CÂU CHUYỆN NGẮN VỀ NHÂN SINH
– – 0 – –
Ta lướt tiktok và vô tình thấy được câu truyện này rất hay nên quyết định muốn share lại cho mọi người. Lời dẫn truyện của người kể cũng có chút hấp dẫn nữa: “Hiểu được câu truyện này, bạn sẽ sống thêm 10 năm”.
Ai mà không muốn sống lâu đúng không? Ta cũng không ngoại lệ Câu truyện thế này:
“Có một ngày, một học trò của Khổng Tử ở ngoài cửa quét nhà, có một khách nhân đến hỏi hắn: Ngươi là ai?
Hắn tự hào nói: Ta là đệ tử của Khổng tiên sinh.
Khách nhân liền nói: Vậy quá tốt rồi, ta có thể thỉnh giáo ngươi một vấn đề không?
Học sinh kia rất cao hứng nói: Có thể
Khách nhân hỏi: Một năm có mấy mùa?
Lòng của học sinh nghĩ, loại vấn đề này còn phải hỏi sao? nhưng vẫn trả lời: Bốn mùa xuân hạ thu đông.
Khách nhân lắc đầu nói: Không đúng. Một năm chỉ có 3 mùa.
Học sinh: Ngươi sai rồi, là bốn mùa.
Khách nhân: Ba mùa.
Sau đó, hai người tranh cãi không rõ, liền quyết định cá cược. Nếu là bốn mùa, khách nhân dập đầu ba cái với học sinh, và ngược lại.
Trong lòng học tro của Khổng Tử tự nghĩ, lần này bản thân thắng rồi, nên chuẩn bị đưa khách nhân đi gặp lão sư của mình. Chính hảo lúc này Khổng Tửtừ trong nhà đi ra.
Học sinh liền hỏi trước: Lão sư, một năm có mấy mùa nga?
Khổng Tử nhìn khách nhân một mắt nói: Một năm có ba mùa.
Dọa đến học sinh này sắp ngất, nhưng hắn không dám hỏi ngay.
Khách nhân lập tức nói: Dập đầu dập đầu.
Học sinh không còn cách nào khác, chỉ có thể ngoan ngoãn dập đầu ba cái.
Sau khi khách nhân đi rồi, học sinh nhịn không được nữa hỏi Khổng Tử: Lão sư, một năm rõ ràng có bốn mùa, sau người lại nói ba mùa?
Khổng Tử nói: Ngươi không nhìn thấy người lúc nãy, toàn thân hắn đều màu xanh sao? Hắn là châu chấu, châu chấy sinh vào mùa xuân, mùa thu liền chết, hắn chưa từng nhìn thấy mùa đông. Ngươi nói ba mùa hắn sẽ hài lòng, ngươi nói bốn mùa cãi đến sáng cũng chưa xong. Ngươi thiệt thòi ba cái dập đầu cũng không sao, không tranh mới là từ bi, không biện(luận) chính là tri huệ, tha thứ chính là giải thoát, biết đủ chính là buông bỏ.
Đối với bất kỳ người nào, khi ngươi tức giận, khi ngươi tình cảm của ngươi không ổn định, ngươi cứ nhớ [người ba mùa], ngươ iliền sẽ tâm bình khí hóa.
Trên đời này người ba mùa quá nhiều, không cần hủy hoạn thân tâm của bản thân.”
Kỳ thực ta cũng gặp phải vấn đề như thế này, nên ta cứ thực hiện theo phương châm “không biết, không nghe, không thấy” để giữ vẫn tính cách của bản thân. Ta cho rằng, không nên vì những người không ra gì mà hủy hoại lương tâm của mình.
Còn mọi người thì sao? Cmt bên dưới cho ta biết chút ý kiến nhé :*