Nhật Ký Của Luna Wong

MỘT SỐ SỰ KIỆN BẤT NGỜ TRONG ĐỜI TÔI

– – 0 – –

Đến hôm nay tôi có thể khẳng định được cuộc đời mình thực sự có bất ngờ xuất hiện rất nhiều lần, bất ngờ đến không tưởng luôn và đương nhiên có tiêu cực lẫn tích cực. Từ lúc tôi hiểu chuyện đến nay nó đã xuất hiện không ít lần nhưng đến giờ tôi mới ngộ ra, và cũng chỉ nhớ được một số sự kiện đáng nhớ để lại chút hậu quả hoặc kết quả thôi.

Tôi sẽ liệt kê một số như thế này nhé:

1/ Còn nhớ năm lớp 2 lớp 3 gì đó, tôi đã từng chạy vào nhà bếp nói với thái hậu, ‘Mami, học hết năm nay cho con nghỉ học nhé, con không muốn đi học nữa đâu’. Lần nào mami cũng nói ‘học hết năm nay rồi tính’. Kết quả hết năm tôi cũng quên mất đoạn đối thoại này và năm sau tiếp tục ôm cặp đi học. Điều này tái diễn lại tầm mấy năm, mỗi khi đến lúc khám sức khỏe, kiểm tra răng thì tôi lại nói với thái hậu như thế.

=> Đến hiện tại tôi vẫn đi học mặc dù sắp qua hơn nửa đời người rồi, và tôi vẫn còn muốn học tiếp nữa vì cảm thấy không đủ. Lúc nhỏ tôi luôn bảo ‘học học nữa hộc máu’ nhưng hiện tại lại rất thích câu nói đó của Lenin. Đáng tiếc lúc này ham học lại bị tiền bạc chi phối, học phí đắt quá T_T Tôi cảm thấy thật may mắn vì năm đó thái hậu đã không cho tôi nghỉ học, cảm thấy may mắn vô cùng luôn.

2/ Năm cấp 2, trên TV quảng cáo ba chiếc điện thoại mới của Nokia, trong đó có một con N81 nắp trượt tôi thích cực kỳ, phải nói là yêu ẻm ngay từ cái nhìn đầu tiên. Sau đó một hôm đẹp trời papa bảo với tôi, ‘lên cấp 3 sẽ mua cho con một cái điện thoại’. Thế là từ đó tôi mặc định mình có điện thoại và mỗi ngày đều mè nheo papa mua cho được con N81 mới chịu, điều này diễn ra liên tục tầm nửa năm tôi mới quên mất nó. Tôi thật sự quên mất nó luôn, và tôi cũng không hiểu sao mình thích nó như thế lại vẫn có thể quên cho được.

=> Vừa có kết quả đậu, papa đã mua cho tôi 1 con Nokia, nhưng nó không phải N81 mà là chiếc lá 7610, thế là tôi khóc như mưa. Ức chế vô cùng, đã không phải N81 mà còn là like new 99% (bất quá vẫn full hộp, tôi vẫn có thể xem như là đập hộp được nó), bên trong toàn tiếng Anh, chả hiểu ‘mô tê’ gì. Và kể từ đó tôi mang danh hiệu đùa đòi, và danh tiếng đó truyền đi rất nhanh, thân thích nội ngoại lẫn hàng xóm đều biết rõ. Đương nhiên đây cũng là chuyện mấy năm sau tôi mới phát hiện qua lời kể của bà chị họ, bởi tôi thuộc dạng người không quan tâm người ta nói gì về mình, miễn mình làm việc không vi phạm pháp luật, không trái với lương tâm, không có lỗi với bản thân và người khác là được. Càng bất ngờ hơn nữa chính là, sau đó không lâu tôi đã ‘thu phục’ được con N81 từ tay thằng em hà bá, cuối cùng cũng có thể sở hữu được một con N81, mừng như điên luôn.

3/ Nhà tôi ở tập thể, vì thế chỉ có một cái tủ lạnh thôi. Có lần nhỏ em họ nhờ mua một lốc nước, mua xong bỏ tủ lạnh ra ngoài ngắm TV năm phút đi vào thì mất tiêu. Tôi ức chế lắm, la làng lên thế nhưng cũng chẳng có ai lên tiếng, cũng đúng thôi, có ai trộm xong rồi bước ra nhận bao giờ. Thế là tôi ước mình có một cái tủ lạnh riêng, sau đó tôi còn lập cái một list thức ăn tôi yêu thích để khi có tủ lạnh thì mua về chất cho đầy, ăn cho đã.

=> Tôi ước một thời gian thật dài vẫn không có được, và thế là chậm rãi điều ước này cũng bị nhạt phai. Ngay khi tôi quên hẳn nó thì tủ lạnh xuất hiện, mà còn là loại to nữa chứ. Mọi người biết gì không, tôi không thể mua được list đồ mình đã soạn trước đó nhét đầy tủ lạnh được, bởi vì điều kiện kinh tế không cho phép =.=

4/ Năm cuối cấp 3, tôi biết điều kiện kinh tế gia đình mình vì thế không dám đòi đi du học mà chỉ reo hò muốn học quốc tế thôi, tôi biết thái hậu với papa đủ điều kiện để tôi học nó. Đáng tiếc thái hậu không tin tưởng mấy trường quốc tế, chính vì thế tôi cũng chả được học. Trước đó tôi đã mè nheo thái hậu rất nhiều lần, con người của tôi nếu làm được nhất định sẽ không nhờ người khác giúp, nhất là về vấn đề tiền bạc, ấy vậy mà vì nó tôi đã bỏ hết mặt mũi lòng tư trọng của mình đi mượn cô mình, không chỉ một lần mà còn rất nhiều lần nữa. Cuối cùng cũng chẳng có chút kết quả gì, không một chút gì luôn, thật đó. Giờ nghĩ lại mặt tôi vẫn còn rất nóng vì ngượng, tôi tự thề với lòng không bao giờ làm thế nữa.

=> Thật không ngờ được một ngồi trường quốc tế có mặt ở nhiều nước trên thế giới mà lại nhận học phí xong chạy mất trong 1 đêm. Sau đó thì những học sinh đang theo học của trường đó cũng được trả lại học phí và cho theo học những chi nhánh khác của trường ở nước ngoài hoặc học tiếp đại học trong nước. Nhưng tôi đã không tham gia và tôi quá may mắn.

5/ Sau này tôi bắt đầu thích Nhật và muốn du học ở đó. Nghe nói Nhật có xuất học bổng Asahi vì thế tôi đã đâm đầu đi học tiếng Nhật. Trong quá trình học, tôi đã không ngừng tìm hiểu điều kiện lấy học bổng, tham khảo chọn trường và địa điểm ở Nhật có mức giá bình ổn nhất. Kể cả khuyết điểm không thể tự lập tôi cũng đã lo lắng chu toàn rồi. Tôi lên một list mua những vật dụng mini dành cho 1 người sử dụng, lò lẩu nướng 2 trong 1, máy giặt xếp gọn, máy hút bụt cầm tay. . .tôi cũng dành một khoản tiết kiệm để sang đó mua quần áo vì hành lý tôi đều mang theo nhưng thứ tôi viết sẵn trên giấy. Thậm chí tôi đã nghĩ đến trường hợp tệ nhất là mình không đậu học bổng, tôi đã hỏi điều kiện kinh tế của thái hậu trước, sau đó lại nhờ một giáo viên người Nhất đứng ra giúp tôi bảo lãnh. Tôi cũng đã nghĩ xong nếu như được ở lại bên Nhật làm trong khách sạn thì tốt, không thì tôi trở về VN làm ngành khách sạn vẫn có giá vô cùng, quan trọng nhất là gần nhà tôi có một khách sạn 5* của Nhật mà tôi cực yêu thích.

=> Đến ngày tôi nhận bằng cũng là ngày 3 sự kiện lớn kia lần lượt phát sinh để tôi không thế nào đi Nhật được. Tôi đã phải tìm việc ở những trang web online nhưng mỗi lần đi phỏng vấn đều rớt, bởi tôi không có bằng đại học, chỉ có ngôn ngữ tiếng Nhật và Trung trong người thôi. Với một người như thế chỉ có thể kiếm công việc trợ lý phiên dịch để làm thôi. Mà một trong những sự kiện lớn khiến tôi không thể đi đó là bão và động đất ở Nhật, vì thế có không ít du học sinh ở bên đó chạy về, họ sống bên đó, giao tiếp bằng ngôn ngữ đó tôi làm sao cạnh tranh lại, vì thế công việc tiếng Nhật dành cho tôi chỉ là bưng bê trong nhà hàng =.= thế là giấc mộng đi Nhật thất bại, ước mơ làm việc trong công ty Nhật cũng dẹp luôn.

6/ Không có bằng đại học trong người đi kiếm việc hơi vất vả chút nhưng tôi còn tiếng Trung, tôi không sợ. Chẳng qua thiếu tấm bằng đó thực sự không thể thương lượng lương được, rất khó khăn luôn, tôi nói thật đó. Sau đó tôi đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng nếu như ôn thi lại để học tại chức thì rất phiền, con người tôi ghét phải làm hoặc học lại nhưng thứ đã từng làm từng học lắm. Sau đó chuyện này vẫn nằm ở trong lòng tôi một thời gian rất dài.

=> Bất ngờ thay có đại học online còn là cấp bằng chính quy nữa, họ xếp tuyển bằng học bạ cấp 3. Oh yeah! Tuy nói tôi học không giỏi nhưng nếu không phải vướn môn văn tôi cũng đã có được tấm bằng khá rồi, vì thế tôi rất có tự tin với học bạ của mình. Và sau đó tôi đã đăng ký và đang học nè tôi còn định tốt nghiệp rồi tiếp tục học thêm một bằng đại học online cho chuyên ngành khác nữa cơ.

7/ Lúc mà smartphone mới ra, công nhận đắt ghê luôn, mỗi lần mượn của ông anh họ chơi là cầm chẳng muốn buông tay, ao ước ghê gớm luôn ý. Sau đó còn ước thêm có một cái máy chụp hình để có thể cầm đi khắp nơi chụp nữa kìa. Nhìn thằng em hà bá cầm con galaxy Young, mỗi lần mượn được nó chơi Coin Dozer hay Where Is My Water là ôm cả một ngày luôn. Đến mấy năm sau không có được thì tôi mới buông bỏ suy nghĩ kia.

=> Bất ngờ thay, thằng em hà bá cho tôi một con bipad, koibito lại vì một tình huống đặc biệt đã cho tôi một cái máy chụp hình. Hà hà, lúc đó ngủ cũng có thể cười, thật luôn đó. Có bipad và máy chụp hình rồi, sau này koibito còn cho tôi cả cái laptop nữa (xài đến giờ luôn nè) vì thế tôi chẳng thèm đến mấy cái smartphone nữa, cứ N81 cho soang. Nhưng khi đi làm vẫn phải mua smartphone, không chỉ thế mà hôm nay đi làm ngày mai phải mua điện thoại ngay để phục vụ cho công việc. Ức chế thiệt chứ, nói thật đến giờ tôi chơi điện thoại cũng không nhiều, thời gian chủ yếu đều ngồi máy tính thôi.

8/ Gần đây nhất đó là việc trồng ớt của tôi. Đang trong giai thất nghiệp rảnh rỗi nhưng tâm trạng không tốt vì thế tôi đã đặt hết tăm trí cho web truyện này, kinh doanh shop và trồng trọt. Mọi người cũng biết, shop tôi là nhận order vì thế nháo dịch làm ăn cũng chẳng tốt gì. Tôi khởi nghiệp trễ vì thế tôi lựa chọn trồng nó vào lúc 3h chiều với mong muốn sự nghiệp của tôi cũng giống như những hạt mầm này vậy, tuy gieo hạt muộn nhưng vẫn sẽ không những sinh sôi nảy nở mà còn đơm hoa kết quả tốt như những hạt mầm gieo vào buổi sáng hoặc là còn tốt hơn thế nữa. Lần đầu tiên tôi ươm mầm bằng hạt quả ớt đã bị khô trong tủ lạnh vì thế rất sợ nó không lên mầm. Và tôi trông ngóng từng ngày nhưng nó thực sự không lên, lên mạng xem bao nhiêu clip bao nhiêu bài viết để có kinh nghiệm nhiều hơn cũng vô dụng. Ba bảo, rảnh ghê, tìm trò khác chơi đi. Thằng em hà bá bảo, thôi dẹp đi chỗ này mà trồng gì. Cô ba bảo, dạo này quởn ha, bày đặt trồng ớt nữa. Thái hậu nói thôi từ bỏ đi, để ra chợ mua hai chậu ớt nhỏ 30k cho tôi trồng chơi. Và rồi qua một thời gian đám hạt vẫn không có động tĩnh, tôi đã nản thiệt, sau đó gọi cho koibito than vãn một hơi. Ổng bảo để ổng đào hai gốc ớt của nhà lên cho tôi trồng.

=> Ngay thời khắc tôi quyết tâm thu dọn đống hạt không nảy mầm kia thì nó đã nảy mầm. Thật sự không ngờ tới luôn, tôi vui cực kỳ ôm theo nó đi khoe khắp nơi. Nó nẩy mầm không chỉ giúp tôi thành công ươm và trồng được ớt mà còn là nảy cả mầm hy vọng về sự nghiệp mà tôi đặt vào nó nữa. Càng không ngờ hơn là, gốc ớt koibito đưa cho tôi chỉ trụ được ba ngày rồi héo, nhưng mầm của tôi vẫn sống thậm chí nó còn nhú được chiếc lá thứ ba trên chồi non. Trong ngày dông bão mưa gió, nắng ít mưa nhiều nó vẫn sống tốt để tôi vui biết bao.

(tôi có mần một video riêng để nói về mấy mầm ớt này, hiện tại vẫn chưa up lên, nếu bạn nào quan tâm có thể theo dõi qua các chương tiếp theo ở đây hoặc folow Youtube của tôi và bấm thông báo mỗi khi có video mới nhé)

– – 0 – –

Tôi là một đứa kiên định đến nỗi thiên về cứng đầu, chỉ cần việc tôi muốn tôi đều kiên quyết làm cho được, trừ phi thực sự không cố được nữa. Qua những sự kiện trên, mọi người hình dung không ra được sự kiên trì lâu của tôi đâu, nó là quãng thời gian dài và đi ngược lại với ý kiến của rất nhiều người luôn. Nhưng kết quả xảy ra đều ở lúc tôi bắt đầu xuất hiện nản lòng, hay có thái độ còn nước còn tát chứ không có mặn mà gì nữa, hoặc hoàn toàn quên mất luôn thì bất ngờ mới xuất hiện. Nó xuất hiện, 1 là đáp ứng hy vọng đã mất của tôi, 2 là nói cho tôi biết lý do vì sao tôi không có được nó.

Đột nhiên tôi liên tưởng đến công việc hiện tại, thất nghiệp hơn 1 năm rồi mà ngày nào tôi cũng nỗ lực tìm kiếm và trao dồi thêm kiến thức cho bản thân. Không lẽ tôi cũng nên quên nó đi để bất ngờ đưa nó đến sao???

Không, tôi không làm được, nó xuất hiện mỗi ngày trong đầu tôi, thậm chí đến ngủ tôi cũng mơ thấy nó. Dù thế nào đi nữa tôi cũng sẽ cố gắng hết mình đến khi không được nữa mới từ bỏ, tuyệt đối không để bản thân phải hối hận vì từ bỏ giữa chừng.

Hiện tại tôi cũng có rất nhiều mơ ước muốn thực hiện, nhưng vẫn chưa làm được, tôi không muốn chờ bất ngờ đến, tôi muốn có được nó bằng sự nỗ lực của chính mình, vì thế tôi luôn tự nói với mình, ‘cố lên, cố lên, tôi có thể làm được mà’. Sẽ có một ngày tôi nhất định có thể nhìn vào gương và tự nói với mình, AS YOU WISH.

Ps trá hình cho kênh Youtube của bản thân: https://.youtube.com/channel/UCOxQK_AIviw9HVOz4wv2EXwview_as=subscriber

Ps trá hình cho shop của mình:
https://.facebook.com/ladyhuangcosplayshop


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui