, khó lắm mới được hầu hạ phúc tấn một lần, còn mắc
sai lầm như vậy, nô tỳ cam nguyện bị phạt!”

Mọi lời nói của ma ma Vương đều nghẹn trong cổ họng, nửa ngày không phát ra được. Tống thị
này cũng quá không có triển vọng, cho nàng ta cơ hội chèn ép phúc tấn
thế mà còn không nhận! Ma ma Vương quay đầu thoáng nhìn thấy Quyền Bội
nhàn nhã dửng dưng, căm hận cắn răng, tốt nhất là không nên xem thường
bà chỉ là một ma ma giáo dưỡng!

Thấy canh giờ cũng không xê xích
gì nhiều, nên đi thỉnh an Thái Hậu, Quyền Bội sửa sang xiêm y đứng dậy,
nói với Tống thị: “Đợi một lát thái y đến, ngươi khám một chút đi.”

Tống thị vội cúi đầu đáp ứng, tiễn Quyền Bội đi, ma ma Vương đi theo phía
sau, đợi người đã đi rồi, chưa hết giận hỏi Tống thị: “Cách cách sao lại sợ nàng như vậy?”

Tống thị cười khổ: “Ta không so với ngài được, dù sao cũng còn phải sống dưới quyền phúc tấn.” Ma ma Vương thấy vừa
đáng thương lại đáng giận, càng cảm thấy nhất định phải chén ép khí thế
của Quyền Bội xuống.

Ngũ phúc tấn mắt sắcnhìn thấy Quyền Bội ra cửa, vội vàng nghênh đón. Nàng có khổ sợ, nhưng chỉ có thể thầm nói với Quyền Bội, thấy Quyền Bội thì mặt nàng liền lộ vẻ đau khổ, đi bên cạnh
Quyền Bội, cúi đầu nhẹ giọng nói: “…Con yêu tinh kia lại chiếm lấy gia
nhà muội không buông, đã ba ngày không vào phòng muội. Buổi sáng cũng
chỉ là bảo ả chải đầu cho muội thôi, ả lại giựt đứt không biết bao nhiêu sợi tóc của muội. Muội mới nói mấy câu, ả liền cãi lại, tim gan của

muội đều bị chọc giận đến nhức nhói. Muội còn không dám quá mức, chỉ sợ
gia nhà muội về sẽ không cho muội sắc mặt tốt.”

Mặt Quyền Bội lộ vẻ u sầu: “Muội cũng đừng quá khổ sở, ở đây mọi người đều như nhau cả thôi, ngoài mặt dễ nhìn là được.”

Ngũ phúc tấn nghe Quyền Bội nói như vậy, trong lòng mới hơi thư thái chút,
níu chặt Quyền Bội tay áo: “Nghe lời này của tẩu, chẳng lẽ cũng không
như ý?”

Quyền Bội chỉ thở dài, không nói phải, cũng không nói
không phải. Ngũ phúc tấn liền cảm thấy thấu hiểu nỗi khổ của Quyền Bội,
lập tức lại an ủi Quyền Bội: “Tẩu cũng đừng quá khó chịu, nếu không cao
hứng thì đến chỗ muội ngồi một lát.”

Quyền Bội liền gật đầu đáp
ứng, đợi đến khi Tam phúc tấn, Đại phúc tấn cũng đi ra, Ngũ phúc tấnvẻ mặt cũng khá hơn nhiều, đại khái là cảm thấy những nữ nhân trước mắt
đều là ngoài mặt là tốt, kỳ thật cũng không khác nàng bao nhiêu.

Đại phúc tân tuổi hơi lớn, có vẻ khoan hậu ôn hòa, Tam phúc tấn được Tam a
ca thích nên có vẻ cao ngạo một ít, vừa kéo xiêm y mới của nàng vừa nói
chuyện với bọn họ: “Gia nhà ta từ bên ngoài mang về, nói thấy nó tôn lên màu da của ta, chính ta cũng thích.”

Tam a ca ánh mắt không tệ, chỉ là Ngũ phúc tấn cũng không thích nghe lời
này, giả bộ quay đầu nhìn chung quanh, Đại phúc tấn cười nói: “Tam đệ
muội thật có phúc.”

Tam phúc tấn lại nhìn Quyền Bội, Quyền Bội cười cười: “Xiêm y đẹp, nhưng tam tẩulại càng đẹp hơn.”

Tam phúc tấn nghe vậy vui vẻ ra mặt, kéo tay Quyền Bội: “Cái miệng nhỏ của muội ngọt như vậy, tứ đệ nhất định cũng cực thích.”

Người cùng người có thể lấy thoải mái nói tốt, cũng không cần phải miễn cưỡng nói lời khó nghe, dù sao cũng không có lợi cho ai cả, nhiều năm giao
tiếp với những người quyền quý trong triều, Quyền Bội không cần chút dấu vết nào cũng có thể nhìn ra – lời hay là pháp bảo lớn nhất trong xã
giao.

Chú thích

[1] Hiểu Nguyệt: Nguyên văn là Nguyệt Dung nhưng ở những chương khác hoàn
toàn không xuất hiện, trong những chương sau Quyền Bội chỉ có 2 nha đầu
hồi môn là Hiểu Nguyệt và Hiểu Dung nên mình đoán là tác giả đánh sai,
phải là Hiểu Nguyệt mới dúng.

[2] Xích kim lưu tô: tua rua bằng vàng ròng, như hình

 

[3] kỳ bào: sườn xám hay xường xám, một loại trang phục truyền thống Trung Quốc. Tên gọi Việt hóa là theo cách phát âm trong tiếng Quảng Đông của khái niệm 長衫 (trường sam, nghĩa là áo dài).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận