"Không xoá." Từ lúc nào Tương Vũ đã nằm gọn lỏn trong vòng tay đối phương, Trịnh Thành Bắc hôn nhẹ lên trán hắn.
"Ngày nào anh còn chưa cho em danh phận thì em còn để đó."
Tương Vũ xấu hổ đến muốn chui ngay vào cái lỗ nào đó để trốn, Trịnh Thành Bắc khốn kiếp còn dám tính kế hắn.
Bỗng nhiên cơ thể bị siết chặt, Tương Vũ ngước lên thấy đối phương ủ rũ, rõ ràng là mất hứng, nhưng ánh mắt nhìn hắn tràn đầy mong chờ.
"Tương Vũ, em thích anh lắm...!muốn anh làm bạn trai."
Tương Vũ chưa yêu đương bao giờ, thế mà giây phút này ngay lập tức hiểu được, người này muốn làm nũng.
Thử hỏi cả cuộc đời kiếm được mấy người lo lắng quan tâm hết lòng vì mình như vậy chứ? Trái tim như muốn tan chảy, bao nhiêu bực bội bay biến.
Thôi thì một cái danh phận, cho cậu ta vậy.
Suy nghĩ kỹ càng.
Tương Vũ nâng bàn tay đưa lên choàng lấy cổ Trịnh Thành Bắc kéo xuống, cắn mạnh lên đôi môi ấm nóng.
"Được rồi, danh phận thì danh phận, từ bây giờ cậu là bạn trai của tôi, là mối quan hệ tiến tới hôn nhân.
Sau này giữa hai chúng ta cần có tín nhiệm và tin tưởng, tuyệt đối không được phản bội lẫn nhau, biết chưa!"
Trịnh Thành Bắc vui đến không thở nổi, anh vội vàng đè người xuống, gục đầu vào ngực hắn.
Anh vì người này mà biết đến rung động, vì người này mà biết tới nhiều cung bậc cảm xúc khác lạ, dù biết hắn cũng có ý với mình rồi, nhưng được thừa nhận vẫn cực kỳ vui vẻ.
Nằm một lúc Trịnh Thành Bắc mới ngẩng đầu lên, hết sức trịnh trọng nói: "Tương Vũ, em thích anh."
Tương Vũ đẩy người ra một cách phũ phàng.
"Biết rồi, cậu đè tôi khó thở quá."
"Ồ." Trịnh Thành Bắc thành thật lăn sang bên cạnh, lại vươn tay kéo Tương Vũ vào lòng, đôi môi ghé tới hôn hắn.
Bị trêu chọc đến thở dốc, Tương Vũ hơi chóng mặt, nhớ đến cửa phòng vẫn chưa đóng, hắn nhăn mặt:
"Sao trước đây tôi không phát hiện cậu thích dính người thế này nhỉ? Đội trưởng Trịnh trầm ổn trước đây đâu rồi?"
"Em chỉ thích dính anh thôi." Trịnh Thành Bắc mặt dày dán vào, lại bị Tương Vũ tuyệt tình đẩy ra, không hài lòng chút nào.
đầu cọ cọ vào cổ hắn làm nũng.
Rất tiếc Tương Vũ đang mệt, không có hứng thú chơi đùa.
Không biết từ bao nhiêu lâu rồi Tương Vũ không ốm, cái cảm giác này thật kỳ lạ, người lâng lâng như trên mây, cũng may nằm nghỉ một lúc thuốc đã ngấm, cơ thể trở lại bình thường, lúc này mới kéo Trịnh Thành Bắc dậy đi ăn cơm.
Trịnh Thành Huy đã cơm nước xong xuôi ngồi trên bàn chờ đợi, quang não vẫn còn đang ở giao diện tin nhắn, thấy hai người bước vào cậu liền tắt đi, quan tâm hỏi thăm:
"Anh Tương Vũ, anh đỡ mệt chưa?"
"Đỡ rồi." Tương Vũ gật đầu.
"Chúng ta ăn cơm thôi."
"Vâng, lúc nãy anh làm em lo quá." Trong ký ức của Trịnh Thành Huy Tương Vũ rất lợi hại chỉ sau anh hai, cậu không nghĩ sẽ có một ngày hắn yếu đuối đứng trước mặt mình, đúng là trải nghiệm mới lạ.
Ăn cơm tối xong Tương Vũ vẫn còn sức nhớ đến chuyện kiểm tra dị năng, lập tức lôi kéo hai anh em họ Trịnh sang nhà mình.
Trịnh Thành Bắc đầu tiên đi một vòng kiểm tra thiết bị, cỗ máy này còn tiên tiến hơn cả cỗ máy ở tổng bộ dị năng, có vẻ như là đời sau, anh đã dùng máy này rất nhiều lần rồi, rất nhanh lấy được cảm giác quen thuộc, đứng điều chỉnh số liệu, cài đặt thông số chỉn chu sau đó tự mình vào trước làm một bài kiểm tra thử nghiệm, Trịnh Thành Huy và Tương Vũ ở ngoài quan sát.
Bên trong có camera hiển thị toàn bộ quá trình.
Màn hình chia làm hai nửa, một nửa là hình ảnh Trịnh Thành Bắc và một nửa là biểu đồ cấp bậc.
Đợi mười phút, cột hiển thị dị năng từ từ tăng lên.
Cấp một đến cấp năm cơ bản là tăng vèo vèo, mỗi một cấp là một màu sắc, mãi đến cấp sáu mới hơi chững lại, đợi thêm năm phút liền nhảy sang cấp bảy, sau đó thêm khoảng ba mươi phút nữa, cột cấp bảy từ từ tăng lên, đến quá vạch giữa mới dừng lại.
Lúc này nhìn trên màn hình là một cột bảy sắc cầu vồng cực kỳ chói mắt.
Trịnh Thành Huy nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ, trong đó là khát khao không thể che giấu.
"Gần cấp tám rồi, thật khủng khiếp." Cậu bật thốt lên.
"Anh Bắc mới tăng cấp bảy hai năm nay thôi, đúng là thiên tài.".
Đọc.