Nhật Ký Của Luna Wong

NHỮNG MẪU CHUYỆN NHỎ TRONG THỜI GIAN CÁCH LY
– – 0 – –
Từ hôm 23/08/2021, tôi rất háo hức muốn xem bộ đội thế nào, có mang súng hay không? Nghe thái hậu nói bộ đội đi ngang nhà mỗi ngày 4-5 lần vậy mà tôi canh không lần nào gặp được. 
Đến hôm phường tôi test cộng đồng, tôi được chú quân y test cho. Sở dĩ tôi đoán đó là quân y là vì chú đó nói giọng Bắc, thân hình cao to không hề bị cái áo style minion dìm hàng. Cũng là lúc đó tôi thấy được bộ đội đi ngang, thất vọng vô cùng, không hề giống mấy hình ảnh trên fb và clip của tiktok, tôi thề sẽ không tin tưởng quảng cáo nữa.
Tôi đã từng đề cập tôi bị dị ứng hầu họng và xoang nên lúc đó tôi hỏi luôn rằng triệu chứng như tôi có test ra dương tính giả hay không, bởi tôi bị vậy rất lâu rồi, từ khi con corona chưa xuất hiện nữa. Chú quân y bảo, có nhưng tỷ lệ rất nhỏ. Ok, nếu thế, khi xét ra dương tính tôi sẽ chủ động xin test pcr và sẵn sàng trả phí nếu cần. 
Rất may, tổ tiên thần phật phù hộ, tôi âm tính mọi người ạ.
Ngày nhà tôi xuất hiện f0, sau đó họ phát mỗi người một túi thuốc an sinh, nhà không có máy spo2 họ cho mượn luôn. Ngày hôm sau phường gọi điện đến cho bốn năm người thay phiên nhau năn nỉ mọi người đi cách ly ở khu cách ly cực kỳ gần nhà, đi bộ tầm 7-15′ đã đến. Sau đó mọi người quyết định đi cách ly, bên phường nói từ giờ đến chiều sẽ cho xe đến đưa đi.
Mọi người đều tự về phòng chuẩn bị đồ, tôi nhìn thái hậu dọn đồ mà trong đầu tua đi tua lại câu căn dặn của chị trên phường ‘đồ đơn giản nhỏ gọn thôi nha’. Mấy vật dụng sinh hoạt thường ngày thì không bàn cãi đi ha, đằng này thái hậu nghe mấy người từng đi cách ly về nói này nói nọ rằng bên trong ngoại trừ cái giường, bốn bức tường với wc ra thì không có gì hết, vì thế mang theo cả siêu đun nước bằng điện, đồ ăn vặt, mì gói, gối chăn, trái cây, muối. . .nhìn mà cứ tưởng đi du lịch không.
Thế nên tôi nói, lát nữa xách đồ ra ngoài người ta sẽ nói, ‘bà đi du lịch hả, đem theo siêu nước nóng làm gì, nấu lẩu ăn tổ chức picnic hả’.
Thái hậu bảo, ‘mày kệ tao, người ta đi rồi nói rằng. . .(đã lượt bớt nghìn chữ)’
Mấy dì mấy cậu nghe tin lập tức liên tục gọi điện thoại, thái hậu tiếp đến bực mình, cuối cùng giận cá chém thớt, tôi lãnh trọn hậu quả khi đã lỡ miệng hỏi một câu. 
Ai ngờ khi xe tới xách đồ ra ngoài, thấy hành lý của mọi người còn nhiều hơn cả thái hậu nữa. Chỉ có papa là đúng nghĩa ‘nhỏ gọn đơn giản’ thôi.
 
Không hiểu sao sau khi mọi người lên xe, tôi đứng trước di ảnh của bà nội rơi nước mắt một lúc lâu. Sau đó tội tự nói với bản thân mình, rồi viết nó ra word như thế này.
 
‘Cách ly là gì? Cách ly là một dạng hình thức du lịch trong thời buổi dịch bệnh hoành hành nhưng được luật pháp công nhận và cho phép. Có xe bốn bánh đưa rước tận nơi, đội ngũ y tế bác sĩ chuyên nghiệp chăm sóc sức khỏe tại chỗ, đội ngũ tình nguyện viên nhiệt tình, cơm nước sẵn sàng phục vụ, luôn có dân phòng bội đội bảo vệ 24/7. Test nhanh mỗi ngày, còn được test pcr miễn phí, có bạn ‘tụ tập’ 8 hợp pháp tốt hơn ở nhà.
Sau khi trở về, kháng thể miễn dịch tốt hơn cả những người tiêm đủ hai mũi vaccine, đủ điều kiện tham gia hoạt động tình nguyện chống dịch hoặc đi làm, đi nước ngoài công tác. . .
Vậy có gì phải sợ, không gì phải sợ cả, 14 ngày thôi mà, cùng lắm là 25 ngày sẽ được về thôi.
Mọi người an toàn đi, bình an về. Đi bao nhiêu về đủ số, mọi người đều mạnh khỏe là được’
Đọc một hồi tôi cảm thấy bình tâm hơn, tôi với thằng em hà bá dùng thuốc tẩy lau sạch sẽ mọi thứ. Mỗi khúc cua trong nhà đặt 1 chai xịt khử khuẩn ai muốn xịt thì xịt, nhất là khi vào wc.
Tầm 20′ sau nhỏ em họ xách đồ về vì bảo, bên đó họ đuổi về nhà tự cách ly, thế là nó lủi thủi xách đồ lên phòng, tiến hành những ngày tự cách ly tại nhà. Trong khi nó đã năn nĩ rất lâu rằng, nó cũng f0 nên muốn ở lại nhân tiên chăm sóc 2 bà cô luôn nhưng họ vẫn không cho.
Bên kia mọi người vào trong khu cách ly, làm xong hết thủ tục rồi bị đè ra tets pcr lần nữa, bắt đầu dự định xúc miệng mới phát hiện ra, nhỏ em họ pha chai nước muối thật to mang vào, cuối cùng bị đuổi nên xách về luôn. Cũng may thái hậu có mang muối, hôm đó còn đặc biệt bảo tôi múc 2 muỗng canh muối to mang đi nữa chứ.
Mọi người đều nói do papa nói không nghe, cứ đứng ngoài cửa nhiều chuyện với mấy người trong xóm đi ngang qua. Lúc đó tôi biết papa buồn lắm nhưng tôi không nói gì cả, bởi tôi cảm thấy papa nên bị như thế, vì trong thời buổi bệnh dịch mà cứ đứng ngoài cửa nói chuyện với người ta, xem thường mạng sống của bản thân và người trong nhà, nên nhận được trừng phạt, nên có 1 bài học nhớ đời. Nhưng tôi không đồng ý cách họ vu oan papa như thế, tôi vẫn im lặng chờ đợi kết quả.
Mấy người ở nhà là f1, ai cũng có tiếp xúc gần với f0 trước đó, nên đều đeo khẩu trang, tự xem bản thân và đối phương là f0 thực hiện đúng 5k và xịt khuẩn. Nói thật ngày đầu tiên buồn thúi ruột luôn, cái gì cũng không muốn làm, cái nhà im phăng phắt. Bản thân tôi đến chữ cũng đọc không nỗi luôn, chả hiểu nỗi bản raw và bản cv đang ghi cái gì, nên tốc độ edit và up chương cũng vì thế mà trì trệ.
Tôi không dám gọi điện vì lúc nãy đã bị mắng rồi nên lướt tiktok một chút rồi ngủ.
Tôi canh 9h sáng hôm sau gọi cho thái hậu hỏi thăm tình hình. Thái hậu vui vẻ nói, ‘Trong này sạch sẽ mát mẻ lắm, cái gì cũng có đủ hết, đồ ăn tươi ngon nóng hổi, từ bác sĩ đến tình nguyện viên đều rất nhiệt tình thân thiện, hỏi gì trả lời đó không có thái độ cáu gắt gì hết. Mọi thứ thoải mái lắm, ở nhà an tâm đi.’
Trong khu cách ly không có wifi nên tôi phải gọi bằng điện thoại, mà mọi người biết đó, gọi ngoại mạng tốn kém lắm, nhất là vào thời buổi không kiếm được tiền này, vì thế biết được mọi người ổn hết nên tôi đã an tâm tắt máy chứ không nói nhiều nữa.
Hai bà cô bị ‘tra tấn’ điện thoại liên tục, đến nỗi điện thoại bả để ở chỗ papa luôn không thèm nghe. Ở nhà mọi người đều lo lắng, bởi trước khi đi 2 bả đã có triệu chứng lại có bệnh nền và chưa tiêm vaccine nữa, nên người này cúp máy là người kia gọi. Mà đâu chỉ trong nhà này đâu, còn rất nhiều thân thích ở nơi khác cùng hàng xóm cũng gọi nữa.
Cuối cũng vẫn là quyết định để chế độ máy bay cho lỗ tai yên tĩnh. Ai ngờ được, họ gọi cho papa bảo papa tắt chế độ máy bay bắt bả nghe điện thoại cho bằng được.
Ngày thứ 2, tôi đâu có ngu gọi thái hậu nữa, vì thế gọi cho papa hỏi chuyện. Hỏi gì cũng bảo ổn hết, rồi còn hỏi ngược lại tôi nữa. Nhưng sau khi cúp máy, nghe nhỏ em họ vừa gọi cho 2 bà cô xong bảo nhìn 2 bả mệt mỏi lắm, cứ nằm một chỗ không nhúc nhích, không ăn cơm, nói chuyện không có hơi sức, nói được mấy câu là đòi tắt máy ngủ.
Haizzz!!!
Ngày thứ 3 có kết quả của ngày test đầu tiên, papa âm tính được thả về. Ấy vậy mà 2 bả còn ở trong khu cách ly lầm bầm tại papa hại mấy bả phải vào trong đó, mấy người khác cũng đổ thừa papa là nguồn lây. Mấy người cùng phòng hỏi ra xong giải thích cho nghe là do test nhầm thôi, nếu không làm sao có thể ngày 1 dương tính ngày 2 âm tính được chứ, thế mà cũng không ai tin.
Tôi cũng im lặng không nói gì, bởi tôi chờ đợi ngày được gọi đi tiêm vaccine. Chỉ cần đúng hạn, papa bị gọi đi thì không nói tự trong sạch, còn nếu 6 tháng sau mới được tiêm nghĩa là papa có nhiễm. 
Papa tôi là người có bệnh nền, còn có tiền sử về bệnh phổi, thích hút thuốc là rượu bia, hay thức khuya tắm muộn, không lý nào nhiễm một căn bệnh về đường hô hấp gây phá hủy phổi như covid-19 mà lại không triệu chứng người khỏe re ăn uống bình thường được. Lại nói, papa không bị bắt ký cam kết khi chưa đi cách ly, cũng không bị bắt ký cam kết sau khi được thả về, giấy hoàn thành cách ly cũng hoàn toàn khác xa với giấy của thái hậu. Cũng không có bị căn dặn là về nhà phải tự cách ly thêm 14 ngày như thái hậu hay các f0 khác.
Mặc kệ, tôi chờ.
Nhỏ em họ nghe bên trong không có wifi, bản thân nó có mua cục wifi di động mà nó bị đuổi về nên đem về luôn, chứ để đó cũng chả ai biết dùng. Vì thế nó nhân lúc ship đồ vào cho mấy bả, nó cho gửi luôn cái điện thoại vào trong, sim có đk sẵn 4G 1 tháng, nạp tiền đầy đủ bên trong không sợ bị ngắt mạng, ai biết người ta không cho mang vào. Đến mấy đồ gửi vào như dao để cắt trái cây, nước dừa nấu gừng, nước muối cũng không cho mang vào luôn.
Ngày papa đi về có nói với thái hậu rằng sẽ bỏ thuốc lá, ấy vậy mà vừa bước chân về nhà, xử lý sạch sẽ mọi thứ xong đã cầm điếu thuốc lên hút phì phèo. Khiến một đứa bị dị ứng xoang hầu họng như tôi ho đến muốn phun cả phổi ra ngoài luôn. Nói mãi cũng không chịu bỏ, bực ghê!
Sáng hôm papa về, tôi lại gọi thái hậu và lúc 9h sáng, tôi nghĩ, gọi cách ngày như thế sẽ tránh được kết quả bị giận cá chém thớt. Nhưng gọi qua thái hậu tắt máy gọi lại cho tôi bằng zalo, báo papa về, chuẩn bị đồ cho papa xịt khuẩn và tắm.
Tôi hỏi thăm mọi người xong rồi mới hỏi vụ wifi. Thái hậu nói đi hỏi lòng vòng, cuối cùng có một thanh niên trẻ nghe được, nên vào wifi giúp thái hậu. Anh thanh niên đó nói: “Con nói nói trước với cô nghen, wifi ở đây yếu lắm, cứ bị văng ra hoài mất dạy lắm đó.”
Quả thực, gọi mà đúng giờ mọi người vào wifi nhiều là y như rằng chả nghe được gì cả. Lần đầu nghe wifi mất dạy cũng cảm thấy sao sao, nhưng sau mấy lần nghẽn mạng tôi xác định nó mất dạy thiệt.
Papa về kể, bên trong sướng lắm, chỉ cần nằm rồi chờ tới giờ ăn thôi, một ngày ba bữa nóng hổi đổi món liên tục, ăn xong vứt khỏi cần rửa. Papa tôi ăn nhiều quen rồi, nên hay đi xin thêm 1 phần nữa. 
Thằng em họ còn chọc, ‘Ai biểu cậu về sớm quá làm gì, ở trong là được ăn rồi.’
 
Papa nói, ‘Nó thấy tao ăn nhiều quá nên đuổi về, không cho tao ăn nữa.’
Lúc đó tôi đã nghĩ, sao mấy người kia chê khu cách ly nhiều thế ta. Trong khi nơi thái hậu papa đi cách ly cũng đã có người từng ở đó, thái hậu gọi điện thoại cho họ hỏi tình huống xong mới bắt đầu thu dọn hành lý mà. Làm hại ở nhà lo lắng ghê.
Đã vậy, hàng xóm biết papa về, ai cũng gọi điện hỏi thăm. Papa còn nhiệt tình kể với người ta về những cái tốt trong khu cách ly, hoàn toàn không giống người khác đồn. Trong xóm có mấy người bị dính, nghe vậy cũng an tâm dọn đồ đi cách ly.
Sau đó mấy ngày, nhỏ em họ nhận được cú điện thoại của tình nguyện viên hỗ trợ f0 tại nhà. Công việc của họ là tư vấn, giải đáp thắc mắc và nói chuyện tâm sự để f0 đỡ buồn. Nhỏ em họ nói, người ta đi cách ly sắp về rồi chị ơi, sau đó tắt máy rồi nó ra kể với tôi.
Cứ như vậy qua mấy hôm, thằng em họ tự test ra dương tính, lại gọi phường xuống test lại rồi bị bế đi. Nhỏ em họ chọc nó, ‘Đáng đời mày, ai biểu chọc mấy bả kêu mấy bả mang đồ ăn về cho ăn làm gì, giờ bị bóc đi luôn.”
 
Tôi cũng chọc nó: “Cho mày biết cái cảnh sao hạng A mỗi ngày nhận điện thoại cho biết mùi, ở đó mà nói mấy bả không chịu bắt máy.”
Đáng lý hồ sơ của nó ở cùng một khu cách ly luôn, đằng này bế lộn nó sang bệnh viện dã chiến. Ở bên đó nó bị bắt xét nghiệm lung tung, đến hôm phát hiện bế nhầm, nên đưa thông tin cho nó đi hỏi người ta, giờ còn chưa biết người ta trả lời sao nữa.
Thằng em hà bá phụ trách nấu cơm, rửa chén thế mà hôm qua nó lại cho tôi ăn cơm trắng với lý do, thèm mì gọi không muốn ăn cơm. Mỗi ngày tôi đều hy vọng thái hậu mau về. 2 đứa đều ho, có tôm, gà, cá không dám ăn cứ thịt heo trứng xúc xích thẳng tiến.
Tôi than vãn với koibito, ổng nói: “Nếu như ba mẹ với em em đi cách ly hết, em ở nhà phải làm thế nào?”
Tôi bảo, tôi sẽ ngủ đông. Haha!
Vào ngày thứ 6 thái hậu nói với tôi sao người ta không thấy phát thuốc nữa ta. Tôi vui mừng bảo thái hậu đi xin họ test lại pcr đi. Ngày thứ 7 tháu hậu đi xin họ test lại nếu không có gì thì cho về. Mọi người ở nhà đều mong mỏi chờ kết quả. Ngày thứ 8 họ nói, ‘Thôi mấy cô ở lại theo dõi đi, mấy cô lớn tuổi rồi mình đảm bảo một chút. ở 15 ngày là được về rồi, cố lên.’
Thái hậu nói với tôi, tôi chán đến không muốn làm gì luôn. Ấy vậy mà hôm nay, thái hậu với bà cô 1 về bất ngờ, mọi người đều hết hồn. Thái hậu âm tính rồi, bà cô 1 thì dương tính nhưng không còn khả năng lây nhiễm nữa, bà cô 2 thì vẫn còn khả năng lấy nhiễm nên phải ở lại theo dõi.
Vốn dĩ thái hậu nghĩ rằng sẽ về hết, chân của bà cô 2 bị đau, thái hậu về nhà chạy xe ra chở về, ai biết bả bị giữ lại. Vì thế trước khi về, gửi gắm bả cho mấy người cùng phòng và đội ngũ y tế.
Bà cô 1 vừa vào nhà đã méc: “Ba mày hay lắm, tự nhiên xách hết thuốc của tao về, người ta thương tao gửi cho tao mà ổng nghe lời ai xách về hết. Còn không biết ai gửi cái chai xịt khuẩn vào, chả có vòi xịt, sử dụng bằng cách gì.”
Mọi người cười haha, chỉ có papa là im lặng. Papa tôi là thế, ai nói gì mặc kệ tốt xấu hay vu oan đều sẽ im lặng không nói như thế. Nhưng bà cô nói thế không phải mắng, chỉ là nói ra chơi thôi. Chị em mà, thường mắng qua chửi lại như thế, nhưng không thấy thì cứ kiếm, tôi với thằng em hà bá cũng thế đó.
Nhỏ em họ làm bánh gửi vào trong, toàn thái hậu ăn không, mấy bả không có ăn luôn. Mấy bả lớn tuổi rồi, bệnh nền nhiều lại chưa tiêm nên tâm lý sợ đó là điều đương nhiên. 
Bà cô 1 lại bị tim nữa, cứ đo spo2 mãi mà cứ không ổn định, mỗi ngày đều phải đo tận 3 lần. Bả sợ, một tay đo cái của khu cách ly, 1 cái đo cái ở nhà mang vào. Nên bệnh của mấy bả đều do tâm lý mà ra, hy vọng ai f0 hay có người nhà f0 đọc được bài này thì cứ bảo họ giữ tâm trạng bình tĩnh, không thì đọc bài này của tôi cho họ nghe cũng được. Tôi nghĩ có lẽ cũng giúp ích được phần nào đó.
Lúc papa tôi được thả, bà cô 2 buồn thiu nói, “Ủa, gì kỳ vậy, đi mấy người cũng lúc sao mỗi ổng được về.”
Nhỏ em họ cười nói, “Tại ổng không lo, mấy bà lo nên bị giữ lại phải. Phải vui vui lên, sung sung lên chứ.”
Mà nhìn qua cam, mặt mấy bả như cọng bún thiu, yểu xìu.
Thái hậu làm vệ sinh xong mọi thứ, rút 1000k ra đưa thằng em hà bá, góp tiền cho nó mua điện thoại mới vì điện của nó bị papa lấy xài rồi, mà điện thoại thái hậu đang xài là do nó cho. Đương nhiên papa cũng cho nó 1 số tiền để nó mua cái mới, còn thiếu bao nhiêu nó tự bù.
Mà papa lấy điện thoại của nó cũng có nguyên nhân hết. Lúc mà tờ giấy đi đường của papa còn giá trị, papa ra ngoài làm việc, tới 1 cái chốt, bảo vệ trực chốt bảo, “Chú ơi, khai báo y tế đi chú.”
Papa hỏi người ta: “Khai báo thế nào?”
 
Bảo vệ trực chốt chỉ vào cái mã QR to đùng dán bên cạnh nói: “Dễ lắm, chú quét cái này là được à.”
Papa đưa điện thoại cho người ta, “Nè, mày quét dùm tao đi.”
Sau khi thấy ‘cục gạch’ trong tay papa, bảo vệ trực chốt cười haha nói: “Vậy chú khai báo giấy đi ha.”
“Mày khai giùm tao luôn đi, tao không đeo máy kính không thấy đường.” Papa đề nghị xong, bảo vệ trực chốt rất nhiệt tình đồng ý.
Lúc trước papa cũng từng dùng cái smartphone của thằng em hà bá cho, nhưng mà không biết dùng thế nào, đột nhiên lỗ cắm sạc bị hỏng, điện thoại vào nước, gãy màn hình. Tôi cho papa ‘cục gạch’ Nokia của tôi, papa chê nhỏ đọc không thấy chữ nên tự đi mua 1 con về xài.
Ai ngờ hiện tại có tin đồn, phải có thẻ xanh thẻ vàng mới được ra cửa, papa buộc lòng xài smartphone, nên đã lấy điện thoại của thằng em hà bá. Chuyện là vậy đó.
Sau khi ăn cơm xong, thái hậu ngồi kể tôi nghe mấy chuyện vui trong khu cách ly. Thái hậu bảo, tưởng có mình nhà mình, ai ngờ toàn người quen.  Ai cũng đem theo một đống đồ, sau đó không có dùng đến khi được thả thì mang về. Có ông kia mua quá trời đồ, mới vào chưa mấy ngày đã được thả ra, người ta cho thái hậu bột giặt với cái thau. Thái hậu không có bột giặt nên lấy nhưng không lấy thau, ông đó vẫn để lại rồi về. 
Ai ngờ có anh thanh niên nào đó hỏi xin, thái hậu cho luôn. Anh thanh niên đó còn hỏi: “Cô cô, cô có sữa tắm không?”
“Có, ở siêu thị đó.” Thái hậu nói: “Vào đây rồi xài xà bông cục đại đi, còn đòi hỏi sữa tắm nữa.”
Anh thanh niên cười hà hà, “Cô này vui tính ghê.”
Có anh còn buồn cười nữa, bị hốt vào trong khu cách ly, tự test ra âm tính, mà bác sĩ xuống test lại thành dương tính. Nên nói, mọi người đừng hỏi vì sao họ khó khăn với mình, họ chỉ làm việc theo quy trình thôi. Mà quy trình này là tốt cho bản thân f0, tốt cho người thân của f0 cũng tốt cho cộng động.
Thái hậu phơi đồ, nội y với quần bay mất tiêu, các tình nguyện viên có hỗ trợ kiếm giúp nhưng mà không kiếm được. Thái hậu lại phát hiện ra, đôi dép sớm bị chuột cắn khi còn  ở nhà rồi, trong khi dép thái hậu để rất cao vì sợ con chó trong nhà cắn.
Mỗi ngày thái hậu đều rảnh rỗi, không ai gọi thì quét dọn xong rồi đi tám. Mấy người của mấy phòng khác đều suy đoán, cuối cùng cử 1 người ra hỏi tuổi của thái hậu. Haha cuối cùng đều ngã ngửa hết trơn, vì khó tin.
Lúc trước papa hay xin 2 phần cơm để ăn, thái hậu cũng thế, nhưng sau này 2 bà cô bị thái hậu nói quá nên chịu ăn mấy muỗng, trước khi hai bả ăn đều xớt nửa hộp sang cho thái hậu nên thái hậu không xin thêm nữa. Nhưng bạn tình nguyện viên quen rồi, cứ còn dư cơm lại đứng trước cửa phòng hô, ‘Có ai muốn xin thêm không?”
Bà cô 2 kêu, “Bà ăn nhiều nè, ra đó lấy thêm đi, nhanh lên.”
Thái hậu từ chối, “Thôi quê muốn chết, với lại mỗi bà tôi ăn giùm 1 nữa rồi xin gì nữa.”
Sau này hai ba ăn được cả phần, thái hậu lại xin thêm, hôm nào ăn món gì có nước thì cho thêm mì gói vào trong đỡ phải xin. Thái hậu nói, đồ ăn ngon lắm, bánh bao ngon hơn mua ở ngoài nhiều luôn, trong nhân còn có thịt tôm tươi mới nữa, bánh giò cũng ngon, . . .kể một đống món nào cũng ngon hết, tôi nghe mà chảy cả nước bọt.
Chỉ là thái hậu thèm mì vịt tiềm, 2 bả thèm bún riêu mà bên trong không có. Thôi không sao, cũng sắp nới lỏng rồi, có thể order or đi ship được.
Có hôm ăn bún, có người ăn ra 3 phần bún bị chua, xuống dưới báo, người ta lập tức cho người đi mua lại ba phần đồ ăn khác cho bệnh nhân sau đó mang 3 phần bún kia xuống xét nghiệm. Thực sự họ chăm sóc bệnh nhân rất tốt, rất có đạo đức nghề nghiệp, rất có lương y.
Mấy ngày đầu vào trong, mấy bả không có tinh thần, không chịu ăn, mỗi ngày chỉ uống sữa chua, yakult thôi. Thái hậu vừa khuyên vừa dọa, mấy bả bực mình bảo, sao mà nói hoài, mệt bà quá. Thái hậu nói, bà không ăn làm sao có sức khỏe đi về. 1 bà rất bá đạo nói: “Tao muốn thì tao về thôi!” 
Haha, chắc ra được với bảo vệ à!
Lúc điện thoại reo làm bà cô 1 bực mình không chịu nghe, bà cô 2 muốn nghe lại không nghe được. Bên này không biết thì cứ gọi, bên kia để luôn chế độ máy bay. Cho nên tôi rất ít đi thăm người bệnh trong bệnh viện, vì họ bệnh họ mệt bác sĩ mới giữ lại, lúc đó họ chỉ muốn ngủ thôi, cứ vào thăm khiến họ mệt mỏi lắm. Nhưng koibito lại cho rằng, người bệnh nằm viện sẽ rất buồn, nên bệnh viện mới cho thân nhân vào thăm để họ vui. Đương nhiên, tôi từng nằm viện nên hiểu cảnh đó lắm, tôi chỉ muốn nằm ngủ rồi ăn cho thật khỏe rồi đi về thật sớm thôi. Về tới nhà rồi ai muốn thăm thì thăm.
Thái hậu đi quay vòng quanh khu cách ly, vì đây là ngôi trường hồi xưa chị họ tôi học, nay đã xây lại toàn bộ đều khác rồi. Trong lúc thái hậu ngồi đó xem lại thì có một ông đến thấy được nói: “Chị xóa đi đừng quay lại, đừng nói tui mê tính chứ lần trước có đôi vợ chồng quay lại làm kỷ niệm, sau đó được thả về máy ngày sau vào lại đó. Ra khỏi nơi này cứ quên hết nó đi, xem như đi du lịch xả xui.”
Thái hậu nghe vậy vội vã xóa đi.
Thái hậu nói người ở bên trong tốt lắm, từ đội ngũ y tế cho đến các f0 đều như thế, chỉ có giúp đỡ lần nhau thôi. Cho dù không quen biết thì cũng không có tâm tư xấu xa gì.
Thái hậu hay xuống dưới hỏi khi nào được về, có bạn tình nguyện viên hỏi: “Cô ở đây có chỗ nào không thoải mái, hay tụi con làm gì cô không vui để cô cứ đòi về hoài, cô cứ nói đừng ngại, tụi con sẽ điều chỉnh.”
Thái hậu bảo, “Không có, lạ chỗ ngủ không được thôi, chứ ở đây cái gì cũng tốt hết”
Thật ra tôi biết trong lòng thái hậu lo lắng, vừa lo sức khỏe vừa lo cho chúng tôi ở nhà. Chứ thái hậu đi du lịch đoàn có, phượt có, ăn bờ ngủ bụi quen rồi làm sao mà sợ lạ chỗ được chứ. Chỉ là thái hậu lớn tuổi rồi, trên báo đài lại hay kêu nguy hiểm của dịch này nên nói không lo thì là giả.
Mỗi sáng đến test, ai cũng gọi thái hậu là ‘hello tiền đô’ vì đây là câu chào của thái hậu hay nói với họ. Lúc đầu còn có người ngạc nhiên nói: “Trời, cô này biết tiếng anh luôn.’ Rồi hỏi “What ur name?”
Thái hậu bảo: “My nem…, nem ở đó ngon lắm đó mày.” Ai cũng cười hết trơn. (Sr mọi người, ta quên khúc này rồi.)
Thái hậu cũng từng nói với bọn họ rằng, mặc cái bộ này tui không biết giới tính, tuổi tác, mặt mũi, gọi sai đừng buồn nghen. Họ đều rất vui vẻ đáp trả.
Ngày về, thái hậu đi chào hỏi hết mọi người, rồi cám ơn mọi người đã quan tâm giúp đỡ. 
Có mấy tình nguyện viên cười nói: “Ủa, nay cô hello tiền đô về rồi đó hả, see u again nha.”
Thái hậu nói: “Bậy, no see u again, gặp ngoài đường thì được chứ gặp trong này thì không thèm.”
Tôi bảo, người ta bít bùng như minion dù cho gặp người đường cũng nhận không ra.
Mấy dì mấy cậu nghe thái hậu về đều gọi qua chúc mừng hỏi thăm sức khỏe rồi đòi gửi đồ đến. Thái hậu không muốn nhận nên bảo không cần, sợ làm phiền chú bộ đội gác chốt cách nhà tôi 1 căn nhà.  Đương nhiên, chú không chỉ hộ trợ mỗi nhà tôi nhận hàng, còn xách đồ cho rất nhiều hộ nữa, nên thái hậu không muốn làm phiền, cũng không muốn nhận đồ tiếp tế từ mọi người nữa, trong nhà đủ dùng rồi.
Cho tới ngày hôm nay, chỉ còn chờ bà cô 2 về nữa là ổn hết mọi chuyện, nhỏ em họ sắp hết rồi, thằng em họ không có triệu chứng nên chắc cũng sắp về thôi. Trước mắt là ổn hết, mọi người đều bình an.
F0 thì xem như trong họa được phúc, được đi du lịch được hệ miễn dịch tốt hơn tiêm 2 mũi vaccine. 
F1 thì an toàn, sức khỏe tốt.
Hy vọng nhà tôi mau chóng hoàn thành cách ly rồi ‘cắt băng khánh thành’ để được hòa nhập lại với cộng đồng như trước.
Rất cảm ơn đội ngũ y tế, các bộ đội, các tình nguyện viên, hậu cần đã hy sinh thầm lặng như vậy, đã chăm sóc sức khỏe từ cái ăn đến giấc ngủ cho các bệnh nhân cũng như thái hậu và papa tôi trong thời gian trong khu cách ly. Tôi cũng rất muốn đóng góp chút gì, đáng tiếc sức khỏe của tôi không cho phép, mọi người vất vả rồi.
Việt Nam cố lên!
Các chiến sĩ cố lên!
Đã nói là đi cách ly là có bệnh và phải tách ra khỏi gia đình cộng đồng nên sẽ không thể nào thoải mái như ở nhà được. Nếu ai có đi cách ly hay nhận được kêu gọi thì cũng đừng quá lo sợ, cứ chuẩn bị đủ đồ dùng không dùng đến thì mang về, chuẩn bị sẵn tâm lý ra trận nhất định thắng, không hoang mang lo sợ.
Mọi người cố gắng giữ gìn sức khỏe, có sức khỏe là có tất cả, chúng ta sắp được trở lại cuộc sống bình thường rồi.
Việt Nam quyết thắng!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui