Sau khi kết thúc buổi lễ khai giảng đầu tiên thời cấp ba dài lê thê và vô vị, tôi day day đôi mắt vẫn còn lim dim của mình, lơ mơ theo đoàn người đi ra ngoài. Kết quả là khi đến cổng đại lễ đường, trước mặt toàn thể thầy cô giáo và học sinh, tôi đã tiến hành một cuộc tiếp xúc thân mật với nền đất bằng xi măng.
Xung quanh tiếng cười nói ầm ĩ, nổi tiếng bằng cách này khiến khuôn mặt một kẻ dày dạn phong trần như tôi cũng phải nóng ran. Tôi nảy ra một ý là nằm giả vờ chết, đợi đám người này giải tán xong thì sẽ lặng lẽ rời đi.
Ý nghĩ này không hoàn toàn ăn khớp với thực tế, vì ngay lúc đó bỗng có một giọng nói vang lên bên tai tôi, rất quen. Anh ta là chủ tịch hội học sinh, ban nãy đại diện cho toàn bộ các học sinh khóa trên đọc lời chào mừng trên sân khấu.
- Em không sao chứ?
- Không sao.
Dưới sự giúp đỡ của đôi tay to và ấm áp, tôi che mặt bò dậy, nói qua loa một câu rồi chỉ muốn biến đi thật nhanh.
- Em là... A Phúc phải không?
Giọng nói tuy không còn ồm ồm, hơi chửi chắn của thời kỳ vỡ tiếng nữa nhưng sự ấm áp nhẹ nhàng thể hiện trong nó vẫn không hề thay đối.
Tôi từng mộng tưởng vô số lần cảnh gặp lại Lâm Lỗi, nhưng không thể ngờ nổi vào thời điểm này, bi kịch lại tái diễn một lần nữa.
Sự việc đã đến mức này, tôi chỉ còn cách hiên ngang lộ mặt rồi đáp lại với giọng điệu thâm trầm theo phong cách của Đảng và Lãnh đạo nhà nước:
- Lâu quá rồi không gặp, mong rằng anh vẫn ổn.
Lâm Lỗi sững người rồi nhanh chóng nở nụ cười:
- Vẫn ổn, vẫn ổn. Em cũng vậy, chẳng hề thay đổi gì.
Anh ta vừa nói vừa chuyển ánh mắt xuống dưới, nụ cười mê hồn của anh ta khiến tôi có phần choáng váng nên nhất thời không kịp phản ứng, chỉ biết đứng đó như một kẻ ngốc.
Anh ta thấy thế liền thở dài, hết sức tự nhiên cúi xuống, dùng ngón tay dài, mạnh mẽ một lần nữa thắt chặt dây giày cho tôi trước mặt thầy cô và toàn thể học sinh, những người không hiểu rõ chân tướng sự việc, đang vây kín trong ngoài.
Do đó, lần này tôi thực sự nổi tiếng vì có quan hệ mập mờ với với một nhân vật tiếng tăm trong trường...
Thực ra, tính chân thực của những lời đồn về tôi và Lâm Lỗi rất thấp. Lâm Lỗi phải đối mặt với kỳ thi đại học, dù thành tích học tập của anh ta xuất sắc nhưng cũng không dám lơ là, ngày nào cũng vùi năm tháng tuổi xuân rực rỡ của mình vào đống sách vở. Tôi thì lại nhàn rỗi quá nhưng cũng biết là không nên phá phách, làm hại tương lai của anh ta trong thời khắc then chốt này.
Vậy nên trong cả một năm học cùng trường với anh ta, ngoài việc gặp mặt, chào hỏi, thỉnh thoảng nói vài câu hay tiện đường cùng về nhà ra, hai chúng tôi thực sự không có chuyện gì khác. Có thể coi đây là tình bạn cách mạng thuần khiết hơn cả nước tinh khiết.
Sau này, anh ta đỗ vào một trong những trường đại học cao cấp, có tiếng tăm nhất Trung Quốc. Anh ta khoác ba lô đi tiếp nhận sự giáo dục của nhân dân thủ đô, còn tôi thì ở lại quê nhà, cố gắng phấn đấu vì mục tiêu thi cử mới.
Thời gian đó, tuần nào Lâm Lỗi cũng gửi thư cho tôi miêu tả cuộc sống tươi đẹp trong trường đại học, anh ta cũng thường xuyên gửi cho tôi những cuốn sách tham khảo mới nhất, hay nhất. Trong sách anh ta còn đánh dấu những chỗ quan trọng, chỗ khó và cả cách giải chi tiết. Đến kỳ nghỉ đông hay nghỉ hè được về nhà, anh ta thường hẹn tôi đi ăn ở những quán cóc bên đường rồi nói những chuyện tầm phào, nhân tiện tặng tôi những món quà nho nhỏ.
Nhưng trời không chiều lòng người. Vì tài cán của tôi có hạn, cứ coi như học bạt mạng đi chăng nữa thì cũng không có cơ hội tiếp tục được làm bạn học cùng anh ta. Do vậy, chỉ có thể lùi bước và mong đến lần sau. Tôi ấp ủ một ước nguyện lớn lao là được cùng anh ta hít thở bầu không khí trong cùng một thành phố.
Mọi người đều biết, trong giấy đăng ký chọn trường, ngoài nguyện vọng một ra thì các nguyện vọng sau đều chỉ viết vào để gọi là có. Vì thế, ở trong cột nguyện vọng một, hai, ba và nguyện vọng trung cấp, tôi nghiêm túc điền tên một trường ở thủ đô, bên dưới tôi tùy hứng điền thêm vài trường cho hợp với quy định.
Kết quả, không hiểu là do nhân phẩm của tôi quá tốt hay quá tồi, nguyện vọng đầu tiên không đạt nhưng nguyện vọng thứ ba lại được chấp nhận.
Mặc dù trường đó cũng rất tốt, người khác nhìn vào chắc sẽ nghĩ tôi may mắn được tổ tiên phù hộ nhưng tôi thi lại chẳng hề thích thú, chỉ muốn đâm đầu chết cho xong.
Vào hôm nhận được thông báo nhập trường, tôi mặt mày ủ rũ một mình dạo quanh sân vận động, dưới ánh mặt trời gay gắt, khuôn mặt tôi trông như đưa đám.
Không hiểu tôi đã đi lòng vòng bao nhiêu lần. Mặt trời vốn ở ngay trên đỉnh đầu nay đã lẩn về phía tây. Khắp người tôi đau ê ẩm, đang định dừng hình phạt lại để về nhà tắm rửa, ăn uống rồi tiếp tục tự hành hạ thì có một người, hơi thở mang chút gấp gáp, đứng trước mặt tôi.
- A Phúc, chúc mừng em!
Tôi cúi đầu nhìn đôi giày thể thao màu trắng, không hiểu sao, mắt cay cay, những dòng lệ trào ra.
- Em... em vui quá nên khóc có phải không?
Nghe nói thế, tôi càng khóc dữ hơn, lắp bắp nói không nên lời.
Lâm Lỗi yên lặng như thể chẳng còn cách nào khác, anh ta ho một tiếng rồi cúi người nhìn tôi, hỏi:
- Rốt cuộc là có chuyện gì? Đang yên lành sao lại khóc? Có gì không vui thì nói cho anh biết...
Tôi vừa nóng, vừa mệt, vừa buồn, nước mắt nước mũi đầm đìa, gục vào ngực anh ta, vò vò áo anh ta, nức nở:
- Ông trời trêu em.
Lâm Lỗi sững người, sau đó khẽ đưa tay ra vuốt mái tóc ngắn bết mồ hôi của tôi:
- Ông trời ư?
- Ông trời không cho em cùng anh... cùng anh... - Tôi lắp bắp vài tiếng, cuối cùng với cơn kích động, tâm hồn thiếu nữ trong tôi chuyển từ xấu hổ thành tức giận, buồn bã, tôi lại gào lên: - Em muốn đến Bắc Kinh thăm Thiên An Môn. Em yêu Mao chủ tịch, vị lãnh tụ vĩ đại!
Lâm Lỗi lại yên lặng, anh ta nắm lấy vai tôi đẩy ra khỏi lồng ngực, cúi đầu nhìn tôi hoài nghi:
- A Phúc, em muốn đến Bắc Kinh thăm Thiên An Môn hay em muốn đến thăm anh? Em yêu vị lãnh tụ vĩ đại Mao chủ tịch, hay là...
Tôi khóc đến nỗi đại não thiếu khí, nên cái đầu vốn chậm hiểu của tôi lại càng ì ạch, chi biết khịt mũi, lau nước mắt, hỏi:
- Hay là gì cơ?
Lâm Lỗi thở dài rồi bật cười, giọng nói rất chín chắn của anh ta nhỏ nhẹ:
- A Phúc... A Phúc...
- Dạ?
Lâm Lỗi gọi tên tôi hai lần, tôi chợt ngẩng đầu lên nhìn anh ta, ngay giây sau, còn chưa kịp khép miệng lại thì đã bị một làn môi âm ấm, lành lạnh bịt chặt.
Đây là nụ hôn đầu của tôi và cũng là của anh ta nên chẳng hề có kỹ thuật gì, cũng chẳng đi sâu, chỉ khẽ chạm vào rồi lập tức buông ra, cảm giác ngường ngượng nhưng thú vị, đủ để tôi ghi nhớ một đời.
Khuôn mặt trắng trẻo của Lâm Lỗi hơi ửng đỏ, nhưng những lời anh ta nói vẫn rất điềm tĩnh và vô cùng có lý:
- A Phúc, anh thích em, thích em từ nhiều năm nay. Trước đây anh không nói ra vì không muốn ảnh hưởng đến việc học của em, em có hiểu ý anh không?
Tôi ngẩn ra một lát rồi lắp bắp nói:
- Nhưng... nhưng em không được đến Bắc Kinh rồi...
- Hai năm nay, em cũng đâu ở Bắc Kinh, chẳng lẽ không cùng một thành phố thì không thể yêu nhau sao?
Tôi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Lỗi, lắc đầu.
Anh ta mỉm cười:
- Làm bạn gái anh nhé.
Tôi lại gật đâu.
Anh ta cười thoải mái hơn, khóe mắt cong cong, con ngươi sáng ngời. Anh ta dang tay ôm chặt tôi vào lòng, nói:
- A Phúc, nụ hôn đầu tiên của em là do anh trao nên cả đời này em phải thuộc về anh.
Mũi của tôi vẫn còn khụt khịt, nhưng hơi thở của Lâm Lỗi vẫn khiến tôi ngây ngất.
Ôm lấy eo anh ta, tôi hét to:
- Lâm Lỗi, em yêu anh, yêu anh hơn cả vị lãnh tụ vĩ đại Mao chủ tịch!
Anh ta ôm tôi, cười sang sảng:
- Anh biết.
- Lâm Lỗi, em cũng thích anh rất nhiều năm rồi, rất nhiều, rất nhiều năm...
Anh ta hôn mạnh vào trán tôi, nói:
- Anh biết, anh biết hết.
Khi đó, tôi đã thích anh ta được năm năm, sau này, lại thêm năm năm nữa. Tổng cộng lại là mười năm.
Sao tôi lại nhớ lại những điều này nhỉ?
Vì trong cuộc đời hai mươi lăm năm qua, có hai phần năm thời gian tiêu vào anh ta. Dù sau này có xảy ra chuyện gì, anh ta cũng đã để lại dâu ấn khó phai nhất trong giai đoạn trưởng thành quan trọng nhất của tôi.
Giờ đây, người đàn ông này gọi điện thoại cho tôi nói anh ta đang ở dưới tầng một, muốn gặp tôi một chút, tôi không thể chối từ.