CÓ NÊN ĐỂ BA MẸ GIÚP TRÔNG CON KHÔNG?
– – 0 – –
Khoảng vài tuần trước tôi lướt tiktok thấy có một bài đăng về vấn đề này, lúc đó tựa đề đại loại như là cô con dâu nhờ ba mẹ chồng giữ cháu giúp thì bị nói lại là 8tr/tháng. Sau đó cô ấy nói nếu ba mẹ chồng không giúp chăm cháu thì sau này già yếu đừng hỏi tại sao không ai lo. Bên dưới có rất nhiều bình luận ủng hộ, thậm chí phê phán ba mẹ chồng. Lúc đó tôi đã im lặng và lướt quá.
Nhưng hôm nay tôi đọc được một bài trong clip tiktok, nguyên văn là thế này:
“Bố mẹ chồng có giúp đỡ hay không? Có đồng hành cùng con cái hay không? Phụ thuộc vào tình yêu của họ dành cho con trai mình! Liệu họ có quan tâm đến sự hạnh phúc và sự khó khăn của con trai mình hay không? Không liên quan đến giàu nghèo, không liên quan đến việc con dâu có xuất sắc hay không! Nếu họ không thể yêu thương cả con trai của mình, thì làm sao họ có thể yêu thương cháu trái, cháu gái và con dâu!”
Và tôi xin ghi lại một số bình luận dưới clip đó, giấu tên người bình luận:
– Lúc nào cũng lo nghĩ sợ dâu nó ăn hết của, chắc dễ ăn.
– Họ sợ mất hơn được. Nên bạn cho họ được lợi thì sự cân bằng hoặc lợi thế sẽ thuộc về bạn. Yêu thương nhường nhịn làm lành tránh dữ thân tâm an lạc.
– Hóa ra bố mẹ chồng mình không thương chồng mình lắm nhỉ, ra riêng chỉ bố mẹ mình hỗ trợ là chính.
– Đúng rồi, bố mẹ giúp con trai là vì thương con họ, con dâu là người ngoài nên không thể nói là vì con dâu được!
Tôi đọc không nổi nữa nên đã bình luận thế này: Mình không đồng ý lắm. Ba mẹ nuôi minh vất vả còn bao năm tuổi già đâu nên để ba mẹ có thời gian làm chuyện bản thân muốn.
Nên có một bạn vào phản bác: Giúp đỡ ở đây có nhiều nghĩa bạn ạ, vậy sau này con dâu nó cũng bảo ông bà không giúp đỡ trông con thì sau ông bà ốm đau tự bảo con trai hay sao?
Đọc xong đột nhiên mình buồn cười. Cái câu trong 1 đoạn clip toxic mình xem từ mấy tuần trước đã có người nhắc lại và học theo rồi đây. Vì thế nên tôi đã đáp lại với n cái bình luận thế này: 1 ba mẹ mình nói ở đây là 2 bên luôn chứ không chỉ nội ngoại. 2 trước khi sinh nên nghĩ sẵn sinh ra ai chăm hoặc thuê người hoặc đưa vào trường, đừng phụ thuộc. Ba mẹ hy sinh cho ba mẹ(nghĩa là ông bà 2 bên của mình) và con cái(tụi mình) rồi, còn lại mấy năm đâu lại để con cháu bào nữa. Nếu ba mẹ chăm cháu là nguyện vọng thì thôi không thì đừng trách. Dù nội dù ngoại họ đều không còn trách nhiệm với cháu nữa bạn à. Nếu thấy không đủ khả năng tạm thời khoan sinh con đừng vì mình mà để ba mẹ khổ thêm nữa. Minh trông 1 be thôi đã cảm thấy mệt. Ba mẹ lớn tuổi rồi còn phải chạy theo cháu, nghe nó la nó khóc…bạn nghĩ sao???
Cứ tưởng tới đó là ngừng, nhưng không bạn ấy lại phản bác: Thường thì ba mẹ vợ sẽ chăm cháu ngoại nhiều hơn vì họ thương con gái họ, mình không nói ông bà nội sẽ phải chăm cháu nhưng họ có con thì cũng sẽ có cháu (Luna: có người có con vẫn không cháu, nên bạn này cực vô lý. Sớm đã nói không chia nội ngoại bạn ấy vẫn chia.)
Tiếp tục: Mình lại hỏi lại ban, nếu như ba mẹ chồng không đồng hành cùng con dâu lúc nó còn thơ thì sau này ông bà già ốm hỏi ai chăm sóc. Bạn nghĩ sao lúc con thơ con ốm ông bà không đồng hành, lúc ốm đau còn không giúp đỡ thì giúp đỡ nhau lúc nào, ở đời chẳng biết đâu được chữ ngờ. Tôi tin người phụ nữ khổ nhất giai đoạn con thơ, nó giống như việc bó tay bó chân họ ấy, đâu làm được gì đâu.
Tôi đã đáp thế này: Đừng lặp đi lặp lại câu nói bất hiếu đó bạn ạ. Bạn đang ép ba mẹ phải thu dọn công việc bạn làm trước khi suy nghĩ kỹ phương pháp giải quyết đó. Cháu ốm không ông bà nào mà không thương cả nhưng họ giúp được hay không, không ở chuyện họ có thương hay không, mà phụ thuộc vào sức khỏe của họ.Bạn dám nói giúp trông xong VD trong lúc đó cháu học hư ở nơi nào hoặc xảy ra chút rủi ro hoặc dạy không đúng ý bạn, bạn không oán hận không nói xấu ba mẹ không? Ba mẹ bạn sinh bạn sinh chồng bạn ra thì ân sinh thành đã báo cả đời không hết. Dù họ thương vợ chồng bạn hay không thì trách nhiệm của vợ chồng bạn vẫn là phải chăm sóc.
Ở trên bạn ấy phản bác nghe còn bình thường, tới đây mọi người nghe thử nè: Vì những người tư tưởng như bạn nên mới có trường hợp mẹ ôm con nhảy sông, lúc đó lại bảo sao dại quá.(Luna: Không dám phán xét chuyện người khác, nhất là người đã mất và bản thân thì không hiểu biết. Nhưng theo tôi biết các trường hợp này đa phần do chồng bạo hành ngoại tình này nọ chứ không phải chuyện gửi con cho ai.)
Tôi đáp: Đừng có đổ bạn nha, con ai sinh, ai ép bạn sinh thì ăn vạ người đó chứ đừng tỏ ra đáng thương để ba mẹ giúp mình. (PS: ép là kiểu như cầm dao kề cổ này nọ chứ giục là không tính. Biết sinh con, biết hưởng hạnh phúc do con cái mang lại đến lúc chăm sóc thì đùng đẩy, ăn vạ đấn sinh thành, quá bẩn.)
Bạn ấy bắt đầu ngang: Ba mẹ chồng chỉ đẻ chồng chứ có đẻ ra người vợ đâu, họ ở với nhau vì ân tình yêu thương và sự giúp đỡ lúc khó khăn.
Tôi đáp: Chăm sóc họ để trả hiếu. Kể cả con bạn cũng có phần trả công sinh thành đó nữa. Không có ba mẹ sẽ không có vợ chồng bạn, cũng sẽ không có nó. Nhưng ba mẹ bạn không có trách nhiệm với cháu, bởi không có cháu không có vợ chồng bạn họ vẫn tồn tại.
Bạn ấy lại nói: Bạn nói thế thì những người hàng xóm người ta đâu có nghĩa vụ phải giúp đỡ người ngoài, thế mà người ta vẫn có câu bán anh em xa mua láng giềng gần đó thôi.
Tôi đáp: Họ giúp là vì họ lương thiện, giúp xong họ thu tay về nhà, không cần giải quyết nếu có hậu quả xảy ra. Còn chăm cháu vẫn có hậu quả nha.
Bạn ấy nói: Mình không hề nói ông bà phải chăm cháu lúc bé mà là trách nhiệm của ông bà, thăm hỏi quan tâm bạn nhé. Nếu ông bà không quan tâm sau này cháu nó không biết gì về ông bà. (Luna: buồn cười chưa? Cháu biết gì về ông bà hay không là do ba mẹ giáo dục, liên quan gì đến quan tâm hay không? Ông bà thích thì quan tâm không thì thôi đó không phải trách nhiệm của họ.)
Tôi đáp: Mấy chuyện quan tâm đó thì ai cũng làm thôi nhưng đó không gọi là giúp đỡ. Nếu họ không làm thì chắc họ không nhớ ra nữa rồi.
Bạn ấy lại nói ngang: Chồng tui có đẻ ra tui đâu, chồng tui chỉ cùng tui về xây dựng gia đình, góp sức với nhau thôi chứ, trách nhiệm là như nhau, tui nợ ba mẹ tui thôi chứ. (Luna: buồn cười chưa mọi người, xây dụng gia đình với chồng không tính ba mẹ chồng rồi bảo ba mẹ phải có trách nhiệm với con mình. Sau đó nói trách nhiệm như nhau rồi lại bảo không nợ ba mẹ chồng. Đạo lý gì???)
Tôi đáp: Không có chồng bạn làm sao có bạn. Bạn chấp nhận chồng thì phải chấp nhận giúp anh ấy báo ân sinh thành. Và ngược lại, anh ấy cũng thế với ba mẹ bạn. Không có chồng bạn thì bạn là con dâu của người khác, thì phải có trách nhiệm với ba mẹ chồng bên đó. Mình nói tới đây tôi, bạn cố tình không muốn hiểu, mình hết lời. Chào bạn!
Bạn ấy vẫn nói thêm: Khi ông bà được trông cháu có nghĩa là ông bà phải cảm ơn trời đất vì mình có phúc mới có được con cháu, cảm ơn con dâu vì nó nhờ mình trông cháu.
(PS: Bình luận của tiktok hơi kỳ nên phần giữa có vài chỗ đảo lộn trật tự, mọi người thông cảm hen)
Do mình chào và kết thúc câu truyện rồi, thêm nữa là quá buồn cười nên không tiếp tục với bạn ngang này nữa. Các bạn xem, từ nãy tới giờ nói 1 tăng chốt lại là cái tự tư tự lợi muốn kiếm lời muốn nhàn hạ của bạn ấy. Bắt ba mẹ chồng lao động công ích rồi còn phải hưởng thụ như kiểu được ban ơn. Sợ quá mọi người ạ!
Nói thật, ai cũng bảo có con cháu vây quanh mới có phúc, lúc trước mình cũng thấy thế nhưng lớn rồi thì không thấy vậy nữa. Có ông bà bị con cháu hành hạ đánh đập, có ông bà bị đưa đi viện dưỡng lão hoặc tống giam, có người còn trực tiếp bị cướp mạng sống. Nên nói chưa chắc có con cháu là phúc, cũng chưa chắc không có con cháu là không phúc. Một người có phúc hay không chỉ sợ chỉ có lúc quan tài chính thức chôn xuống mồ rồi mới dám đưa ra kết luận.
Vì tiktok giới hạn số lượng từ nên tôi chỉ bình luận nhiêu đó. Nhưng ở đây tôi sẽ phân tích rõ hơn quan điểm của mình.
Đầu tiên là nói về câu: “sau này con dâu nó cũng bảo ông bà không giúp đỡ trông con thì sau ông bà ốm đau tự bảo con trai”. Đây là câu uy hiếp nó là bất hiếu. Hy vọng các bạn không nên sử dụng nó nữa.
Dù cho ba mẹ hai bên của bạn đối xử với gia đình nhỏ của bạn thế nào, thì trách nhiệm chăm sóc họ vẫn nằm trên vai các bạn. Khoan nói có thương hay không, chỉ nói công sinh thành thôi đã trả cả đời không hết.
Không có cha mẹ chồng thì không có chồng bạn, không có chồng bạn, bạn còn có thể là con dâu của họ sao? Ngược lại với ba mẹ vợ cũng là đạo lý như thế. Đừng so đo vì bạn được sinh ra thì đã chịu ơn ba mẹ rồi. Bạn chấp nhận chồng/vợ của bạn cũng là chấp nhận giúp nửa kia trả phần công sinh thành cùng họ.
Chưa kể con của các bạn cũng có trách nhiệm và nghĩa vụ trả hiếu cho ba mẹ các bạn. Bởi có ba mẹ mới có các bạn, có các bạn mới có con các bạn. Còn không có con các bạn, không có các bạn, ba mẹ các bạn vẫn tồn tại. Nhấn mạnh lần nữa, ba mẹ các bạn không cần có trách nhiệm với cháu nếu như họ không muốn.
Chưa kể, lúc cưới có con dâu nào muốn ở chung với ba mẹ chồng không mà sinh xong đòi hỏi ba mẹ chồng giúp đỡ mình??? Tôi hỏi thật đó, mọi người tự hỏi lại lương tâm đi. Nhưng người mà họ chịu ở với ba mẹ chồng, ý tôi nói ở đây là đồng ý ở chung không vì hoàn cảnh hay tài chính bức ép, đa phần họ sẽ không nói ra câu bất hiếu trên, cũng không muốn dựa dẫm vào ba mẹ chồng giúp mình.
Thứ hai nói đến việc cha mẹ. Ở đây tôi nói hai bên nội ngoại luôn nhé.
Ba mẹ là người của thế hệ trước. Họ thành gia lập nghiệp sớm, cũng bị chi phối trong các loại khó khăn y hệt chúng ta hiện nay. Với số tuổi của họ, có người đã báo xong ân sinh thành, có người vẫn chưa. Dù đã báo xong hay chưa báo xong thì họ cũng dành không ít thời gian tâm huyết của ba mẹ và con cái của mình(là các bạn đó). Đến khi về già các bạn còn muốn họ dùng chút thời gian còn lại giúp các bạn thế này thế kia nữa sao? Họ sống vì người khác hơn nửa đời người rồi, còn chút ít thời gian còn lại hãy để học sống vì họ một lần.
Con cái của các bạn là các bạn sinh, sau này những đứa con đó sẽ chăm sóc các bạn chứ không phải chăm sóc ba mẹ các bạn. Nên nhớ kỹ điều đó. Chính vì khi các bạn quyết định có con, trong đầu lập trình sẵn cái tư duy sinh ra đã có người giúp trông nên rất thoải mái sinh. Ai biết sinh xong bị từ chối nên đâm ra oán hận. Thực ra trách ai? Trách chính mình đó, do mình mang tư duy dựa dẫm trước mà.
Rồi chưa kể đến, dạy con, vợ chồng còn chưa thống nhất được với nhau huống chi là với ba mẹ đôi bên. Dạy không đúng ý của các bạn, hoặc con có lỡ hư do học từ đâu đó, các bạn tự hỏi lương tâm xem, các bạn có đổ thừa không?
Việc mình mình làm, hỏng rồi không trách ai được. Đừng nhờ và xong rồi đi than vãn trách móc người khác. Đó là một hình thức ăn vạ lòng thương đó.
Bản thân tôi vẫn độc thân nhưng có bé hàng xóm hay qua chơi. Nó mới 2 tuổi mấy thôi, mỗi ngày chỉ theo tôi dưới 3 tiếng đồng hồ, tôi chơi với nó và cảm thấy rất mệt. Huống chi ba mẹ lớn tuổi rồi, xương cốt nhắm chạy lại nó không, phản ứng nhanh hơn tốc độ gây tai họa và gặp rủi ro của nó không? Hoặc nếu con còn quá nhỏ, nó khóc ba mẹ các bạn bế nó được bao lâu, bế xong cảm thấy tay chân đều như của người khác.
Nhưng vẫn có một số ba mẹ họ vì thương con nên họ cắn răng nhịn đau giúp con. Các bạn là con nên nhận ra điều đó và không để họ thấy được các bạn vất vả mà yêu cầu giúp chứ không phải tỏ ra đáng thương đâu. Có một số ba mẹ thì họ lại rất vui vẻ khi chăm cháu, đó là nguyện vọng của họ thì tốt thôi. Còn nếu không phải vui lòng đừng ép, không ai có quyền đó, bạn càng không có tư cách đó.
Đặt trường hợp các bạn vào ba mẹ các bạn, thân thể yếu, tai ù mắt kém được nhờ vả như thế xem. Các bạn có đồng ý trông không? Theo tôi nhé, trong mắt các bạn đó chỉ là trông hộ, giúp đỡ, với ba mẹ các bạn nó là trách nhiệm lớn. Chỉ cần cháu nó gặp chút gì thôi cũng đau lòng, lại sợ con dâu không vui, người ta lo lắng nhiều lắm mới cự tuyệt.
Chưa kể hiện tại rất nhiều bạn đang có suy nghĩ, ba mẹ già rồi nên cho vào viện dưỡng lão nữa chứ. Haizzz…sao họ không nghĩ là trước đó ba mẹ vừa chăm họ và ba mẹ hai bên vừa kiếm tiền cũng vẫn ổn mà giờ họ lại…
Chả trách người ta nói đạo đức xã hội hiện nay đều xuống cấp rồi!!!