Nhật Ký Cua Trai Của Tương Vũ


Trịnh Thành Bắc nhanh chóng làm theo, lúc này đám trùng bắt đầu thành hình bò lên, Tương Vũ hít sâu một hơi, tiếc nuối lấy ra từ trong quang não một cái hộp vuông vức sau đó hét lên:
"Trịnh Thành Bắc, cậu dừng lại một chút, tôi đếm đến ba lập tức chạy ra khỏi đây."
Đây là thứ giữ mạng của hắn, tốn mất bao nhiêu tiền mới mua được.

Lần này làm nhiệm vụ chắc chắn lỗ rồi, nhưng bây giờ thả đám trùng này ra ngoài, hậu hoạn khôn lường, lương tâm hắn không cho phép bỏ mặc.
Trịnh Thành Bắc không nhiều lời thừa thãi, biết Tương Vũ sẽ không bao giờ hại mình, sảng khoái dừng lại nói được.
Tương Vũ mở nắp hộp rồi vận chuyển linh lực điều khiển thứ bên trong, đếm đến ba rồi ném thẳng vào đám trùng, Trịnh Thành Bắc cõng người chạy nhưng vẫn nghe thấy từ vật kia phát ra tiếng xì xì rất lớn, sau đó khói bốc lên dày đặc.
"Chạy nhanh, lực sát thương của thứ này vô cùng lớn!"
"Anh bám chắc vào."
Trịnh Thành Bắc không kịp tự hỏi, chỉ biết dùng hết sức lực để chạy.

Tương Vũ dùng mắt âm dương chỉ đường, chẳng mấy chốc đã thuận lợi hội họp với đám Giang Quân.
Uỳnh!
Đúng lúc mọi người chạy gần đến cửa, một tiếng nổ to khủng khiếp từ phía sau vang lên, kéo theo vô số đất đá sụt lún.

Trịnh Thành Bắc nghiêng người lảo đảo, phát hiện hang động hai bên đang sập xuống, anh vừa cõng Tương Vũ chạy vừa quát:
"Mau lên, hang động sập rồi, nhanh chân lên!"
"Sắp đến cửa ra rồi, cậu đừng có cuống!" Giang Quân cảm nhận được nguy hiểm, nhưng hắn không chân chính nhìn thấy con trùng cho nên không bị mất bình tĩnh như hai người bọn họ.
"Nhanh lên nữa đi, dùng hết sức vào!" Tương Vũ cũng hò hét thúc giục mọi người.

Chính hắn biết vật kia có uy lực bao nhiêu, bởi vì đã từng chứng kiến sư phụ mình dùng nó để huỷ diệt một ngọn núi.

Cho dù bây giờ tu vi của hắn không bằng, nhưng đánh sập chỗ này là dư sức.
Lúc hang động chính thức sập xuống, một làn khói bụi từ bên trong đẩy mạnh ra, vài người không chạy kịp ngã xuống, bị đất đá đè vào.

Còn đại đa số vừa kịp lúc lao ra ngoài cửa động.
Tiếng uỳnh uỳnh còn vang mãi một lúc mới dứt.
Đa số đám người không ai nhìn thấy thứ kinh khủng bên trong, Giang Quân và Trương Hàng chưa kịp thở đã bắt đầu cùng các đội viên khác đi đào đất đá cứu mấy người không chạy kịp, chỉ có hai người Trịnh Thành Bắc và Tương Vũ vẫn chưa hề cảnh giác, lẳng lặng đứng đó quan sát.
Một phút, mười phút, hai mươi phút trôi qua, đám đội viên bị đá đè là bảy người, sau khi được khênh ra, Giang Quân thở phào:
"Không có người nào chết, may quá."
Tương Vũ không đáp lại lời này của hắn, đến lúc chắc chắn không có con trùng nào bò ra ngoài mới hơi thả lỏng, lúc này còn nhớ đến mình đang nằm trên lưng Trịnh Thành Bắc, vội vàng giãy giụa đòi xuống.
Vừa được thả xuống đất, Tương Vũ chỉnh lý quần áo cẩn thận rồi mới ngẩng đầu lên quan sát tình trạng của mọi người.
Ai nấy trên quần áo đều dính một lớp bụi bẩn, mặt mũi chân tay đen đúa như vừa chạy nạn về, mấy đội viên bị thương yếu ớt nằm một chỗ, hắn nhíu mày, quyết định tới chữa trị cho đội viên được cứu ra đã.
Cũng may tố chất thân thể dị năng giả cực tốt, người bị đất đá đè chỉ có hai người gãy xương, một người bị đá rơi trúng đầu hôn mê bất tỉnh, bốn người bị xước xát hết cơ thể.

Hắn dùng mắt âm dương kiểm tra kỹ càng bên trong, xác định không có người nào nguy hiểm đến tính mạng liền đổ vào miệng mỗi người một ngụm thuốc rồi đứng lên.
"Mấy đồng chí này không sao cả, chữa trị vài hôm là khỏi.

Trịnh Thành Bắc, Giang Quân, các cậu kiểm kê số lượng đội viên đi.

Với lại tình hình đám buôn lậu thế nào rồi?"
Giang Quân đáp:
"Đã giải quyết xong, đám người kia tôi đã cho người dẫn đi khống chế cẩn thận rồi."
Trả lời xong cùng Trịnh Thành Bắc đi điểm danh đội viên, không ngờ phát hiện ra có hai thành viên Phong thần và một người bên Tuyệt Sát đã bị bỏ lại bên trong từ lúc nào.
Bầu không khí cả hai đội đều trầm xuống, làm nghề này của bọn họ, sinh tử không thể nắm chắc trong tay, nhưng chứng kiến đồng đội đã cùng chung sống mấy năm ngã xuống, tâm trạng không thể tốt nổi.
Trương Hàng kiểm kê quân số rồi trầm giọng báo cáo với Trịnh Thành Bắc: "Thưa đội trưởng, người hi sinh là Tiêu Lục."
Hắn dừng lại rồi ngước đầu lên nhìn anh: "Tôi dẫn vài anh em vào đó tìm cậu ấy nhé."
Trịnh Thành Bắc lặng người, Tiêu Lục là một cậu nhóc mới hai mươi tuổi, dị năng hệ thuỷ, mới khoe có người yêu bữa trước.

Anh gật đầu, đang định nói thì Tương Vũ đã chen vào:
"Không cần tìm kiếm, trong đó chẳng còn bất cứ người nào."
Hắn đã dùng mắt âm dương kiểm tra, đến một cái xương cũng không còn, thứ trùng kia thực sự ghê tởm, có khả năng ăn mòn cực mạnh, hắn đoán rằng ba người bị bỏ lại kia đã biến mất triệt để trên cõi đời này rồi.
Trịnh Thành Bắc nghe hiểu lời hắn nói, anh im lặng một lúc rồi phẩy tay: "Vậy không kiếm nữa, việc của Tiêu Lục tôi sẽ trực tiếp báo lên trên."
Thịnh Tứ còn nhỏ, nghe thấy tin này không kiềm chế được khóc nấc lên: "Anh Tiêu Lục ơi!"
"Anh Bắc." Trương Hàng hơi cáu, tại sao đội trưởng của bọn họ lại tin tưởng lời vị đại sư này vậy? Nhỡ may Tiêu Lục còn sống thì sao? Hơn nữa kể cả cậu ấy đã chết thì bọn họ cũng phải tìm người về chứ? Hắn gắt lên.

"Sống phải thấy người.

Chết phải thấy xác! Chúng ta không thể để cậu ấy nằm đây được, em nghĩ nên vào đó tìm kiếm mới phải."
Thịnh Tứ cũng mếu máo nói theo: "Đúng vậy, để anh ấy nằm đây một mình lạnh lắm các anh ơi."
Trịnh Thành Bắc nhíu chặt chân mày, không để ý đến câu trách móc của Trương Hàng, nếu Tương Vũ đã nói như vậy thì chắc chắn bên trong không có người nào.

Chỉ sợ Tiêu Lục đã bị chất độc từ người con côn trùng kia ăn mòn rồi.
"Tôi nói là không cần kiểm tra.

Trương Hàng, chuẩn bị đi, chúng ta giải quyết nhanh chuyện này rồi trở về."
Mày cau lại, Trương Hàng ngước lên nhìn Trịnh Thành Bắc, thấy anh đã kiên quyết, hắn ủ rũ nói:
"Vâng thưa đội trưởng!" Đội trưởng đã ra lệnh có nghĩa là các đội viên phải làm theo không được nghi ngờ, hắn cũng chẳng dám cãi nữa, nhưng trong lòng hơi sinh ra một chút bất mãn.
Tương Vũ rất nhạy bén, tất nhiên hắn không thể để Trịnh Thành Bắc bị người ta nghi ngờ bèn giải thích.
"Mắt lão có thể nhìn thấy nhiều thứ mà mọi người không nhìn thấy, lão đã kiểm tra kỹ càng, bên trong không còn lấy một mẩu xương, sợ rằng đã bị chất dịch của con trùng mẫu hoà tan rồi." Tương Vũ nói xong chủ động nói về những thứ mà mình và Trịnh Thành Bắc nhìn thấy, chất độc của nó, thậm chí nói cả về tình trạng của mấy tên da đen và lâu la bọn họ gặp phải trên đường đi.
"Ngài có chắc không?" Trương Hàng vặn lại.

"Đó là một mạng người đấy!"
Tiến Phương vẫn luôn tin tưởng đại sư Vô Tranh, dù sao chính cậu và nhiều anh em ở đây đã từng được hắn cứu, lúc này bèn yếu ớt lên tiếng:
"Anh Trương Hàng, em tin đại sư nói thật, chắc là anh Tiêu Lục đã...!đi rồi, đội trưởng nói đúng, chúng ta không nên do dự nữa, rời khỏi đây thôi."
Trương Hàng nhìn Tiến Phương lại nhìn Trịnh Thành Bắc, mím môi không nói gì liền quay đi.
Trịnh Thành Bắc không để bụng.

Trương Hàng vốn nóng tính nhưng không xấu, anh em ra đi tính tình nóng nảy là chuyện đương nhiên.
Hơn ai hết, chính anh mới là người trân trọng từng đồng đội một, có người xảy ra chuyện không may, anh cũng chẳng còn tâm trạng để làm gì nữa.
Giang Quân không hổ là đội trưởng, rất nhanh thoát khỏi cảm giác đau buồn, hắn nhìn về Tương Vũ rồi hỏi: "Vậy là mọi việc đã được giải quyết xong rồi đúng không? Chúng ta đến chỗ các đội viên khác hội họp chứ?"
Tương Vũ lắc đầu: "Các cậu về trước đi, lão còn phải ở đây phong ấn chỗ này lại."
Hắn nghĩ ngợi thật kỹ, cuối cùng vẫn quyết định chia sẻ về những gì mình biết được: "Thật ra lúc lão và Trịnh Thành Bắc đến đó thì con trùng mẫu đã bị trói bởi rất nhiều xích sắt.

Các cậu có hiểu điều này nghĩa là gì không?"
Hách Thiên rất thông minh, nói nhanh: "Nghĩa là có một người nào đó đã trói nó lại.

Đại sư muốn nói có người đứng đằng sau?"
"Đúng vậy!" Tương Vũ thở dài rồi nói tiếp: "Không biết là một người hay một tổ chức nhưng chắc chắn người này không có ở đây hôm nay, hơn nữa gã rất là mạnh.

Có thể trói được một con trùng mẫu toàn thân đầy kịch độc rồi lợi dụng nó làm việc ắt hẳn không phải là một người bình thường làm được."
Tất cả mọi người khựng lại, lời vị đại sư này nói có nghĩa là gì? Nhiệm vụ còn chưa thành công?
Biết được mọi người nghĩ gì, Tương Vũ nói: "Yên tâm, lần này dù chúng ta không thành công bắt được đầu sỏ thì tổ chức này cũng đã đại thương nguyên khí, nếu muốn phục hưng thì còn lâu lắm.

Trùng chúa cũng chết rồi, tí nữa tôi sẽ phong ấn toàn bộ khu này lại, chút nữa phải thẩm vấn kỹ càng, hi vọng từ đám buôn lậu đã bắt được chúng ta có thể moi ra được manh mối gì đó về đám đồ cổ."
Nói xong hắn hỏi Giang Quân: "Đám người đó còn sống hết chứ?"
"Còn sống gần hết, đại sư yên tâm." Giang Quân cũng thoáng yên lòng, nói: "Vậy chúng tôi sẽ ở đây hỗ trợ, ngài mau bày trận đi."
Trịnh Thành Bắc cũng nó theo: "Tôi có nghĩa vụ hộ tống anh đến hết nhiệm vụ, anh cứ bày trận đi, chúng tôi sẽ chờ."
Tương Vũ im lặng một lát, cân nhắc việc bày trận này cũng chẳng phải bí mật gì, dù sao bọn họ nhìn cũng đâu có hiểu hắn làm gì, bèn gật đầu: "Vậy cũng được, nhưng muốn bày trận lão cần phải vẽ khá nhiều bùa và các thứ khác.

Vậy các cậu đi chuẩn bị tài liệu hộ lão được không?"
Trịnh Thành Bắc gật đầu: "Được, cần gì anh cứ nói."
Tương Vũ lấy giấy hoàng chỉ ra viết một số thứ cần tìm sau đó đưa cho Trịnh Thành Bắc, anh nhìn chăm chú vào mấy dòng chữ hắn viết, mày nhíu thật chặt, một lúc sau mới ấp úng nói.
"Anh...!hay là anh đọc lên để tôi viết đi." Trịnh Thành Bắc lấy giấy bút từ quang não ra nói.

"Chữ này tôi không đọc nổi."
Thực sự anh không muốn làm người ta giận đâu, nhưng mà chữ Tương Vũ quá xấu, anh dịch mãi không ra.
Tương Vũ trợn mắt lườm, nhưng mà ngại nhiều đội viên ở đây không tiện làm mất mặt cậu ta bèn hừ lạnh:
"Được rồi, ghi mau." Tương Vũ đọc: "Gỗ gõ hoặc gỗ hương lấy về một cây lớn là được, tinh hạch và xác dị thú cấp bốn đến năm hai mươi con.

Đá tảng lớn tầm năm mươi phân khoảng năm mươi viên.

Vậy thôi."
Trịnh Thành Bắc nhìn thấy yêu cầu không có gì khó, người đông thế này, hai mươi con dị thú không thành vấn đề.
"Được rồi, anh làm gì thì làm đi, cần gì nữa cứ nói cho tôi."
Tương Vũ dặn: "Nhớ là đi tìm gỗ trước, mang về đây lão còn cần khoảng mười người phụ giúp bên cạnh nữa."
"Tôi biết rồi."
Trịnh Thành Bắc và Giang Quân bắt đầu phân phó người đi tìm gỗ, đá và săn dị thú.

Hách Thiên chủ động đi cùng tìm gỗ, cậu ta tương đối am hiểu mấy thứ này.
Sau khi mọi người tản ra hết.

Thấy Trương Hàng còn lầm lì im lặng ở một bên, Trịnh Thành Bắc thở dài, kéo hắn ra một gốc cây rồi Hỏi:
"Trương Hàng, cậu nói cho tôi biết chúng ta chơi với nhau bao nhiêu năm rồi?"
Từ nãy tới giờ Trương Hàng cũng tỉnh táo được đôi chút, đúng là lúc nãy hắn có tức giận vô cớ, cũng chỉ tại vì mất đi một đồng đội nên hắn không kiềm chế được tính tình, thấy Trịnh Thành Bắc hỏi vậy hắn cũng hoà hoãn lại, bèn trả lời:
"Mười bốn năm.

Chúng ta chơi với nhau từ năm vừa vào Tuyệt Sát."
Lúc đó Trịnh Thành Bắc chưa phải là đội trưởng, hắn cũng chỉ là một cậu nhóc bị bố ném vào quân đội rèn luyện, tính tình hai người khác nhau một trời một vực vậy mà có thể chơi được với nhau.
Từ lúc đó đến nay ngoài bạn bè hắn luôn coi Trịnh Thành Bắc như người anh em thân thiết nhất của mình.
Trịnh Thành Bắc gật đầu, anh nói: "Cậu chơi với tôi lâu như thế phải biết tâm trạng tôi bây giờ thế nào chứ.

Tiêu Lục đồng hành với chúng ta bốn năm năm rồi, có phải gỗ đá đâu mà không buồn, nhưng mà làm gì cũng phải nghĩ đến người khác nữa, Tuyệt Sát là một tập thể cơ mà."
Trương Hàng thở dài: "Em biết rồi, tại em không cam lòng thôi, Tiêu Lục phải vĩnh viễn nằm lại đây, chúng ta thậm chí không mang nổi thứ gì của cậu ấy về, càng nghĩ em càng thấy buồn."
"Tôi biết cậu vẫn lấn cấn chỗ này." Trịnh Thành Bắc nói.

"Tôi có thể hiểu được, nhưng mà đại sư Vô Tranh đã nói bên trong không còn gì thì chắc chắn đúng, tôi tin anh ấy."
Trương Hàng nghe thấy vậy ngước lên nhìn Trịnh Thành Bắc bằng ánh mắt dò xét: "Được rồi, vậy em tin anh.

Mà em thấy anh đối xử với người này khác khác, khá giống như Tương Vũ lúc trước.

Hơi lạ đấy nha."
"Bậy nào, tôi...!tại vì nhiệm vụ mà thôi." Trịnh Thành Bắc lấp liếm, thân phận của Tương Vũ đâu thể tuỳ tiện nói ra, thế nhưng anh vẫn nhịn không nổi mà nói thêm một câu để giải vây cho hắn.

"Hơn nữa anh ấy rất giỏi, mắt có thể nhìn xuyên qua nhiều thứ."
"Lại nhiệm vụ, lần trước với Tương Vũ kia cậu cũng nói y như vậy.

Em không tin lắm, chẳng lẽ anh với người kia không có gì thật à?"
Sau khi Trương Hàng đã nghe thấy mấy tin đồn và xem được ảnh chụp của Trịnh Thành Bắc với Tương Vũ hôm lễ hội trường thì khá là hoài nghi.

Dù sao cũng là bạn thân, hắn cũng muốn hỏi rõ cho đỡ tò mò.
"Ừm." Tai Trịnh Thành Bắc hơi đỏ lên.

"Thật ra thì tôi đang theo đuổi anh ấy.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui