Tương Vũ còn không nói, thật ra thầy pháp nổi tiếng nhất là đoán mệnh, sư phụ hắn là một bậc thầy đoán mệnh, nhưng Tương Vũ không được học cái này, theo lời người là không có tư chất.
Đoán mệnh giá cực cao, có thể là trên trời, nhưng vẫn có vô số người mê muội.
Nếu hắn có tư chất, chắc chắn giàu hơn bây giờ.
Mỗi tội nghề này phải trả giá bằng tuổi thọ, nghe đâu mỗi lần đoán tuổi thọ sẽ bị suy giảm một ít.
Trịnh Thành Bắc quyết định không nhắc đến vấn đề tiền nong nữa, anh ủ rũ nói với Tương Vũ:
"Thôi đi ăn cơm nào, em nấu món nấm mà anh yêu thích nhất đấy."
"Ừm."
Trịnh Thành Huy nhìn thấy Tương Vũ cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm, vội vàng đứng lên đi lấy bát, cậu được anh trai dặn chăm sóc hắn, mấy ngày hôm nay lo lắng đến mức thiếu điều phá cửa mấy lần.
"Anh ngồi đi." Trịnh Thành Bắc cẩn thận kéo ghế rồi đỡ Tương Vũ ngồi, nhìn hắn yếu ớt thế này anh chỉ biết đau lòng, cầm bát múc một bát canh nấm để trước mặt hắn.
"Ăn cái này cho nóng."
"Cậu cũng ăn đi." Tương Vũ húp một ngụm canh nấm, cảm thấy bụng ấm áp hẳn, cơn đau lúc nãy cũng hết.
Chắc là do đói quá.
Thật ra hắn cũng không hiểu thân thể mình bị sao, những lần trước hắn bị tổn thương nguyên khí tu luyện một thời gian sẽ hết, cũng chẳng có cảm giác khó chịu như thế này.
Hay là do tuổi hắn đã già rồi?
Nghĩ đến đây sống lưng Tương Vũ lạnh toát.
Hắn cũng không rõ mình có thể sống bao nhiêu năm nữa.
Trước sư phụ cũng suy đoán có thể rất dài, vì dù sao gốc linh dược hắn ăn được là loại cực kỳ hiếm gặp, hơn một ngàn năm tuổi.
Nhưng cũng không có nghĩa hắn sẽ sống mãi...!Suy đoán cũng chỉ là suy đoán mà thôi.
Chẳng lẽ hắn sắp chết?
Tương Vũ thất thần, thức ăn vào miệng cũng không còn ngon nữa.
Trịnh Thành Bắc thấy vậy vội vàng gắp thêm một con tôm, hắn cụp mắt, không tiếng động cắn một miếng.
Tự dưng bụng dâng lên một trận cồn cào, Tương Vũ đứng bật dậy chạy vội vào nhà vệ sinh, Trịnh Thành Bắc lo lắng chạy theo nhưng bị chặn ngoài cửa.
"Tương Vũ.
Anh sao vậy???"
Trả lời anh chỉ có tiếng nôn oẹ và tiếng nước, tâm tình nháy mắt xuống dốc, trong lòng sốt ruột vô cùng.
Trịnh Thành Huy thấy vậy cũng chạy tới, thấy sắc mặt anh trai mình đen xì, khí tràng quanh người vô thức toát ra làm cậu sợ đến mức nuốt luôn lời muốn hỏi vào trong bụng.
Tâm trạng buồn bực cứ thể kéo dài mãi đến khi cánh cửa nhà vệ sinh mở, Tương Vũ bước ra thấy anh em họ Trịnh tròn mắt nhìn mình thì bật cười, xua tay:
"Hai người đứng đây làm gì, đi ăn cơm thôi."
"Anh còn hỏi nữa à?" Trịnh Thành Bắc đau lòng cầm tay Tương Vũ.
"Anh thế này em làm sao muốn ăn."
Tương Vũ an ủi ngược: "Thật sự không sao, cơ thể hơi khó chịu một chút thôi, có lẽ lâu lâu đổi vị không muốn ăn hải sản."
Thấy Trịnh Thành Bắc vẫn dùng ánh mắt hoài nghi nhìn mình, hắn đẩy đẩy lưng đối phương.
"Thật đó không sao, cậu mau đi pha cho tôi một cốc nước chanh, tôi thèm."
Trong lòng còn nhiều nghi hoặc, nhưng Trịnh Thành Bắc vẫn cố nhịn lại, anh hôn một cái lên trán Tương Vũ rồi nói:
"Đợi em chút."
Trịnh Thành Huy đứng ngay cạnh thấy mình bỗng dưng phát sáng.
Cậu không xứng đáng ở đây, cậu nên biết điều biến đi mới phải.
Nhìn hai người ngọt ngào, trong lòng lại dâng lên một chút chua xót và nhớ nhung.
Người ấy đi đã được mấy tuần rồi, cậu liên tục nhắn tin nhưng chỉ nhận được mấy câu trả lời miễn cưỡng.
Dù đau lòng nhưng cậu không muốn bỏ cuộc chút nào.
Trịnh Thành Bắc đi pha nước chanh, Tương Vũ hài lòng uống một ngụm, quả nhiên bụng đã bắt đầu yên ổn, hắn cầm đũa lên hào hứng gắp thức ăn, thấy cả hai anh em không ai đụng đũa bèn giục:
"Mau ăn cơm đi, nhìn tôi làm gì, trên mặt tôi đâu có thức ăn."
Trịnh Thành Bắc miễn cưỡng cười, anh không gắp nữa mà để Tương Vũ tự chọn thức ăn, sau đó cũng cầm bát của mình lên.
Tương Vũ tránh đi món tôm, lại có nước chanh trợ trận, cuối cùng cũng an ổn ăn xong bữa cơm.
Trịnh Thành Bắc liên tục dụ dỗ kèm năn nỉ hòng đưa Tương Vũ đến bác sĩ nhưng hắn không chịu, cho dù anh đã hứa là không đến bệnh viện, chỉ gọi một bác sĩ riêng đến nhà mình khám mà đối phương vô cùng kháng cự.
Cuối cùng anh chẳng biết làm sao đành bỏ qua chuyện này.
Cũng may mấy ngày sau cuộc sống diễn ra khá yên ổn, chỉ có một chút thay đổi là thi thoảng nhà Trịnh Thành Bắc sẽ xuất hiện thêm hai nhóc con ăn cơm chực nữa đó là Phương Cảnh Hành và em gái nhóc.
Cậu nhóc này khá quấn Tương Vũ, hắn cũng yêu thích trẻ con nên dung túng cực kỳ, ông bà Phương thì tin tưởng hai người tuyệt đối, có khi bọn chúng ở bên này chơi suốt.
Em gái Phương Cảnh Hành tên là Phương Linh.
Cô nhóc là con ruột ông bà Phương, trong người không có dị năng, cơ thể khá yếu ớt, tính cách lại trầm lắng nhẹ nhàng, chỉ thích ngồi một chỗ yên tĩnh.
Phương Cảnh Hành được ông Phương dẫn đi đổi thân phận, chính thức làm dị năng giả, Trịnh Thành Bắc cũng ngỏ ý xem cậu có muốn vào Tuyệt Sát không nhưng cậu từ chối.
Tuy vậy hàng ngày vẫn quấn lấy anh hỏi về kinh nghiệm luyện tập, còn hưởng ké được một ít tinh hạch cấp bốn.
Mấy hôm nay cứ đi học về là cậu lại cùng em gái chạy sang nhà Trịnh Thành Bắc.
Không thể phủ nhận căn nhà trở nên có sức sống hơn hẳn.
Cuối tuần Tương Vũ dự định dành cả hai ngày vẽ bùa, hắn vừa nói ra ý định đã bị Trịnh Thành Bắc kiên quyết phản đối, cuối cùng hắn đành thoả hiệp cho cậu ở lại, vừa phụ giúp vừa canh phòng hắn.
Thật kỳ lạ, sống tự do hơn trăm năm chẳng sao, vốn dĩ hắn nghĩ mình không thích gò bó, vậy mà giờ bị quản hết thứ này đến thứ khác mà vẫn không hề phiền lòng.
Trịnh Thành Bắc dùng một cách thức mạnh mẽ nhất ghi dấu vết tích của anh trong cuộc đời Tương Vũ, khiến cho hắn không còn đường nào trốn thoát, chỉ có thể chấp nhận ở bên anh.
Ba tuần nhanh chóng trôi qua, Tương Vũ dùng hết thời gian rảnh cuối cùng cũng vẽ xong bùa, thành công cầm về hết số tiền còn lại, hắn trả cho Sa một khoản hậu hĩnh, sau đó sảng khoái cùng Trịnh Thành Bắc dẫn Trịnh Thành Huy và đám trẻ đi nhà hàng hưởng thụ một phen.
Tất nhiên cơ thể Tương Vũ vẫn chưa hề ổn, nhưng vì sợ đi viện nên mấy ngày nay đều che giấu không biểu hiện cho Trịnh Thành Bắc biết, lúc ăn cơm cũng cố tránh những món có vị tanh, đan dược dùng ngày một nhiều lên.
Giải quyết xong vấn đề tiền nong thì quang não cũng chỉ còn mười hai viên đan dược, hắn quyết định trong mấy ngày tiếp theo sẽ đi làm nhiệm vụ tìm và phá giải trận yểm ở thành phố Lạc Sa.
Vấn đề là mở miệng nói thế nào với Trịnh Thành Bắc, hay dứt khoát kéo cậu ta đi cùng?
Hắn còn chưa nghĩ ra giải pháp gì cả, bởi vì suy nghĩ đến vấn đề này quá nhiều mà quên mất thời gian.
Buổi tối hôm ấy Tương Vũ về muộn, thư viện bị thất lạc một cuốn sách khiến hắn và Triệu Lam phải tìm kiếm rất lâu, hôm nay Trịnh Thành Bắc lại có việc không đón hắn được, thành ra lúc rời học viện cơ thể Tương Vũ rất mệt mỏi.
Vừa lên xe huyền phù hắn đã thấy tin nhắn của Trịnh Thành Bắc gửi tới, nội dung như thường ngày bảo hắn sang ăn cơm.
Tương Vũ không nghĩ nhiều, nhắn lại một tin đồng ý rồi nằm rạp ra ghế nghỉ ngơi, vì để che giấu sắc mặt mà lúc gần về đến nhà hắn lại nuốt thêm một viên đan dược nữa.
Còn mười một viên.
Chưa bao giờ hắn nghèo đến mức này, giờ dùng đan dược cũng phải đếm.
Khổ không thể tả.
Về đến nhà Tương Vũ đi tắm xong mới sang bên hàng xóm, cơm đã nấu xong để sẵn trên bàn.
Trịnh Thành Bắc và nhóc Huy hôm nay đều ăn mặc khá lịch sự, cả hai nhóc họ Phương cũng mặc quần áo đẹp đẽ ở đây ăn chực.
Hắn liếc lên bàn, thấy bữa cơm hôm nay long trọng hơn hẳn mọi ngày, các món ăn bài trí cầu kì, chỉ mỗi tội số lượng hơi ít.
Hắn không dấu vết đánh giá hai người kia, lại chẳng thể bắt được gì trên khuôn mặt bọn họ, trong lòng nghi hoặc vô cùng.
Cúi đầu nhìn xuống quần sooc áo phông trên người mình, hơi không hợp với hoàn cảnh, Tương Vũ đưa tay vuốt mũi, lơ đãng hỏi:
"Hôm nay ngày gì mà được ăn ngon thế này?"
Trịnh Thành Bắc nhanh chóng tiến tới ấn hắn ngồi xuống ghế, cười cười: "Không có gì, mau ngồi xuống ăn cơm thôi."
"Đúng đúng, anh ngồi xuống đi, hôm nay là anh Bắc tự tay xuống bếp, cố tình làm mấy món thanh đạm anh thích đấy." Trịnh Thành Huy phụ hoạ, kéo mấy đứa nhóc ngồi xuống, năm người quây quần khiến không khí có phần ấm cúng.
Bọn nhỏ hô lên: "Cả nhà ăn cơm thôi."
Thái độ ân cần thế này càng làm hắn nghi ngờ, nhưng mà vật vã một ngày ở trường giờ đã đói đến bụng dính vào lưng, Tương Vũ quyết định ăn cơm đã.
Nhìn trên bàn ăn có một cốc nước chanh quen thuộc, Tương Vũ hài lòng cầm lấy uống một ngụm, sau đó thong thả gắp đồ.
Từ bữa hắn ăn tôm bị lợm giọng buồn nôn tới nay trên bàn ăn tuyệt nhiên không xuất hiện bất cứ thứ đồ hải sản nào nữa, thay vào đó là mấy món dinh dưỡng cao mà không quá ngấy, khá hợp khẩu vị của hắn.
Chỉ tiếc bữa cơm này hơi ít, hắn ăn còn thòm thèm.
Ăn cơm xong Tương Vũ ra vườn ngắm cây Hi Lam tranh thủ hít chút linh khí thưa thớt như thường ngày, Trịnh Thành Bắc không theo ra.
Chỉ là hắn chưa kịp thắc mắc thì đột nhiên xung quanh biến thành màu tối đen.
Mấy chiếc lá Hi Lam phản quang lên ánh sáng xanh mờ ảo.
Cúp điện? Không thể nào.
Bây giờ là năm hai ngàn không trăm năm mươi rồi, điện năng đều dùng bằng năng lượng quang học - một thứ năng lượng tự nhiên khá tiết kiệm tiền, và đặc biệt không bao giờ có chuyện bị mất điện.
Tương Vũ nhíu mày, quờ quạng tính đứng dậy, đột nhiên nhìn thấy trước mặt bắt đầu hiện lên từng tia sáng nhỏ vụn, tia sáng đó từ từ liên kết lại rồi bắn vút lên cao, hắn theo bản năng ngẩng đầu theo, thấy tia sáng đó bắn ra thành chùm như vô số cánh hoa đang nở rộ trên bầu trời.
Là pháo hoa.
Từng chùm pháo hoa một được bắn lên theo quy luật, Tương Vũ kinh ngạc cực kỳ, cả người đờ ra nhìn chằm chằm một màn trước mắt.
Khung cảnh đẹp đẽ vô cùng, những bông pháo bắn thành nhiều hình dạng khác nhau, bùng lên rồi tan biến.
Mãi đến khi pháo hoa kết thúc hắn mới tỉnh táo lại, lúc này điện bắt đầu sáng lên, hắn cúi đầu xuống, ánh mắt mãnh liệt bắn đến người đang đứng trước mặt.
Trịnh Thành Bắc dùng ánh mắt dịu dàng mỉm cười thật tươi, anh không dấu vết lấy ra một chiếc bánh ngọt phủ sô cô la, trên đó có cắm một ngọn nến, từ tốn bê bánh tiến lại gần, Tương Vũ nhìn chằm chằm vào dòng chữ chúc mừng viết trên đó.
Lời của Trịnh Thành Bắc cùng lúc cất lên.
"Chúc mừng sinh nhật vui vẻ.".