(hãy ủng hộ tinh thần của tác giả khi đọc bằng cách like, bình luận, tặng hoa, tặng gạch để có thể đọc được nhiều chương mới hay hơn nhé.)
---
Ngay lúc này, bỗng nhiên tôi thấy có một bóng đen từ phía ngoài cửa sổ rơi xuống đất tạo thành một tiếng vang trầm đục:
“Rầm…”
Sau đó là vô số tiếng la hét hoảng sợ của những người xung quanh…
“Á… má ơi…”
“Có người, bà con ơi có người ngã từ phía trên…”
“Bác sĩ… ai mau đi gọi bác sĩ… có tai nạn chết người…”
Thì ra đó là bóng của hai người một lớn một nhỏ trong tư thế ôm nhau rơi xuống đất từ phía trên sân thượng của khu khoa Nhi Đồng.
Tôi hiếu kỳ nên bay là là xuống phía dưới để quan sát, hiện trường bây giờ có rất nhiều người đang đứng vây quanh bao gồm bảo vệ, y tá, bệnh nhân và người nhà bệnh nhân.
Nạn nhân là một em bé khoảng chừng 10 tuổi đang mặc bộ đồ bệnh nhân và một người đàn ông có khuôn mặt khắc khổ.
Cả hai đang nằm trong vũng máu.
Đầu em bé có lẽ đã chạm đất trước nên giờ đã vỡ đôi.
Hỗn hợp máu và tủy não đỏ trắng dưới ánh đèn nê – ông màu vàng chiếu sáng của bệnh viện tạo nên một gam màu quỷ dị kinh hoàng.
Người đàn ông cũng không khá là bao khi cổ đã gập ngược ra đằng sau một góc 180 độ, hai khóe mắt của anh ấy còn vương những giọt lệ thế nhưng khóe miệng lại mỉm cười như được giải thoát.
Hai chân anh ta đã gãy làm đôi lòi cả khúc xương đùi trắng ởn ra bên ngoài.
Hai tay thì vẫn ôm chặt thân thể bé gái giống như muốn bảo vệ đến sau cùng.
Tử trạng của hai nạn nhân thật vô cùng khủng bố và nó không dành cho những kẻ yếu tim.
Rất nhiều người đứng quanh chứng kiến còn trong trạng thái kinh hoàng.
Có những người không chịu nổi thảm trạng phải nôn thốc nôn tháo vào gốc cây.
Tôi phóng to con mắt thứ ba mắt người để quan sát cho rõ hơn hình dạng của nạn nhân.
Khuôn mặt của người đàn ông kia chỉ khoảng hơn ba mươi tuổi nhưng đã tràn ngập vết nhăn và sự già nua.
Đây có lẽ là một người đàn ông có một cuộc sống không hề dễ dàng trong thời gian dài.
Thậm chí thông qua việc quét hình ảnh siêu âm tôi còn nhìn thấy trong cơ thể của người này có rất nhiều bệnh tật, thậm chí nội tạng chỉ còn duy nhất một quả thận và một lá gan.
Còn bé gái kia lại có khuôn mặt vô cùng khả ái, tóc của nó đã bị cạo trọc, thân thể gầy gò suy dinh dưỡng.
Bé gái này có cái nét hao hao giống với hình dáng của người đàn ông đang nằm bên cạnh ôm nó.
Rất rõ ràng, họ là hai người chí thân của nhau và người đàn ông kia khả năng cao chính là cha của bé gái.
Theo sự quan sát của tôi thì hai cha con này đã chết ngay khi cơ thể chạm đất.
Một cái chết nhanh chóng mà cảm giác đau đớn cũng chưa kịp phát tác.
Ngẩng mặt lên cao tôi đếm, tòa nhà này cũng có mười hai tầng lầu tức chiều cao khoảng 50 – 60 mét.
Rơi từ độ cao như vậy thì 99% là không qua khỏi.
Mà tốt nhất là không qua khỏi, bởi nếu không chết mà nằm tàn tật hoặc sống thực vật thì rất khổ cho người thân của họ.
Nhận định về trạng thái của nạn nhân đã chết là chính xác bởi tôi đã nhìn thấy linh hồn của hai cha con họ vừa xuất ra khỏi thân thể.
Họ vẫn nắm tay nhau và có vẻ như cũng không quá bàng hoàng hay bị sốc.
Như thế, chứng tỏ họ đã biết trước đến chuyện này.
Nhìn thấy người xung quanh rất nhiều, linh hồn bé gái có vẻ hơi sợ hãi nên nép chặt vào linh hồn của người đàn ông.
Người đàn ông xoa xoa đầu nó rồi sau đó dắt tay bé gái và bay dần lên cao.
Khi đi ngang qua tôi, họ liếc nhìn tôi một cái rồi biến mất.
Thông qua những dữ liệu hình ảnh hồi tưởng được phát ra từ linh hồn của nạn nhân và của những người trong tòa nhà, tôi đại khái đã rõ ràng câu chuyện.
Hai người đúng là có mối quan hệ cha con với nhau.
Người đàn ông này trước đây rất giàu có do làm ăn nhiều lần trúng mánh.
Anh ta mua được nhà lầu, tậu xe hơi và cưới được một người vợ đẹp rồi sinh ra một bé gái xinh xắn.
Cứ tưởng cuộc sống mĩ mãn như vậy sẽ diễn ra lâu dài thì đột nhiên người đàn ông phát hiện ra mình mắc phải căn bệnh tiểu đường cấp tính.
Căn bệnh của giới nhà giàu.
Căn bệnh này không gây ra cái chết ngay mà nó phá hủy người ta từ từ từng phần một.
Ban đầu thì tiền tiết kiệm biến mất, sau đó là xe, là nhà và người vợ xinh đẹp như tiên kia cũng bỏ đi.
Bệnh tiểu đường biến chứng khiến anh ta lâm vào cảnh suy thận, hàng tuần đều phải đi đến bệnh viện để lọc máu.
Tình trạng bết bát đến nỗi một lần vì không có tiền điều trị nên anh ta đã bỏ qua một lần lọc máu.
Kết quả, thận bị phù và hoại tử, bác sĩ buộc phải phẫu thuật và cắt mất một bên để cứu người.
Khổ hơn nữa là gần đây, người con gái duy nhất của anh ta và người phụ nữ bạc tình kia cũng đã không may mắc phải bệnh ung thu máu.
Muốn chữa được bệnh này cần phải phẫu thuật ghép tủy sống, hóa trị, xạ trị mà tỷ lệ thành công cũng chỉ có khoảng 20 %.
Chiều tối nay bác sĩ vừa đã thông báo cho anh ta biết anh ấy cần phải chuẩn bị ngay từ 2 tỷ đến 3 tỷ để cứu sống bé gái.
Thế nhưng, hiện tại anh ta đâu còn gì.
Tài sản cũng đã mất hết theo anh và con bệnh tiểu đường, nợ nần chồng chất cũng còn chưa trả được thì nay lấy gì mà chữa bệnh cho con?
Hoàn cảnh anh ta bây giờ vốn đã nghèo túng nay lại gặp phải cái eo, kiếm đâu ra tiền bây giờ.
Anh cũng không có gan và bản lĩnh để đi ăn trộm, ăn cắp, ăn cướp hoặc tổn thương đến người vô tội.
Họ hàng gia đình cũng không thể nhờ cậy ai được vì cuộc sống của họ vốn cũng không khấm khá gì cả.
Cái mà anh ta có thể dựa dẫm vào lúc này chỉ có chính bản thân mình.
Thế nhưng ngay cả chính mình cũng đã tàn phế nửa sống nửa chết thì làm thế nào?
Sinh lộ ở đâu?
Hy vọng ở đâu?
Ánh sáng ở đâu?
Anh vốn chẳng bao giờ tin rằng trên đời có thần thánh nhưng lúc này đây anh đã nhiều lần quỳ xuống đất để gửi gắm hy vọng mong manh vào cõi hư vô.
Thế nhưng chờ mãi, đợi mãi mà sự cứu rỗi không đến, các ngài đều im lặng không một dấu hiệu hồi đáp.
Người đàn ông tội nghiệp ấy lâm vào trạng thái tuyệt vọng đến cùng cực, anh ta đã nghĩ về một phương pháp để cả hai cha con cùng được giải thoát khỏi cuộc sống đầy bệnh tật khổ đau này.
“Con gái… con có yêu ba không?” Người đàn ông chăm chú hỏi
“Dạ.
Con yêu ba.
Con rất yêu ba.” Bé gái ngọt ngào đáp lại.
Nhìn con gái yếu ớt nằm đó, ống thở quấn quanh đầu mà lòng anh xót xa đau khổ.
Anh hỏi với giọng run rẩy
“Con gái! Con nguyện đi theo ba chứ?”
Bé gái ngây thơ đáp:
“Đi đâu hả ba?”
“Đi về một nơi rất xa.
Nơi ấy rất đẹp, giống như một thiên đường, nơi ấy không có đau khổ, không có bệnh tật, lại có rất nhiều thức ăn ngon và đồ chơi lạ mắt…”
“Thật vậy sao hả ba? Ba cho con đi theo cùng với nhé?” Tiếng cô gái trong trẻo cất lên.
Khóe mắt người đàn ông lúc này đã lăn dài hai hàng lệ nóng.
Hu hu hu…Trái tim anh ấy đã tan nát mất rồi.
“Ba đừng có khóc.
Con gái đi theo ba mà… dù ở bất cứ đâu… đừng bỏ con lại nha ba...”.
Bé gái giơ bàn tay gầy nhỏ lên lau nước mắt cho anh ấy
Người đàn ông gật mạnh đầu an ủi:
“Con gái yêu quý của ba.
Con cứ an tâm.
Ba sẽ không bao giờ bỏ lại con một mình dù có phải…đi xa.
Con là ánh sáng, là hy vọng, cũng là toàn bộ thế giới của ba.
Hai cha con mình sẽ không bao giờ phải chia lìa…”
“Dạ.
Vậy khi nào thì chúng ta đi hả ba?” Cô bé hỏi với giọng hứng khởi.
“Nhanh… rất nhanh con ạ! Ngay bây giờ thôi… có điều con phải nhắm mắt lại cho đến khi ba nói mở mắt ra đấy nhé”.
“Vâng ạ! Con yêu ba.
Con nghe ba”.
Nói xong cô bé bắt đầu nhắm mắt lại.
Người đàn ông bắt đầu rút ra ống thở và ống truyền dịch… Điều này khiến cho cô bé cảm thấy hơi đau nhưng nó vẫn cố chịu đựng vì nó là một đứa bé ngoan…
Ôm lấy con gái bế ra khỏi giường, anh nghẹn ngào hỏi:
“Con gái của ba, con có sợ hay không?”
“Dạ không.
Có ba bên cạnh con không cảm thấy sợ…”
“Tốt.
Con là một cô bé ngoan.
Ba yêu con rất nhiều…
Chúng ta đi nhé…”
“Xin lỗi… mọi người… xin lỗi vì chưa trả được nợ… xin lỗi vì đã gây ra phiền hà cho bệnh viện… tôi cũng đã hết cách rồi… nếu có kiếp sau…” Anh nói thầm trong miệng.
Cánh cửa nối với ban công đã mở toang, thân hình hai cha con lao nhanh ra như một cơn gió….
------
p/s: Chương này tại hạ vừa viết mà vừa khóc bởi vì vừa lúc tại hạ cũng có một người con gái xinh xắn vì thế mà nhập vai lúc nào không hay.
Thậm chí khi edit lại cũng không tránh khỏi xúc động thêm một lần nữa.
Cảm ơn tất cả mọi người đã đọc.
Do vấn đề độc quyền khi lên VIP nên những chương VIP sẽ được cập nhật tại một nền tảng khác.
Các độc giả yêu thích cuốn sách và muốn theo dõi tiếp hành trình của Muỗi thì tra tên trên mạng nhé.
Xin Cảm ơn!