Nhật Ký Của Luna Wong

Tắm Biển Ở Mũi Né – Một Số Vấn Đề Ý Thức

– – – – –

Đáng lẽ ta sẽ không viết bài này, nhưng nghĩ tới nghĩ lui không viết cảm thấy không an tâm, nên lại up lên đây

Tết ở nhà chán chán đời nghĩ đến lúc trước làm sao sống qua tết mới nhớ, lúc trước m1 đi chơi, m2 về cúng xong lại đi đến hết mùng mới về. Từ lúc bà ngoại qua đời, đi chơi ít lại, đến năm này thì chỉ viếng chùa, chúc tết được m1, còn lại đều nằm ở nhà.

Đến m7, 4:00 am xách vali leo lên xe đi Mũi Né với mọi người như đã nói trước. Kỳ thực cũng vui và không có vấn đề đặc biệt gì cho đến khi đến chợ Phan Thiết.

Đã rất nhiều năm rồi không quay lại đó mà vừa đến chỉ bất ngờ một điều là chợ cực sạch. Từ ngoài đến lòng chợ rồi đến toilet, tất cả đều sạch đến bất ngờ, hơn cả chợ An Đông hay chợ Bến Thành luôn. Cả những người bán hàng cũng rất nhiệt tình, đồ dùng họ dùng cũng không bám dầu mỡ như SG, thiết nghĩ có lẽ SG xuống cấp thật rồi.

Mình cực ấn tượng với quầy sinh tố từ cổng B đi vào rẽ phải, nếu nhớ không nhầm thì quầy đó tên Trang thì phải. Lúc đi lúc vào đều ghé, và mỗi lần mình đều uống tận 2 ly bơ.

Ghé qua một ngôi chùa do ĐL đầu tư, cực đẹp, bạn nào mặc áo ba lỗ quần đùi họ sẽ cho mình mượn áo kiểu như mấy sư trong chùa để khoác vào cho tôn nghiêm. Lúc vừa xuống xe, ta khoác tay thái hậu phun một loạt tiếng bông, chú kia nhìn thấy lập tức ôm đứa con nhỏ vào lòng rồi la lên: “Trung Quốc kìa.”

Ta trợn tròn đôi mắt nhìn ổng, thật nói không nên lời luôn, mà lúc đó cổ họng ta hơi ngứa nên có ho vài tiếng Ánh mắt ổng nhìn ta lạ cực kỳ, nghĩ lại là cảm thấy buồn cười.

Ta nói với thái hậu biết thế lúc nãy che miệng ho vài cái nữa cho họ chạy mất dép luôn. Phải nói từ ngày có cái nạn dịch này, hễ nói vài câu tiếng Bông, che miệng ho vài cái là có hiệu quả giải tán đám đông ngay lập tức. Nghĩ đến cái cảnh mọi người auto dạt, nhường đường là ta lại cảm thấy buồn cười.

Sau đó đến Mũi Né, đoàn mình thuê ở bên khách sạn Thùy Dương, phòng ở tầng trệt hướng biển. Phải nói, ngủ không đủ giấc mà còn bị khách du lịch hát bolero mở loa tra tấn, thật chỉ muốn xỉu tại chỗ thôi. Đến tối khuya vẫn còn mở max cổ họng hát ngay trước sân phòng mình, chẳng có chút lịch sự nào hết.

Đã vậy, đi du lịch là để đổi gió, thay không khí, lọc phổi, thế mà mấy cha nội cứ cầm điếu thuốc hút như chưa từng được hút. Mà gió biển thì mạnh, điếu thuốc châm lên có hút được mấy hơi đâu đã tàn, lại châm điếu khác, đúng là dân nhà giàu.

Suốt một năm ở nhà than thở thèm sò điệp, vừa bước chân lên đó, không chờ nhận phòng, thái hâu mua ngay cho 44 dĩa sò điệp nướng mỡ hành, mỗi đĩa gồm 16-17 con, mập ú, đầy mỡ hành đậu phộng. Phải nói ăn con nào chất con đó, chỉ việc nhai và nuốt không lo suy nghĩ.

Dì dượng mình lại đi mua tôm sú, tôm tít, mực, bạch tuộc, sò mai…cũng không nhớ là mua bao nhiêu kg nữa, chỉ biết vừa nướng vừa ăn múi bơ và sa tế bay thơm phức, ai cũng quay sang nhìn. Mà mấy nguyên liệu dụng cụ là ở nhà mang đến, xe thuê theo hợp đồng nên cũng thoải mái lắm.

Nước biển năm nay theo thái hậu đánh giá là dơ và lạnh hơn năm ngoái rất nhiều (năm ngoái ta đi làm nên không đi, năm nay bất chấp thoải mái hơn). Bơi từ 2:00pm đến 5:00 pm, mặt trời cứ ở đó mà nước vẫn lạnh, da vẫn trắng như thường.

Tắm sạch sẽ, đi dạo bờ biển với thái hậu, mua bánh tráng nướng và kem ăn. Tthái hậu nói, tối nay ngủ sớm, sáng dậy sớm má dắt đi coi thuyền thúng đánh cá về, ở đó có rất nhiều hải sản, thích ăn món nào chỉ, má mua rồi làm cho ăn. Nói thật, đi làm mệt le lưỡi đưa lương cho thái hậu chỉ mong như thế thôi.

4:00 am ta thức dậy, nhìn sang trái thái hậu vẫn còn nằm trên giường, nhìn sang phải bé em họ cũng chưa tỉnh, một mình ra ngoài chơi. Ai biết thằng em với mấy thằng em họ dậy từ sớm rồi, đang ngồi ở sân trước phòng quay cảnh biển.

Lát sau đi với tụi nó ra xem mấy chiếc thuyền thúng, hải sản ngập trời luôn. Chỉ là trong túi không tiền, bụng thì đói, nên kéo thằng em đi mua đồ ăn tạm bợ. Thế là 2 con khùng, ra biển ăn bánh bột lọc.

Đang ăn giữa chừng, có một cô bán bánh kẹp đi tới chào hàng. Ta lịch sự nhìn cổ lắc đầu nói: “Dạ thôi, con không mua đâu.”
Ai biết bả mời + năn nỉ mấy lần không thành công, chuyển sang to tiếng nạt: “Con mua cái này rồi ăn thử nó chưa?”
Ta giận tím người, quát lại: “Hôm qua đã mua ăn thử rồi.” Có lẽ bả thấy ta hiền nên dễ bắt nạt chăng?
Bả sượng mặt rồi dịu giọng nói: “Thì con mua về làm quà đi.”
Ta hừ một tiếng rồi lắc đầu không nhìn bả nữa. Bả tự hiểu rồi bưng rổ bánh đi mất tiêu. Không nghĩ đến có kiểu quát nạt ép du khách mua hàng như vậy luôn.

Bình minh thường 4:30-5:00am, ở đây, đón bình mình là lúc 7:00 am trở đi Đi ăn bún riêu cua với thái hậu xong ta trở về phòng ngủ đến 9:00am.

Thay đồ, kem chống nắng này nọ xong rồi xuống biển, lạnh run người luôn. Một mình ta ngồi dưới bãi biển ngâm mình, nhìn dòng người tấp nập chung quanh. Lát sau, vẫn còn ngồi ngu ngơ mò nghêu, đột nhiên một ông đứng cách ta tầm 2-3 bước chân, phun nước bọt xuống biển.

Ta nhìn ổng, ổng nhìn ta, hai mặt nhìn nhau một lúc ta bực bội liền đứng lên cách xa ổng một chút. Ai biết vừa ngồi xuống thêm một ông ở bên cạnh kẹp điếu thuốc trong tay, tàng thuốc liên tục rơi xuống nước, cũng phun nước bọt xuống biển. Lần này thông minh hơn, ta không thèm nhìn nữa lập tức đi chỗ khác.

Vừa ngồi xuống thêm một bà đi sát bên cạnh phun nước bọt xuống nước. Ta điên tiết và quyết định không tắm nữa. Nên biết hiện tại VN cũng có người bị nhiễm dịch rồi, mà mũi né cách Khánh Hòa có bao xa đâu. Vì sao không có chút ý thức về môi trường và sức khỏe như vậy? Ở trong nước đã như vậy, chẳng hy vọng gì ra nước ngoài mà có thể cư xử cho bằng với nước bạn.

Lúc lên da đen thui, nhìn thay màu rõ hẳn luôn, mà tâm trạng còn đen hơn cả da. Ta nghe họ nói chuyện với nhau, biết được họ là người miền Bắc.

Nói thật nhé, trong xóm ta ở có rất nhiều người Bắc, và ta cực kỳ kính nể họ từ ngôn hành cử chỉ cho đến lối sống. Ta luôn nói với papa, phải học hỏi ở họ, lịch sự tao nhã khéo léo như vậy ra đường mới có người nể. Tuy không khen trước mặt họ, nhưng ta luôn ngầm lấy họ làm gương và quyết noi theo cho kỳ được.

Thế nhưng qua lần này, những du khách này để ta ác cảm vô cùng. Đồng ý là nước biển thì có đầy đủ “khoáng chất” rồi, nhưng không nên thiếu ý thức mất lịch sự đến trình độ như vậy, ít nhất cũng nên tìm chỗ kín người, hoặc khi người ta nhìn mình thì nên biết ngại và xin lỗi một tiếng. Ý thức văn hóa đều không có, chung quanh lại có rất nhiều trẻ con, ta tin chắc những con người này khi thấy trên mạng tung tin người Việt thiếu ý thức hay gì đó ở nước ngoài thì rất mạnh tay cmt phê phán người khác.

Lúc lên bờ, tắm rửa sạch sẽ ra bàn ăn hải sản, ta thấy mặt của thái hậu với bé em họ bị mũi chích đến sưng húp biến dạng. Lúc này mới ồ lên rằng, hóa ra ta vẫn không phải đứa ngon từ thịt ngọt từ xương dễ thương từ tính cách như ta từng nghĩ

Chuyến đi thì chỉ có thế thôi, vui ở chỗ không phải đi làm, ăn không cần lo lắng, không cần suy nghĩ về giá cả, không cần đi mua. Bực mình những con người thiếu ý thức kia, hy vọng mỗi người có thể tự hoàn thiện bản thân đừng để người khác hoặc nước bạn đánh giá mình, đừng để passport của VN càng ngày càng xuống thấp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui