CUỘC TỔNG VỆ SINH LỚN SAU NĂM NĂM CHUYỂN NHÀ
– – 0 – –
Nói đến tổng vệ sinh thì cuối năm nào cũng dọn để đón tết thế nhưng không đến nỗi lôi luôn mấy thứ đồ hồi xửa hồi xưa trong cái kho nhỏ ra dọn, nhưng dịch này ở nhà lâu dài, lại thêm đam mê dọn nhà của thái hậu nữa nên nhà chúng tôi đã có một cuộc tổng vệ sinh lớn sau năm năm chuyển nhà.
Nhà chúng tôi không dọn hết trong một ngày mà mỗi ngày dọn một chút. Trong nhà tôi có rất nhiều đồ cũ đến nỗi phải gọi là cổ lỗ sỉ luôn, nhưng mỗi một món đồ đều có những câu truyện, mỗi câu truyện đều liên kết rất nhiều chuyện khác, đó là một chuỗi kỷ niệm mà mọi người trong nhà tôi đều không thể nào quên được.
Cái giường cưới của thái hậu với papa nè, còn nhớ năm tôi lên lớp 6, papa dọn sạch sẽ cho tôi ngủ. Mà tôi có một thói quen xấu lúc ngủ nên tôi đã nhường cho thằng em hà bá và nó nằm tới giờ luôn. Cái giường này bằng gỗ gì đó, thái hậu nói bằng tiếng Hoa tôi không biết dịch lại tiếng Việt, lúc phụ dọn nhà có không ít người năn nĩ papa bán nhưng papa không đồng ý.
Còn có một cái tủ sắt, đồng bộ với cái giường, cũng đặt làm lúc cưới. Hồi đó tôi thấy nó cao to lắm, nhưng giờ nó chỉ cao hơn tôi được 1cm là cùng.
Cái máy may cũ là đồ cưới của ông ngoại mua tặng cho thái hậu. Tôi từng leo lên đạp thứ rồi, ổn lắm, đến giờ này vẫn dùng rất tốt.
Hôm nay đến lượt cái kho nhỏ của chúng tôi, bên trong ngoại trừ các loại giấy tờ, bằng cấp còn là đồ chơi, quần áo cũ lúc xưa.
Đầu tiên là bằng cấp, mấy năm nay tôi học thêm không ít nên tích lũy được vài cái bằng, vì thế phải lấy cái vali đựng hồ sơ ra để bỏ vào trong. Xem lại mấy thứ lúc xưa, nói thật buồn cười chết được. Giấy tờ đều ố vàng mỏng tanh hết rồi, chữ cũng nhòe đến đọc không ra.
Tôi cầm tờ giấy khai sinh của mình lên tự hào khoe bản thân sinh giờ đẹp, chế bai thằng em hà bá cho đến khi thấy giờ sinh trong tờ giấy khai sinh của nó. OMG, còn đẹp hơn tôi luôn.
Bỏ qua, tôi lại khoe bằng cấp của mình, thật tự hào, mình học nhiều như thế, tài năng như thế, chưa tìm được việc có lẽ do duyên chưa tới tuyệt đối không phải do không đủ trình độ năng lực.
Mấy cái váy kiểu công chúa của tôi lúc nhỏ mặc vẫn còn treo ở đó, tuy nói chỉ còn mấy cái thôi vì papa đã cho người ta hết rồi nhưng chí ít sau này con tôi mặc lại tôi vẫn có thể so với mình lúc trước.
Cái khăn lông tôi dùng hồi sơ sinh đến nay vẫn còn nguyên. Nghĩ tới, khăn lông tôi đang dùng hiện tại rách rồi, đến lúc lấy nó ra thay thôi. Nhìn cái khăn made in Thanland có mấy con mèo nhỏ chơi xe nhìn dễ thương thật.
Còn có một cái khăn lông dạng to bà ngoại mua cho tôi lúc tôi đầy tháng, đến giờ vẫn còn nguyên như mới. Nó to lắm, lại rất mềm, chắc sau này cho con tôi dùng chứ hiện tôi cũng chưa nghĩ ra sẽ dùng nó với việc gì.
Còn một cặp khăn do ông chú tặng cho thái hậu lúc đám cưới. Nghe đồn năm đó mua rất đắt, tặng chung với một bộ ly.
Lúc xem hình ý hả, thái hậu cầm hình cưới lên kể cho tôi nghe, lúc nhỏ tôi xem xong đã khóc mắng vốn papa, vì sao papa với thái hậu đám cưới không mời tôi, vì sao đi chơi chụp hình không có tôi. Papa vừa cười vừa không biết giải thích thế nào nên đã nói, nếu mà dắt tôi theo thì sẽ bị ông ngoại tôi chém bay đầu. Lúc đó tôi vừa khóc vừa hỏi, ủa sao kỳ dậy. Mọi người chỉ biết cười không biết đáp.
Có một cái áo gối thái hậu tự thêu cho bà chị, một cái áo gối khác do dượng út của thái hậu chính tay thêu cho thái hậu. Nam mà thêu đẹp ghê luôn, thuê gần như kín cả mặt áo gối. Lúc tặng thái hậu còn nói, sau này cho con của thái hậu (ý là tôi đó) dùng. Nhưng đồ kỷ niệm nên thái hậu không mang ra sử dụng.
Đồ cũ của thái hậu cũng còn đó nhưng đa phần đều bị xâm kim hết rồi. Thái hậu nói đồ phần nhỏ là mua ở nước ngoài, phần lớn đều là mua vải đặt may hoặc tự may. Kiểu dáng và hoa văn đều là trendy của hiện nay. Buồn cười nhất là dạng quần ống suôn và chất liệu của nó nữa, hiện tại bán y chang tàm 350-550k/cái, nói thật y chang không khác miếng nào luôn. À, có khác, hồi xưa thịnh hành dây kéo chìm, hiện tại dùng quần lưng thun hoặc khuy cài kết hợp dây kéo nổi. Có một bộ đồ của thái hậu tự may, trong một shop lớn hàng thiết kế là đã tầm 1000-2000 hoặc hơn.
Có một cái áo màu cam của tôi, nó là vải vụn lấy từ khúc vải dì út mua đồ còn dư. Thái hậu định may cho bà chị, ai biết may xong bả mập lên mặc không vừa thế là truyền cho tôi. Mỗi lần tôi mặc hàng xóm đều khen, năm 2012 tôi vẫn còn mặc nó ra đường nhưng giờ hết vừa rồi.
Có lần tôi lấy một cái đầm của thái hậu mặc lên công ty, ai cũng hỏi mua ở đâu thế. Đầm đó thái hậu tự may, lại còn đã rất lâu rồi đâu có chỗ nào bán đâu. Mỗi lần ra đường ai mà gọi tôi lại hỏi đồ trên người tôi mua ở đâu là y như rằng, mặt mũi đều như dát thêm mấy ký vàng.
Còn một đống đồ chơi của tôi với thằng em hà bá hồi nhỏ nữa, có một số thứ cho người ta rồi, chỉ giữ lại một chút cho mình thôi. Tự nhiên tôi lôi ra được một cái hộp đựng trang sức, cái bọc đựng nó thì tôi nhớ như in đó là của tôi, còn nó tôi lại nhớ không ra. Hộp bằng gỗ màu sáng, nho nhỏ thôi, bên trên nắp có đóa hoa bằng đất sét.
Đang dọn giữa chừng, dì út gọi qua kể mấy chuyện hôm cách ly ở nhà, cười đến tôi lăn trên đất. Bên chỗ dì út bị phong tỏa chỉ chưa còn vài nhà thôi. Mỗi ngày công an đến gọi xét nghiệm một lần, mỗi nhà chỉ cần cử người đi là được, nếu người đó dính là cả nhà xong phim.
Mấy ông cậu của tôi ở nhà buồn tới nỗi mỗi ngày gọi cho dì út tôi 8. Thái hậu nhà tôi dùng điện thoại cho có với mọi người thôi chứ muốn gọi thì miễn có người bắt, nền mấy ổng không gọi qua. Kể chuyện trên trời dưới đất nên dì út tôi gọi lại kể với thái hậu.
Dì út nói trên youtube người ta bảo, đây là trời sàn lọc, 10 người chết 7 còn 3, chết 2 còn 1 mới ra thái bình. Thái hậu bảo lúc trước bà ngoại tôi cũng hay nói, thái hậu không tin hỏi bà ngoại nghe ở đâu ra. Bà ngoại bảo nghe trong sách kinh, sách kinh rơi từ trên trời xuống.
Câu nói kia để tôi nhớ lại một người ở TQ bị gọi là bà điên. Bà thường hay đi lòng vòng hát mấy câu ca dao không người hiểu. VD:
– Đèn cầy để ngược: Đèn cày để ngược sao cháy? Vì thế không ai tin nhưng sau này nó là bóng đèn dây tóc
– Mẹ chồng cưng chiều con dâu: Lúc xưa ở TQ, địa vị của con dâu trong nhà là thấp nhất, hiện tại nhìn lại xem, có phải họ cưng con dâu thiếu đều cung phụng luôn.
– . . .Nghe đồn còn nhiều nữa mà tôi chỉ nhớ nhiêu đây thôi.
Vì thế câu hát trên mọi người cho là đang ứng nghiệm ở hiện tại.
Tôi không dám khẳng định đây là đúng hay sai nhưng chỉ cần thực hiện đúng kêu gọi của nhà nước, thực hiện tốt biện pháp 5k, mọi người đồng lòng, tôi tin rất nhanh VN sẽ có thể hồi phục.
Nếu không có kỳ nghỉ chưa có thời hạn này chắc có lẽ phải chờ đến lần chuyển nhà kế tiếp tôi mới có thời gian sờ đến cái kho đó, ôn lại chút kỷ niệm xưa. Mà kỳ chuyển nhà kế tiếp tôi cũng không biết sẽ là khi nào, hy vọng sớm thôi, đây là một trong những mục tiêu mà tôi nhất định phải hoàn thành cho được.
Mọi người giữ gìn sức khỏe nhé, trong thời gian này tôi cũng sẽ cố gắng up chương và tăng năng suất dịch truyện cho mọi người xem. Hy vọng nhận được nhiều sự ủng hộ từ mọi người.