Nhật ký dạy chồng của hổ cái

Phiên bản Thương Ngô thu nhỏ vẫn trong tư thế đau đớn, chỉ có điều, sức mê hoặc khiến người khác hưng phấn ban đầu đã hoàn toàn biến mất. Do đó, thú tính trong tôi tự nhiên chuyển thành mẫu tính.
Tôi bước đến, ngồi xổm xuống, xoa đầu hắn, cười thiểu não, nói:
- Thấy chưa? Tôi đã bảo nhỏ mà lại.
Hắn hằn học nhìn tôi, nhíu mày, trợn mắt, cái mũi nhỏ xíu nhăn nhăn lại, nói:
- Không ngờ em ra đòn mạnh đến thế! - Giọng nói của hắn run run, chứa đầy hờn tủi, khiến tôi bỗng thấy day dứt khôn cùng.
- Thôi được rồi. Là tôi không đúng. Lần sau tôi sẽ nhẹ tay hơn.
- Còn lần sau à?
- Nếu anh không chòng ghẹo tôi thì sẽ không có lần sau.
- Vợ chồng thân mật là chuyện bình thường, sao lại nói là chòng ghẹo chứ?
Tôi kéo bàn tay nhỏ bé của hắn, cùng ngồi trên mép giường, cơ thể nhẵn thín của hắn khiến tôi có cảm giác tình cảnh này thực sự quá hài hước, quá hoang đường.
Ho xẵng một tiếng, tôi cố gắng để tỏ ra nghiêm túc:
- Tôi hoàn toàn không hề nhớ gì về những điều anh nói. Tôi chỉ biết rằng, bây giờ tôi là một người bình thường. Sau bảy ngày nghỉ này, tôi sẽ phải tiếp tục đi làm, làm việc nuôi thân. Anh muốn ở chỗ tôi cũng được. Suy cho cùng, được đón tiếp "linh vật may mắn của năm" như anh cũng là vinh hạnh của tôi. Tuy nhiên, anh không nên tiếp tục coi mình là chồng tôi và cũng không được làm những chuyện vợ chồng với tôi. Còn nữa, không được khỏa thân. Nếu không, tôi không ra đòn mạnh nữa mà sẽ dùng dao hoặc kéo tuyệt hẳn hậu họa sau này đấy. Anh nghe rõ chưa?
Thương Ngô cúi đầu, hơi chau mày tỏ vẻ buồn bực và đơn độc. Cái miệng nhỏ nhắn chẹp chẹp, sau đó khẽ gật đầu:
- Ta hiểu ý của em. Không vấn đề gì. Dù sao chẳng bao lâu nữa, ta sẽ khiến em nhớ lại tất cả. Ta có thể đợi.
Thở phào một cái, giờ tôi mới sực nhớ đến chuyện biến hình ban nãy, liền hỏi:
- Sao anh lúc thì lớn lúc thì nhỏ vậy?
- Vì giờ đây nguyên khí trong cơ thể ta không ổn định. Thỉnh thoảng mới biến lại được thành thân thể thật.
- Anh đừng có đang đi trên đường lại biến hóa đấy nhé. Như thế sẽ gây náo loạn, ảnh hưởng xấu đến an ninh trật tự, phá hoại sự bình yên trong xã hội.
- Đương nhiên ta sẽ không làm thế. Chỉ trong lúc tu hành, luyện công, ta mới phải dùng đến thân thể thật. Thời gian còn lại, ta dùng cơ thể hiện tại này để giảm tiêu hao pháp lực.
- Thế thì tốt rồi... nhưng phải nói thật là, thân thể thật của anh vô cùng hấp dẫn...
Tôi liếm môi với vẻ háo sắc, sau đó đột nhiên than lên:
- Anh lớn, nhỏ hai size khác nhau, như vậy lẽ nào tôi phải mua nhiều cỡ quần áo cho anh sao? Anh là thần tiên, vậy chắc anh có nhiều pháp thuật đúng không? Mau giúp tôi biến ra mấy tệp Nhân dân tệ để tiêu đi.
Thương Ngô nhìn tôi vẻ khinh bỉ:
- Tiểu Tường, sao em lại nhiễm thói tham của cải vật chất này chứ?
- Vớ vẩn! Có thực mới vực được đạo. Anh hiểu không? Sống ở đây, có tiền thì tung hoành thiên hạ, không có tiền thì đi một bước cũng khó. Đừng nhiều lời nữa. Mau làm phép đi. Tôi muốn có xe, có nhà, có tiền...
Thương Ngô không chút nể tình, phá tan giấc mộng đẹp của tôi, đẩy tôi vào chỗ tuyệt vọng, nói:
- Ở trần thế, ta không được sử dụng bất kỳ phép thuật nào. Nếu không thì sẽ bị trời phạt.
- ... Thế anh có mang theo tiền trong người không?
- Không.
- ... Thế anh biết làm gì?
Thương Ngô ngẩng cao vầng trán nhỏ nhắn, trả lời đầy vẻ tự hào:
- Ăn, ngủ, luyện công.
Tôi ôm mặt, khóc không thành tiếng:
- ... Anh đúng là một con hổ bỏ đi...
Nhìn kẻ chỉ biết ăn đang ở trước mặt ngốn hết bữa sáng là một túi sủi cảo nhân rau cần to, một túi bánh bao chay lớn, cộng thêm hai gói mỳ ăn liền hiệu Khang Sư Phụ, mà tôi cảm thấy vô cùng đau đớn.
- Anh phải là heo trong mười hai con giáp mới đúng.
- Nếu em muốn làm heo cái thì ta cũng chẳng ngại. Còn nữa, lượng ăn của heo so với hổ đúng là ít hơn nhiều.
Hổ con ăn no uống đủ xong, rất lịch sự cầm khăn ăn lau cái miệng nhỏ xinh, đỏ hồng rồi chau mày ra vẻ chưa thỏa mãn, nói:
- Trưa nay, ta muốn ăn thịt.
Chỉ số đau buồn của tôi lập tức tăng cao. Giá thịt bây giờ đang chót vót như thế ăn cái gì mà ăn?
- Thần tiên chẳng phải là không ăn đồ phàm trần sao?
- Ai bảo vậy? Nếu như không ăn đồ phàm trần thì ở trong đền chùa, người ta cúng đồ ăn làm gì? Chỉ có điều, thần tiên dựa vào tu hành để duy trì năng lực và nguyên khí. Đồ ăn thức uống không ảnh hưởng gì đến cơ thể.
Những rối rắm trong đầu tôi bỗng được giải tỏa:
- Thế có nghĩa là anh không ăn, không uống cũng không chết đói, chết khát đúng không? Vậy tôi yên tâm rồi.
Thương Ngô gật gật đầu tỏ vẻ tán đồng với lời giải thích của tôi nhưng hắn lập tức bổ sung thêm một câu:
- Tuy nhiên nếu như vậy thì tâm trạng của ta sẽ không tốt, tâm trạng không tốt sẽ không kiềm chế được việc cắn đồ đạc, mài răng. - Vừa nói, hắn vừa niềm nở hướng về phía tôi nhe hai hàm răng sữa sắc nhọn, sáng bóng.
Vết răng vẫn còn hằn trên mu bàn tay tôi bắt đầu âm ỉ đau một cách rất phối hợp, do vậy tôi hào phóng vỗ ngực:
- Trưa nay, chúng ta đi ăn thịt cừu nướng.
Thương Ngô tỏ vẻ hài lòng, lắc lư cặp đùi vừa nhỏ vừa ngắn nhảy khỏi ghế rồi lại nhảy lên ghế sofa, cầm điều khiển bật tivi.
Tôi thấy thật khó hiểu. Chẳng phải trong tiểu thuyết luôn viết rằng, không cần biết là thần tiên hay yêu quái, chỉ cần đến xã hội hiện đại này, bọn họ đều sẽ biến thành những kẻ ngốc không tự mình giải quyết được chuyện của mình hay sao? Sao con hổ con này dùng đồ điện tử còn thuần thục hơn cả mình vậy?
Về thắc mắc này của tôi, Thương Ngô không hề che đậy sự khinh bỉ sâu sắc, hắn buông thõng một câu rồi lại tiếp tục đắm mình vào kênh truyền hình Hồ Nam xem Hoàn Châu cách cách - bộ phim luôn được phát lại vào mỗi kỳ nghỉ.
- Nếu như chúng ta không thành thục với cuộc sống của người trần thì sao chúng ta có thể bảo vệ được cho họ?
Tôi nghĩ, thế cũng phải.
Nếu việc hiểu biết của thần tiên chỉ dừng lại ở mức cưỡi ngựa xem hoa thì những chuyện khác không nói làm gì nhưng nhỡ gặp phải một cô gái cầu xin họ khiến cho cô bồ, người dụ dỗ chồng mình, trong lúc đi tàu nhanh1 bị mang thai thì sao? Trong trường hợp đó, rất có thể vì không hiểu những vấn đề chuyên môn như bồ là gì, đi tàu nhanh là gì, thần tiên cũng vô phương cứu giúp...
1 Đi tàu nhanh: Quan hệ vụng trộm, chóng vánh.
Về việc Thương Ngô, không biết khi nào hắn mới có thể hoàn toàn hồi phục. Hơn nữa từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài chỉ có độc một bộ trang phục. Nghe nói bộ trang phục này là do hắn lúc rời địa phủ đã cướp lại của một con ma nhỏ khi con ma này đang chuẩn bị ra bờ sông Hoàng Phố xem bắn pháo hoa... Tôi đành phải đưa hắn đi mua ít đồ dùng hằng ngày.
Dù có nhiều cửa hàng đóng cửa nghỉ vào ngày mùng Một đầu năm nhưng ở cái thành phố liên tục xoay vần hai mươi bốn tiếng này luôn có chỗ để tiêu tiền.
Trong một giờ đồng hồ ngắn ngủi, tôi đã tiêu hết sạch mấy trăm tệ trong siêu thị cạnh khu nhà ở, mấy trăm tệ nữa cũng vèo vèo ra đi trong cửa hàng trang phục trẻ em sau khu nhà. Tổng cộng hết hơn một nghìn năm trăm tệ, đi tong nửa số tiền thưởng cuối năm của tôi.
Đau tim, đau người, đau từ đầu đến chân!!!
May thay, khuôn mặt nhỏ nhắn, đáng yêu của Thương Ngô khiến bà chủ cửa hàng trang phục trẻ em có thiện cảm nên giảm giá cho hai mươi phần trăm. Tôi cũng thấy bớt đau phần nào.
Nhưng cũng phải nói thêm, với thân hình của một thằng nhóc, hắn cuốn hút rất nhiều ánh mắt trên đường, còn bị không ít các chị, các mẹ trêu nữa. Thậm chí, Thương Ngô còn bị một cô bé chừng ba, bốn tuổi xông vào thơm. Tuy vậy từ đầu đến cuối, hắn không hề trở mặt mà vẫn giữ thái độ lễ phép, thậm chí còn cười rất hiền lành.
Sự nhẫn nại và ôn hòa này hoàn toàn không giống như trong tiểu thuyết, trong đó thường xuất hiện một số loại người cực kỳ đáng khinh thường, vô tình bị đụng một cái mà làm như bị cưỡng bức không bằng.
Về mối nghi ngờ này của tôi, Thương Ngô hấp háy cặp mi dài, thưởng cho tôi một cái trừng mắt, mũi tuôn ra hai hàng chất lỏng nóng hổi, ném cho tôi mấy chữ bằng giọng điệu trẻ con rồi tung tẩy chạy vào thang máy:
- Thần tiên yêu nhân thế!
Tôi xách túi to túi nhỏ, hổn hển theo sau:
- Này! Thế anh thể hiện chút tình yêu đó ngay đi. Xách giúp tôi mấy cái túi nào!
- Em đâu phải là người.
- Anh mới không phải là người. Cả nhà anh đều không phải là người.
- Đúng vậy. Chúng ta là hổ mà.
Sau này có không ít những chuyện khôi hài, ví dụ như không được mắng hắn là cầm thú vì cả hai vốn là...
Vừa vào nhà đặt đồ xuống, tôi liền lập tức bảo Thương Ngô mặc thử ngay mấy bộ quần áo. Đúng là người đẹp thì có bọc trong bao tải vẫn cứ đẹp. Mấy thứ rẻ tiền mua ở cửa hàng mậu dịch nhỏ bên đường, không ngờ khi khoác lên người hắn lại chẳng khác gì đồ hiệu đắt tiền. Thật hữu ích cho người nghèo như chúng ta.
Tôi càng ngắm càng thấy vui, càng nhìn càng thích thú, nhất thời không kìm được cảm xúc liền kéo hắn lại, hôn mạnh một cái vào cái má tròn xinh của hắn.
Thương Ngô ngẩn người ra, đôi mắt to chớp chớp vẻ ngây ngô, nói:
- Tiểu Tường, em chòng ghẹo ta đấy à? - Sau đó nhân lúc tôi chưa kịp phản ứng lại, hắn liền giơ tay ra ôm chặt lấy cổ tôi, lướt nhẹ làn môi lên môi tôi giống như chuồn chuồn chạm nước, nói: - Ta chỉ đòi lại công bằng thôi nên không thể coi là phạm quy nhé!
Nước mắt tôi trào ra mà không nói nên lời.
Vì trong giây phút này, nụ hôn thuần khiết của hắn khiến tôi cảm nhận sâu sắc niềm hạnh phúc như được làm... một người mẹ...
Cuối cùng, tôi bảo Thương Ngô mặc một bộ quần áo bông theo phong cách cao bồi miền Tây, đội chiếc mũ nhỏ cùng thể loại, đi đôi giày da sáng bóng. Tôi tin rằng đi ra đường với bộ dạng này, hắn có thể giăng lưới được tất cả các người đẹp từ ba tuổi đến tám mươi tuổi.
Sau khi thu dọn xong, chúng tôi bụng đói cồn cào nhưng tinh thần no nê, chuẩn bị thẳng tiến đến nhà hàng thịt cừu nướng.
Vừa ra đến cửa, chuông cửa bỗng vang lên.
Mới ngày mùng Một Tết, đất khách quê người, ai đến thế nhỉ?
Tôi ngạc nhiên gãi gãi đầu, mở cửa, vừa mới hé một mắt ra, thần kinh trung ương đã nhanh chóng bị niềm vui to lớn ập đến khiến toàn não bộ gần như ngừng hoạt động. Đứng ngoài cửa là một chàng trai, họ Trương, tên Thần, năm nay hai mươi tám tuổi, cung Thiên Bình. Người cao một mét tám mươi hai, nặng bảy mươi hai cân rưỡi, nhóm máu O. Tửu lượng không tồi, không hút nhiều thuốc, thích ăn đồ cay, không thích đồ ngọt, thích chơi bóng rổ, đam mê xem bóng đá. Địa chỉ nhà là căn hộ ở tòa nhà XX, số XX, ngõ XX, đường XX, khu XX. Nhà mua hai năm trước, có bốn phòng gồm hai phòng ngủ, một phòng khách, một phòng ăn, mua trả góp định kỳ, mỗi tháng XX tệ, trả trong vòng mười lăm năm. Anh chàng này tốt nghiệp khoa XX trường Đại học XX, quê ở huyện XX, tỉnh XX. Bố mẹ là cán bộ nhà nước, bố làm ở Bộ XX, mẹ làm ở Cục XX...
Cho tôi thêm chút thời gian, thậm chí đến ngay cả tổ tiên mười tám đời nhà anh ấy tôi cũng có thể thuộc vanh vách. Vì hiểu rõ đến vậy nên anh chàng này chính là người tình trong mộng của tôi.
À còn nữa, anh ấy hiện là Giám đốc phụ trách kỹ thuật của công ty XX, là cấp trên của tôi trong hai năm rưỡi.
- Tiểu Phù, chúc mừng năm mới! May mà em ở nhà. Anh chỉ sợ không có ai.
Hôm nay, Trương Thần mặc một chiếc áo khoác dạ màu nhạt bên trong là áo len cao cổ màu đen. Cách ăn mặc đơn giản của anh luôn toát lên vẻ sang trọng. Không hiểu Ià do bị gió lạnh táp vào hay vì bị ảnh hưởng bởi không khí năm mới, khuôn mặt trắng, hơi hồng hồng của anh khiến tim, gan, tỳ, phổi, thận của tôi như cuộn lại với nhau.
Tôi lén hít sâu, đồng thời khẽ cấu một cái vào đùi mình. Cuối cùng, dưới sự điều động của công năng tuyến lệ, bộ não đã khởi động lại được. Tôi luôn đóng kịch rất tốt:
- Chúc mừng năm mới! Anh không về quê à?
- Anh nhường vé tàu cho người đồng hương rồi. Nhà anh ấy có việc gấp nhưng không mua được vé. Anh thì năm nào cũng về, năm nay ngoại lệ một lần, bố mẹ cũng không phản đối quyết định này của anh.
Lúc nào anh cũng lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui, khiến tôi không kìm được nỗi xúc động, nước mắt lưng tròng.
Trương Thần một tay đút trong túi áo khoác, một tay đẩy đẩy gọng kính trên sống mũi, mỉm cười có chút ngại ngùng:
- Anh nhớ là hình như em cũng ở lại nên rẽ qua xem vận may của mình thế nào... Hy vọng anh không làm phiền em.
Tôi hận là mình không thể lắc đầu một cách điên cuồng:
- Không đâu, không đâu! Tốt quá! Hai chúng ta cùng nhau đón Tết nhé!
Trương Thần mỉm cười. Nụ cười của anh càng lộ vẻ ngại ngùng, sắc hồng trên gương mặt càng rõ nét hơn. Ôi, lục phủ ngũ tạng của tôi ơi...
Đúng lúc này, một tiếng ho vang lên phá tan không gian lãng mạn vô cùng đẹp đẽ, khiến tôi tức chết đi được.
Thương Ngô ló ra từ sau lưng tôi, khoanh tay, ngẩng đầu nhìn tôi rồi lại nhìn Trương Thần, cặp lông mày rậm nhíu lại.
Trương Thần vô cùng ngạc nhiên trước sự xuất hiện đột ngột của "kẻ thứ ba" này:
- Tiểu Phù, đây là...
Tôi mở miệng nhưng lại không thốt nên lời.
Lúc nãy, do chỉ để ý đến thần tượng mà tôi đã quên béng mất ông chồng hổ của mình.
Nên giới thiệu thế nào? Giải thích ra sao đây?
Không đợi đại não của tôi phân tích tình huống cho ra kết quả, Thương Ngô đã gọi một tiếng rõ ràng:
-Mẹ!
Vầng mặt trời của tôi...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui