Nhật ký dạy chồng của hổ cái

Nhìn lọ thủy tinh đầy ắp, có thể thấy Trương Thần sắm rất nhiều đồ Tết. Tôi lấy chiếc kẹo sô cô la đen hiệu Do ve, hài lòng rời khỏi phòng.
Ngày làm việc đầu tiên sau Tết, công ty thường rất yên ắng vì còn một nửa số người nữa hoặc là vẫn đang hưởng kỳ nghỉ cả năm vất vả dồn lại, hoặc là đang tiếp nhận sự tôi luyện đau xương, nhức cốt, nửa sống nửa chết như trong lò nung của các loại phương tiện vận chuyển.
Phòng kỹ thuật hôm nay chỉ có tôi và Trương Thần và một người nữa, là sinh viên mới tốt nghiệp vừa vào làm ở công ty chưa đầy hai tháng. Cô bé trẻ trung, tươi tắn như một đóa hoa khiến tôi không thể không than trách năm tháng vô tình biến mình trở nên già nua.
Đồng nghiệp đều gọi cô bé bằng cái tên thân mật là Tiểu Điểu, tức con chim nhỏ, vì cô bé giống như chú chim, có thể cất đôi cánh tự do bay lượn trên bầu trời. Tuy thế tôi cho rằng bầu trời ngày nay chỉ có máy bay mới được phép bay, không những thế còn cần phải có đường bay riêng...
Lúc này, Trương Thần đang rất nhẫn nại, rất tỉ mỉ giải thích cho Tiểu Điểu. Lý tưởng tuyệt vời gặp phải hiện thực khô cứng thì tại sao chỉ có thể ngoan ngoãn nhường đường? Cô bé tỏ vẻ khó hiểu.
Tôi bẻ miếng sô cô la làm ba phần chia đều cho cả ba, sau đó khẽ nói với cô bé:
- Khách hàng là cha là mẹ của chúng ta. Em không thiết kế theo yêu cầu của họ, tháng này em sẽ không có thưởng, sẽ không thể đi xem liveshow của thần tượng, chẳng những thế còn phải tăng ca đến tận khi công ty cho rằng em đủ tư cách lĩnh thưởng mới thôi.
Cô nàng Tiểu Điểu lập tức tỏ ý hiểu, sau đó vui vẻ gặm miếng sô cô la rồi bắt đầu sửa bản vẽ.
Tôi thở dài, ánh mắt nhìn xa xăm. Từ trên cao, giữa thành phố xám xịt, trải nghiệm những thay đổi to lớn mà đại gia đình xã hội mang đến cho tâm hồn đã từng rất nhiệt huyết.
Trương Thần cười, cúi xuống nói khẽ vào tai tôi:
- Để biểu dương thành tích giải quyết khó khăn giúp cấp trên, bữa tối nay anh cũng mời luôn.
Tôi bỗng nhoẻn miệng cười, ra vẻ trẻ con, ngây ngô như Lolita1. Anh lại cười lớn rồi tiện tay thưởng luôn miếng sô cô la mà tôi chia cho anh.
1 Lolita thường để chỉ những cô bé đáng yêu, dễ thương, độ tuổi từ tiểu học tới hết trung học cơ sở.
Bữa trưa và bữa tối đều được mời ăn thịt nướng miễn phí khiến tôi ăn đến nỗi mặt bóng mỡ, bụng tròn vo. Trương Thần còn gói về cho tôi một cân thịt nướng nữa, bảo là phần cho anh bạn nhỏ Thương Ngô thích ăn thịt.
Một chàng trai chu đáo, cẩn thận như thế này thì sao có thể không khiến trái tim tôi rung rinh, thậm chí là rưng rưng lệ chứ?
Nghĩ lại chuyện trước đây, tôi chính là vì một câu nói của Trứng muối: "Muốn quên đi một người thì phải yêu một người khác trước", nên mới luôn giữ nguyên tắc thỏ phải ăn cỏ gần hang, miếng ngon không để cho người ngoài, thiết lập mục tiêu đối với anh chàng Trương Thần cũng vừa thất tình này. Và thế là, tôi bất chấp tất cả dấn thân vào cuộc vận động đầy ham muốn ấy.
Bây giờ, hình như sắp thành công rồi? Vì đã quên Lâm Lỗi nên yêu Trương Thần, hay là vì yêu Trương Thần nên mới quên Lâm Lỗi.
Hay là... cả hai điều này chẳng có gì liên quan đến nhau?
Về tới nhà, anh bạn tiểu Thương Ngô đang ôm chiếc gối tựa ngồi trên sofa, thích thú xem chương trình chào xuân năm ngoái phát lại trên tivi. Hắn bị diễn viên hài Tiểu Thẩm Dương trong vai cô nàng khéo léo mặc quần lệch làm cho cười ngặt nghẽo, thùng rác cạnh bàn đầy ắp que xiên thịt nướng. 
- Hôm nay không đi chơi à? Ngoan thật đấy! – Tâm trạng tôi hôm nay rất tốt, tiện tay véo má hắn rồi mang thịt nướng đến, nói: - Thưởng cho anh đấy!
- A, ta thích món này!
Tivi chiếu đến đoạn Triệu Bản Sơn1 nhận ông ngoại, Thương Ngô cười ha ha rồi nhét một miếng thịt nướng vào miệng nhai ngấu nghiến.
1 Triệu Bản Sơn: Danh hài nổi tiếng của Trung Quốc.
Tôi tiện miệng nói:
- Đồ ăn này do người mà anh không muốn nhận làm bố nuôi mua đấy. Xem người ta có tốt với anh không?
Sau đó cùng với âm thanh từ tivi vọng ra "Ông ngoại cháu cũng họ Tất...", con hổ nhỏ bị thịt nướng làm nghẹn họng.
Tiểu Thương Ngô khua khoắng tay chân, đấm ngực giậm chân ngồi ở đó, khuôn mặt nhăn nhó chuyển từ trắng bệch sang đỏ từ rồi tím tái như một quả cà. Tôi sợ hãi vội đấm thục mạng mấy quả vào lưng hắn, cuối cùng cũng ọe được miếng thịt đoạt mệnh ra.
Hắn vừa ho vừa đẩy mạnh hộp thịt nướng sang một bên, tỏ rõ sự kiên quyết đoạn tuyệt với thứ đồ ăn này.
Đêm đó, Thương Ngô lại tức giận, không thèm để ý gì đến tôi. Hắn đi ngủ từ rất sớm. Buổi sáng ngày hôm sau, tôi lại bị hắn kéo dậy chạy bộ.
Trời đất, Phật Tổ Như Lai ơi, rốt cuộc con đã tạo oan nghiệt gì thế này?
Mặt mũi bơ phờ đi làm, hai mắt díp lại vẽ được nửa bản thiết kế, khó khăn lắm mới vật vã chờ được đến giờ ăn trưa, đang định úp mặt xuống bàn ngủ bù, nhân tiện giảm béo luôn thì lễ tân gọi điện nói có người tìm.
Tôi chạy ra xem thì thấy Thương Ngô mặc chiếc áo bông màu vàng nhạt, đầu đội cái mũ lưỡi trai màu xanh nhạt, đang bị mấy cô đồng nghiệp nữ vây quanh. Hắn dùng giọng nói nhỏ nhẹ, thỏ thẻ chào từng người:
- Cháu chào cô...
Cô A hỏi:
- Cháu bé, cháu tự đến đây một mình à? Không có người lớn đi cùng sao?
Hắn đáp:
- Vâng ạ. Vì cháu mới đến đây chưa được mấy hôm nên ngoài mẹ ra, cháu không quen người lớn nào khác ạ.
Cô B hỏi:
- Bé con xinh trai ơi, nhà cháu ở gần đây phải không?
Hắn đáp:
- Không xa ạ. Ngồi hai chuyến xe buýt, rồi đi bộ mười mấy phút là đến.
Cô C hỏi:
- Ôi trời ơi, thế mà không xa à? Trước đây, mẹ cháu đã cháu đưa cháu đến đây chưa?
Hắn lại đáp:
- Chưa ạ. Cháu tự lên mạng tìm đường đến.
Cô D hỏi:
- Trời đất, trẻ con bây giờ đều thành tinh cả rồi. Thế mẹ cháu có để thẻ xe buýt cho cháu không?
Tên tiểu tử đáp:
- Cháu dùng tiền mẹ cháu đưa để ăn trưa mua vé xe
Cô A, B, c, D đồng thanh hỏi:
- Nói cho cô biết, mẹ cháu là ai thế?
Hắn đáp:
- Mẹ cháu đến rồi!
Theo hướng chỉ từ cánh tay phải của Thương Ngô, bốn cặp mắt cùng tám ánh nhìn đằng đằng sát khí chĩa vào kẻ đang đứng ngây người ở chân tường là tôi. Họ chỉ trích tôi mạnh mẽ, chỉ trích gay gắt, chỉ trích đến cùng...
Lúc này, Trương Thần chậm rãi xuất hiện. Ban đầu, cảnh tượng náo nhiệt quanh quầy lễ tân khiến anh không hiểu chuyện gì đã xảy ra, sau đó anh nhìn thấy trung tâm của sự náo nhiệt:
- Thương Ngô, sao cháu lại đến đây?
Cô nàng Tiểu Điểu theo sát anh chớp chớp cặp mắt to ngây ngô bỗng nhiên thốt lên:
- Ôi, hóa ra con trai của hai người đã lớn bằng này rồi?
Bốn cặp mắt, tám ánh nhìn của các cô A, B, C, D lập tức hùa theo ý đó rồi mọi người cùng cười, cười không thành tiếng, ra sức mà cười.
Cười cái gì chứ? Tôi "vuốt ve" bông hoa nhỏ Thương Ngô, lòng thầm bi phẫn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui