Nói xong hắn nhìn Trịnh Thành Bắc với đôi mắt vi diệu.
"Thật ra thời buổi này có tiền mua tiên cũng được, cùng lắm thì thuê thêm vài người chăm sóc.
Cậu cứ yên tâm thi đấu, tôi với cục nắm sẽ ở nhà bật tivi lên cổ vũ.
"Được, vậy em nghe anh." Tương Vũ nói vậy Trịnh Thành Bắc mới miễn cưỡng gật đầu.
Tương Vũ căn dặn: "Dạo này bên chính phủ và hoàng thất mà có động thái chèn ép gì thì cứ mặc kệ.
Tôi nghe được chút tin tức phong phanh bọn họ đang bất hoà, cậu đừng có đâm đầu vào cái vũng bùn này."
"Sao anh biết?"
Những rắc rối ở chỗ làm Trịnh Thành Bắc vốn tưởng giấu được, ai biết đâu bạn trai mình lại thần thông đến thế.
Anh do dự không biết có nên xin lời khuyên không.
Dù sao Tương Vũ cũng khá nhiều tuổi, có thể suy nghĩ sẽ thấu đáo hơn anh.
Thôi từ từ đã, Tương Vũ còn đang mang thai, không nên để anh ấy lo nghĩ quá nhiều.
Nhưng Tương Vũ đâu chịu ngồi yên, khi thai nhi vừa bước sang tuần thứ mười bốn hắn đã lên kế hoạch quay lại trận yểm.
Trịnh Thành Bắc không thể khuyên nổi bất đắc dĩ gật đầu.
Lần này Tương Vũ cũng không định hành động, hai người lựa chọn một ngày thứ hai để khởi hành.
Lần này có Trịnh Thành Bắc đi cùng, anh chu đáo vô cùng, biết Tương Vũ không thể đi bộ được lâu nên thuê một cái xe cỡ nhỏ có thể đi trên mặt đất.
Kể cả xuống xe huyền phù rồi cũng không bị động.
Lúc đứng trước khu công nghiệp.
Tương Vũ lập tức nhìn thấy bóng người qua lại, hai người nhìn nhau, vẫn chưa đoán ra chuyện gì còn tưởng khu đất bắt đầu thi công lại.
Dù sao Tương Vũ còn chưa thông báo hoàn thành nhiệm vụ, chủ sở hữu khu đất này cũng quá nôn nóng rồi.
Bởi vì vướng người.
Cả hai đành đi xung quanh hỏi thăm.
Hoá ra mấy ngày hôm nay từ bên trong dơi liên tục bay ra tấn công con người, dân chúng xung quanh sợ hãi nên gọi điện cho cảnh sát.
Giờ bọn họ đang kiểm tra.
Nếu là cảnh sát thì dễ nói chuyện.
Trịnh Thành Bắc dẫn Tương Vũ quay trở lại trung tâm thành phố thăm ông Đường với ông Lý.
Định bụng tối đến sẽ tiếp tục xem xét.
Ông Đường ông Lý từ dạo trước đến nay liên tục nhắc tới hai người, nhiệt tình tiếp đón, bắt bọn họ ở lại ăn cơm.
Sau khi biết Tương Vũ có thai thì lại càng vui mừng, ông Lý sai ông Đường đi kiếm đặc sản rồi bắt hai người cầm về.
Dù sao đây cũng là người thân của Trịnh Thành Bắc, Tương Vũ còn phá lệ kiểm tra một lượt cơ thể cho cả hai người, thuận tiện dùng linh khí chữa một số bệnh nhẹ như máu huyết không lưu thông, cơ bắp bị tê cứng, cột sống lão hoá linh tinh.
Tất nhiên việc này chỉ có mình Trịnh Thành Bắc và hắn biết với nhau.
Buổi tối hai người quay trở lại khu công nghiệp, quả nhiên cảnh sát đã đi sạch, Tương Vũ dùng cách cũ thuận lợi đi vào, thấy mấy lá bùa của mình đã hết hạn rơi lả tả xuống đất.
Trịnh Thành Bắc cũng nhân cơ hội này quan sát xung quanh.
Lần này viếng thăm khác hoàn toàn lần trước, trong không khí không còn âm u thâm trầm, có vẻ như âm khí ở trận yểm đã được dọn sạch.
Đàn dơi cũng không biết bay biến đi đâu hết.
Tương Vũ quen đường dẫn Trịnh Thành Bắc đến cái hố, thấy không có dấu vết phá hại mới nhảy xuống.
Hắn đi một mạch đến chỗ hố cát, nhưng ở đó giờ chỉ còn một ô cửa nho nhỏ.
Có thể nói hố cát kia cũng do ảo trận tạo thành.
Trận yểm bị vô hiệu hoá, đường vào cực dễ dàng, Tương Vũ đi một mạch đến chỗ đặt Quang minh huyễn trận pháp, quả nhiên thấy ở đó bây giờ là một lòng hồ sâu hoắm.
mặt nước xanh lục không có gì khác biệt.
Hắn nghi hoặc, lại mở mắt âm dương ra xem.
Trịnh Thành Bắc đứng bên cạnh nhìn thấy con mắt xanh của Tương Vũ thì hiếu kỳ, quan sát thật kỹ thấy nó khá giống mắt rắn, đồng tử dựng ngược.
Tương Vũ kiểm tra một hồi, càng nhìn càng trấn động.
Hắn đột nhiên nắm lấy tay Trịnh Thành Bắc rồi hô lên:
"Trịnh Thành Bắc, bé con đúng là phúc tinh của tôi, cậu có biết tôi vừa nhìn thấy gì không? Hoá ra ở dưới này chôn một đường Long mạch.
Hẳn một đường Long mạch đấy."
Trịnh Thành Bắc sống trong thời đại tân tiến đương nhiên không hiểu Long mạch là gì, anh hỏi lại: "Đó là cái gì?"
"Cái này thật sự khó giải thích, nhưng mà cậu có thể hiểu đó là khí vận.
Nếu một quốc gia có Long mạch chạy qua thì sẽ gặp nhiều may mắn, ví như khu công nghiệp này được xây trên chính long mạch, sau này sẽ ăn nên làm ra."
"Thật vậy sao?" Trịnh Thành Bắc nghi hoặc.
"Nó tốt thế vì sao anh lại ngất xỉu."
Tương Vũ rất kiên nhẫn giải thích: "Tôi đoán đó là lượng linh khí bị dồn nén lại năm này qua năm khác, vì có trận pháp nên nó không thể thoát ra.
Lúc tôi vừa mở phong ấn, luồng linh khí đó không có gì kiềm chế liền phóng ra ngoài.
Còn tôi là sinh vật duy nhất tình cờ ở gần đó nên tất cả linh khí đều chui vào người."
"Còn về ngất xỉu, chắc hẳn lượng linh khí quá nhiều, cơ thể tôi bị quá tải không thể tiếp nhận nổi.
Bởi vậy nên mới mất mười một ngày để hấp thu.
Sau khi cơ thể trở lại bình thường tôi mới tỉnh lại."
Trịnh Thành Bắc cái hiểu cái không, lo lắng không thôi.
"Nghe qua cũng có vẻ rất nguy hiểm."
Tương Vũ nào có nghe vào tai, lúc này hắn chỉ nghĩ đến trận yểm thành phố Thiên Phong.
Nơi đó có lẽ nào cũng phong ấn một cái long mạch như thế này? Hơn nữa nghĩ sâu xa hơn, ai là người đã phong ấn long mạch lại? Người đó có âm mưu gì?
Nhưng bây giờ không phải là lúc để kiểm tra chuyện đó.
Tương Vũ phấn khởi phất tay: "Đi.
Chúng ta quay trở lại nhà ông Đường và ông Lý đã."
Trịnh Thành Bắc nhíu mày, anh lập tức hiểu ra vấn đề: "Anh muốn hai người đó mua lại chỗ đất này!"
Không phải câu hỏi mà là khẳng định, chuyện tốt như vậy Tương Vũ làm sao để cho viên quan chức chính phủ kia hưởng được.
Để hai người thân thuộc với mình tiếp quản là tốt nhất.
Trịnh Thành Bắc không có ý kiến.
Như Tương Vũ vừa nói thì khu đất này từ bây giờ sẽ có phong thuỷ cực tốt.
Lời hắn nói anh chẳng nghi ngờ gì, hai người lập tức rời khỏi đây quay lại trung tâm thành phố.
Lúc này đã mười giờ tối.
Ông Lý và ông Đường đã chuẩn bị đi ngủ, thấy hai người quay lại còn tưởng có việc gì.
Không ngờ bọn họ vừa vào nhà Tương Vũ đã đặt thẳng vấn đề.
"Ông Đường, ông Lý, ông có hứng thú với mảnh đất ở Thành Tây không? Cháu có cách mua rẻ chỗ đó."
"Miếng đất khu thành tây?" Ông Đường thốt lên.
"Có biết, chỗ đó mấy hôm nay lên báo rầm rầm."
"Chính là chỗ đó." Tương Vũ vừa nói vừa mở quang não lên tìm kiếm, quả nhiên thấy có mấy bài báo nói về đám dơi náo loạn khu dân cư.
Lần tiếp về trước lại có bài liên quan.
Hoá ra từ ngày xưa chỗ này đã đổi bao nhiêu chủ, phong thuỷ không tốt nên ai cũng làm ăn thất bại.
Đúng thôi, mảnh đất toàn âm khí thì ai mà kinh doanh cho nổi chứ.
Thấy hai ông đều không mấy tin tưởng, ánh mắt chuyển sang nghi hoặc.
Trịnh Thành Bắc liền nói: "Đó là trước kia, hiện tại sẽ khác, cháu có nghe thông tin bên trên, phong thuỷ khu đất sắp được giải quyết.
Chúng ta phải tranh thủ cơ hội để thu miếng đất về tay.
Anh lựa lời nói uyển chuyển hơn nhiều.
Dù sao không thể bảo là mảnh đất đó trước đây chứa trận yểm được.
Anh đang làm việc cho chính phủ, lời nói có trọng lượng hơn nhiều.
Lời Trịnh Thành Bắc nói bọn ông Đường ông Lý đương nhiên nghe, nhưng mà bảo các ông mua thì hơi bị phiêu lưu.
Tuy mảnh đất đó có địa hình không tốt, hơn nữa lại xảy ra nhiều chuyện kỳ bí nhưng đất nơi đó vẫn thuộc khu vực hành chính thành phố Lạc Sa.
Từ trước đến nay đều vô cùng đắt đỏ, hai ông có bán cả cái xưởng may này cũng không đủ mua một nửa.
Ông Đường nói thẳng: "Kinh tế của bọn ông không đủ, hơn nữa mua đất xong còn phải xây nhà xưởng, quá tốn kém.
Từ trước đến nay ông với lão Lý kinh doanh nhỏ lẻ quen rồi, giờ có chút không dám liều."
Tương Vũ xua tay.
"Các ông cứ nghe cháu một lần, cháu có cách làm cho khu đất đó giảm giá.
Nếu thiếu thì chỗ cháu còn một ít tiền.
Nhà xưởng nơi đó đã xây sẵn, cháu thấy chỉ cần sửa sang và mua thêm một số máy móc nữa là đủ.
Chuyện tốt cháu với a Bắc mới mặt dày đến nhờ các ông.
Nếu sau này có vấn đề gì cháu sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm."
Nghe như vậy ông Đường đã xuôi tai, ông lại than thở:
"Giảm giá chắc chắn cũng phải tốn tầm một trăm tỉ.
Cả hai lão già này đem hết vốn liếng đi cầm cố chắc chỉ kiếm được cùng lắm sáu mươi tỉ."
Tương Vũ thử kiểm tra quang não, thấy bên trong chỉ còn khoảng hai mươi tỉ, liền thẳng thắn hỏi số quang não ông Lý rồi chuyển qua.
"Chỗ này cháu còn một ít tiền.
Hai ông yên tâm.
Cháu nhất định sẽ làm cho miếng đất đó giảm còn khoảng bảy mươi tỉ.
Bây giờ hai ông cứ dồn tiền, khi nào mua được cháu sẽ đánh tiếng.
Mọi việc giao dịch vẫn phải nhờ hai ông.
Còn kinh doanh thì cứ dứt khoát mở rộng xưởng may, cháu thấy nghề may này vô cùng có tiềm lực."
Lần trước đến xưởng Tương Vũ đã thấy hai ông làm ăn vô cùng lớn.
xưởng rộng một ngàn mét vuông vẫn chật.
Hơn nữa chỗ này cũng dính chút âm khí nhẹ, thế đất cũng xấu, ở lâu dài sẽ dễ sinh bệnh tật.
Hai ông lão có thể bán chỗ này để mua chỗ kia.
Làm ăn chắc chắn chỉ có lời chứ tuyệt không lỗ.
Thấy Tương Vũ dứt khoát chuyển tiền, dù hai ông bán tín bán nghi nhưng cũng đành gật đầu đồng ý.
Bọn ông chủ yếu là tin tưởng nhân cách làm người của Trịnh Thành Bắc, chắc hẳn cậu ta có lừa ai cũng không bao giờ lừa hai cái thân già này.
Hơn nữa lần trước cậu trai trẻ này còn cứu ông Lý một mạng.
Ông Lý không do dự nữa lập tức gật đầu.
"Được, vậy để bọn ông chuẩn bị tiền.
Còn mọi thứ khác trông vào cậu."
Tương Vũ còn nghĩ sẽ phải thuyết phục khá lâu, không ngờ hai ông lão đồng ý nhanh vậy, đến lúc ra ngoài rồi Trịnh Thành Bắc mới túm lấy tay áo hắn hỏi:
"Anh chuyển sang hai mươi tỉ như vậy có chắc chắn vụ này không vậy? Sao em thấy hơi lo."
Chủ yếu anh sống bằng từng này rồi mới nhìn thấy số tiền nhiều như thế.
Lúc trước biết Tương Vũ giàu nhưng không nghĩ hắn có thể dứt khoát ném hai mươi tỉ ra cửa sổ.
Phải biết là hai mươi tỉ có thể nuôi sống cả một nhà ba người ăn chơi hưởng lạc đến hết đời.
"Không sao, lần này vào trận yểm tôi còn một số thứ chưa bán được.
Mấy hôm nữa đi bán.
Hai mươi tỉ chỉ đủ mua mấy lần tài liệu thôi."
Trịnh Thành Bắc: "...".