Dù Trịnh Thành Bắc nghĩ như vậy thật nhưng lúc này có chết anh cũng không dám khai thật, vội vàng lắc đầu, còn thiếu nước giơ tay lên thề.
"Không, em không nghĩ gì hết.
Chỉ là ngẫm lại việc này cũng quá thần kỳ, chẳng lẽ cơ thể anh sinh ra đã tự có cái đó?"
Trịnh Thành Bắc nói vậy Tương Vũ cũng không giận, hắn sờ sờ vào bụng ngẫm lại chuyện kỳ bí trên đời này có rất nhiều, chuyện hắn nhiều hơn người khác một cái tử cung cũng chẳng nói lên được điều gì.
Nhắc đến chuyện kỳ bí, Tương Vũ liền giục Trịnh Thành Bắc.
"Cậu mau máu nấu cơm nhanh, ăn xong chúng ta còn phải sang thành phố Lạc Sa, tranh thủ hôm nay cậu được nghỉ."
Trịnh Thành Bắc khựng lại: "Sang đó làm gì? Gặp ông Đường ông Lý?"
"Không." Tương Vũ bỏ nốt miếng khô bò vào miệng, nhai chóp chép, mắt híp đi vì thoả mãn.
"Đến đón mấy bảo bối của chúng ta."
Khoé miệng Trịnh Thành Bắc lập tức giật giật.
Anh biết bảo bối trong miệng Tương Vũ là cái gì, là mấy con yêu ma quỷ quái sống trong miếu hoang.
Thảo nào mà hắn có thể yên tâm nhận nhiệm vụ ở đó mà không sợ gì hết, hoá ra có người à không ma trông nhà hộ.
Nhưng tất cả chỉ là lời kể của Tương Vũ, Trịnh Thành Bắc dương khí quá nặng, ma quỷ bình thường nhìn thấy anh sẽ né xa.
Mấy con quỷ kia cũng vậy, thậm chí Tương Vũ còn không cho anh bước chân vào căn miếu.
Đương nhiên nếu anh có vào cũng chẳng thể nhìn thấy gì, anh cũng không có mắt âm dương như ai đó.
Nhưng hôm nay chuyện phấn khích quá nhiều, anh vui vẻ nghe lời bạn trai, lập tức đứng lên lăn vào bếp.
Tương Vũ thấy bóng dáng đối phương lắc lư liền bật cười, thấy tâm trạng Trịnh Thành Bắc hôm nay tốt thật.
Làm hắn cũng vui theo.
Hắn không bao giờ biết được một tảng đá lớn trong lòng Trịnh Thành Bắc đã được gỡ xuống.
Tuy anh sẽ không vì quá khứ mà hết yêu Tương Vũ nhưng mà anh ghen chết đi được, cứ nghĩ đến Tương Vũ sẽ vì một thằng cha ất ơ nào đó làm những chuyện thân mật, còn muốn sinh con cho gã, anh chỉ muốn giết người.
Cũng may tất cả chỉ là hiểu lầm.
Hai người ăn xong thuận lợi đến thành phố Lạc Sa, lúc tới khu công nghiệp ngoài ý muốn ông Đường ông Lý cũng đang đứng ở ngoài, bọn họ đang bàn bạc sửa sang lại xưởng.
Tương Vũ để Trịnh Thành Bắc nói chuyện với hai ông, mình thì đi vào đón đám yêu ma.
Lần trước đi vội hai bên chưa kịp tâm sự, lần này Tương Vũ phá lệ cho bọn chúng vào nhẫn không gian chơi, lúc về đến ngôi miếu, cả bọn sung sướng còn không muốn xuống.
Tương Vũ hơi do dự.
Trong nhẫn không gian nếu vất vào một số vật chứa âm khí thì có thể nuôi đám yêu ma quỷ quái trong đó cũng được.
Tuy vậy nhưng chúng sẽ mất đi tự do, lúc nào cũng phải đi kè kè Tương Vũ.
Đám quỷ đều lắc đầu, con quỷ đẹp trai cùng đồng bọn bàn bạc kỹ.
Ở trong này còn có thể đọc sách, cũng có thể tu luyện, không gian cũng rộng hơn ngôi miếu hoang.
Hơn nữa có gì bọn chúng còn được nhìn thấy Tương Vũ thường xuyên.
Ở chỗ kia quá buồn chán, bọn chúng ở đó lâu đến phát rồ.
Thế mà Tương Vũ lại siêu lòng.
Nếu sau này đi làm nhiệm vụ, thả đám yêu ma quỷ quái xuống chỗ có âm khí sẽ có lợi cho tu vi của bọn chúng.
Biết đâu đấy một ngày lại tu ra được hình hài, sau này đi vào con đường quỷ tu.
Từ lúc làm bạn với bọn chúng cũng mấy chục năm rồi, có nuôi mèo nuôi chó thì cũng phải nuôi ra tình cảm.
Huống hồ Tương Vũ vẫn luôn coi cả đám như người thân của mình.
Sau khi hỏi ý kiến Trịnh Thành Bắc, anh liền đồng ý.
Dù sao đã tặng Tương Vũ cái nhẫn, hắn sử dụng làm gì anh không có ý kiến, hơn nữa nghe Tương Vũ kể anh cũng khá biết ơn đám quỷ ngày xưa đã bầu bạn với hắn trong những ngày cô đơn.
Mọi việc cứ thế được giải quyết.
Tương Vũ bày vài trận pháp thả vào trong nhẫn, biến nơi đó thành một nơi âm khí nồng nặc, lại cung cấp một số bùa chú rồi để luôn đám quỷ trong nhẫn.
Người bên trong lẫn ngoài nếu không dùng linh lực thì không thể nhìn thấy nhau.
Mấy hôm nay giao mùa, thời tiết đã vào đông, hai ông Đường và ông Lý rất chu đáo gửi cho cả một nhà Trịnh Thành Bắc rất nhiều áo khoác mùa đông, đương nhiên là có phần cho cả Tương Vũ.
Thành phố Thiên Phong trở lạnh, cây cối cũng bắt đầu rụng lá, chỉ còn một tháng nữa là đến năm mới.
Thời gian trôi nhanh đến không ngờ.
Học Viện Liên Minh vào mùa này không còn đẹp như trước, những hàng cây xanh ngắt giờ đây trơ trụi cành.
Bãi cỏ nơi các cặp đôi hay hẹn hò cũng vắng vẻ, chỉ có những học viên bước đi vội vã, trên người là áo khoác dày dặn đủ màu.
Bữa nay bụng có chút khó chịu, buổi trưa xuống căn tin Tương Vũ nhờ Triệu Lam lấy hộ một bát cháo.
Gạo kê nấu cháo nấm với thịt gà, ngon mà không ngấy, Tương Vũ húp mấy thìa mới thấy bụng dịu lại.
Bé con cũng biết hành hạ baba ghê.
Phải ăn ngon mới chịu.
Cháo nóng bốc hơi nghi ngút, Tương Vũ dù mang thai năm tháng ngoài thân hình có chút đầy đặn thì mặt vẫn tinh xảo như cũ, môi hồng răng trắng, đôi mắt thanh linh trong trẻo.
Hàn Phi đã lâu không đến trường nhìn thấy cảnh này có chút ngứa ngáy, cậu tiếc nuối về quãng thời gian đã bỏ lỡ, không dám đến làm phiền mà chỉ đứng đằng xa nhìn chằm chằm.
Rất tiếc Triệu Lam tinh mắt vô tình liếc thấy cậu ta, liền ghé sang thì thầm với Tương Vũ.
"Ê Tương Vũ, tình cũ của cậu đến rồi kìa..."
Tương Vũ hơi ngẩng đầu lên, nhíu mày: "Tình cũ?"
"Hàn Phi đó." Triệu Lam gõ gõ ngón tay xuống bàn.
Ở ngay cửa ra phía tây, cậu liếc mắt sang là thấy."
"Hàn Phi." Nghe thấy cái tên này mày Tương Vũ cau lại, một cơn phẫn nộ làm lồng ngực nghẹn lại.
Ánh mắt chuyển về phía cửa, quả nhiên thấy Hàn Phi đang đứng đó.
Cậu ta chỉ hơi gầy hơn trước một chút chứ không đến nỗi suy sụp.
Hàn Phi vốn định trộm nhìn Tương Vũ, ai dè bị bắt gặp, cậu ta hơi luống cuống, trong lòng nửa muốn trốn tránh nửa muốn bắt chuyện.
Hơn ai hết cậu ta là người biết rõ kết cục của Tạ Hoài Nam, những biểu hiện của mình hôm đó chắc chắn không qua mắt được Tương Vũ.
Thật ra hôm sau cậu ta đã hối hận rồi, nếu có thể làm lại sẽ không bao giờ ngu dại đi tin lời tiện nhân kia nữa.
Nghĩ đến Tạ Hoài Nam, Hàn Phi nghiến răng nghiến lợi.
Hắn trốn thật nhanh, nếu không thì đừng trách cậu ta độc ác.
Cũng may ngày hôm đó còn chưa thực sự đụng chạm vào Tương Vũ, Hàn Phi do dự một lát, cuối cùng mặt dày tiến đến.
Hành động của Hàn Phi làm cho toàn bộ người trong căn-tin phải nhìn sang, kể cả mấy nhân viên phục vụ đứng ở quầy bán thức ăn.
Khỏi phải nói làm người thì ai chẳng thích hóng hớt chuyện thiên hạ, nhất là mối quan hệ tay ba Tương Vũ Trịnh Thành Bắc và Hàn Phi chưa bao giờ hết hot.
Hàn Phi gặp trục trặc trong công việc, nhưng chỉ cần dùng có vài tháng đã xử lý xong xuôi.
Trong đó công lao của Hàn Viễn không ít nhưng cũng chứng tỏ được năng lực xuất chúng của cậu ta.
Tương Vũ cảm thấy miếng cháo trong miệng không còn ngon nữa, hắn dứt khoát bỏ thìa ra chờ người đến.
Triệu Lam cũng không còn hứng ăn uống, nói nhỏ: "Tôi có phải tránh đi không?"
Tương Vũ vội nói: "Anh cứ ngồi im đấy."
Hàn Phi đến, bầu không khí càng thêm gượng gạo, Tương Vũ không ăn nhưng cũng chẳng để ý đến cậu ta, thản nhiên mở quang não ra nhắn tin.
"Thầy Tương."
Tương Vũ vẫn ngó lơ, thản nhiên bấm tin nhắn gửi đi xong, lại nghe thấy Hàn Phi gọi một lần nữa.
Lúc này Tương Vũ mới ngẩng đầu lên, gương mặt khó chịu không hề che giấu, hắn lạnh nhạt hỏi lại.
"Chuyện gì?"
Gương mặt Tương Vũ lúc này nhăn lại, nhưng những đường nét trên khuôn mặt vẫn rất đẹp, đẹp đến mức đánh thẳng vào lòng cậu ta, y hệt có một ma lực nào đó khiến cậu ta không thể dời mắt.
Thấy đối phương bày ra dáng vẻ đề phòng, trái tim Hàn Phi hơi trùng xuống, cậu gượng cười nhìn sang Triệu Lam bên cạnh.
"Thầy Tương, em có thể nói chuyện riêng với thầy một chút không?"
Tương Vũ trầm ngâm suy nghĩ.
Kiểu gì chuyện này cũng phải kết thúc, xong sớm lúc nào thì tốt lúc đấy.
Hắn cũng không muốn dây dưa lằng nhằng với cậu ta nữa.
Cuối cùng hắn thở dài, đứng lên:
"Được.
Chúng ta đi chỗ khác." Tương Vũ quay sang cười với Triệu Lam.
"Anh Triệu, anh quay về thư viện trước nhé, tí nữa em quay lại sau."
Triệu Lam vẫn lo lắng cho Tương Vũ, anh không yên tâm một chút nào, Tương Vũ đang mang thai, nhỡ đâu Hàn Phi kia kích động lên làm điều gì bất lợi thì sao.
Thấy gương mặt lo âu của Triệu Lam.
Tương Vũ mềm lòng, giải thích.
"Em chỉ đi ra ngay ghế đá ngoài kia thôi, mười lăm phút.
Anh không phải lo đâu."
Triệu Lam ngượng ngùng dụi mũi, "Vậy đi nhanh về nhanh, ra đó gió to lắm cẩn thận bị lạnh.
Tôi về thư viện trước."
Tương Vũ rất kiên nhẫn gật đầu.
"Vâng."
Sau khi Triệu Lam về rồi Tương Vũ lại quay trở lại vẻ lạnh nhạt, quay sang nói với Hàn Phi.
"Đi thôi."
Hàn Phi nơm nớp lo sợ, dè dặt đi đằng sau như trẻ con mắc lỗi sợ phụ huynh mắng, thậm chí so với thai phụ như Tương Vũ còn đi chậm hơn.
Hắn tức đến bật cười, bước chân càng nhanh hơn.
Mùa đông mặc quần áo dày, bụng Tương Vũ lại nhỏ nên gần như không nhìn rõ, chỉ có dáng đi hơi khác trước một chút.
Hàn Phi càng nhìn càng đau xót.
Đến ghế đá gần đài phun nước.
Tương Vũ ngừng lại ngồi xuống, ổn định lại hơi thở rồi mới nói với Hàn Phi dè dặt ngồi bên cạnh.
"Có chuyện gì nói luôn đi, tôi không có nhiều thời gian."
Hàn Phi tần ngần một lúc, cuối cùng hạ quyết tâm nói:
"Em xin lỗi chuyện hôm trước.
Lúc đó em quá nôn nóng cho nên không suy nghĩ chín chắn, em thật sự không muốn làm tổn thương thầy."
"Thật không?" Tương Vũ không hề do dự vạch trần ý nghĩ xấu xa của Hàn Phi.
Chỉ tay vào bụng mình.
"Cậu không muốn tổn thương tôi thì cậu muốn làm gì tôi? Cậu có biết hôm đó tôi mà không phòng bị thì cái thai trong bụng này chắc sẽ là của cậu rồi.
Cậu nói xin lỗi đúng không? Tôi cũng muốn nói là tôi sẽ không bao giờ tha thứ."
Thái độ của Tương Vũ rất thờ ơ, tỏ rõ người trước mặt chẳng có chút phân lượng nào đối với hắn..