Nhật ký dạy chồng của hổ cái

Có một loại sinh vật luôn có khả năng dùng câu nói ngắn gọn nhất, cách nói đơn giản nhất để khơi lên cơn phẫn nộ mạnh mẽ nhất. Tôi cho rằng, Thương Ngô là một trong những ví dụ điển hình. Vài ba câu nói ngẫu hứng của hắn có thể làm rõ triệt để nỗi hoang mang, hổ thẹn trong tôi. Điều này khiến tôi thề sẽ cắm sừng hắn đến tận dãy Himalaya, đến tận đỉnh ngọn Everest hùng vĩ...
Có lẽ do thấy cơ mặt tôi co giật quá mạnh nên Thương Ngô không kìm được, hoài nghi hỏi:
- Em lại đang nghĩ đến điều vớ vẩn gì thế?
Tôi cười gằn, đáp:
- Tôi đang nghĩ, chờ đến sau khi anh phát minh ra vết "tiểu đệ đệ", nhất định tôi sẽ lại đi tìm Tứ Ngưu thử xem uy lực cái vết đó thế nào.
Vừa dứt lời liền nghe "cốp" một tiếng, Ngưu Bôn đang ôm trán đứng ở cửa, nét mặt sợ hãi nhìn tôi, nói:
- Chị dâu, chị lại muốn tìm tôi làm gì?
Thương Ngô đứng phắt dậy, túm tay tôi kéo ra ngoài, nhân tiện nói với Ngưu Bôn, người đang không rõ đầu đuôi sự việc thế nào:
- Mấy ngày tới bọn ta sẽ không qua đây, nếu không có việc gì thì cậu cũng đừng đến tìm.
Tôi nhìn thấy Ngưu Bôn phía sau đang bê đồ ăn, nói:
- Anh vội gì, ăn bữa này xong rồi mang theo chút đồ ăn về đã.
- Ta không đói nữa.
- Nhưng tôi đói.
- Về nhà ăn mỳ tôm.
- Anh đúng là đồ vô nhân tính.
- Có thần tính là được.
- Nguyền rủa cho cuộc sống chăn gối của thần tiên các người không hạnh phúc!
- …
Người hơn hai mươi tuổi đầu là tôi bị thằng bé mới bảy tám tuổi kéo ra một cách dễ dàng. Thật đáng xấu hổ!
Trong lúc chờ xe ở bên ngoài, Ngưu Bôn đuổi theo, trên tay cầm mấy hộp đồ ăn:
- Mấy hộp này mang về để chị dâu ăn.
Tôi không nén được nỗi xúc động:
- Tứ Ngưu tốt quá! Làm trâu cái của anh chắc hạnh phúc lắm!
Mặt Ngưu Bôn đỏ bừng, anh chàng nhìn Thương Ngô đang đứng cạnh tôi:
- Thực ra, làm hổ cái của anh ấy cũng rất tuyệt!
Tôi là người cực kỳ lương thiện nên thường không nói xấu trước mặt người khác, về câu nói này, tôi chỉ ậm ừ cho qua, chứ không lập tức phản bác.
Ngưu Bôn cắn môi dưới như có điều gì còn do dự, anh ta khẽ nói:
- Chị dâu, chị hãy nhường nhịn anh ấy một chút. Đừng lúc nào cũng cãi nhau. ít nhất cũng nên đợi qua giai đoạn này...
- Xe đến rồi. Bọn ta đi đây. - Câu nói của Ngưu Bôn lại bị cắt ngang. Thương Ngô cầm lấy hộp đồ ăn, kéo tôi lên xe, chưa kịp chào tạm biệt, tài xế đã nhấn ga lướt đi.
Do đó tôi chỉ kịp ngoái đầu lại vẫy tay chào Ngưu Bôn qua lớp cửa kính, đúng lúc trông thấy cặp mày dài, nghiêng nghiêng ngước lên, phảng phất khí thế hừng hực như trâu của anh chàng trong gió lạnh.
Xem ra, ẩn trong cơ thể yếu đuối đó chính là một sức mạnh tiềm tàng...
Về đến nhà, tôi hâm nóng đồ ăn, Thương Ngô tỏ ra không hứng thú gì, có thể mấy ngày vừa qua đã ăn chán chê ở đó rồi.
Do vậy, tôi chẳng hề khách sáo ngồi ăn một mình đến nỗi miệng bóng mỡ, còn hắn thì hết chạy vào trong lại chạy ra ngoài như thể đang tìm thứ gì, cuối cùng hăm hở hỏi tôi:
- Chăn của ta đâu?
- Chăn nào?
- Cái chăn mà em mới mua cho ta ấy.
Tôi mắc nghẹn, vội uống hại hớp nước.
Việc này, tôi đã quên khuấy từ lâu.
- Anh... sao anh biết tôi mua chăn?
- Ngưu Bôn trông thấy.
- Sao anh biết tôi mua cái chăn đó cho anh.
- Ngưu Bôn nghe thấy.
Con trâu đen này, không đi làm điệp viên quả là phí.
Gương mặt nhỏ bé vốn vui như hoa của Thương Ngô dần xịu xuống:
- Rốt cuộc em để chăn ở đâu?
Tôi lại uống thêm hai hớp nước, quyết định thành thực để được nhẹ tội:
- Tôi không cẩn thận nên làm mất rồi. Hôm nay, anh đắp tạm chăn cũ, ngày mai tan làm, tôi nhất định sẽ mua cái mới về cho anh.
Bông hoa trên mặt Thương Ngô bỗng héo tàn trong nháy mắt...
Sau đó, tôi cũng thử dỗ dành, nhưng nghe chừng không có kết quả nên đành thôi.
Sau khi cả hai đã đi ngủ, tôi mới sực nhớ đến lời hứa gọi điện thoại cho Trương Thần. Náo loạn một hồi mà đã gần mười hai giờ rồi.
Do dự giây lát, tôi quyết định gọi. Chuông điện thoại vừa reo được một lúc, đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói quen thuộc:
- Tiểu Đậu, em vẫn chưa ngủ à?
- Câu này em nên hỏi anh mói đúng.
- Anh cũng sắp ngủ rồi.
- Ồ... Em xin lỗi nhé. Muộn thế này mới gọi điện cho anh. Vì...
- Có chuyện gì thì ngày mai nói, việc em cần làm bây giờ là mau nghỉ ngơi đi.
- Vậy được ạ. Ngày mai, giờ cũ, chỗ cũ nhé.
- Ừ! Chúc em ngủ ngon.
- Chúc anh ngủ ngon.
Anh đợi điện thoại của tôi không phải để được nghe giải thích mà chỉ muốn chúc tôi ngủ ngon.
Tiếng nói ấm áp vang vọng bên tai của anh đưa tôi vào giấc ngủ, tôi ngủ một giấc ngon lành.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui