MỌI NGƯỜI CÓ TIN NHÂN QUẢ KHÔNG?
– – 0 – –
Đa phần con người đều là chưa thấy chưa tin hoặc quả quá nhỏ nên tự động cho qua luôn. Bản thân tôi cũng thế cho đến ngày thực sự trải nghiệm. Những câu truyện dưới đây là do tôi tự trải nghiệm hoặc là nhìn thấy, tôi cho ra chương này một là kỷ niệm hai là cảnh tỉnh mọi người không nên làm xấu vì quả nhận lại sẽ không tốt.
1. Ăn cháo
Có một thời gian tôi niềng răng, bác sĩ nói nếu như tôi chịu khó bớt dùng hai hàm để cắn nhai thì thời gian niềng sẽ rút ngắn vì thế trong khoảng thời gian niềng nếu mà ăn ở nhà thì tôi chỉ ăn cháo thôi.
Lúc đó bà nội có thắc mắc hỏi tôi một câu: Ăn cháo hoài không ngán sao? (bà nội chỉ là nghĩ ăn hoài 1 món thì sẽ nhạt miệng chứ không có ý chê. Bởi bài học không chê thức ăn là bà nội, bà ngoại với thái hậu dạy tôi mà. Ngay cả papa luôn, không thích ăn thì không ăn món đó chứ không mở miệng chê. Bởi 1 là phụ công người nấu, người mua, người kiếm tiền mua, người bán, người trồng, người nuôi, con vật đã bị giết; 2 còn biết bao nhiêu người không có cơm ăn ngoài kia.)
Vừa hỏi xong còn chưa biết được một tháng chưa bà nội đã vào viện phải bơm cháo loãng vào bao tử, sau này thì không ăn được cháo nữa. Tiếp đó là bà nội về nhà lần cuối thì về trời luôn.
Có lần thằng em hà bá nó chê cháo, tôi nói lại chuyện này cho nó nghe nó trề môi nói tôi mê tín. Sau đó trong ba ngày đổ lại nó sốt xuất huyết và tự yêu cầu phải ăn cháo. Bây giờ mà nhắc lại thì cái mặt nó cứ xị ra.
Bài học ở đây không phải cháo mà là chê thức ăn.
PS: Exp riêng, nếu bạn nào niềng răng nên niềng sớm(khoảng mười mấy tuổi) vì lúc tháo niềng thì xương cố định luôn không cần phiền nữa. Chứ để sang 18- 20 thì răng đã cứng niềng xong phải đeo hàm duy trì không sẽ bị chạy răng đó. Mà đeo duy trì rồi thì mệt lắm, tối ngủ không thỏa mái nè, phải 1 tháng đi nha sĩ một lần chỉnh lại nếu là niềng inbox và còn bị viền đen trên răng. Nếu là hàm nhựa thì tốn tiền thay định kỳ, nếu ai có tật ngủ nghiến răng thì chưa tới 2 tuần đã phải thay mới, tốn tiền vô cùng.
2. Áo gối
Năm ngoái tôi có mua một cái gối + 2 cái áo gối mà thái hậu không biết tưởng tôi chỉ mua gối thôi nên nhân tiện thấy có chỗ bán thì ghé vào mua cho tôi 1 cái áo gối. Vì sao chỉ có 1? Vì thái hậu sợ tôi không thích mua nhiều để đó không dùng thì phí.
Ai biết lúc mua về tôi ngủ rồi nên cho thằng em hà bá xem. Sáng hôm sau cũng chính là chủ nhật, nó nói muốn mua gối giống tôi nên chở tôi đi Aeon mall để mua. Ở trên xe nó kể tôi nghe chuyện cái áo gối, xong còn bổ sung thêm: trời ơi phải nói, áo gối gì mà y như cái khăn trải bàn, phục cái người thiết kế ra nó ghê luôn.
Lúc mua gối tôi đề nghị nó mua luôn áo gối nhưng nó bảo ở nhà nó còn 2 cái mới lắm nên không muốn. Rốt cuộc, 2 cái mới lắm của nó quá nhỏ không vừa cái gối to, và nó phải dùng cái áo gối mà nó từng chê là khăn trải bàn.
Bài học ở đây vẫn là về chê. Phía trên là chê đồ ăn, phía dưới là chê đồ dùng, đều phụ công của người khác. Cho nên thấy rồi tôi hiếm khi mở miệng chê thứ gì. Tập khí chê nó theo tôi hơn nửa đời người rồi, môi trường chung quanh cũng có tập khí chê vì thế muốn sửa ngay sẽ rất khó nhưng tôi sẽ cố gắng.
3. Phòng
Dạo trước, ở Nhật rộ lên khách sạn con nhộng rồi Hongkong có nhà quan tài, sau này đến nhà trọ của các sinh viên TQ lên TP lớn thuê trọ cũng tình trạng y hệt luôn. Mỗi lần lướt thấy những trước đó nước mắt tôi lại chảy.
2023 ở VN, trước khi xuất hiện nhiều vụ cháy thì rộ lên vụ sleepbox đó. Tầm 1tr trở lên cho mỗi một cái ‘quan tài’ như thế, tôi nhìn thôi đã thấy ngột ngạt huống chi là người ở. Với tôi, nơi ở của con người không cần nhà lầu biệt thự nhưng ít nhất nó không hẹp như thế và nên có sân để thông gió.
Nhất là tầm 10 năm trước tôi từng bị kẹt trong tháng máy một đoạn thời gian không tính là quá dài nhưng đủ để tôi cảm nhận được tử vong tới gần. Lúc đó thang máy chớp tắt rồi tắt điện luôn, bên trong không thể thở được mà thùng thang lại chạy lên rất cao, cả người tôi nhũn ra ngồi bệt xuống. Bây giờ nghĩ lại vẫn rất sợ.
Vì thế thấy mấy dạng nhà ‘quan tài’ đó tôi đã có cmt không tích cực về nó. Kết quả, tôi sắp dọn nhà rồi mọi người, phòng của tôi chỉ lớn hơn cái loại ‘nhà quan tài’ đó 1 xíu thôi, vừa ngủ vừa làm kho hàng luôn. May cái thằng em hà bá nó nhường tôi cái phòng gần ban công vì thế cảm giác đỡ khó thở hơn.
Bài học ở đây vẫn là chê. Mọi người thấy đó, chỉ lên tiếng phản đối ‘nhà quan tài’ và nêu ra những ý kiến vì sao không nên làm thế thôi mà dính nhân quả rồi đó.
4. Trù ẻo
Tầm tháng 5/2023 papa uống nhầm thuốc ảnh hưởng đến tim nên làm mệt phải nhập viện nằm một đoạn thời gian ngắn. Khi được cho về, bác sĩ dặn không nên trèo cao, kiêng vác nặng(nặng đối với một người bệnh). Mà, papa cứ không nghe, cứ đi làm nói là công việc này kiếm được nhiều lắm không chịu nghỉ.
Nhân cơ hội papa nhờ thắp nhang hộ (bình thường việc 1 ngày hai bữa thắp nhang là của papa. Do bàn thờ cao nên phải leo ghế mà giờ mệt không leo được nên nhờ tôi), tôi vừa cắm nhang vừa nói thầm ‘nếu papa không nghe khuyên thì cầu cho papa ế đi, vậy thì khỏi làm nữa’.
Kết quả, cây nhang cắm xuống, papa đắc không từ hình dung, người ế là người trù ẻo chính là tôi đó.
Bài học ở đây là, dù xuất phát từ lòng tốt(như tôi ở đây là lòng hiếu thảo) nhưng vẫn bị nghiệp quật nếu làm chuyện xấu. Cho nên mọi người làm tốt chuyện của mình là được rồi, không nên nhân danh chính nghĩa đâu, trừ phi mọi người sẵn sàng chấp nhận quả xấu kia tới.
5. Tùy miệng
Trong lúc chờ thức ăn lên ở Aeon mall tôi vô tình lướt trúng một clip hình như do pháp sư Tuyên Hóa giảng. Trong clip đại loại nói, không nên nói nhiều nên giữ khí. Koibito mở miệng miệng chen vào, nói thì bảo vô lễ nhưng thực chất mấy ông này mới nói nhiều nhất đó.
Lúc đó tôi im lặng không nói mà lướt qua clip đó. Ổng theo công giáo không tin Phật, lại thêm hiện tại nhiều người làm bẩn Phật giáo quá rồi vì thế ổng không biết người vừa bị ổng nói kia, khoan nói tới người ta đã đắc đạo chỉ nói tới số tuổi của người ta thôi đã hơn ổng không biết bao nhiêu lần. Cái nữa là, ổng không biết, tu hành người ta rất hiếm nói chuyện, những buổi giảng pháp kia không phải lúc nào cũng có, mỗi lần giảng cũng không lâu.
Cho nên tối đó ổng chở tôi về nhà xong thì ổng cũng về. Trên đường về ổng suýt bị xe hun. Tôi nói ổng, ổng bảo tôi mê tín. Đó mọi người thấy không, đây là tôi chứng cho việc đã thấy, đã gặp nhưng quá nhỏ(không có thương tổn người lẫn vật) nên đâu có tin.
Bài học ở đây là cho dù không biết, vô ý thuận miệng nói thì quả vẫn phải nhận.
Thật ra thì còn câu chuyện thứ 6 nữa, nhưng câu chuyện này liên quan đến koibito và công ty ổng nên tôi không đăng lên.
6. Covid
Năm dịch phải hạn chế đi lại nhưng vì tính chất công việc koibito vẫn phải chạy lòng vòng làm giấy tờ cho công ty. Ổng hay nói với mình, anh thấy Covid nó cũng bình thường mà, anh đi lòng vòng hoài có sao đâu.
Hỏng nhớ lúc đó mình nói gì với ổng nữa. Qua mấy ngày ổng tới một cơ quan hành chính, mà nơi đó bị cách ly hết rồi. Bác bảo vệ nói với ổng xong thì hỏi ổng, tôi cũng f1 nè có sợ không.
Ổng mạnh miệng nói, không.
Tối ngày hôm đó ổng có triệu chứng. Sau đó thì…không biết nặng tới cỡ nào mà ổng phải tự ngồi soạn cái di chúc luôn.
Nghĩ là buồn cưới đoạn soạn di chúc ghê nhưng mà cái chính mình muốn nói đây là nhân quả.
Qua 6 câu chuyện trên mọi người thấy đó, đều tai họa do miệng ra, cái thứ 6 có thêm ngạo mạn nữa. Người xưa nói rất hay ‘bệnh từ miệng vào, họa từ miệng ra’. Khẩu nghiệp là cái cơ bản nhất và cũng khó giữ nhất, sơ hở một cái là chọc ra họa ngay.
Tôi cũng đang sửa mình dần dần rồi, không thích thì im lặng không nói, thích thì tán thán. Không thấy lỗi thế gian mới là chân chính tu học.
Đặt mục tiêu:
– Không thấy lỗi thế gian
– Không đánh giá người khác
– Không tùy tiện nói bất kỳ thứ gì
=> Như đã nói phía trên, tôi đã nhiễm tập khí hơn nửa đời người rồi, hoàn cảnh chung quanh cũng có tập khí đó nên việc sửa sẽ rất khó. Vì thế nếu mọi người thấy tôi có lỗi và chưa làm được theo mục tiêu trên, hy vọng mọi người nhắc nhở nhẹ nhàng để tôi biết sai mà sửa (bàng quan giả thanh, người trong cuộc lại u mê không lối thoát) chứ già rồi trái tim thủy tinh dễ tổn thương lắm.