‘BÉN DUYÊN’ VỚI BẾP
– – 0 – –
Hôm nay đột nhiên nhớ đến mấy chuyện buồn cười có liên quan đến bếp, tính từ lúc ta hiểu chuyện đến thời điểm hiện tại nên muốn viết ra đây. Cứ xem như lưu lại làm kỹ niệm, hoặc ‘khoe mẽ’ chút ‘tài mọn’ cũng được.
Từ ‘bén duyên’ này ta dùng không sai chút nào, và để nó trong ngoặc kép càng không sai. Vì sao ta nói thế? Xem bên dưới sẽ rõ.
1/ Lúc nhỏ, papa rất hay mua mấy thứ đồ hàng cho ta chơi (toàn là đồ nhựa thôi có cái chạy được bằng pin, nhưng hiện tại nhìn thấy đồ nhựa mấy đưa con nít chơi vây giờ toàn hàng tái chế, chả bằng được ta lúc trước), cứ chơi thế thôi. Nhưng có một ngày thấy thái hậu nhặt rau xong mấy thứ rau bị sâu lại đem đi bỏ, vì thế ta xin. Sau đó thì ngồi mày mò chắc nước làm nước rau bán.
Sau này lớn chút, phát hiện sân nhà ngoại rất rộng, lại có thêm không ít đồ sắt với mấy đống gạch xây nhà còn rất mới, vì thế lại lấy rau đó đi xào, chơi lửa thiệt luôn. Haha nhớ lại vui vô cùng.
Chỉ là, chơi thì chơi thôi nếu bảo ta làm thật. . .thôi ước tiền rơi từ trên trời xuống còn thật tế hơn đó.
2/ Năm lớp 8, thầy chủ nhiệm mặt mày hớn hở chạy vào thông báo, thầy đăng ký cho các em rồi, lớp chúng ta cả nam lẫn nữ đều học dinh dưỡng.
Cả lớp: What? Đó thực sự là môn tự chọn sao?
Thầy chủ nhiệm: Phải đó, là môn giáo viên tự chọn.
Cả lớp: . . .
Lúc đầu ta bức xúc lắm, nhưng vào lớp rồi mới thấy mình sướng như tiên. Lý thuyết ta không cần học đều thuộc lòng (giỏi chưa), thực hành chung nhóm với mấy bạn nữ đảm đang vì vậy ta chỉ có mỗi nhiệm vụ thử món mà thôi. Hô hô, lớp dinh dưỡng muôn năm.
Nhưng đến ngày thi, ta thực sự muốn giết người.
Trường chỉ cung cấp mỗi địa điểm thi thôi, còn lại cái gì cũng không có, cái gì cũng do học sinh tự mang đi. Bắt người ta nấu thật nhiều, nhưng có từng nghĩ đến ‘gà mên’ đựng không đủ làm sao xách về không? Mang đi đổ sao? Ta mặc kệ ta nấu ít thôi, đựng bằng hai cái chén nhỏ. Giáo viên có hỏi, ta nói nhà không có tô lớn, bả mà dám nói không biết đi mua sao thì ta lập tức liều mạng với bả. Chỉ vì một ngày thi, có cần phí tiền để đi mua cái tô lớn xong rồi cả đời cũng không dùng đến không?
Đã thế còn phải nghe mấy thầy cô đứng trên phát biểu linh tinh gì đó trong khi da ta sắp bị nắng nướng chín, cả người đều là mồ hôi, tay xách quá nặng đều bong cả da. Tâm tình không vui, cả người lại nóng, môi khô queo, cổ họng thì khát, tóm lại, hành xác vô cùng.
Ta còn nhớ, ta làm món súp. Mấy cô ở nhà nấu sẵn, ta mang vào hâm lại là xong, cũng không đến nỗi nào, chỉ căm hận việc xách đồ thôi.
Papa không biết chuyện, còn mang súp đó qua nhà ngoại khoe khoang nói với mọi người, đây là món đầu tiên con gái cưng làm, cho mọi người thử.
Năm học nghề lớp 11 ta đã rút kinh nghiệm, phải liều chết học điện. Kết quả vẫn như năm lớp 8, môn tự chọn của giáo viên, chỉ là giáo viên có cùng suy nghĩ với ta. Vì thế, nguyên một đám con gái gào thét ầm ĩ, chỉ có ta im lặng vui vẻ cười.
Chắc mọi người đoán không được đâu, ta thi nghề dinh dưỡng, lý thuyết mười 10, thực hành 9 vì không có tô lớn, khăn trải bàn không đẹp nên trừ một điểm. Nghề điện, lý thuyết 10, thực hành 10, đã thế còn là người ra sớm nhất nữa, haha, tự đắc ghê.
3/ Năm đó nhỏ em họ học nghề, mỗi ngày cô ba đều dạy nó nấu một món, mỗi lần ta đều có tham gia ăn hộ. Có một ngày, cô ba dạy nó làm râu câu, ta thấy mới lạ hiếu kỳ lắm luôn, còn tỉ mỉ từng thứ trang trí. Chính vì thế, đến chủ nhật qua ngoại, nhất quyết làm cho được.
Đương nhiên, đây là chuyện ta nhất thời hiếu kỳ thôi vì thế không có bao nhiêu kiên nhẫn cho nó đâu, do đó cũng không có trang trí gì, chỉ đơn giản làm rau câu Milo thôi.
Các bước đều làm giống như cô ba nói, thành phẩm làm ra, râu câu lỏng như nước nói trắng ra là không có đặc, ăn vào cả nhà đều được gặp một nhân vật nổi tiếng trong Tam Quốc Chí, Tào Tháo. Cũng may là bên ngoại có nhiều WC nếu không cũng không biết thế nào nữa.
May mắn là, ta không có ăn nên không bị gì hết.
4/ Còn nhớ một năm có một web tổ chức cuộc thi làm bánh, thấy like của web đó ít, vì thế ta hùng hổ tham gia, cho rằng dù xấu hay không ngon thì cũng sẽ đậu. Ép koibito mua cuốn sách dạy làm bánh xong, nằn nặc đòi thái hậu mua cái lò nướng.
Cuối cùng cậu út nhớ ra còn cái lò nướng bỏ trong kho, vì thế lôi ra cho ta phá. Ta làm cookie nho. Bắt tay làm mới phát hiện, trong sách viết rất dễ làm, trên video cũng thấy nhanh, vậy mà ta làm vật vã cả một ngày, thiệt luôn, cả ngày đó. Làm xong chỉ muốn giết người, chả hề thấy tâm trạng thoải mái chút nào cả.
Thành phẩm ra lò, thơm, xấu, không ăn được. Thằng em hà bá với bé em họ 3 tuổi moi hết nho ra ăn, bánh thì bỏ, chả ai đụng đến cuối cùng vẫn là ‘bạn thùng rác’ tiếp nhận công đoạn sau cùng.
Trước đó thái hậu có dặn hai đứa chúng nó phải khen trước mặt ta, nhưng thằng em hà bá nó hiếm khi nói dối lắm do đó nó không phát biểu ý kiến. Bé em họ mới 3 tuổi thôi, có sao nói vậy, đâm tim vô cùng.
Và đương nhiên không đậu cuộc thi. Nói không đậu là còn nhẹ đó, phải nói người ta không đăng lên luôn vì hình dạng của bánh quá xấu.
5/ Một hôm đẹp trời, thái hậu mua bơ về ăn, thằng em hà bá xuống làm ba trái, ăn ngon cực kỳ. Hết rồi ta vẫn muốn ăn nữa, thế là hùng hổ xuống bếp làm.
Quá trình làm cùng như nó thôi, cắt bơ, cho vào ly, bỏ đường, bỏ đá, nếu khác thì chỉ có khác ở chỗ lúc ta làm không nhanh như nó, cũng không sạch như nó, ta cảm thấy thế => Không hiểu sao lúc nếm thử lại cảm thấy dở vô cùng.
Cuối cùng chả ai ăn, đến thái hậu ăn đồ không bao giờ chê cùng chả ăn được, phải đem đổ.
6/ Năm lớp mười, phải học thêm phờ phạc, đó cũng là lần đầu tiên trong đời nếm trải tư vị ăn cơm tiệm. Chỉ là hôm đó mưa to, mấy quán papa thường mưa đều không có mở cửa vì thế phải ăn mỳ gói.
Tắm rửa sạch sẽ xong, ta nấu mỳ xong rồi ra xem tivi. Ta dám thề với trời, ta ra ngoài chưa tới 5′, vậy mà quay vào trong, không chỉ mỳ mà nồi cũng đen thui luôn, chỉ là không có mùi khét. Thế là ta lẳng lặng đổ đi, rồi để nồi ở đó ngâm.
Chút nữa bà nội vào nhà bếp, papa còn giơ cái nồi lên méc, ‘má, xem đứa nào làm nè’. Ta ngồi ở một góc ôm cái bụng kêu ọt ọt nghe được, u ám nói ‘con đó’. Thế là cả bà nội lần papa đều im lặng, sau đó tầm mấy phút papa nấu chén mỳ khác cho ta ăn.
7/ Lần đầu tiên mua lò vi sóng về nhà, ta vui mừng chờ ngày ‘khai trương’ nó, nhưng bình thường papa hay mua bánh mỳ cho ta ăn sáng hoặc ăn khuya từ lúc có lò vi sống cũng không có mua nữa, nhà ta không có thói quen chừa thức ăn thừa, thế là mãi cũng không có ngày khai trương.
Đến một hôm chủ nhật, ta quyết tâm dậy thật sớm, hôm nay nhất định bóc tem cho bằng được.
Ta tự ép mình muốn ăn trứng, rồi cầm lấy nó bất chấp cho vào lò vi sóng với tâm trạng hưng phấn. Chỉ là sau một tiếng ‘bụp’ tâm trạng hoàn toàn tụt dốc khi nhìn thấy một mớ bồng bông trên mặt kính trong lò.
Thế là cả buổi sáng chủ nhật ta đều lao động công ích. Lúc đó muốn khóc cũng không có nước mắt nữa, vừa lau dọn vừa trách bản thân, vì sao không đọc kỹ hướng dẫn trước khi sử dụng???
– – 0 – –
Cho đến ngày hôm nay, chỉ cần là đồ ta nấu ta sẽ không ăn, vì không hiểu sao đồ ta nấu xong cho vào miệng cảm thấy nó nhạt nhẽo vô cùng. Không biết do tâm lý hay là phí một đống thời gian vào đó để cảm giác đói bụng thèm ăn bị hạ xuống nữa.
Tuy thế, nhưng ta vẫn duy trì sở thích sưu tâm sách làm bánh, cứ bắt koibito mua mãi mà chẳng bao giờ làm. Lâu lâu ổng lại mang chuyện này ra ca cẳm, nhưng ta mặc kệ, ta thích mua chứ có nói thích làm đâu.
Ngoài ra ta cũng thích bánh ngọt lắm, và cũng tìm được vài tiệm bán vị ngọt vừa phải, nhưng giá hơi. . .một chút. Không sao, ngon miệng là được, lâu lâu phải tự thưởng cho mình chứ.
Chỉ tiếc, ta đây không có ban công, vừa uống trà ăn bánh, vừa ngắm cảnh.
Tuy ta không giỏi thực hành, nhưng lý thuyết ta giỏi lắm, hoàn toàn có thể cho ý kiến. Ta có thể chỉ ra chỗ không tốt rồi đưa ra ý kiến để khắt phục, nhưng không thể đích thân giúp chỉnh lại chỗ đó được.