Nhật Ký Cua Trai Của Tương Vũ


Trịnh Thành Bắc quay đầu lại lạnh lùng nhìn hắn: "Ý cậu là sao?"
"Ý trên mặt chữ." Trương Hàng thấy phản ứng của Trịnh Thành Bắc khá ôn hoà, liền lớn gan nói: "Bây giờ anh mới cấp bảy đã bị chèn ép như thế, nếu bọn họ biết..."
Hắn liếc sang mấy đồng đội bên kia, hơi ghé vào người Trịnh Thành Bắc, hạ giọng xuống nói tiếp: "Nếu bọn họ biết anh sắp lên cấp tám, chắc chắn sẽ không để chúng ta yên ổn, em nghĩ anh nên tính dần đến chuyện tách ra thì hơn.

Chúng ta cần chủ động, chính phủ và hoàng thất đấu nhau từ xưa đến nay, nếu Thất Huyền và Hàn Viễn mà có xích mích, đó chính là cái cớ để hai bên giao tranh.

Lúc đó trai cò đánh nhau, Thất Sát chúng ta sẽ biến thành ruồi muỗi để hi sinh."
"Cậu nói linh tinh gì vậy?" Trịnh Thành Bắc lập tức cắt đứt mấy suy nghĩ hoang đường của Trương Hàng.

"Đừng nghĩ nhiều, chuyện đó còn xa lắm."
Chuyện sắp lên cấp này Trịnh Thành Bắc chỉ nói cho duy nhất một mình Trương Hàng.

Khi nghe thấy hắn cũng cực kỳ kinh hãi, nhưng hơn thế nữa là lo lắng, hắn cố gắng thuyết phục:
"Anh, ở lại sẽ nguy hiểm, tách ra đi thôi."
Lời này làm Trịnh Thành Bắc hơi cáu, hắn lập tức từ chối: "Tôi sẽ không đi."
Tuyệt Sát vốn đã trong tình thế nguy hiểm, nếu không có anh chẳng biết còn bị khi dễ đến mức nào nữa, anh không thể ích kỷ suy nghĩ cho riêng mình, hơn nữa hiện tại tình hình anh vẫn hoàn toàn kiểm soát được.
Trương Hàng hít sâu một hơi, hạ quyết tâm nói thẳng: "Anh Bắc, nếu anh đi, Tuyệt Sát chắc chắn sẽ nguyện ý theo anh."
Trịnh Thành Bắc giật mình.

Lời này quá là ngông cuồng.

Bảo Tuyệt Sát theo anh có khác nào bảo anh phản quốc, thật may ở đây không có người ngoài, nếu không tai vách mạch rừng Trương Hàng tuyệt không thoát tội.
Trịnh Thành Bắc dứt khoát cắt đứt cái suy nghĩ này của Trương Hàng.
"Dừng lại, cậu đừng đâm đầu vào chuyện này, tôi tự có cách làm của mình." Trịnh Thành Bắc nghiêm túc nói.


"Yên tâm, tôi sẽ không để mình và mọi người chịu thiệt."
Trịnh Thành Bắc đã nói đến thế thì Trương Hàng cũng không can thiệp vào.

Hắn nghĩ chuyện hai phe đánh nhau sẽ đến nhưng chắc chưa thể tới nhanh vậy, thôi thì bây giờ cố gắng nhẫn nhịn tăng sức mạnh.
Tự dưng hắn nhớ đến bạn trai của Trịnh Thành Bắc, tìm người ta nhờ khuyên bảo có được không nhỉ?
Trịnh Thành Bắc còn đang không biết Trương Hàng đang đánh chủ ý lên Tương Vũ, nghe mấy lời vừa xong anh cũng có chút suy nghĩ.

Những gì Trương Hàng nói anh đều biết, nhưng việc giải quyết thế nào cần cân nhắc kỹ lưỡng chứ không phải đơn giản như rời đi là xong..
Nói gì thì nói, anh cũng do một tay đám người kia bồi dưỡng ra, bọn họ đâu thể buông tha lợi ích dễ dàng như vậy được.

Bọn họ đang bắt anh lựa chọn phải đứng về phía chính phủ hoàn toàn.
Như lần này đây, rõ ràng nhiệm vụ này là để thị uy, anh biết rõ vẫn phải cắn răng nhận.

Sợ rằng chống đối ngày mai lại gặp nhiều thứ rắc rối hơn.
Càng nghĩ càng đau đầu, anh chỉ muốn làm một công nhân viên chức ngày ngày đi làm nhận lương, sống một cuộc sống bình yên bên người yêu của mình, sao cứ nhất quyết phải kéo anh vào tranh đấu chứ?
Mấy ngày này Tương Vũ cũng liên tục giục hấp thu tinh hạch, còn thử nghiệm đủ trò trên cơ thể anh hòng nâng anh lên cấp tám, có phải hắn cũng biết gì đó hay không?
Lần này không biết hắn đi làm nhiệm vụ gì nữa? Anh đã đi tìm hiểu rất nhiều vụ án từ ngày xưa, càng xem càng cảm thấy hắn tài giỏi.

Cũng không ngờ Tương Vũ lại dây dưa rất sâu với cả chính phủ lẫn hoàng thất.
Vậy mà từ trước đến nay anh không hề nghe nói về một người như vậy.
Quãng đường đi còn xa, Trịnh Thành Bắc quyết định lấy tinh hạch ra hấp thu, có bạn trai lợi hại quá cũng rất áp lực, anh cũng phải mạnh lên mới xứng với người ta.
Tương Vũ đến Lạc Sa bằng thân phận bình thường, mãi gần đến địa phương trận yểm mới mặc áo trùm lên.
Trời đã vào tháng mười, không khí có hơi se lạnh, nhưng chui trong áo trùm vẫn làm Tương Vũ thấy khó chịu, cơ thể hắn giờ đây cực nhạy cảm, chỉ ngửi thấy mùi lạ là cổ họng đã gờn gợn.
Hắn cử động tay, dán lên trên cổ một tấm bùa thanh tẩy, thế nhưng vẫn không sao xua đi được hết mùi hương xung quanh.

Đáng giận hơn là trận yểm này lại nằm ngay một ngõ nhỏ nằm giữa thành phố, không có cách nào lén lút đi vào.
Ngõ tuy nhỏ nhưng rất dài, càng vào trong âm khí càng nặng, nhà cửa càng thưa thớt.

Có lẽ do trận yểm nên ngõ này tương đối ít nhà, thậm chí có mấy căn bỏ hoang.
Đi bộ gần ba mươi phút, đến lúc này xung quanh không còn bất cứ một bóng người nào, chỗ Tương Vũ cần tìm là một khu công nghiệp khá lớn, dù bề ngoài khá mới đã bị bỏ hoang, âm khí từ đó bốc lên cuồn cuộn.
Âm khí thế này mà làm việc được chắc chỉ có kỳ tích, nghe nói gia tộc một viên quan chức chính phủ thầu được khu đất này, xây dựng nhà xưởng thuê nhân công xong mới phát hiện chuyện lạ.

Nhà đó đã mời thầy pháp về xem, người đó đoán ra được là trận yểm nhưng không có khả năng phá giải.

Cuối cùng vị quan chức kia đành phải dựa dẫm quan hệ chính phủ để mời Tương Vũ.
Tương Vũ lấy từ trong quang não ra nội dung nhiệm vụ, trong đó có mô tả sơ qua, nhưng vị quan chức cũng chưa biết vị trí chính xác của trận yểm.

Chỉ biết nó nằm trong khu công nghiệp này, hắn có trách nhiệm tìm và phá giải.
Thật ra nếu lúc thi công đụng trúng trận yểm sẽ phát hiện ra ngay, ở dưới đất chỗ đó sẽ chôn vô số thứ đồ vật như bát đĩa, dao, đồ sứ linh tinh.

Tương Vũ đoán chắc quan chức kia đã biết điều đó, nhưng vì tham lam nên nhắm mắt làm liều, xây xưởng xong không dùng được mới hối hận.
Nói cách khác thuê Tương Vũ hắn là để dọn dẹp hổ lốn của mấy thằng ngu bày ra.
Thôi kệ, miễn sao công cao là được.
Âm khí sền sệt như sương mù bao phủ cơ thể Tương Vũ, hắn lập tức thấy không khoẻ, bụng quặn đau, nhanh chóng phản ứng kịp lấy ra một viên đan dược nuốt xuống.
Sau khi đỡ buồn nôn rồi hắn mới bình tĩnh đi tiếp, càng đi sâu vào bên trong âm khí càng dày, từng cơn gió rít gào bên tai thành từng tiếng u u, rõ ràng ở ngoài kia trời nắng chang chang mà chỉ riêng khu vực này u ám như là tận thế, nhiệt độ cũng lạnh hơn vài phần.
Cẩn thận thăm dò từng bước một, một dự cảm chẳng lành dâng lên, dường như nhiệm vụ ngày hôm nay không được bình thường cho lắm.
Đã đi đến đây rồi chẳng lẽ lại chùn bước, hạ quyết tâm, bước chân Tương Vũ nhanh hẳn lên.


Chẳng mấy chốc đã tới cổng bên ngoài khu công nghiệp.
Ổ bị khoá chặt không làm khó được Tương Vũ.

Hắn phóng một tia linh lực tìm kiếm một lúc, thành công phá vỡ chốt bên trong.
Cạch.
Tiếng ổ khoá rơi xuống nền gạch xi măng vang lên, trong gió truyền tới vô số tiếng vỗ cánh phành phạch.

Tương Vũ ngẩng đầu lên thì mọi thứ đã trở về bình thường như cũ.
Mở mắt âm dương để nhìn một vòng cũng không có gì.

Hắn gặp ảo giác à?
Không nghĩ nhiều nữa, hắn mau chóng đi vào, khi đứng trước một nhà xưởng lớn, là nơi âm khí phát ra nhiều nhất, Tương Vũ dùng thủ pháp cũ mở cửa, lần này để tránh ổ khoá rơi xuống hắn đã dùng tay giữ chặt.
Cửa này làm bằng sắt nặng và rộng, là kiểu dáng cổ điển, chắc hẳn thường có xe ra vào nên mới để kiểu cũ thế này, Tương Vũ mở ra, tiếng kẽo kẹt rỉ sét vang lên.
Bên trong tối um, hắn mở toang cửa ra mà vẫn không sáng được bao nhiêu.

Lần mò một vòng quanh tường để tìm ổ điện, Tương Vũ đi một đoạn khá xa vẫn không thấy cầu dao ở đâu hết.
Rầm!
Bóng tối bao phủ xung quanh, từng tiếng u u nổi lên rờn rợn.

Đồng tử trong mắt co lại, Tương Vũ quay ngoắt nhìn về phía sau, thì ra là cánh cửa bị gió đẩy sập vào.
Con mẹ nó thần thần bí bí.
Tương Vũ tức mình lấy đèn pin cỡ lớn ra, vừa quét một cái, tiếng vỗ cánh kèm theo tiếng rít vang lên ầm ầm, hắn giật mình nhìn lên, thấy trên trần nhà là vô số con dơi biến dị đập cánh toán loạn, hình dáng to hơn dơi bình thường rất nhiều, sau khi nhìn thấy ánh sáng thì bắt đầu lao về phía này.
Da đầu Tương Vũ tê dại, con mẹ nó trong này lắm dơi vậy?
Không kịp nghĩ nhiều, Tương Vũ ném ra vài lá bùa tấn công, một số con không tránh nổi bị nổ tan xác, đám còn lại vẫn như thiêu thân lao vào.
Cũng may đám này toàn cấp thấp, lực sát thương không có, nhưng mà nhìn hàm răng kia chắc cũng là loại dơi hút máu.

Tương Vũ tránh nặng tìm nhẹ quay đầu chạy về phía cửa, đám dơi lũ lượt chạy theo, cảnh tượng vô cùng đáng sợ.
Hắn mở mạnh cửa chui ra ngoài, quả nhiên bọn chúng không dám lao theo, rõ ràng phụ thuộc vào âm khí, chỉ bay vòng vòng ở cửa, nhe răng trợn mắt với hắn.


Tương Vũ thản nhiên niệm chú ném vào trong vài tờ bùa chiêu hoả rồi đóng chặt cửa lại, ánh lửa lập tức bùng lên, vô số tiếng rít the thé vang vọng bên trong.
Đợi một lúc không còn tiếng động, Tương Vũ bình tĩnh mở cửa ra, thấy xác dơi nằm la liệt dưới đất, đám còn lại có vẻ đã biết sợ, thấy hắn bước vào cũng không dám tiến tới nữa, bay vòng vòng quanh xưởng một lúc rồi an phận nấp trên mái nhà.
Tương Vũ cười cười, lấy đèn pin ra tiếp tục soi, lần này không một con dơi nào dám bay ra quấy rối nữa.

Hắn đi một vòng quanh xưởng vẫn không thấy cái cầu dao tổng đâu nhưng đã có thể bao quát toàn bộ hoàn cảnh.
Đây là một nhà xưởng xây dựng thô sơ kín mít, bốn phía là vách tường, có vài chiếc xe chở hàng cỡ lớn đậu ở một góc, ngoài ra chẳng còn cái gì.

Mắt âm dương xem xét mãi mới phát hiện âm khí rò rỉ ở góc phòng.
Mau chóng tiến đến, Tương Vũ nhận ra âm khí phát ra từ dưới lòng đất, hắn lấy kiếm gỗ đào dùng chuôi gõ hai cái, thấy có âm thanh vọng lại.
Quả nhiên bên dưới trống rỗng, cái đám người xây dựng nhà xưởng chắc là được các cụ gánh còng lưng nên lúc đổ móng mới không đào trúng cái gì kỳ quái.

Tương Vũ ngẫm nghĩ, muốn xuống đó phải mở một lối đi, mà đào một cái hố giữa nhà người ta thế này thì không được hay cho lắm, hơn nữa lúc phá trận thì cái nhà xưởng này chưa chắc đã giữ được.
Chắc là không sao đâu nhỉ? Hắn cố tình lôi tờ giấy giao nhiệm vụ ra đọc lại một lần, thấy không có từ nào liên quan đến bảo vệ tài sản liền yên tâm.
Cách mở trận yểm có nhiều loại, trực tiếp phá nát cũng có thể, hoặc dùng trận pháp tìm kiếm lối vào.

Tương Vũ chọn cách thứ hai.

Đơn giản vì ở đây không có máy móc để sử dụng.
Đầu tiên phải ra khoá cửa vào, lấy mấy tờ bùa phong kín lại, Tương Vũ mới yên tâm quay lại dùng la bàn thăm dò lối vào trận yểm, sau đó bắt đầu lôi trận kỳ ra cắm vào năm điểm dưới đất.
Lấy bùa ghim vào từng điểm đánh dấu, Tương Vũ vẽ một phá trận nhỏ hình ngôi sao năm cánh, cắn răng dùng một viên đá quý đặt ở giữa làm mắt trận sau đó khoanh chân chắp tay niệm chú.
Từng linh văn từ đầu ngón tay hắn bay ra ngoài rải rác khắp trận pháp thành một đồ hình kỳ dị, tiếng niệm chú càng ngày càng nhanh, mặt đất dưới chân bắt đầu nứt ra từng đường.
Tương Vũ mở bừng mắt ra, ngón tay ngưng tụ pháp lực bắn vào chính giữa mắt trận, một tiếng nổ lớn vang lên, từng đường nứt nẻ vang lên từng tiếng rắc rắc rồi vỡ nát, một cái động sâu hoắm hình thành đúng chỗ trận pháp.
Uỳnh!
Bỗng nhiên dị biến phát sinh một cách không ai ngờ được, Tương Vũ còn chưa kịp phản ứng, từ trong động sâu truyền ra hơi thở âm u, sau đó một bóng đen trồi lên, sát khí bắn ra bốn phía.

Cái đuôi dài của nó dùng tốc độ cực nhanh hất mạnh đập hắn bay ra xa vài mét.
Toàn bộ hành động trên chỉ diễn ra trong vòng vài giây..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận