KHÔNG BIẾT KHÔNG CÓ TỘI, LÀ ĐÚNG HAY SAI?
– – 0 – –
Vì sao tôi cho ra chương này? Bởi vì trong chương 138 của bộ Tầm Trảo Tiền Thế Chi Lữ P2 có một cô dẫn chương trình nổi tiếng trên TV tên là Mila. Sau khi cô ấy gặp vấn đề bạo lực gia đình nên tìm đến quán trà để cầu cứu. Sau khi được Tư Âm giải đáp cô ấy đã tức giận cho đó là không công bằng. Cô ấy không chấp nhận cách nói kiếp trước kiếp này, cô ấy chỉ là cô ấy không có liên hệ gì với những người ở kiếp trước.
Sau đó dưới cmt thì có bạn Millilo Amethyst cmt thế này: Đọc cả p1 cả p2 rồi mới nhận ra bà này nói đúng ghê… Kiếp này không nhớ gì về những kiếp trước nữa thì tại sao vẫn phải chịu trời? Lẽ không được Diệp Ẩn với Phi Điểu đi thay đổi là cuộc đời mãi mãi phải chấp nhận vậy luôn hay sao?
Bạn Hitomi Kim trả lời: Nói sao cho dễ hiểu ta, kiểu như kiếp trc như chính ta thôi, chẳng qua ta quên đi việc ta làm. Kiếp trc lúc làm sai đâu thấy khiếp sợ hậu quả, kiếp này bản thân tự chịu thôi. Đáng lẽ bt được điều đó mà sống cho tốt ở kiếp này để bù nghiệp mới phải, đằng này cứ không công bằng với công bằng thì thực sự kiểu người đó họ chả quan tâm nhân quả mình làm đâu. Tâm lí của chính họ ngay tại thời điểm đó vẫn là coi thường những hậu quả mình gây ra mà thôi :)))
Còn tôi thì…
Trước khi học Phật: Đúng, bởi vì có biết có hiểu đâu mà bảo sai. Suy nghĩ hệt như bạn Millilo Amethyst.
Sau khi học Phật: Đã nhận ra là sai. Bởi dù biết thì tính là phạm lỗi, không biết tính là lỡ phạm lỗi. Dù biết hay không thì sai lầm cũng đã cấu thành, lỗi bày ở trước mắt, có người có vật có sự kiện đã bị cái lỡ đó làm ảnh hưởng.
Tôi đã cmt rằng: nhà Phật giải thích thế này, linh hồn mới là thật vì nó bất diệt, thể xác như bộ quần áo của linh hồn mà thôi. Bởi thế bạn thay bao nhiêu bộ quần áo thì bạn vẫn là bạn, không thể nào nói không nhớ thì không có tội được. Mọi người hay nói không biết không có tội, thật ra không phải. Khi bạn không biết bàn ủi nóng, bạn lỡ cầm vào rồi có bị phỏng không? Luật nhân quả chính là vậy, ngẫm kỹ lại cực vô tình luôn. Cho nên thâm tín nhân quả nhưng đừng trầm mê vào.
Không biết bàn ủi nóng là lỡ, nhân là cầm vào, quả là bị phỏng.
Chính vì thế thôi mới thêm chương này để cảnh tỉnh mọi người.