Nhật Ký Của Cô Nàng Bệnh Công Chúa

Thật sự là oan gia ngõ hẹp, Thịnh Tử Du cắn chặt răng hung dữ nghĩ, khó trách ông ngoại đáng ghét như vậy thì ra là vì có một đứa cháu trai đáng ghét.

Lại nhớ đến mộng đẹp bị quấy rầy, thù mới hận cũ chồng chất tính hết một lượt. Thịnh Tử Du không chút do dự giơ ngón giữa về phía đối phương.

Người đàn ông nhíu mày, từ trên nhìn xuống đánh giá cô: " Thịnh Tử Du, què chân rồi à?"

Thịnh Tử Du không chút nghĩ ngợi, bật thốt lên mắng trả: " Ông nội anh mới què chân."

Ông cụ ở bên cạnh nói xen vào: " Ông nội của hắn đã sớm mất... Hai người biết nhau à?"

Thịnh Tử Du cười lạnh: "Ha ha.."

Nói xong cô mới ý thức được mình giống như nắm bắt sai trọng điểm, trọng điểm là hóa ra người đàn ông này đã sớm biết cô.

Khó trách, Thịnh Tử Du cười lạnh trong lòng, cô đã nói sao có thể có người đàn ông khi cô bắt chuyệnlại làm như không thấy, hóa ra là người ta đã sớm biết cô.

Cô hừ một tiếng trong bụng, cũng không biết Lâm Nhiễm Nhiễm ở sau lưng chửi bới chính mình thế nào đâu. Nghĩ đến họ Lâm, tâm tình Thịnh Tử Du lần thứ hai hỏng bét, đến mức ngay cả đôi ông cháu trước mắt trông cũng càng khó ưa hơn, cô hừ thật mạnh một tiếng, nhấc chăn lên bao bọc quanh mình một lần nữa nằm xuống giường, lười phản ứng tới người này.

Trong phòng an tĩnh lại, Thịnh Tử Du ngồi trên giường xem xong ba bộ phim hoạt hình, người đàn ông thăm bệnh kia cũng không rời đi, anh cũng không nói chuyện với ông lão mà chỉ ngồi một bên gọt cái quả, rót chén nước, vân vân và vi vi...

Thịnh Tử Du trộm nhìn qua ông lão, phát hiện ra ông cũng không thoải mái, trong lòng có tính toán, cô liền nhấn chuông gọi hộ sĩ.

Nửa phút sau, hộ sĩ hùng hổ xuất hiện tại cửa phòng bệnh: "Bệnh nhân giường số 32, sao lại là cô nữa?"

Kỳ thật Thịnh Tử Du có điểm sợ hãi tiểu thư hộ sĩ này, cô liền chỉ vào kẻ đầu sỏ tố cáo: " Không phải là tôi, mà là anh ta. Anh ta ở chỗ này đã lâu rồi, ảnh hưởng nghiêm trọng đến người bệnh nghỉ ngơi, có thể bảo anh ta cút đi hay không?!"

Giường bên cạnh, ông lão trộm giơ ngón cái với Thịnh Tử Du, ánh mắt cổ vũ.

Người đàn ông đang ngồi ở góc phòng bệnh đứng dậy, còn chưa mở miệng, cô hộ sĩ vừa nhìn thấy anh ta đầu tiên là sửng sốt vài giây sau đó là quay ra răn dạy Thịnh Tử Du: "Thời gian thăm hỏi bệnh nhân là từ ba giờ đến năm giờ, hiện tại mới là bốn giờ ba mươi, anh ấy ở chỗ này ngồi trong chốc lát thì làm sao? Hơn nữa, người ta làm quân nhân không dễ dàng, khó có được một ngày nghỉ đến thăm bệnh nhân, cô còn muốn đuổi người ta ra ngoài sao?"

Thịnh Tử Du không phục:" Anh ta thăm bệnh còn thăm lâu như vậy? Không sợ nhìn nhau phát chán à? Khó có được kì nghỉ thì nên về nhà đi ngủ thôi."

Nữ hộ sĩ trừng mắt với cô, ngữ khí không tốt nói: "Bệnh nhân giường số 32, cô không có chuyện gì cũng rung chuông, có biết làm thế là chiếm dụng tài nguyên chữa bệnh của bệnh nhân khác không? Về sau không có chuyện quan trọng thì đừng tùy tiện gọi tôi!"

Tự nhiên bị phán tội danh, Thịnh Tử Du giận mà không dám nói gì, đành phải quay đầu trừng mắt nhìn tên đầu sỏ trong phòng bệnh.

Đầu sỏ vẻ mặt đạm bạc lại một lần nữa ngồi xuống.

Chỉ là Thịnh Tử Du rất nhanh lại gặp nan đề.

Người nhà mặc kệ cô, ngay cả hộ sĩ cũng không mời riêng một người cho cô, vừa nãy uống quá nhiều sữa chua, hiện tại cô có chút... buồn tiểu.

Thịnh Tử Du cẩn thận đắn đo vài giây, cảm thấy hộ sĩ bây giờ sẽ chưa thay ca, nếu cô lại rung chuông, vị nữ hộ sĩ cao lớn vạm vỡ kia có lẽ thật sự sẽ tại chỗ đánh cho cô mất khả năng khống chế đại tiểu tiện luôn.

Nghĩ đến đây, bàng quang của cô siết chặt, sau đó dứt khoát kiên quyết xốc chăn lên, gian nan xuống giường.

" Cô gái nhỏ làm gì thế?" Thấy cô định xuống giường, ông lão ở giường bên cạnh sợ tới mức kêu la, " Chân của con không phải vừa mới bị gãy sao?"

" Kêu cái gì mà kêu!" Thịnh Tử Du quay đầu trợn mắt nhìn, " Gãy chân thì không được đi tiểu à?"

Ông lão sốt sắng, xoay mặt liền sai cháu ngoại của mình, " Cháu mau ra bên ngoài gọi hộ sĩ đến."

"Không cần phải phiền toái như vậy." Người đàn ông ngồi bên cửa sổ đứng dậy bước đến chỗ của Thịnh Tử Du, anh cực kỳ tự nhiên cầm lấy tay cô: " Cháu đỡ cô ấy vào là được rồi."

Đại khái là lời nói và việc làm của người này quá khiến người khác không thể tưởng tượng nổi, thế cho nên cả ông lão và Thịnh Tử Du vừa bị mạnh mẽ nhét vào WC đều không phản ứng kịp lúc.

Thẳng đến khi người đàn ông đóng cửa WC "cạch" một tiếng, Thịnh Tử Du mới từ trong mộng tỉnh lại, chửi bậy ầm mĩ: "Mẹ nhà anh, anh có bệnh hả, anh lập tức cút ra ngoài cho tôi, hiện tại, ngay lập tức!"

Một giây sau, người đàn ông liền cúi xuống áp sát Thịnh Tử Du, áp cả người cô lên tường, âm thanh tuy trầm thấp dễ nghe nhưng ánh mắt nhìn cô lại lạnh như băng: " Thịnh Tử Du, nói đi, cô rốt cuộc muốn làm cái gì?"

Ôi da, còn chơi áp tường?

Thịnh Tử Du thật sự phẫn nộ, bởi vì cô lần đầu tiên thấy có người không biết xấu hổ như vậy, lại còn tự kỉ hơn cả cô. Cô quả thật muốn lập tức thỉnh Thịnh Cẩn Thường đến thưởng thức da mặt của vị tiên sinh này một chút, để về sau ông sẽ không mắng cô mặt dày nữa.

" Tôi muốn làm gì? Ta có thể làm cái chết tiệt gì?" Thịnh Tử Du bị tức đến buồn cười: " Vị tiên sinh này, chẳng nhẽ anh cho rằng tôi cố tình ngã gãy chân để tiếp cận ông ngoại anh, tiện thể lân la làm quen anh lần nữa sao?"

Cô càng nói càng hăng: " Người theo đuổi tôi có thể xếp hàng từ đây đến Hà Bắc, tôi cần sao? Anh thấy mình đẹp trai đúng không? Tôi nói cho anh biết, trong số những người theo đuổi tôi, dạng như anh cũng có thể xếp hàng đến Thập Sát Hải, anh nói tôi mẹ nó còn muốn làm gì anh à?"

Nói xong một tràng dài, Thịnh Tử Du thở hổn hển lấy hơi, sau đó giương mắt nhìn người đàn ông trước mặt, phải thừa nhận lần nữa, tên này có khuôn mặt thật sự đẹp, đẹp đến mức Thịnh Tử Du nghĩ anh ta ở trong bộ đội đại khái cũng không quá an toàn.

Cô nói dối, người theo đuổi cô chưa bao giờ có người đẹp mã như anh, Ninh Dịch cũng đẹp trai, nhưng chưa tính là đứng đắn thẳng thắn theo đuổi cô, cũng không giống như người này có một loại mị lực làm cho người khác tim đập não run.

Nói chung là, tóm lại là không thể xếp hảng ra tận Thập Sát Hải được.

Chỉ là Thịnh Tử Du vẫn không mảy may biểu lộ ra phần tâm tư này, cô cười nhaọ một tiếng hỏi: " Anh cùng Lâm Nhiễm Nhiễm có quan hệ gì?"

Người đàn ông gắt gao nhìn chằm chằm cô, đôi mắt đen kịt sâu thẳm, khóe miệng mím chặt, không nói gì, nhìn không ra là anh đang giận hay đang cười.

Thịnh Tử Du vẫn đang bị anh ta ngăn áp sát vào vách tưởng, hai thân thể tiếp xúc ở cự ly gần. Thịnh Tử Du có chút không thoải mái, nghiêng mặt đi, sau đó cười lạnh nói: " Anh nghĩ tôi bắt chuyện với anh vì nhìn trúng anh? Ngại quá, tôi chỉ muốn làm cho Lâm Nhiễm Nhiễm ghê tởm, ai biết anh lại không phối hợp, thật sự là tiếc nuối."

Người đàn ông nhìn cô, ánh mắt ngày càng lạnh, qua hồi lâu anh ta mới trầm giọng mở miệng: " Thịnh Tử Du, cô thật là không biết hối cải."

Thịnh Tử Du nhíu mày: " Lâm Nhiễm Nhiễm nói về tôi như thế với anh?"

Anh ta không nói nữa, buông tay đang nắm lấy vai cô rồi xoay người đi, không quay đầu lại đi ra khỏi toilet.

Mất đi chống đỡ, Thịnh Tử Du nhất thời không đề phòng suýt chút nữa ngã quỵ. May mà cô nhanh tay lẹ mắt, bắt được tay vịn bên cạnh: "Đệch mợ.. Anh mẹ nó đưa tôi đi ra ngoài trước đã chứ!"

Người đàn ông không phản ứng cô, lập tức ra khỏi toilet.

Thịnh Tử Du hổn hển, tiện tay cầm lấy bàn chải ở bên cạnh ném vào lưng người đàn ông: "... Ông nội nhà anh!"

- ------------

Sau khi được hộ sĩ dìu từ toilet đi ra ngoài, Thịnh Tử Du phát hiện trong phòng bệnh đã không còn thân ảnh người đàn ông kia.

Trong lòng cô có chút tiếc nuối, quay đầu hỏi ông lão nằm giường bên cạnh: " Ông à, cháu nội ông đi rồi à?"

" Là cháu ngoại." Ông lão ôm radio rất nghiêm chỉnh sửa đúng cô: " Nó quay về đơn vị rồi."

Nhờ có vị đại gia này, chỉ mấy ngày chung phòng bệnh ngắn ngủi, Thịnh Tử Du đã nắm rõ tình huống trong nhà anh ta trong lòng bàn tay.

Tuy nhiên, cô có chút hối hận, nếu cô biết cháu trai Hoắc Tranh trong miệng ông lão này chính là vị tiên sinh kia thì cô nhất định sẽ càng nghiêm túc nghe bát quái.

Có điều nghe xong cũng vô dụng, bởi vì cô nghĩ ông cụ nói chuyện khoác lác thật sự quá nhiều, cũng không sợ bị líu lưỡi.

Hai mươi tám tuổi đã là thượng tá không quân? Còn là đoàn trưởng? Thật sự cho rằng cô bị thiểu năng trí tuệ à?

Hoắc - Tranh.

Thịnh Tử Du trong lòng cân nhắc cái tên này, không biết vì sao lại cảm thấy có chút quen thuộc. Ông cụ cũng nhìn về phía Thịnh Tử Du bằng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu: "Cháu quen biết A Tranh nhà ông sao?"

"Quen biết? Cháu đường đường là công chúa Mộc Tê ở danh viện tây thành, sao có thể quen biết anh ta?" Thịnh Tử Du cười nhạo một tiếng: " Ông à, cháu trai ông thế mà cho rằng cháu vì tiếp cận anh ta mà cố ý ngã gãy chân để lôi kéo làm quen với ông. Há? Nực cười! Ai cho anh ta mặt mũi lớn như vậy? Là ông sao?"

Ông cụ nhíu mày, nghiêm túc suy tư vài giây, sau đó mới trả lời cô: " A Tranh nhà chúng ta đúng là từ nhỏ đến lớn rất được con gái hoan nghênh. Mấy chuyện như cố ý ngã gãy chân này, cũng không phải không có khả năng."

" Ha hả." Thịnh Tử Du ngoài cười nhưng trong không cười: " Hóa ra mặt dày là di truyền của nhà ông nha."

Nhưng mà Hoắc tiên sinh quả thật rất tuấn tú. Cao hơn một mét tám lăm, vai rộng eo thon, dáng người thon dài rắn chắc, lại còn kết hợp với khuôn mặt trắng nhỏ và khí chất cấm dục có một không hai.

Đây chính là loại hình Thịnh Tử Du thưởng thức nhất, đủ để cho cô quên ân oán trong chốc lát, sinh ra nguyện vọng muốn ngủ cùng hắn một lần.

An tĩnh trong chốc lát, Thịnh Tử Du lại nỗ lực tám nhảm: " Ông à, ông là người Bắc Kinh à? Cháu nghe khẩu âm của ông không giống giọng Bắc Kinh lắm."

Nói đến cũng kỳ, nếu vị Hoắc tiên sinh là ở trong quân đội thì Lâm Nhiễm Nhiễm làm thế nào có thể tiếp cận anh ta? Thịnh Tử Du trăm ngàn lần không lý giải được.

Ông lão trầm mặc một lúc sau đó nói: " Ông là người Vân Nam, nhưng năm đó con gái ông tới Bắc Kinh học đại học, sau đó lại ở Bắc Kinh lấy chồng sinh con, rồi đưa ông đến đây cùng sinh sống."

Thịnh Tử Du ậm ừ, sau đó lại hỏi: "Ông cụ, cháu trai ông ưu tú như vậy, khẳng định là có bạn gái rồi đi?"

Ông lão không nói gì, vẻ mặt đầy cảnh giác nhìn về phía Thịnh Tử Du.

"Ông nhìn cháu như vậy làm gì?" Thịnh Tử Du vô tội nhún vai tỏ vẻ thuần khiết: " Ông xem con cháu đều có thể mua xì dầu rồi, cháu không thể nào có ý gì với cháu trai của ông đúng không?"

Ông cụ "hừ" một tiếng: "Khó nói."

Tâm tư nhỏ mọn bị chọc thủng, Thịnh Tử Du có hơi thẹn quá hóa giận, cô hầm hừ xốc chăn lên nằm xuống: " Một nhà các người cũng quá tự luyến, đã nói cháu là tiểu công chúa Mộc Tê, mới không nhìn trúng cháu trai của ông đâu."

Bên này, sau một lúc lâu không nói chuyện, ông cụ lại đột nhiên thở dài: " A Tranh nhà chúng ta a, cái gì cũng tốt, chính là đối tượng kia vẫn không thấy tin tức. Mấy năm trước nó còn nói muốn dẫn cháu dâu về nhà cho ta xem, sau lại liền nửa điểm tin tức cũng không có."

- -------------------

"Mama luôn nói biệt hiệu trước đây của mama là Tiểu công chúa Mộc Tê, ông ngoại lại nói, kỳ thật biệt hiệu của mama căn bản không phải như vậy. Biệt hiệu của mama trước đây thực tế là tiểu ác bá Tam Lý Hà!" 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui