KHOE CHÚT VỀ TÀI SẢN ĐƯỢC CHIA
– – 0 – –
Bài viết này tôi vốn muốn làm từ 2 năm trước rồi, nhưng vẫn kéo vì nó là vết thương lòng của tôi, tôi rất sợ phải đụng phải nó, nhưng hiện tại thì khác rồi, tôi có thể đối mặt được rồi. Tôi dùng gần 2 năm để tích đủ dũng cảm để đối mặt với nó, một con số không cao nhưng lại rất dài với tôi và cả gia đình tôi.
Ngày tôi bước chân vào công ty, không có kinh nghiệm về lĩnh vực mình làm, cái gì cũng phải hỏi, phải nhờ, và tôi nhận được sự giúp đỡ nhiệt tình, bao dung từ đồng nghiệp lẫn sếp, điều đó khiến tôi rất vui.
Nhưng sau này họ dần dần nghỉ việc, sau đó đến lượt tôi cũng nghỉ. Tôi nghỉ việc vì sự bất công của công ty, sự cố gắng của tôi không được công nhận và đền đáp. Nhưng không sao, hiện tại tôi đã nghĩ thoáng hơn và thoát ra khỏi nó rồi.
Đầu tiên là tôi nhận được gối ngủ con cá từ chị đồng nghiệp ở đối diện. Tôi ôm nó ngủ gần hai năm, mới đầu tháng 5 này, con cá rách hết thế là tôi lột “da cá’ ra, cắt vây cắt đuôi biến nó thành một cái trứng. Một cái trứng của ước mơ, hoài bão của mình, và chắc chắn nó sẽ nở trong thời gian sớm nhất. Tôi cũng thường nhận được 1 ly sữa tươi trân châu đường đen từ chị, vì lâu lâu em gái của chị nổi hứng làm và thế là cả phòng được hưởng ké. Mỗi sáng chúng tôi thường nắm tay nhau đến circle k gần công ty mua đồ ăn sáng nữa. Chị cũng là người đầu tiên dạy tôi sản phẩm khi tôi bước chân vào công ty.
Thứ hai là một hộp hồng phơi gió từ chị đồng nghiệp đối diện xéo. Chị ấy rất khéo tay, thường làm bánh làm kẹo mang về công ty, đương nhiên tôi cũng hưởng ké được khẩu phúc đó. Tùy làm cùng một bộ phận nhưng công việc của tôi và chỉ không có liên quan đến nhau, chủ đề chung của chúng tôi đó là xế này ăn cái gì. Trước khi chị nghỉ, chị đã tặng tôi 1 phần đồng phục (2 áo, 3 váy) mới của công ty may cho chỉ mà chỉ chưa kịp mặc. Vì tôi cũng có một phần vì thế không có mặc nhưng sau này bé cùng phòng bị mất đồ nên tôi đã lấy nguyên bộ này nhường lại cho bé.
Thứ ba là một chồng giấy nháp thật to của chị trưởng phòng. Tôi rất thường vác cái mặt dày đi xin giấy nháp của các bộ phận trong công ty, vì thế mọi người đều biết tôi rất thiếu thốn giấy nháp. Chị là người trực tiếp tuyển dụng tôi, giới thiệu và phổ biến về tổng quan công việc trong bộ phận để tôi nắm bắt được tốt hơn. Công việc của tôi chịu kiểm soát từ chỉ, nhưng mà case nào khó hoặc vượt quyền hạn tôi mới nhờ đến chỉ, không thì vẫn có thể tự giải quyết được. Mỗi lần công ty có tiệc tùng gì là bộ phận chúng tôi sẽ có tiệc tùng nhỏ, và mọi khoản chi phí đều do chỉ phụ trách. Nhất là phần rượu, nó là thứ không bao giờ thiếu trong bộ phần của chúng tôi.
Thứ tư là quyển “Đả Cẩu Bổng Pháp’ từ chị đồng nghiệp ngồi sau lưng. Công việc của chúng tôi cũng không liên quan gì đến nhau, nhưng rất thường xuyên trò chuyện về đan móc, vì chỉ có sở thích đó mà tôi lúc trước cũng từng thế. Chị được xưng là ‘hoa hậu thân thiện’ của bộ phận, vì trong công ty chị thân với rất nhiều người, chưa từng thấy chỉ xích mích với ai. Khi biết tôi quyết định nghỉ việc, chỉ còn giới thiệu cho tôi 1 công việc nữa, chỉ là tôi không hợp với công việc đó thôi.
Món thứ năm này là bao gồm nhiều nhất và quan trọng nhất. Chị đồng nghiệp này ngồi ở bên cạnh tôi và là người hướng dẫn tôi từ A-Z, cực tỉ mỉ chi tiết trong công việc. Tôi và chỉ làm cùng 1 sản phẩm nên rất thân. Thứ chỉ cho tôi rất nhiều, từ tinh thần, kinh nghiệm cho đến vất chất, đến nay tôi vẫn không thể nào quên được. Mẹ chồng và chị của chỉ rất thích làm đồ ăn, mà đều là mấy thứ lạ lại bổ dưỡng, tôi ăn nhiều nhất luôn.
Thứ sáu là một đôi giày, một chậu sen đá giả và đôi búp bê sứ từ chị chủ quản(sếp bộ phận) của tôi. Chỉ hơi khó tính nhưng lại rất đề cao sức khỏe và tinh thần của nhân viên. Chỉ cũng cực hài hước nữa, chuyện gia tấu hài để mọi người cười mỗi khi bầu không khí trong phòng bắt đầu căng thẳng. Chỉ rất thường mang giày thể thao và bỏ áo ra ngoài váy, vì thế tuy 2 thứ đó vi phạm nội quy công ty nhưng chỉ cũng không nhắc nhở nếu thấy tôi như thế. Có chỉ tọa trận, không ai dám nói tôi vi phạm cũng không ai dám đánh giá KPI của tôi cho phần vi phạm nội quy. Chị khác với những sếp khác, chị không bao giờ ép người mới phải làm gì cũng cấm những người khác trong phòng làm thế. Vì vậy trong BP chúng tôi không có tình trạng ma mới bắt nạt ma cũ, không có nói xấu nhau, không có xích mích ép uổng, rất thoải mái.
Món quà thứ tám là món quà tinh thần đến từ chị phó phòng. Chị này rất hung dữ nhưng lại cực bao che bao dung mọi người trong phòng, người ở bộ phận khác đừng hòng qua được mặt chỉ. Lúc chỉ nghỉ, chỉ từng nói sơ bộ với tôi về tương lai của tôi trong ánh mắt của chị, và nho nhỏ dạy tôi một số thứ. Sau khi chị chủ quản và chị trưởng phòng nghỉ, thì chỉ là người chi trả cho các bữa ăn trong phòng. Công việc của tôi với chỉ cũng không liên quan đến nhau, nhưng tôi thường xuyên giúp chỉ làm mấy thứ lặt vặt khi tôi tiện tay, và ngược lại chỉ cũng giúp tôi như thế.
Thứ tám là một chiếc lồng đèn nhỏ từ Đài Loan, một con mèo chiêu tài nhỏ ngồi trên nén vàng nghìn vạn lương đeo chuông giơ cả hai tay đến từ chị đồng nghiệp ngồi ở phía sau lưng xéo của tôi. Chỉ là người hướng dẫn tôi về hệ thống công ty và sản phẩm của chỉ đang làm. Sản phẩm của chỉ khác với sản phẩm của tôi thế nhưng mỗi lần tôi làm xong việc tôi đều nhảy sang bên chỉ làm phụ. Trước lúc chỉ nghỉ, chỉ từng đề nghị tôi sang làm sản phẩm đó nhưng tôi không đáp ứng vì tôi cảm thấy mình vẫn học hết sản phẩm của mình sẽ không bỏ lỡ giữa chừng.
Thứ chín là một con icon nhúng nhúng đặt trong xe hơi đến từ đồng nghiệp ở BP kinh doanh. Phải nói bộ phận kinh doanh như là một kho lương thực của tôi vậy, mỗi khi tôi đói, tôi chạy sang đó làm ôm được một đống thứ trở về.
Thứ mười là một đống kiến thức về sản phẩm khác mảng mà tôi làm đến từ một bé đồng nghiêp cách tôi một máy. Bé này rất dễ thương và hiểu rất nhiều thứ về lĩnh vực của chúng tôi đang làm, bởi nhà mẹ đẻ lẫn nhà chồng đều có truyền thống trong nghề này. Ngày cuối cùng tôi đi làm, bé ấy đã tổng kết hết với tôi về những kinh nghiệm mà bản thân biết, viết gọn trong 3 tờ A4, đến nay tôi vẫn còn giữ nó, rất quý trọng.
Ngoài ra còn có kẹo của BP IT và tài chính. Trà sữa của của bé kinh doanh ở những chi nhánh khác. Đặc sản của Đà Nẵng, Cần Thơ, Đồng Nai và Hà Nội đến từ những đồng nghiệp là ở những nơi đó.
Cả các bé thực tập sinh do chính tay tôi đào tạo nữa, ngoan ngoãn nghe lời vô cùng. Đương nhiên chỉ là trong công việc thôi, ngoài công việc thì bị chúng nó troll thảm luôn.
Còn có cái hộp bút hình còn gấu nâu do bác Robert người Đài Loan cho nữa.
Tất cả tất cả mọi thứ đều sống động ở trong đầu tôi, tôi sẽ không quên cũng sẽ không chìm đắm mãi trong đó. Hôm nay tôi viết ra những dòng này chứng tỏ tôi đã thoát ra khỏi được quá khứ, hiện tại đã sẵn sàng bước đến tương lai rồi.
Tôi nhớ man mán có câu nói rằng, tất cả mọi sự vật sự việc bước vào cuộc sống của bạn đều có lý do và nhiệm vụ. Khi hoàn thành, nó sẽ biến mất và bạn sẽ học được bài học từ nó.
Chúc mọi người đều có một tương lai thật tốt đẹp, thật tươi sáng và nhiều sức khỏe. Tôi vẫn bước đi và vẫn dõi theo mọi người. Cảm ơn mọi người, cảm ơn mọi người đã bước vào cuộc đời của tôi, cảm ơn đã dạy tôi thật nhiều thứ, cảm ơn về những gì mọi người đã cho tôi, cảm ơn về tất cả.