Nhật Ký Cua Trai Của Tương Vũ


"Không có gì, đứng lên đột ngột." Tương Vũ lắc đầu chống chế.
Bên kia Hách Thiên rất lễ độ giơ tay ra chào hỏi Giang Quân:
"Chào anh, nghe danh tiếng anh đã lâu hôm nay mới gặp mặt."
Cậu ta không nói ngoa, thực sự đã từng nghe đến tổ chức dị năng thuộc quốc gia Hùng Ưng, không hề kém cạnh với quốc gia Liệt Hoả, đội trưởng Giang Quân của bọn họ năm nay đã hơn ba mươi tuổi, cũng là một dị năng giả cấp bảy, hơn nữa đứng sau hắn ta là Giang gia, một gia tộc nhất nhì thuộc Hùng Ưng.
"Không có gì, tình cờ chúng tôi đang đóng quân gần đây để làm nhiệm vụ, động tĩnh bên này khá lớn, chắc quân của tôi cũng sắp tới."
Ý hắn chỉ là tiện tay cứu giúp, nhưng mà Hách Thiên hiểu rõ hôm nay không có người này, bọn họ chưa chắc đã đi được.
Trịnh Thành Bắc và Giang Quân nói chuyện trao đổi một lúc mới phát hiện hoá ra cả hai đều có mục tiêu giống hệt nhau, đều là tổ chức buôn lậu phi pháp kia.
Trịnh Thành Bắc nghe Giang Quân giải thích mới biết bên quốc gia Hùng Ưng cũng theo dõi vụ này lâu rồi, nhưng mà bọn họ không biết đến sự xuất hiện của ký sinh trùng, những nạn nhân của nhóm người này đều đã chết, thảm trạng cực kỳ thảm thiết.
Tương Vũ ngồi im nghe chuyện, đến lúc này mới chen vào:
"Thảm trạng gì cậu có thể cho lão biết được không?" Giọng của hắn qua máy biến âm khàn khàn nhưng nghe rất ôn hoà, Trịnh Thành Bắc hơi liếc sang, gật đầu.
"Anh cứ nói đi, người này là đại sư được cấp trên của tôi mời đến, những sự việc đám người kia làm còn liên quan đến một thứ gọi là 'ký sinh trùng' nữa."
Giang Quân không có gút mắc gì, lập tức kể hết, đây là nhiệm vụ công khai, không phải là bí mật quốc gia gì, dù sao bọn họ chung mục đích, hợp tác cũng ổn.
"Tất cả nạn nhân bọn tôi tìm được trước khi chết đều nổi điên, từ lúc phát hiện đến lúc mất đi sự sống tầm khoảng một tháng.

Cơ thể những người này hư thối rất nhanh, lúc phẫu thuật tử thi phát hiện não có một vùng đen đáng nghi, kiểm tra bên trong đa phần đã rữa nát, trên cơ thể bốc lên mùi tanh hôi khó ngửi.
Tương Vũ hỏi lại: "Bên trong ngoài rữa nát thì không có gì khác? Sâu bọ gì đó?"
Giang Quân lắc đầu.

"Không có gì cả." Hắn nhớ lại sau đó lại bổ sung.

"À còn nữa, bọn họ đều có một đặc điểm chung."
"Điểm chung?" Tương Vũ ngước đầu lên, lại đúng lúc bắt gặp Giang Quân đang nhìn mình, ánh mắt quen thuộc pha lẫn một chút lưu manh, giống như đúc quá khứ, hắn nghiêng đầu lảng tránh, hạ giọng, "Điểm chung gì?"
Giang Quân không để ý đến, trả lời: "Người chết có thể là gia đình hoặc cá thể, nhưng tất cả bọn họ đều rất giàu có."
"Giàu?" Sát hại người giàu có mục đích gì? Dù sao tiền khi bọn họ chết đi cũng có đưa cho bọn kia đâu? Tương Vũ muốn phản bác, hắn cảm giác mình đã bỏ sót chỗ nào đó, bèn cau mày nhớ lại.
"Cổ trùng...!vu sư?"
Im lặng khoảng năm phút, cuối cùng Tương Vũ quyết định chia sẻ tất cả những gì mình biết, một người nghĩ không ra nhỡ may bốn người lại nghĩ ra thì sao.
"Đợt trước tôi có nghiên cứu ra việc này liên quan đến thuật nuôi trùng của vu sư ở phương bắc, mấy con ký sinh trùng con này quấy phá khiến con người phát điên sau đó thu lấy những năng lượng tiêu cực, còn trùng mẹ sẽ nằm một chỗ, khi con non chết đi, năng lượng đó sẽ chuyển về cơ thể mẹ, còn chuyển làm gì tôi chưa nghĩ ra."
Giang Quân lần đầu tiên nghe thấy mấy thuật ngữ huyền bí này, hắn nhìn sang Trịnh Thành Bắc, thấy hắn gật đầu, nhất thời hoang mang, mọi chuyện dường như vượt quá tầm hiểu biết của bọn họ.
"Cổ trùng? Con mẹ? Con con? Tôi còn chưa nghe thứ này bao giờ? Cổ trùng này thường nuôi để làm gì?"
Tương Vũ thành thật trả lời: "Có thể nuôi để khống chế người khác, nhưng nạn nhân đều chết có thể loại bỏ luôn khả năng này, bọn chúng lại hấp thu năng lượng tích cực, có thể muốn nuôi trùng mẹ để làm gì đó chăng?"
Hách Thiên lặng im từ nãy tới giờ đột nhiên có một suy luận kinh khủng.

"Khoan đã.

Tôi lờ mờ đoán ra mục đích của bọn chúng rồi."
Tương Vũ là người đầu tiên chú ý đến, hỏi lại:
"Mục đích gì?"
"Đại sư có nhớ lần trước tôi có suy đoán số đồ sứ này liên quan đến lăng mộ cổ không? Tôi có một suy đoán cực kỳ táo bạo."
Hách Thiên mập mờ làm cả bọn đều hiếu kỳ, Trịnh Thành Bắc quát khẽ:
"Nói nhanh."
"Đây đây." Hách Thiên không để bụng, hưng phấn nói ra giả thiết của mình: "Có thể bọn người này dùng năng lượng để nuôi cổ trùng thì sao? Động vật bình thường có thể biến dị, cổ trùng cũng có thể, nhỡ may nó đã thành tinh, mấy tên bán đồ chính là tay sai hoặc đang bị nó điều khiển đi kiếm thức ăn."
Lời này nói ra quả nhiên khiến cả ba người còn lại đều giật mình, thế mà cũng thấy rất hợp lý, Tương Vũ còn có hứng trêu đùa:
"Nếu như vậy thì tốt, ta chỉ sợ con người, dị thú ngược lại còn dễ đối phó."
Giang Quân bật cười, nói chuyện từ nãy hắn đã đoán ra được thân phận của Tương Vũ, dù sao đại sư Vô Tranh cũng nổi tiếng khắp liên minh, dù chưa đến Hùng Ưng bao giờ nhưng danh tiếng đã lan truyền khắp nơi.

Hắn nhếch miệng lên, mắt cong cong nói với Trịnh Thành Bắc:
"Thôi ở đây suy đoán cũng không được gì? Tôi nghĩ chúng ta nên hợp tác với nhau, bọn tôi có thể phụ trách phần vũ lực, các cậu phụ trách việc tìm hiểu vấn đề."
Trịnh Thành Bắc suy nghĩ một chút rồi nói: "Việc này nghe theo đại sư Vô Tranh, dù sao chúng tôi cũng nghe theo ngài ấy làm việc."
Tương Vũ liếc qua Giang Quân, gật đầu:
"Tuỳ các cậu, miễn là tôi hoàn thành được nhiệm vụ, thêm một người cũng là thêm, mà thêm mười người cũng là thêm."
Câu chuyện tuy dài nhưng thực chất bọn họ mới ngồi ở đây có ba mươi phút.

Sau khi thống nhất xong bọn họ quyết định ngồi nguyên tại chỗ chờ đội quân của Giang Quân đến.
Lúc nãy Giang Quân một mình đi tuần tra hang ổ địch, lại nghe tiếng cây cối đổ rạp, tiếng súng và tiếng dị thú rít gào, hắn sợ kinh động đến đám người kia nên chạy đến đây xem xét, không ngờ lại gặp đám người Trịnh Thành Bắc, bán được cho anh một ân tình.
Nghĩ thế nào cũng thấy lời.
Chỉ một lúc sau đằng xa đã có tiếng bước chân vang lên đều đặn, cả bọn đồng thời nâng cảnh giác, Giang Quân đứng lên tiến tới thăm dò, thấy là đội viên của mình thì thoải mái giơ tay lên ra hiệu cho ba người đằng sau:
"Yên tâm, là người mình."
Người mới đến là hai ba mươi thanh niên cao to lực lưỡng, mỗi người đều trang bị vũ khí và quần áo bảo hộ đầy đủ.

Vừa nhìn thấy Giang Quân, bọn họ quy củ tiến đến giơ tay chào kiểu quân đội:
"Chào đội trưởng, chúng tôi đã tới."
Giang Quân gật đầu, xua tay cho bọn họ đứng lùi ra rồi quay sang nói với Trịnh Thành Bắc:
"A Bắc.

Thực ra thì chúng tôi đã theo dõi đám người này một tuần lễ rồi, về cơ bản cũng hiểu rõ cách thức sinh hoạt của bọn chúng, theo tôi bây giờ chúng ta cùng về chỗ Phong Thần đóng quân đã, cần lên kế hoạch cẩn thận trước khi hành động mới được."
Thấy Trịnh Thành Bắc còn hơi do dự, hắn lại nói tiếp: "Chẳng lẽ các anh muốn tới đó ngay bây giờ hay sao?"
Cảm nhận có người kéo tay áo, Trịnh Thành Bắc quay ra nhìn thấy Tương Vũ lắc đầu, anh hơi nhíu mày, hỏi nhỏ:
"Đại sư, anh thấy thế nào?"
"Nghe theo bọn họ."
Tương Vũ lời ít ý nhiều nói đúng một câu.

Trịnh Thành Bắc lập tức gật đầu, nói với Giang Quân:
"Chỗ này cách nơi các anh đóng quân còn xa không?"
"Không xa lắm." Giang Quân lắc đầu, chỉ về phía ngọn núi mờ ảo đằng xa.

"Bên kia núi.

Nếu giờ đi ngay còn kịp đến nơi trước trời tối."
Trịnh Thành Bắc thoả hiệp: "Vậy các anh dẫn đường đi, đêm nay chúng tôi đành nhờ cậy các anh."
"Đừng khách sáo vậy." Giang Quân nhếch miệng cười, quay lại ra hiệu cho đoàn quân sau đó nói.

"Đi thôi."
Thần Phong cũng là một đội quân toàn dị năng giả, đa phần từ cấp bốn đến cấp sáu, nhưng hôm nay xuất hiện ở đây toàn là dị năng giả cấp sáu, bọn họ đi đường cực kỳ quy củ, cũng không tò mò về mấy vị khách của đội trưởng mang về.

Tố chất tâm lý thật tốt.
Thần Phong đóng quân ở giữa một hẻm núi, ở đây nhìn lên hai bên là vách đá sừng sững, bên ngoài là lớp dây leo chằng chịt để nguỵ trang, dù ai đi qua cũng không nghĩ ở đây có thể chứa người.
Đi vào bên trong diện tích dần nới rộng ra tạo thành một khoảng trống lí tưởng, thậm chí còn có cả một cái hồ nhỏ nước trong vắt nằm sát ngay bên vách núi.

Bên cạnh hồ là hai gốc cây to, một chiếc võng dã chiến mắc ngang cây, khung cảnh còn thực sự hữu tình.
Trại lính nằm tận sâu trong cùng, xếp quây vào thành một hình tròn, ở giữa là chỗ nấu nướng phơi đồ, nhìn chung cũng khá quy củ.
Giang Quân phân phó đội viên nhường lại cho ba người Tương Vũ một cái lều lớn, bên trong sắp xếp một chiếc chiếu rải đệm đàng hoàng.
Tương Vũ khá vui vẻ, còn cố tình cúi xuống vuốt lên đệm, hài lòng nói:
"Trải qua mấy ngày ăn lông ở lỗ, cuối cùng cũng đến được chỗ có thể cho người ở."
Mấy bữa nay cái thân già của hắn cũng bị hành hạ ít nhiều, giờ chỉ cần nhìn thấy chỗ ngủ tử tế đã thoả mãn rồi.
Trịnh Thành Bắc không ý kiến, anh đi làm nhiệm vụ hoàn cảnh xấu hơn cũng đã có, đối với anh chỉ cần che nắng che mưa là đủ, không cần nhiều thêm.
Hách Thiên mới thực sự là công tử con nhà giàu, cậu ta nhìn hoàn cảnh trong lều, không thể tưởng tượng nổi Tương Vũ vui cái gì? Chẳng phải là chỉ có thêm một cái đệm rách thôi sao? Khi nào xong nhiệm vụ chân chính trở về nhà mới thật sự là sung sướng.
Vì có khách, Giang Quân phân phó người làm khá nhiều thịt dị thú nướng cùng với súp nấm nóng để chiêu đãi.

Tương Vũ rất thích ăn nấm, thiện cảm cho vị đội trưởng này càng nhiều thêm.
Lúc đầu hắn đầu váng mắt hoa mới nhầm người này với Phá Quân.

Thực ra ngẫm lại một chút đã thấy điểm khác nhau của họ, Phá Quân là con của một thế gia tu tiên, trên người không thể nào lây nhiễm mấy thứ tục tằng trần thế được.
Buổi tối sau khi ăn uống xong, Tương Vũ no quá ra võng nằm nghỉ, không khí thoáng đãng kết hợp vài cơn gió hiu hiu, đầu óc nghĩ vu vơ một chút đã buồn ngủ.

Đúng lúc này bỗng nhiên có tiếng nước lõm bõm từ phía hồ truyền tới, hắn ngẩng đầu lên thấy Trịnh Thành Bắc đang bước xuống dưới, cậu ta quay lưng về phía này, trên người mặc độc một chiếc quần lót tứ giác, phô bày thân thể tràn đầy sức mạnh.
Dường như cậu ta cũng không phát hiện Tương Vũ nằm đây, ngang nhiên tắm rửa.

Dưới ánh trăng sáng, tấm lưng trần không che giấu được vô số vết sẹo lớn bé.
Tương Vũ không khỏi nghĩ tới mấy ngày qua, có lúc nào bọn họ không ở trong hiểm cảnh, cuộc sống của Trịnh Thành Bắc từ trước tới giờ đều vậy ư? Liên tục đối đầu với nguy hiểm.
Tương Vũ mải nghĩ đến mức Trịnh Thành Bắc tắm xong lúc nào không biết, đến lúc cậu ta áp sát tới, hắn hoảng hồn suýt chút nữa thì rơi xuống khỏi võng, nhăn mặt gắt lên:
"Cậu làm gì mà như hồn ma vậy?".

truyen bac chien
"Tôi còn đang định hỏi anh làm gì ở đây cơ? Nằm cho muỗi cắn à?"
"Lão nằm kệ lão." Tương Vũ xua tay.

"Cậu đi vào đi đừng quấy rầy lão nghĩ chuyện nhân sinh."
"Giang Quân gọi anh." Trịnh Thành Bắc nhún vai, lời ít ý nhiều bỏ lại một câu rồi đi vào.
"Biết rồi biết rồi, phắn!"
Mọi người đang thảo luận cách thức đối phó với đám buôn lậu.

Lúc Tương Vũ tới thì tất cả đang ngồi quây tròn giữa đống lửa trại nói hăng say, hắn nhẹ nhàng đi vào ngồi ngay bên cạnh Hách Thiên, mọi người chỉ liếc nhìn qua sau đó lại tập trung vào Giang Quân.
Nhận thấy hai bên đang hợp tác, Giang Quân sảng khoái chia sẻ tình hình mấy ngày theo dõi cho Trịnh Thành Bắc biết:
"Theo như bọn tôi theo dõi bảy ngày qua, tổ chức buôn lậu này khá đông người, đa phần trang bị súng ống đầy đủ.

Tôi đếm số lượng người ra vào thì chỗ đó không dưới một trăm tên, bọn chúng thường đổi ca canh gác vào bảy giờ sáng, mười hai giờ trưa, sáu giờ tối và một giờ đêm."
Hắn ngừng lại một chút rồi nói tiếp: "Thật ra bọn đó cũng không phòng bị lắm, ở bên ngoài chỉ có hai tên canh gác, bọn chúng không có dị năng gì, nhìn vẻ ngoài khá giống với dân tộc thiểu số sống ở vùng này.

Tất nhiên vì tránh đánh rắn động cỏ nên chúng tôi chỉ đơn thuần theo dõi, chờ thời cơ tóm gọn cả ổ."
"Một trăm tên võ trang đầy đủ." Trịnh Thành Bắc nói với giọng nghiêm trọng.

"Dù không có dị năng thì đối phó một trăm tên không phải dễ, liên minh cấm hạ sát thủ, việc này sẽ gây khó khăn rất nhiều cho chúng ta.

Theo tôi thì đợi thêm một hai hôm nữa quân của Liệp Hoả tới nơi, người đông thế mạnh, biến số cũng thấp hơn."
Giang Quân gật đầu đồng ý kế hoạch, sau khi phân phó người canh gác đêm nay và theo dõi ngày mai thì vung tay giải tán.
Nếu lại phải đợi, một đám người ăn không ngồi rồi ở đây chẳng biết làm gì cũng buồn chán, Tương Vũ thuận tiện rủ rê Trịnh Thành Bắc tiếp tục đánh bạc.
Anh đương nhiên là đồng ý luôn.

Đám Giang Quân thấy vậy cũng muốn chơi, hắn chen vào làm một chân ngồi đối diện với Trịnh Thành Bắc, hào sảng vung tay:
"Trịnh Thành Bắc, hôm nay tôi mới biết hoá ra cậu cũng chơi trò này đấy.

Cho tôi xin một chân, bài này tôi rành cực."
"Được.

Ở đây vừa khéo thiếu một chân." Tương Vũ gật đầu.
Đám đội viên còn lại cũng nhao nhao đòi chơi, quây bọn họ thành một vòng.
Bài này bốn người một chiếu là vừa đủ, lúc này bộ bài trên tay Tương Vũ trở nên cực kỳ giá trị, ai cũng muốn có.

Cũng may trong quang não của hắn lúc nào cũng mang theo vài bộ dự phòng, liền bảo Hách Thiên đem phân phát.
"Nào nào chơi chơi.

Tí nữa thua cấm được đòi tiền lại đấy nhé." Giang Quân hào hứng ngồi xuống, lấy ví từ trong quang não, hào phóng rút ra một sấp tiền lẻ đập xuống đất, bộ dạng có vẻ rất thành thục.

"Nhanh lên, chia bài đi a Bắc."
Trịnh Thành Bắc nhếch miệng cười, cầm bộ bài bắt đầu chia..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui