TIẾT THANH MINH
– – 0 – –
Năm ngoái vì đại dịch COVID-19 nên phải giãn cách xã hội đâu được đi tảo mộ đâu, nhưng sau đó nhà ta có đi bù nhưng lúc đó ta không có đi. Năm nay Thanh Minh ngay chủ nhật thế là mọi người thuê xe cùng nhau đi.
Ngồi trên chiếc xe lam nhét đầy đồ và người như cá mồi hộp nhìn mấy chiếc xe hơi chung quanh, đúng thật là nhà ta nổi bật nhất. Năm nào cũng vậy hết trơn, cũng chiếc xe đó cũng bác tài đó nhưng kỳ này đổi bác tài rồi.
Đã lâu ta không ngồi xe + tối ngủ không được + bác tài đạp ga đạp phanh liên tục giật khùng luôn => mật xanh mật đỏ ta đều nôn hết ra ngoài. Uống thuốc chống ói không hề có tác dụng, thế nhưng vừa leo xuống xe là có thể thoải mái sinh long hoạt hổ.
Hy vọng lúc koibito học lái xe cũng nên tìm thầy giỏi chứ mà chạy như bác tài này thì thôi, dẹp đi, ta đi bộ cho lành.
Lần này lên trên mộ kẹt xe này nọ nhưng lúc vào mộ cúng rất thoáng rất thoải mái. Thái hậu bảo năm nay tạo mộ không hiểu sau thấy cúng chậm quá, làm gì cũng rề rà nhưng ta lại thấy khác, lòng thanh tịnh không hề có gấp gáp như những lần trước.
Vừa nhìn thấy mộ của ông bà ngoại ta đã khóc như mưa, cũng không hiểu sau lúc đó chảy nước mắt mãi không ngừng được. Đáng tiếc lần này cho bao nhiêu tiền bác tài cũng không chịu chạy đến chỗ an táng ông bà nội như lần trước, vì vậy lần này papa chỉ cúng ở nhà thôi, tảo mộ để mấy cô đi.
Hy vọng năm sau Thanh Minh cũng vào chủ nhật, tìm được một bác tài tốt một chút, chạy xe an toàn, dễ tính đi 3 nơi an táng luôn để không bỏ lỡ như dịp này.
Vừa cúng xong thu dọn đồ thì mưa vài hạt.
Bụng đói meo, phải lên xe ngồi ăn. Cậu út ta chơi rất sang vỗ ngực đảm bảo hộp xôi có bao nhiêu đâu ổng ăn vài miếng là hết liền. Thằng em họ nói, đảm bảo hộp xôi đó ăn tới về nhà cũng chưa xong.
Quả nhiên, leo lên xe ăn, bác tài chạy giật giật, thìa xôi không vào miệng mà vào lỗ mũi. Ăn được vào miếng cậu út đóng nắp lại trả. Cũng may đó là xôi chứ cari chấm bánh mì thì cảnh tượng không biết làm sao diễn tả nữa.
Trên đường trở về thấy có hai ông chạy xe máy bít bùm hết vẫy tay, ta sợ muốn chết vội vã tránh mặt. Sau đó đến tối trở về mới biết, thì ra là hai ông hàng xóm cách vách, hai ổng cũng đi tảo mộ nhìn thấy nên gọi. Ai biết, không ai nghe thấy không ai nhìn thấy không ai trả lời làm mấy ổng sợ đắc tội hàng xóm nên mọi người mới mặc kệ mấy ổng.
Haha, thật ra ta nhìn thấy rõ lắm luôn, thế nhưng sợ lừa đảo nên mặc kệ đó.
Lúc ở quốc lộ đột nhiên lại có mưa phùn rồi bỗng chốc mưa to, đột nhiên thái hậu nổi hứng đọc thơ. Chính là bài mà đêm hôm qua ở tiktok TQ ta nghe được. Chỉ là người ta đọc tiếng phổ thông, thái hậu đọc tiếng Quảng mà thôi.
Thanh Minh thời tiết vũ phân phân
Lộ thượng hành nhân dục đoạn hồn
Tá vấn tửu gia hà sở hữu?
Mục đồng dao chỉ hạnh hoa thôn.
Thế là ta lại học thêm được một bài thơ nữa
Về đến nhà, sau khi rửa mặt rửa tay xong ngồi vào bàn ăn từ 1pm-4pm, ăn bù cho cả ngày không ăn gì.
Đến tối về con em họ nó kể chuyện bức xúc khi tảo mộ hôm nay. Nó bảo bình thường nó chở thì cô lớn suốt ngày la, mày chạy chậm thôi, lưng của tao, chân của tao đau. Ấy vậy mà hôm nay dượng út chở, cô lớn lại không dám nói cái gì.
Còn nó chở cô 2. Lúc về đến Võ Thị Sáu thì mưa, cô hai nói nó, mưa có chút xíu mặc áo mưa làm gì, sắp về tới nhà rồi. Nó vẫn mặc áo mưa còn bả chỉ khoác ở ngoài.
Lát sau tạnh, cô hai bảo, thấy chưa nghe lời tao đi đâu có sai đâu, hết mưa rồi uổng công mặc áo mưa. Ai biết bả vừa dứt lời không lâu mưa cái ào, bả ướt hết, con em họ nói lại, thấy chưa ai bỉu không mặc.
Haha.
Đúng là một tiết Thanh Minh đáng nhớ.
Một số thói quen cần phải nhớ và duy trì:
– Ngủ sớm, dậy sớm, phơi nắng, tập thể dục bằng clip koibito gửi
– Mỗi ngày xúc miệng hai lần, sáng tối bằng nước muối và kin
– Chăm chỉ edit, mỗi ngày up chương
– Ăn xong cơm phải đứng tựa tường 10′
– Không được xem, lướt, và nghĩ đến đồ ăn trong khi chưa có thu nhập (đã del app Foody, Badmin trong điện thoại)
– Nghiêm túc suy nghĩ và tích tiền đầu tư shop bán hàng
– Không được suy nghĩ tiêu cực
– Không được vòi tiền koibito, cho dù là công khai hay ám chỉ