Nhật Ký Cua Trai Của Tương Vũ


Đáng lẽ đòn tấn công của Tương Vũ chỉ làm nổ đầu con hung thú ra thôi, ai mà dè vì tiếng quát của tên khốn này, hắn mới vô tình làm lệch vị trí, cuối cùng đòn tấn công bắn trúng tim.
Tim chính là điểm yếu của thứ dị thú này, bắn vào đó chỉ có nước nổ tan xác.
Lòng đau như cắt nước mắt tuôn rơi, Tương Vũ xót xa nhìn lại, địa phương con hung thú đứng giờ đây chỉ còn duy nhất một cái tay nằm lăn lóc.

Bao nhiêu tài nguyên tu luyện giờ đây hóa thành mây khói.
Tương Vũ chính thức có thù với cái tên khốn phá đám này, quay lại dùng ánh mắt u oán nhìn cậu ta.
Trịnh Thành Bắc bị mắng nhưng gương mặt vẫn bình tĩnh không một gợn sóng, anh thản nhiên đứng lên quan sát người trước mặt.
Môi đỏ răng trắng, tỉ lệ gương mặt hoàn hảo, đẹp đến mức không chân thực.

Nhìn qua chỉ tầm mười bảy mười tám tuổi, chiều cao rơi vào khoảng mét tám.

Đôi mắt người này cực kỳ đặc biệt, một bên là màu đen như bảo thạch, một bên lại là màu xanh kết hợp với đồng tử dựng thẳng trông rất nguy hiểm.
Trên người hắn còn có một mùi hương cây cỏ nồng đậm, và quan trọng nhất là khí chất khá quen thuộc.
Sau khi chắc chắn chưa bao giờ gặp người này, Trịnh Thành Bắc suy nghĩ một lúc, suy đoán đây có khả năng là một dị năng giả giống mình, nhưng mà tại sao hắn lại có mặt ở đây? Đại sư Vô Tranh đâu?
"Anh là ai? Tại sao lại có mặt ở địa phương này?"
Tương Vũ đang tính nổi khùng nghe thấy vậy bỗng khựng lại, bất giác nhớ ra thân phận của mình, bèn nuốt lại những lời định nói vào trong bụng.
Chết mẹ, quên mất bỏ mũ trùm ra rồi, bây giờ biết phải trả lời thế nào?
"Tôi..." Tương Vũ nghĩ mãi không ra thứ gì để giải thích, hắn bèn gắt gỏng.

"Sao tôi phải cho cậu biết, cậu là ai?"
Trịnh Thành Bắc nghĩ có lẽ Tương Vũ là một dị năng giả tự do không thuộc tổ chức nào, vừa nãy anh cũng nhìn thấy luồng sáng phát ra từ trong mắt hắn, cho nên cũng hạ giọng xuống, lịch sự trả lời.
"Có phải anh cũng là dị năng giả đúng không? Xin tự giới thiệu, tôi là đội trưởng của đội dị năng giả Tuyệt sát, Trịnh Thành Bắc."
Tương Vũ híp mắt lại, nghi ngờ nhìn Trịnh Thành Bắc.

Hàng này đổi giọng rồi à? Vừa nãy nói chuyện với đại sư Vô Tranh còn tỏ ra khinh thường cơ mà?
Nhưng mà cái tên Trịnh Thành Bắc này nghe quen quen, không hiểu đã nghe thấy ở đâu.
Có cái mác dị năng giả cũng ổn, Tương Vũ thu mắt âm dương lại, thuận theo đáp.
"Đúng vậy, mắt tôi có thể nhìn được vài thứ lạ lùng cho nên mới đến đây xem thử."
"À," Trịnh Thành Bắc gật đầu, dò hỏi, "Vừa nãy anh đang chiến đấu với thứ này à? Anh có nhìn thấy một người đàn ông mặc mũ trùm đầu không?"
Tương Vũ hơi chột dạ, nhanh chóng đáp:
"Không, tôi ở đây một ngày một đêm rồi mà chẳng gặp ai hết."
Trịnh Thành Bắc gật đầu, đoán rằng bọn họ đi khác hướng nên chưa đụng phải.

Anh bỏ qua không truy cứu nữa nhưng vẫn nhắc nhở.
"Nơi này thuộc kiểm soát của quốc gia, mong anh nhanh chóng rời khỏi đây, nếu không chúng tôi buộc phải mang anh về căn cứ."
Tương Vũ nghe thấy phải về căn cứ thì hơi căng thẳng, căn cứ kia có phải là tổng bộ chính phủ không? Thẻ cư trú mới còn chưa làm giả, ở nơi đó rất nhiều thứ có thể lột trần thân phận này, hắn đâu điên mới chui vào.
Hơn nữa địa phương này vốn dĩ nguy hiểm vì có con Huyết Sát Thú và ảo trận.

Giá trị nhất cũng là hai thứ này.

Bây giờ dị thú đã bị giết, ảo trận chỉ cần lấy vật kia đi sẽ tự động bị phá bỏ.

Nhưng dù sao cũng chưa lấy được chiến lợi phẩm, hắn phải tìm cách lừa người này.
Nghĩ vậy nên Tương Vũ dứt khoát đáp: "Được, tôi đi bây giờ đây."
Vì để tránh nghi ngờ, Tương Vũ không để ý đến cái tay kia nữa, nhanh chóng cùng Trịnh Thành Bắc rời khỏi đây.

Trước khi đi cậu ta còn cho hắn số quang não, ngỏ ý nếu muốn gia nhập Tuyệt Sát thì liên lạc.
Lúc này Tương Vũ mới biết vì sao cậu ta nhiệt tình vậy, thì ra là muốn chào hàng.
Hắn mới không thèm.
Đoạn đường ra ngoài cực kỳ nhẹ nhàng và thoải mái, hai người câu có câu xong nói chuyện với nhau.

Đến lúc tạm biệt, Trịnh Thành Bắc không nhịn được bèn hỏi:
"Anh tên là gì? Có thể cho tôi biết được không?"
Nhìn vào ánh mắt đen trắng phân minh của Trịnh Thành Bắc, vốn dĩ lời nói dối sắp bật ra lại được nuốt vào, Tương Vũ không hiểu sao mình lại nói thật.
"Tôi là Tương Vũ."
"Tương Vũ, hi vọng sẽ gặp lại." Trịnh Thành Bắc cảm thấy mùi trên người đối phương cực kỳ dễ ngửi, cho nên cảm tình với hắn cũng tăng lên.
"Hi vọng!" Hi vọng không bao giờ gặp lại.
Tương Vũ đợi Trịnh Thành Bắc đi một lúc rồi, ngẫm nghĩ lại tốt nhất là khoác áo trùm lên, lại đeo máy biến âm cẩn thận rồi quay trở lại đường cũ.

Cả con Huyết sát thú không thu được là chắc rồi, thôi thì có một cái tay cũng dùng tạm vậy.
Tương Vũ chặt cái tay hung thú thành năm mảnh, cho vào túi bảo quản rồi nhét vào không gian, sau đó mới từ từ tiến tới nơi vết nứt lúc con vật chui ra.
Sát khí ở đây như hóa thành thực chất, Tương Vũ nhìn chằm chằm vào một mảnh đất đã hóa thành màu đen, dùng kiếm bắt đầu đào từng tấc đất lên.
Đào một lúc đã toát hết mồ hôi, cuối cùng mới chạm vào một vật cứng, Tương Vũ hài lòng bỏ kiếm ra, dùng tay cẩn thận phủi đất xung quanh.
Nơi đó có một cái hộp làm bằng bạc được khảm rất nhiều đá quý.

Đây chính là thứ dùng để làm mắt trận trấn yểm, thông thường chúng có giá trị rất quý, nhưng trong đó Tương Vũ chỉ hứng thú với một thứ.

Hắn cẩn thận mở hộp ra, nhưng mà chưa kịp ngắm nghía thì giọng nói quen thuộc đã vang lên từ đằng sau.
"Anh đang cầm thứ gì vậy?"
Sống lưng Tương Vũ cứng đờ.

Đệt, sao tên này như âm hồn bất tán ám hắn vậy?
Không thể để mất đồ nữa, lần này Tương Vũ nhanh chóng thò tay lấy ra một viên ngọc trong đống đồ trong đó rồi dứt khoát ném vào không gian, sau đó đóng nắp lại, làm xong mọi việc rồi hắn mới quay lại dùng giọng nói khàn khàn hỏi:
"Sao cậu lại ở đây, tôi tưởng cậu đã đi cùng đám đội viên rồi?"
"Đi làm sao được." Gương mặt Trịnh Thành Bắc hơi nhăn lại, tỏ rõ anh đang mất kiên nhẫn, "Tôi có trách nhiệm giám sát anh làm việc.

Kia là cái gì?"
Trịnh Thành Bắc cũng rất bất ngờ, rõ ràng lúc nãy anh đến chỗ này rồi chỉ nhìn thấy dị năng giả tên Tương Vũ kia, hay lúc này người này cũng ở đó nhưng lại tránh đi.
Nhớ lại lúc trước một mình anh phải chống lại con nhện và Tương Vũ phải chật vật chiến đấu với quái thú, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng, thế nhưng người này không hề có ý nghĩ trợ giúp.

Cảm tình của anh với vị đại sư trước mặt càng tụt xuống.
Tương Vũ làm sao biết được Trịnh Thành Bắc đang nghĩ gì, hắn còn đang tiếc của đây.

Hắn tham lam nhìn cái hộp một lần cuối rồi hít sâu một hơi, sau đó đơn giản giải thích.
"Đây là thứ dùng để trấn yểm, là mắt trận.

Lấy thứ này ra, toàn bộ trận này sẽ sụp đổ."
Trịnh Thành Bắc nghe thấy vậy tiến đến quan sát, đột nhiên dùng tay nhấc chiếc hộp ra.
"Khoan đã...!"
Tương Vũ không kịp ngăn cản, miệng khẽ chửi một câu.
Lúc này toàn bộ không gian bắt đầu rung chuyển, đất đá nứt ra, Tương Vũ biến sắc quát:
"Mau rời khỏi đây!"
Trịnh Thành Bắc biết rõ mình vừa gây ra rắc rối, nghiêm túc gật đầu.

Anh vội bỏ chiếc hộp vào quang não rồi nhanh chóng cùng Tương Vũ chạy khỏi chỗ này, trên đường đi mắt thường cũng có thể nhìn thấy không gian đang vặn vẹo, dường như chỗ này có thể sụp xuống bất cứ lúc nào.
Hai người thấy vậy bèn dùng hết tốc lực để chạy.

Trịnh Thành Bắc là dị năng giả, thể lực người thường không thể so sánh được, ấy thế mà anh chạy một đoạn nhưng tên đại sư này không hề bị bỏ lại.

Nội tâm anh điên cuồng gào thét, làm gì có người già trăm tuổi nào thể lực tốt vậy?
Thế nhưng Trịnh Thành Bắc cũng không có thời gian vạch trần hắn, tình cảnh lúc này đang hết sức nguy hiểm, đất đá bên hai vách núi không chịu nổi vỡ ra thành từng mảng lớn rơi xuống, tro bụi bay tứ phía, chỉ cần sơ sẩy tí thì ngay cả mạng cũng đi tong.

Vị đại sư này không cản trở đã là quá tốt rồi.
Lúc vừa bước lên bậc thang cuối cùng, phía sau chợt vang lên tiếng gãy nát.

Tương Vũ sợ hết hồn, vội túm tay Trịnh Thành Bắc chạy ra thật xa.

Lúc hắn vừa dừng lại chưa kịp thở, chỗ vừa rồi còn là trận yểm đã vang lên một tiếng nổ mạnh, một đám mây đen hình nấm bốc lên đến tận trời.
Mặt đất bị âm thanh tác động gây lên địa chấn dạng nhẹ, Tương Vũ ném ra vài lá bùa phòng ngự vây kín hai người, mặt đất rung lên, từ từ nứt thành những đường ngang dọc như mạng nhện.
Hai người đứng im tại chỗ không dám chuyển động, chờ năm phút cơn địa chấn mới dừng lại.

Khắp nơi bây giờ đều là tiếng còi cảnh báo.

Dường như cả nội thành thành phố Thiên Phong cũng bị ảnh hưởng.
"Thật nguy hiểm!" Tương Vũ vỗ ngực thở phào một hơi, nhớ ra cái gì đó chợt quay lại quát Trịnh Thành Bắc.

"Con mẹ nó! Chính là do cậu! Ai bảo cậu lỗ mãng nhấc cái hộp lên vậy?"
Trong trận yểm còn bao nhiêu thứ chưa được khám phá, biết đâu đó còn vài con Huyết Sát Thú hay báu vật gì chưa được tìm kiếm, giờ đây biến thành một đống đất thế kia thì còn làm ăn gì?
Trịnh Thành Bắc hơi cúi đầu, gương mặt vẫn giữ nguyên biểu tình lạnh lùng, thế nhưng anh cũng chẳng phải là người không thể nói lý, biết mình đúng là đã sai cho nên dùng thái độ cực kỳ nghiêm túc xin lỗi:
"Xin lỗi, là tôi lỗ mãng.

Lẽ ra tôi nên hỏi anh trước khi hành động."
Tương Vũ vốn định kiếm cớ nổi khùng nghe vậy cảm thấy như mình vừa đấm vào bông, tâm trạng bực bội không biết xả đâu, cuối cùng thở hắt ra.
"Thôi không sao, cậu mang cái hộp đó về mà nghiệm thu, nhiệm vụ của tôi coi như đã xong, đồng đội của cậu không chết một ai, trận yểm cũng tan tành.

Giờ tôi đi trước đây."
Nói xong hắn không đợi chờ gì mà tiêu sái rời đi, để lại Trịnh Thành Bắc im lặng đứng đó nhìn theo.
Hình như anh lại ngửi thấy mùi hương cây cỏ thoang thoảng đâu đây.
Trịnh Thành Bắc nhớ đến cái người tên Tương Vũ lúc nãy gặp.

Anh lắc đầu, chắc chỉ là ảo giác thôi.

Không để ý đến chuyện này nữa, anh quay lại nhìn đống bụi đã lắng xuống, chân dợm bước đi.
Đúng lúc này quang não của Trịnh Thành Bắc lại phát ra tín hiệu.
"Anh Trịnh, nguy rồi, mau trở về toà nhà tổng bộ.

Toàn bộ đội viên Tuyệt Sát vừa cứu về đều rơi vào hôn mê sâu."
Trịnh Thành Bắc biến sắc.

Sao lại hôn mê sâu được? Rõ ràng lúc nãy còn tốt mà?
Không nghĩ ngợi nữa, anh ném ra chiếc huyền phù rồi nhảy lên, dùng hết tốc lực để chạy về tổng bộ.
Tổng bộ ở đây là Tổng căn cứ dị năng của quốc gia Liệp Hoả, nằm ở thủ đô Thiên Tinh, cách Thiên Phong năm trăm cây số.

Trịnh Thành Bắc dùng hết tốc lực cũng phải mất ba tiếng mới có thể về tới.
Lúc này trong tổng bộ tiếng tranh cãi ngày càng lớn.

Nếu Trịnh Thành Bắc ở đây sẽ nhận ra người nói chính là Tiến Phương.

Cậu đang tranh cãi với đội ngũ y bác sĩ chuyên nghiệp ở đây.
"Tôi đã dặn các người rồi, đại sư Vô Tranh nhất định dặn dò mỗi ngày phải đốt hai lá bùa cho vào nước cho những người ngất xỉu uống.

Tại sao các người không làm?"
"Cậu nghĩ đâu ra cái chủ ý này vậy?" Thương Thạch là bác sĩ chính ở tổng bộ, sắp lên chức trưởng khu, gã làm sao tin được mấy thứ mê tín dị đoan tà ma ngoại đạo, khinh thường nói, "Mấy cái lá bùa rách đấy làm sao có thể cứu người được? Tôi ném hết đi rồi."
"Anh..." Tiến Phương tức đến trào máu họng.

Bởi vì lý do sức khoẻ nên cả ngày hôm nay đều phải đi kiểm tra các hạng mục cơ thể.

Rõ ràng trước khi đi đã đưa mấy lá bùa trân quý của đại sư Vô Tranh và dặn dò kỹ lưỡng rồi, kết quả bây giờ hoá ra anh ta không những chẳng làm theo mà còn vứt đi.

"Anh có chịu trách nhiệm được không? Nếu đồng đội của tôi không tỉnh lại tôi sẽ giết anh!"
Thương Thạch không coi ra gì, khinh thường nhìn cậu: "Bây giờ chữa trị theo khoa học kỹ thuật mới là đúng đắn, không những mấy tấm bùa này, mấy tấm bùa của mấy người vừa về tới nơi tôi cũng ném hết đi rồi.

Ba cái thứ rác rưởi gì đâu mang về đây bẩn hết cả phòng bệnh của tôi."
Tiến Phương vốn đã thẳng tính, máu nóng trong người bốc lên, suýt nữa thì xông lên cho tên bác sĩ này một đấm.

Nhưng đồng đội ở cạnh đã kịp cản lại.
"Tiến Phương, cậu đừng có manh động, gọi điện cho anh Bắc hoặc anh Hàng đi."
Tiến Phương cố gắng nhịn xuống, đang định gọi điện cho Trịnh Thành Bắc thì tiếng còi cấp cứu bỗng nhiên vang lên.

Mặt Thương Thạch đứng bên cạnh lập tức biến sắc, hét lên vào quang não.

"Có chuyện gì?"
Bác sĩ trực phòng bệnh trả lời bằng giọng gấp gáp:
"Bác sĩ Thương! Toàn bộ đội viên của Tuyệt Sát đang bất tỉnh đột nhiên rơi vào hôn mê sâu, không có phản ứng với ngoại lực tác động nữa."
Thương Thạch run lên, tròng mắt co lại, đang định chạy đi kiểm tra thì mặt tối sầm lại, thì ra gã đã bị Tiến Phương cho một đấm, cả cơ thể loạng choạng ngã ra đằng sau.
"Bác sĩ Thương." Y tá và bác sĩ ở bên cạnh hét lên.

"Tiến Phương anh làm gì vậy? Sao lại đánh bác sĩ."
"Ngu thì đánh.

Đội viên của tôi mà làm sao thì các người liệu đấy!"
Tiến Phương là dị năng giả hệ sức mạnh, một đấm không hề tầm thường, bác sĩ Thương Thạch nhổ từ trong miệng ra hai cái răng, thành công bị chọc giận.

Gã bịt miệng che cho máu đỡ trào ra ngoài rồi chỉ vào mặt Tiến Phương quát.
"Nhốt tên này vào Hắc ngục cho tôi!"
Mấy đội viên Tuyệt Sát khựng lại, Hắc ngục là nơi huấn luyện cường độ cao, ngày thường vào đó còn mất nửa cái mạng, đằng này Tiến Phương vừa mới bị thương trở về.
Tuyệt sát vốn dĩ toàn dị năng giả kiêu ngạo, làm sao chấp nhận được bị khi dễ, lập tức ồn ào cãi nhau.
"Các người có ý gì? Các người là ai mà dám ra lệnh?"
Thương Thạch bất chấp, cơn tức khiến gã không còn tỉnh táo, lập tức gào lên với cảnh vệ xung quanh.
"Nhanh lên, bắt lấy nó! Ai chống đối bắt hết!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui