Có lẽ mang thai khiến Tương Vũ mất cảm giác an toàn, chỉ những lúc ở bên cạnh Trịnh Thành Bắc mới thấy dễ chịu.
Thế mà thấy lời này cũng rất hợp lý.
Nếu đi đến tổng bộ dị năng cùng Trịnh Thành Bắc, Tương Vũ có thể ở trong phòng vẽ bùa, Trịnh Thành Bắc muốn làm gì thì làm không phải lo lắng cho hắn.
Còn hắn cũng có thể nắm bắt được một số tin tức ở đó.
Càng nghĩ càng hợp lý, hơn nữa luật lệ bảo hộ thai phụ và trẻ em ở liên minh Tinh Hà cực kỳ gắt gao.
Bởi nguyên nhân khó có con và một gia đình hầu như chỉ có một đứa cho nên bất cứ ai mang thai đều có thể xin nghỉ hai năm thai sản.
Từ lúc mang thai đến lúc em bé được một năm tuổi.
Tương Vũ tính toán trong lòng.
Vậy quyết định thế đi.
Ôm ấp nhau một lúc, hơi thở nóng bỏng trên người Trịnh Thành Bắc phả tới, bao nhiêu tâm tư đã ém nhẹm từ lúc chiều bây giờ xông ra như hồng thuỷ, Tương Vũ không có cách nào kiềm chế, cảm thấy phía dưới hơi cứng lên.
Bị chính mình doạ sợ, mặt hắn đỏ lên, vội vùng ra khỏi người Trịnh Thành Bắc rồi nói:
"Thôi mau nấu cơm nhanh nhanh, tôi đói rồi."
Ăn xong nhân lúc Trịnh Thành Bắc đi rửa bát Tương Vũ trốn biệt về nhà, dặn dò Trịnh Thành Huy nghỉ một ngày, hắn khoá cửa lại mới cảm thấy yên tâm.
Tại sao hắn lại có mấy suy nghĩ đồi truỵ như vậy chứ, bình thường có thế đâu?
Đi tắm thêm lần nữa, nhìn thấy trong gương bụng gồ lên, chân tay cũng không còn thon thả nữa mà ngân ngấn một tầng mỡ, Tương Vũ chán chẳng buồn nói.
Chính hắn còn thấy mình xấu, không muốn Trịnh Thành Bắc động vào.
Lau nước qua loa, Tương Vũ tuỳ tiện trùm cái khăn tắm rồi đi ra, thấy người nào đó đang ngồi trên giường, hắn giật cả mình, suýt nữa thì trượt chân ngã.
"Cẩn thận!" Trịnh Thành Bắc thấy Tương Vũ lảo đảo liền lao đến, sau khi đỡ được người rồi cẩn thận đưa hắn về giường.
"Trời lạnh thế này sao anh chỉ quấn một cái khăn tắm, không lạnh à?"
"Trong nhà có hệ thống sưởi." Tương Vũ lảng tránh khỏi vòng ôm của Trịnh Thành Bắc, quay mặt đi.
"Cậu sang đây làm gì? Không ngủ sớm mai còn đi làm."
Từ lúc xác định quan hệ, Tương Vũ đã cho cả Trịnh Thành Bắc lẫn Trịnh Thành Huy xác nhận dấu vân tay trước nhà.
Cho nên cậu ta có thể ra vào thoải mái.
"Tự nhiên anh bỏ về thì em làm sao ngủ được." Trịnh Thành Bắc xoay mặt Tương Vũ lại, thì thầm.
"Anh giận em à?"
"Không phải, tôi chỉ thấy hơi mệt, muốn đi nghỉ sớm." Tương Vũ không nói thật, chẳng lẽ lại nói là tôi nhớ thân thể của cậu, muốn làm.
Liêm sỉ ở đâu chứ? Người luôn giữ hình tượng như Tương Vũ không làm được.
Quả nhiên Trịnh Thành Bắc không hề tin, bàn tay đằng sau lưng siết chặt hơn.
"Vậy ngủ thôi, em ngủ cùng anh."
Người đã sang đây rồi chẳng lẽ lại đuổi về, Tương Vũ đành miễn cưỡn gật đầu.
Đẩy người ra, hắn mở tủ lấy đồ ngủ, đang định thay thấy người nào đó cứ nhìn chằm chằm bèn mang quần áo vào buồng tắm.
Sau khi tắt điện, hai người chẳng biết nói gì, chỉ có tiếng gió của máy sưởi vang vọng trong không gian, Trịnh Thành Bắc vươn tay kéo Tương Vũ vào lòng, hôn khẽ lên mắt hắn.
"Anh ngủ đi, ngủ ngon."
"Ừm."
Hình như hôm nay nhiệt độ máy sưởi hơi cao, Tương Vũ bị vây trong hơi nóng, toàn thân khó chịu, thế nhưng lại không có cách nào mở miệng, đúng thật là cực hình.
Một lúc sau hắn không chịu được nữa, khẽ gọi.
"Trịnh Thành Bắc."
Không thấy có lời đáp lại, hơi thở người bên cạnh nhẹ nhàng, có vẻ đã ngủ say rồi.
Tương Vũ dở khóc dở cười, một lúc sau ánh mắt cũng dịu lại.
Mấy ngày hôm nay Trịnh Thành Bắc ở tổng bộ tập luyện cường độ cao, về còn phải phục vụ cho hắn, chắc hẳn sẽ mệt mỏi lắm.
Người đàn ông này ở nhà đều vứt đi vẻ mặt lạnh lùng, coi hắn như ông hoàng bà chúa mà cưng chiều, Tương Vũ nghĩ mình chỉ biết hưởng thụ, cũng chưa làm được gì cho người ta cả.
Nới lỏng tay lùi ra sau.
Tương Vũ lẳng lặng ngắm nhìn người đàn ông của mình.
Dưới ánh đèn ngủ mờ ảo, đường nét khuôn mặt đối phương trông khá nhu hoà, chỉ là trên trán đã có chút nếp gấp, chắc hẳn ngày thường nhíu mày nhiều quá.
Một tia linh lực từ ngón tay chui ra hòng xoá đi dấu vết đó nhưng không được, Tương Vũ tức giận, vận dụng thêm lực, cọ qua cọ lại.
Nếp nhăn đáng ghét, cuối cùng cũng bay.
Đúng là người đàn ông của mình, Tương Vũ nhìn một lúc đã đỏ mặt, trong lòng lại bắt đầu rạo rực.
Khoan đã.
Người ngủ rồi thì càng tốt, Tương Vũ đánh chủ ý xấu lên cơ ngực của Trịnh Thành Bắc, lén lút sờ một chút chắc không sao đâu nhỉ?
Đầu chưa nghĩ xong tay đã hành động, lén lút thò tay vào áo phông, cơ ngực người thường xuyên rèn luyện quả nhiên săn chắc, mùi hương nam tính của đối phương quanh quẩn nơi đầu mũi.
Tương Vũ nuốt nước bọt, tay không biết lúc nào đã trượt xuống dưới, sờ tới sờ lui.
Bỗng nhiên một sức mạnh kinh người đẩy hắn ngã xuống giường, thân hình cao lớn đè lên trên, Tương Vũ hốt hoảng ôm lấy bụng.
"Cẩn thận bé con."
Vừa lúc bắt gặp một khuôn mặt đầy ý cười.
Mặt Tương Vũ trong tíc tắc liền đỏ lên.
"Cậu giả vờ ngủ phải không?"
Tương Vũ thẹn quá hoá giận muốn đẩy đối phương ra, ai dè lại bị giữ chặt.
Trịnh Thành Bắc dịu dàng dùng tay xoa cái bụng hơi phồng lên, cười khẽ.
"Có người nào chờ em ngủ rồi lén lút chơi xấu, anh thử bị sờ như vậy xem, không tỉnh mới lạ."
"Cậu..." Tương Vũ tức quá liền nhắm mắt giả chết.
Anh cực kỳ vui vẻ, vốn anh đã ngủ rồi, nhưng chỉ cần chạm khẽ là tỉnh lại, vốn định giả vờ, ai dè bắt được một mặt khác biệt của bạn trai mình.
Tương Vũ bình thường kiêu ngạo, mắt cao hơn đầu, dù là quan hệ bạn trai ngang hàng nhưng Trịnh Thành Bắc chưa bao giờ dám yêu cầu hắn phải thực hiện nghĩa vụ này kia.
Chỉ sợ người tâm cao khí ngạo như hắn mất hứng.
Không ngờ đến hắn còn có một mặt này.
Thật ra mấy hôm nay mang thai Tương Vũ trở nên dính người hơn Trịnh Thành Bắc cũng biết, anh càng tự trách hơn.
Tất cả là vì cuộc thi chó má kia anh mới không có thời gian bên cạnh đối phương, để mặc hắn phải chịu đựng một mình..