4.
Khi mới bắt đầu gi.e.t heo, ta thật sự không làm được gì hết.
Con heo khỏe đến mức ta không thể bắt được.
Nó giãy giụa khiến cho ta ngã sõng soài.
Con dao trên tay cũng thỉnh thoảng cứa vào chính tay mình.
Đổng Ngọc bên kia mỗi ngày nghe ta gào to cũng không chịu nổi.
“Đừng ồn ào nữa, Chu Thúy Hoa!”
Chàng dựa vào tường một cách thiếu kiên nhẫn.
Ta òa khóc: “Oa oa, con heo này không chịu nghe lời, ta không kéo được nó.
Ta còn tự cứa chính mình, đau quá!”
Lần này ta khóc rất lớn để trút hết cảm xúc của mình.
Lúc ta khóc, ta cảm thấy cuộc đời mình thật khốn khổ, không ai khổ như ta.
Đổng Ngọc bị ta chọc giận đến mức bật cười rồi nhảy từ nhà bên cạnh sang.
“Chu Thúy Hoa, nếu nàng bị người khác bắt nàng sẽ đứng yên chờ chế..t ư?”
Ta biết chàng đang nói con heo, nhưng vẫn cảm thấy chàng ám chỉ ta.
Ta thút tha thút thít nhìn chằm chằm chàng ấy một lúc lâu.
“Còn không mau lại đây.
Ta giúp nàng bắt, nàng sẽ gi.e.t nó.
Nếu chém trúng ta, nàng nhất định phải chế..t.”
Miệng chàng thật thiêng, ta trực tiếp chém đao đầu tiên trúng tay chàng.
Đổng Ngọc chảy má.o nhiều hơn cả heo, ta chế..t lặng.
Càng khóc to hơn.
“Đừng khóc nữa, mau đi tìm thầy lang.”
Chàng cũng có chút lo lắng, nhưng nhìn ta chàng ấy trấn tĩnh lại.
May mắn không chém vào bộ phận trọng yếu, khi thầy lang đến lượng má.o đã giảm đi rất nhiều, nhưng mặt chàng ấy trắng bệch.
Chàng đã bị ta chém hại đến mức phải nằm trên giường dưỡng sức nửa tháng.
Vết sẹo đó đến nay vẫn còn tồn tại trên cánh tay, trông rất gớm ghiếc.
Trong nửa tháng đó, nhờ có thị vệ của chàng giúp sức, ta đã học được cách gi.e.t heo.
Ta thậm chí còn học cách chế biến thịt heo và ta muốn bù đắp cho chàng ấy.
Theo chàng ấy, nửa tháng đó chàng sống không bằng chế..t.
Mất nhiều má.o như thế, còn phải ăn những món ăn khó nuốt mỗi ngày.
Phải rồi, khi ta đút cho Đổng Ngọc miếng thịt heo đầu tiên, chàng đã nôn ra.
Rồi chàng nhìn ta thật sâu.
“Chu Thúy Hoa, nàng thật hiểm độc!”
Ta đã rất tức giận khi thấy chàng nôn ra, nghĩ rằng mình đã vất vả dậy sớm gi.e.t heo, chọn thịt để nấu, sao chàng có thể nói như vậy.
Sau đó ta nếm một miếng.
Xin lỗi, ta cũng đã nôn.
Đổng Ngọc nửa sống nửa chế..t nằm nghiêng trên giường, nhìn ta mỉm cười.
Sau khi chàng bình phục, sự nghiệp mổ heo của ta cũng đi vào quỹ đạo.
Ta cũng học được kỹ năng nấu nướng từ một đầu bếp nữ một thời gian, tiến bộ rất nhiều.
Chúng ta cứ thế cãi nhau ầm ĩ qua 5 năm, miệng chàng cũng càng ngày càng độc.
Mỗi đêm khuya yên tĩnh, ta nghĩ về Đổng Ngọc, nhưng không hiểu rõ tình cảm của mình dành cho chàng ấy.
Đó là tình yêu, hay tình thân?
Cho đến cách đây không lâu, có tiếng cười như tiếng chuông bạc vang lên từ nhà bên cạnh.
Ta đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không ổn, di chuyển cây thang và bắt đầu rình coi nhà bên cạnh.
Chỉ thấy một thiếu nữ ăn mặc lộng lẫy trong sân mài mực giúp Đổng Ngọc.
Đổng Ngọc thì đang viết gì đó trên án thư.
Cảnh tượng này khiến ta rất xúc động, ta nghĩ sẽ thật tuyệt nếu ta là thiếu nữ ấy.
Nhưng ta biết chàng không phải là một kẻ phàm phu tục tử, ta không xứng với chàng.
Ta chỉ là một thợ gi.e.t heo ở phía đông thành.
Nếu không có sự kiện anh hùng cứu mỹ nhân đó, cả đời ta và chàng sẽ không liên quan đến nhau.
Ta buồn suốt buổi chiều cho đến khi Đổng Ngọc đá tung cửa nhà ta.
“Chu Thúy Hoa! Ta gọi nàng mấy lần, đang làm gì vậy?”
Ta phớt lờ và tiếp tục buồn rầu.
“Bị bệnh? Không thoải mái chỗ nào?”
Chàng đến sờ trán ta, ta hất tay chàng ra.
“Bệnh.
Bệnh tương tư.”
“Tiểu tử nhà ai?”.
Chàng nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt không vui.
“Huynh.
Vậy mà ta lại thích huynh.” Ta tự sa ngã nói ra tất cả.
“Chậc chậc, công tử đây biết mình ưu tú, thích ta cũng không khó hiểu.”
Chàng tự khen chính mình nhiều lần trước mặt ta, nụ cười tự mãn.
Cuối cùng chàng hẹn ta ba ngày sau, cũng chính là hôm nay gặp người nhà họ Đổng.
Chàng nói phải dẫn ta về gặp cha mẹ chàng, mấy ngày nay về trước thưa chuyện.
Với lòng tràn đầy vui mừng, ta ở nhà gi.e.t heo chọn thịt, cuối cùng chọn vào trong nhà lao.
Ta vẫn chưa hôn Đổng Ngọc, cũng chưa từng thấy qua dáng vẻ thẹn thùng của chàng.
Ta hận!!!
Huyết thống đáng chế..t! Chu gi cửu tộc đáng chế..t!
Quá lợi hại! Ta còn có thể bị phát hiện!.