Ngày hôm sau bảy giờ hai người còn chưa tỉnh, Tương Vũ sống lôi thôi không có giờ giấc thì chẳng nói làm gì, thế nhưng Trịnh Thành Bắc vốn là một con người nghiêm cẩn, bao nhiêu năm rèn luyện trong quân đội không cho phép anh phá vỡ kỷ luật, thế mà ngày hôm nay lại có thể ngủ quên.
Cuối cùng Tương Vũ bị tiếng rung quang não lạ lẫm gọi tỉnh.
Khi hắn nửa tỉnh nửa mê mở mắt ra, nhận thấy đây không phải là của mình, vừa định trở người, mũi lại đụng phải thứ gì cứng cứng.
Trong cơn mơ màng, hắn dùng tay sờ soạng thử, cảm giác cơ thịt săn chắc thật tốt.
Khoan đã? Săn chắc?
Tương Vũ giật bắn mình tỉnh táo lại ngay tức khắc, khi muốn bò dậy lại phát hiện mình bị cánh tay Trịnh Thành Bắc kẹp lại không thể giãy giụa.
Tiếng quang não rung lên trong không gian nghe càng rõ ràng hơn.
Nhận thấy Trịnh Thành Bắc vẫn giữ nguyên tư thế nằm ở một nửa giường bên ngoài, còn hắn chui gọn trong lồng ngực vững chãi, chân vẫn còn gác lên đùi người ta, Tương Vũ đỏ bừng mặt, cố gắng nâng tay cậu ta lên để bò ra.
Mãi mới chui được ra ngoài, Tương Vũ bị nhiệt độ trong không khí thổi đến tỉnh táo lại, làn da nhanh chóng nổi một lớp gai ốc.
Chưa kịp cảm nhận cơn lạnh quang não lại tiếp tục rung.
Tương Vũ nhăn mặt vỗ vào tay Trịnh Thành Bắc.
"Tỉnh, tỉnh.
Trịnh Thành Bắc, có ai đang gọi cho cậu này."
Thật ra Trịnh Thành Bắc cũng đã tỉnh từ lúc tiếng quang não vang lên, nhưng mà tình cảnh lúc đó cực kỳ xấu hổ, Tương Vũ bên cạnh cũng tỉnh rồi nên anh quyết định giả chết.
Tại sao hai người lại có thể ôm nhau ngủ được? rõ ràng hôm qua anh chỉ cho Tương Vũ gối nhờ thôi mà???
Trịnh Thành Bắc rối rắm mãi cuối cùng vẫn phải mở mắt ra, giả vờ như vừa mới tỉnh, giơ tay lên nhìn quang não.
Bảy giờ mười lăm phút.
Lúc này anh mới giật mình ngồi bật dậy, nhanh chóng gọi lại cho khu nghiên cứu.
Tay không nhàn rỗi lấy từ không gian ra một bộ quần áo mặc vào, lúc này bên kia cũng được kết nối.
Không gian vang lên giọng nói từ tốn của Lý Lâm Đình.
"Đội trưởng Trịnh, bọn tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, anh Tương Vũ đâu rồi?"
"Đây.
Bọn tôi đến ngay." Trịnh Thành Bắc nói xong thấy không ổn liền sửa lại.
"Không được, hoãn lại một chút, ba mươi phút nữa bọn tôi sẽ đến."
Lý Lâm Đình bên kia không vì chậm trễ mà tức giận, rất kiên nhẫn gật đầu làm theo.
"Vậy được, chào đội trưởng Trịnh, chút nữa gặp lại."
"Chào anh."
Trịnh Thành Bắc mặc nốt cái áo vào, nhìn sang Tương Vũ còn đang ngẩn người co ro trên giường, lần này anh không nhịn nữa, dùng tay khẽ vuốt vài sợi tóc rối của hắn cụp xuống, mặt không biểu tình nhắc nhở:
"Anh dậy mau, chúng ta ăn sáng rồi còn phải sang khu nghiên cứu nữa."
Tương Vũ lúc này cũng đã tiêu hoá xong mọi chuyện, thấy Trịnh Thành Bắc không tỏ vẻ gì lạ thì hơi xoa tay, hắn lạnh.
Trong quang não hôm qua bỏ vào toàn là quần áo mùa hè, ngay cả bộ quần áo hôm qua thay ra cũng cộc tay.
Ngước lên nhìn thấy Trịnh Thành Bắc đã chuẩn bị xong hết, giờ đang chỉnh sửa lại thắt lưng.
Hắn chần chừ chút rồi mở miệng.
"Thời tiết hôm nay hơi lạnh, cậu có áo dài tay không cho tôi mượn."
Trịnh Thành Bắc khựng lại, nghe trong giọng nói người này có một chút mềm yếu kèm theo ý tứ cầu xin, anh im lặng một lúc rồi móc từ trong quang não ra một cái áo đồng phục rằn ri dài tay chất liệu khá dày.
"Tôi cũng chỉ mang áo này thôi, có được không?"
Tương Vũ gật đầu: "Được, thêm quần áo hôm qua mặc ở trong nữa chắc là đủ."
Trịnh Thành Bắc gật đầu đưa cho hắn cái áo, thản nhiên nói:
"Vậy tôi đi lấy quần áo khô cho anh."
Tương Vũ: "Được."
Người này hôm nay ngoan ngoãn một cách bất ngờ, Trịnh Thành Bắc biết hắn đang ngại cũng không thừa thãi nữa, nhanh chóng mở cửa đi ra ngoài.
Lúc này Tương Vũ mới có thể thở ra.
Giờ hắn vẫn không thể tin nổi mình lại mất liêm sỉ rúc vào lòng Trịnh Thành Bắc như vậy.
Chắc chắn là tại trời lạnh.
Trung tâm dị năng quốc gia cái quỷ gì chứ, đến một cái chăn cũng không có.
Trịnh Thành Bắc rất nhanh đã trở lại, hôm nay Tương Vũ không dám thay quần áo trước mặt cậu ta nữa mà thành thật vào buồng tắm, lúc đi ra ngoài còn cố gắng cài nút cái áo rằn ri thật cẩn thận.
Cơ thể Tương Vũ cao nhưng gầy, khoác cái áo cỡ đại vào trông như đang bơi trong đó, hai vạt áo trùm xuống tận mông khá buồn cười.
Trịnh Thành Bắc thấy vậy lại lấy từ trong quang não ra một sợi thắt lưng màu bộ đội cẩn thận đeo vào, lúc bấy giờ nhìn hắn mới ổn một chút.
Ở trong phòng anh, ngủ trên giường anh, lăn vào lòng anh, giờ lại ngang nhiên mặc áo của anh nữa.
Trịnh Thành Bắc rối rắm nghĩ cuộc đời anh chưa bao giờ trải qua những việc như vậy.
Hình như anh đã nhượng bộ người trước mặt quá nhiều, điều này không ổn chút nào.
Nhưng chưa đến một giây sau, trong thâm tâm anh đã tự phủ định suy nghĩ đó.
Cho mượn áo thì sao đâu, quá bình thường, anh chẳng qua là...
Thôi không kiếm cớ nữa, mệt.
Nhưng dù trong lòng đang sóng to gió lớn thế nào đi chăng nữa thì Trịnh Thành Bắc vẫn giữ nguyên bộ mặt nghiêm nghị thường ngày, Tương Vũ quan sát không hề thấy cậu ta có biểu hiện khác lạ gì thì càng thêm yên tâm.
Chắc cậu ta ngủ say không biết gì, nếu vậy chuyện đêm hôm qua hãy coi như một sự cố nho nhỏ đi.
Nghĩ xong xuôi, lấy lại được tự tin thường ngày, Tương Vũ nghênh ngang mặc chiếc áo có thêu bảy ngôi sao trên vai đi ra khỏi phòng.
Biết thời gian đã muộn.
Tương Vũ định bụng sẽ sang bên khu nghiên cứu luôn, không ngờ Trịnh Thành Bắc vẫn kéo hắn đến căn-tin.
Nhìn khuôn mặt nghiêm nghị kia, hắn hoài nghi hỏi lại cho chắc chắn:
"Cậu không sợ muộn à?"
"Tôi đã báo bên kia rồi." Trịnh Thành Bắc lời ít ý nhiều, "Bỏ bữa sáng là không tốt."
"Ờ." Tương Vũ nhún vai, không có ý kiến.
Hôm nay người ở trung tâm dị năng đều sôi trào vì chiếc áo trên người Tương Vũ, Trịnh Thành Bắc với hắn đi trên đường, đám đội viên thậm chí còn lớn gan ồ lên mặc kệ gương mặt nghiêm nghị của đội trưởng nhà họ.
Còn gì kích thích hơn việc hai người đàn ông đi ra từ cùng một phòng, bạn trai tin đồn của Trịnh Thành Bắc còn đang mặc áo của anh.
Phải biết chiếc áo thêu bảy ngôi sao kia đại diện cho Trịnh Thành Bắc, cả quốc gia Liệp Hoả mới có duy nhất một dị năng giả bảy sao.
Bọn họ ăn ở cùng đội trưởng bao nhiêu năm rồi, làm gì có ai dám mượn áo của anh mà mặc.
Tương Vũ đâu biết điều đó, hai người đang vội nên ăn sáng cũng nhanh chóng, sau đó liền rời khỏi mặc kệ ánh mắt xung quanh nhìn tới.
Bởi vì chỉ còn có ba người cuối cùng, chưa hết hết buổi sáng Tương Vũ đã xong việc rồi.
Hôm nay Trịnh Thành Bắc đã đi làm nhiệm vụ, người chuyển tiền cho hắn và đưa hắn về là một người khác.
Tương Vũ nghĩ chắc đây là lần cuối cùng hắn đến khu tổng bộ này, lúc lên xe huyền phù còn luyến tiếc quay lại nhìn cho đến khi mọi thứ lẫn vào màn mưa thành một màu trắng xoá.
Người đưa Tương Vũ về là một cô gái trẻ không thuộc Tuyệt Sát mà làm việc ở khu trung tâm, cô nàng khá nhí nhảnh, trên đường còn liên tục hỏi chuyện Tương Vũ.
Khoảng thời gian ba tiếng quả thật quá dài, có người nói chuyện cũng tốt, hai người nói qua nói lại cảm thấy khá hợp, cô nàng còn xin số quang não của hắn để liên lạc.
Tương Vũ nghĩ ngợi một lúc cũng giơ quang não ra cho cô số, đây thật ra cũng chỉ là một thân phận giả, hắn có thể bỏ đi bất cứ lúc nào.
Lúc đăng nhập vào hắn nhìn thấy tên cô là Phong Linh, buột miệng hỏi: "Chuông gió.
Tên đẹp đấy."
Cô nàng Phong Linh cười như hoa gật đầu lia lịa:
"Tên này ba mẹ em đặt đấy, là một cái tên cổ xưa đúng không? Em mới chỉ nhìn qua chuông gió ở trong sách thôi, thật tiếc vì thứ đó bây giờ đã thất truyền."
Chuông gió à? Thứ này thật ra rất dễ làm, nhưng chắc do không có tác dụng gì nhiều nên dần dà con người đã cho nó vào quên lãng.
Tương Vũ gật đầu: "Tôi cũng đã nhìn thấy một lần, công nhận là rất đẹp."
Hồi tưởng lại, Tương Vũ chợt nở nụ cười, Phong Linh vô tình ngẩng đầu lên bắt gặp, cảm thán nhan sắc tuyệt thế, trong lòng cô rối tinh rối mù, luống cuống đứng lên.
"Anh có khát không để em pha nước, anh uống gì nào?"
"Có nước gì?" Tương Vũ hứng thú nhìn thấy máy pha nước công nghệ tiên tiến trên xe, hắn cũng có thứ này nhưng không biết dùng, nguyên liệu có đủ mà toàn để không.
"Trà đào, trà hương nhài, à còn có trà sữa nữa." Phong Linh liệt kê ra vài loại trà nhưng mà tay đã cầm chặt túi trà sữa, dùng ánh mắt trông mong nhìn Tương Vũ.
Con gái đa phần thích uống ngọt, Phong Linh cũng không ngoại lệ.
"Vậy thì trà sữa đi." Hắn tuỳ tiện đáp.
"Vâng, anh chờ em chút."
Phong Linh thiếu điều nhảy cẫng lên, vui vẻ bật máy.
Tương Vũ đứng lên quan sát, thấy máy này chia làm hai bên, có hướng dẫn sử dụng đàng hoàng.
Phong Linh đổ bột trà kèm sữa vào một ô in hình cái cốc, trân châu vào ô còn lại sau đó ấn nút, chỉ mười phút sau hai cốc trà sữa thơm ngào ngạt đã ra lò, cô cầm lấy bỏ đá vào rồi đưa cho hắn.
"Trà sữa mát lạnh đã ra lò, anh uống vị dâu hay nho?"
"Nho đi."
Tương Vũ nhận lấy uống một ngụm, cảm thấy cực ngon, hương nho lẫn với vị chát của trà xanh kèm theo trân châu giòn tan.
Hắn đã nhớ cách làm, sau này có thể tự pha cho mình uống.
Trà sữa này là một trong những thứ cổ truyền còn được giữ lại đến tận ngày nay và chưa từng hạ nhiệt, từ xưa tới nay, lúc nào loại thức uống này cũng đắt khách và được thanh thiếu niên ưa chuộng nhất.
Đang mải mê cảm nhận vị sữa bên trong ly trà, đột nhiên cô nàng Phong Linh quay sang hỏi:
"Tương Vũ này, anh với đội trưởng Trịnh là người yêu thật à?"
Tương Vũ nghe vậy suýt nữa thì phun hết nước trong miệng ra, vì bất ngờ nên bị sặc, ngồi ho khù khụ.
Thấy vậy cô nàng hoảng hồn chạy lại vỗ lưng cho hắn.
"Chết rồi, là em lỗ mãng quá! Xin lỗi anh."
Tương Vũ chỉ hơi bất ngờ về câu hỏi, hắn không chút biến sắc né tránh bàn tay của cô nàng rồi tò mò hỏi lại.
"Sao cô lại hỏi...!vậy?"
Phong Linh quan sát thấy hắn không giận nên cũng to gan hơn nhiều, che miệng cười tủm tỉm:
"Anh không biết đâu, đội trưởng Trịnh của Tuyệt Sát nổi tiếng sắt đá, cực khó tán đổ, vô số người ngưỡng mộ nhưng anh ấy chưa từng đặt ai vào mắt, là ánh trăng sáng trong lòng các cô gái và chàng trai mới lớn..."
"Rồi rồi!" Tương Vũ nhanh chóng ngắt lời.
"Biết cậu ta tốt, rồi sao nữa? Chúng tôi có miếng nào liên quan đâu mà mọi người cứ gán ghép vậy?"
Phong Linh mơ màng nói tiếp:
"Rõ ràng đến thế mà, đây là lần đầu tiên đội trưởng Trịnh mang người về, lần đầu tiên có người ở phòng anh ấy.
Anh thử tưởng tượng xem, khuôn mặt nghiêm nghị kia mà chỉ dịu dàng với một người, ôi lãng mạn quá đi mất...!À mà khoan, anh vừa bảo gì cơ?"
Tương Vũ giật giật môi, đen mặt nhắc lại.
"Tôi nói là tôi và Trịnh Thành Bắc kia không có miếng liên quan gì đến nhau hết á."
Phong Linh: "...".