VÀI KỶ NIỆM NHỎ VỚI PAPA BÁ ĐẠO NHÀ TUI
– – 0 – –
Xưa này tui nhắc thái hậu hơi nhiều nên hôm nay chuyển hướng đổi chút khẩu vị hen. Mà lý do có chương này là vì vô tình lướt được bài Hibiki no Shirabe đó.
Trước tiên tui xin giải thích trước, papa tui ở trong mắt từng người:
– Ông bà nội, ông bà ngoại: Hiền lành, chịu khó, cần cù, chăm chỉ
– Anh chị em của hai bên: Biết nhường nhịn nhất, thương yêu anh chị em nhất
– Hàng xóm hai bên: Hiền lành, chịu khó, cần cù, chăm chỉ
– Thái hậu: chồng xấu dễ xài
– Thằng em hà bá: …
– Tui: đọc bên dưới sẽ hiểu.
1. Theo đuổi Idol:
Như bao người khác, papa tui cũng là một người cày phim chính tông, nhất là bà nội tui là fan TVB, không phim nào mới mà chưa từng xem, không diễn viên nào của TVB là không biết. Còn nhớ có một đợt Hoàn Châu Cách Cách cực nổi tiếng luôn, mọi người trong nhà đều rất thích phim này, còn xem đi xem lại rất nhiều lần.
Trong trí nhớ của tui, năm đó đang ăn cơm papa nhất quyết kéo tui ra ngoài xem cảnh Tiểu Yến Tử đốt pháo bông dọa hoàng hậu rồi bị lão phật gia phạt nữa. Lúc đó tui còn nhỏ xíu, xem như là nhìn cát trên sa mạc thôi mà papa ở bên tai tui nói: đẹp ghê chưa, buồn cười không,…thật lỗi papa thực sự là không cười nỗi, cũng không thích nỗi.
Tui xem HCCC chỉ thích mỗi Tình cách cách thôi, nhưng người khác đều mờ nhạt. Đến giờ phút này cũng vậy, nhắc tới HCCC tui chỉ nhớ mỗi Tình cách cách và lúc nàng gặp Tiêu Kiếm.
Ấy vậy mà trung thu mua lồng đèn cho tui chơi, nhất quyết mua cái lồng đèn kiểu trung hoa, bên ngoài dán hình các diễn viên đóng HCCC. Lúc đó tui đi học về, papa còn vui vẻ mang ra tặng để tui bất ngờ nữa chứ. Tui cũng không nhớ rõ phản ứng của mình lúc đó thế nào nữa, nhưng chắc chắn ánh mắt của tui lúc đó vẫn nhìn theo cái lồng đèn hình còn rồng trong tay thằng em hà bá.
Sau đó thì tui luôn cầm lồng đèn con rồng chơi đẩy cái lồng đèn idol cho thằng em hà bá. Nó cũng chìu tui lắm thế nhưng chơi được một đêm trung thu xong thì nó không chịu, thế là hai đứa dành cái lồng đèn con rồng. Thái hậu làm người trung gian hoài cũng bị phiền nên mới nói: “Lần sau mua thì dắt hết ra ngoài mua, giờ mua xong về không thích bỏ đó.”
Papa giải thích là vì tui thích HCCC nên mới cố ý đi tìm mua cho tui.
Tui: không hề thích luôn.
Chuyện còn chưa dừng lại ở đó. Vào năm học mới, papa mua cho tui mấy tờ giấy bao tập, mua năm xấp khác nhau, mỗi xấp đều là hình idol. Tui nhìn mà ngán luôn, nhờ người ta xài hộ cho hết mau mà không ai chịu xài. Tui phải tự xài đến năm lớp 11 vẫn còn rất nhiều.
Cô chủ nhiệm năm lớp 11 bắt mọi người bao tập bằng giấy màu cho mỗi môn. Tui tiếc tiền nên lật mặt trái của giấy bao tập idol ra để bao màu trắng cho cuốn tập môn hóa. Ngày hôm sau cô chủ nhiệm bắt để lên bàn kiểm tra. Thẳng bạn ngồi bàn sát vách ngứa tay cầm tập của tui lên xem. Sau đó nó phát hiện ra vấn đề bên trong, hô to cho cả lớp biết, hóa ra tui là fan HCCC.
Mọi người có hiểu được tâm trạng của tui lúc đó không? Tui cá rằng không ai hiểu nếu chưa từng trải qua chuyện của tui phải trải qua. Tui đen mặt giật lại cuốn tập nói với thằng bạn: “Lạ lắm hả?”
Thằng bạn còn cười cười chọc thêm mấy câu nhưng thấy cái mặt bánh bao nhún nuóc của tui nó cười không nỗi nữa nên im lặng luôn.
2. Bánh kem:
Năm tui cấp một cũng không nhớ rõ là sự kiện gì, papa chở tui với với thằng em hà bá ra Hỷ Lâm Môn xem bánh kem. Lúc đó Hỷ Lâm Môn vừa cho ra mấy cái bánh kem nhỏ hình vuông để trong hộp xinh lắm. Qua mấy ngày, tắm rửa ăn cơm tối xong thì papa lấy ra cho hai đứa mỗi người một cái.
Mọi người biết chuyện gì xảy ra không? Papa mua bánh kem có hình theo tuổi của tụi tụi, nhưng Hỷ Lâm Môn đã hết tuổi của thằng em hà bá nên papa mua đại cho nó. Quan trọng mua đại thế mà lại khiến tui thích, bởi trên bánh kém là một con rồng vàng được làm bằng kẹo. Còn cái bánh trên tay tui lại là cái con tui không thích, mà còn được vẽ bằng kem nữa.
Tui khóc ầm ĩ đòi đổi, papa nhất quyết không cho đổi với lý do, tủi con gì thì ăn tủi con đó. Tui hỏi, vì sao con rồng không phải tủi của thẳng em hà bá mà nó được ăn. Papa bảo do hết tủi của nó rồi nên mới mua đại.
Có lẽ thằng em hà bá thấy tui làm quá nên nó chủ động nhường còn rồng bằng kẹo cho tui đó.
3. Mua giày:
Cái này tui từng kể trong những chương trước rồi, không lặp lại nữa hen.
4. Mua đồ chơi:
Một hôm đẹp trời papa chở tui với thằng em hà bá đi mua đồ chơi. Năm đó đang thịnh hành siêu nhân Gao vì thế chị em tui đều mê mệt. Vừa xuống xe, thằng em nhào tới ôm con đại bàng liên, tui thì nắm con nai không buông.
Papa bước vào vừa thấy tui cầm con nai lập tức nhét một bộ đồ nhà bếp vào trong tay tui nói: “Con gái người ta chơi cái này nè, tự nhiên chơi siêu nhân.”
Ủa, kỳ, người ta thích siêu nhân mà, ai thèm chơi chơi mấy cái nhà bếp đó chứ. Đồ nhà bếp của tui hả, xếp được thành một cái phòng. Tui không nói điêu đâu thật đó, papa mua cho tui rất nhiều, nhựa nhôm gỗ gì đều có đủ hết luôn.
Bà bán hàng vừa thấy cảnh này thì cười tít mắt nói, “Con bé nó thích, không bằng mua cả hai đi.”
Papa nào dám, tui mua hai không lý nào không mua hai thứ cho thằng em hà bá. Mà mỗi đứa ôm hai món về nhà thế nào thái hậu cũng cằn nhằn. Vì vậy, dưới sự cứng đầu cứng cổ không sợ chết không sợ mất mặt của tui, kết quả vẫn như cũ, tui là con nai, thằng em hà bá còn đại bàng.
5. Giường:
Năm tui lên lớp năm, papa nhường cái giường cưới đắt tiến của mình cho tui. Còn nói, tui lớn rồi phải ngủ một mình trên giường, và cái giường cũng đã được lau sạch xịt nước hoa thơm thơm rồi. Ai biết xảy ra ngoài ý muốn. (chuyện bí mật không thể chia sẻ rộng rãi). Dưới sự từ chối nhiệt tình của tui, thằng em hà bá đứng ra nhận lãnh, đến nay cái giường đó thuộc quyền sở hữu của nó rồi.
6. Rủ đi chơi:
Không chỉ là tết hay sinh nhật đám hỏi đám giỗ, chính là đi gặp bạn nhậu papa cũng rất thích dụ tui theo. Có lần ăn no uống say xong đi về luôn bỏ lại tui ở đó. Tui nói, nếu papa không có trách nhiệm như thế thì sau này đừng rủ nữa. Nhưng những lẫn sau vẫn rủ như thường.
7. Lì xì:
Có một năm papa không cho tui lì xì thế là tui la hét ăn vạ mới được một bao nhỏ xíu. Nhưng năm sau papa rút kinh nghiệm hơn, sáng mùng 1 mới banh con mắt ra thì papa đã nhét cái bao đỏ đến trước mặt tui rồi.
Đương nhiên vẫn còn rất nhiều, nhưng có một số chuyện thuộc phạm trù thông tin bí mật nên tui không tiện chia sẻ lên. Vài mẫu nho nhỏ thôi đủ để mọi người thấy được trình độ bá đạo của papa nhà tui hen.