Ninh Ngưng dậy trễ, vội ăn sáng rồi chạy ra ngoài.
Nhà cô gần trường trung học, đi bộ mười phút là đến, nhưng bây giờ đã 6:55, chủ nhiệm lớp họ rất nghiêm khắc, cô không muốn đến trễ.
Ninh Ngưng mới chạy đến cửa đã bị thứ gì đó đập vào đầu, đau tới mức hét lên.
Trán vừa bị đập trúng, cái cảm giác đau nhói kích thích thẳng vào thần kinh, nước mắt theo phản xạ trào ra.
Cô ôm trán, chỉ ước được lăn dưới đất mấy vòng.
Rất lâu sau, cảm giác này mới vơi bớt, mà cô cuối cùng cũng có thể mở đôi mắt hồng hồng ra xem thứ gì đập vào trán mình.
Đó là một cuốn tập màu đen rất dày, thảo nào đập vào trán lại đau như vậy.
Bất thình lình Ninh Ngưng cảm thấy rét lạnh.
Cô đang đi ngõ nhỏ, bên cạnh không có ai, trên đầu là trần nhà, cái thứ này ở đâu ra, đừng nói là Death note nha! Đáng sợ quá!
Ninh Ngưng nhìn bốn phía, ngó trái ngó phải, không nhìn thấy ai, hành lang im ắng.
Cô hiếu kỳ nhặt cuốn tập kia, lúc cầm lên, một tờ giấy kẹp bên trong rơi ra ngoài.
Tờ giấy khổ A5, rất nhỏ, khi nhặt lên, cô thấy trên giấy vẽ gương mặt của chính mình.
Điều này càng khiến cô tò mò.
Cảm giác sợ hãi nếu đi trễ bị chủ nhiệm la không còn, bây giờ cô chỉ đang rối rắm không biết có nên xem nội dung trong cuốn tập hay không.
Có hình của cô thì chắc có thể xem nhỉ? Hành động này không tính là bất lịch sự đúng không? Dù sao cũng có người vẽ hình mặt cô rồi, còn kẹp trong cuốn tập, nhỡ đâu là nguyền rủa cô thì sao?
Sau khi xây dựng tâm lý, Ninh Ngưng mở trang đầu tiên, bên trong có ghi một cái tên: Lâm Diệp.
Thế mà là anh ta!
Anh chàng này là đối tượng Ninh Ngưng thích thầm ba năm.
Năm lớp 10, Lâm Diệp chuyển đến trường cô, với khuôn mặt đẹp trai ấy, cô vừa gặp đã si mê. Sau này tiếp xúc nhiều hơn, cô phát hiện anh không chỉ đẹp trai mà tính cách rất tốt, còn rất ưu tú, vì thế lại càng thích.
Anh là người dịu dàng, với ai cũng cư xử rất tốt, trừ Ninh Ngưng.
Việc này khiến Ninh Ngưng bị tổn thương sâu sắc, cô tìm rất nhiều cách để tiếp cận Lâm Diệp nhưng đều thất bại, cuối cùng vì lòng tự tôn, cô quyết định từ bỏ suy nghĩ đến với anh, chôn giấu tình cảm của mình.
Không ngờ lại nhặt được nhật ký của anh, càng không ngờ trong nhật ký của anh kẹp bức chân dung của cô.
Mặc kệ cuốn nhật ký này từ đâu ra, tóm lại, bây giờ dù cả thế giới có bị hủy diệt, cô cũng phải đọc cuốn nhật ký này!
Ngày 13 tháng 9 năm 2021, trời nắng.
Hôm nay là ngày giỗ của cô ấy, lúc đi tảo mộ, tôi có gặp bạn cũ, người bạn ấy thắc mắc hỏi tôi tại sao tôi lại đi tảo mộ, tôi chưa từng nói với ai việc mình thích cô ấy đã lâu, bây giờ nỗi buồn của tôi với họ chỉ là sự biểu hiện giả nhân giả nghĩa.
Nếu có thể quay về quá khứ thì tốt biết mấy, tôi nhất định sẽ bày tỏ với cô ấy, tôi sẽ lấy hết can đảm, không vì xấu hổ mà né tránh ánh mắt của cô ấy...
Cô ấy? Ai vậy?
Ninh Ngưng không hề nghĩ đó là mình, bởi vì lòng tự tôn của cô đã bị tổn thương quá nhiều rồi.
Cô vội đọc tiếp.
Ngày 1 tháng 10 năm 2021, trời mưa.
Trời mưa khiến tâm trạng tôi cực kỳ tệ, tôi nhớ mỗi khi trời mưa, cô ấy rất thích nhảy vào mấy hố nước trên đường, tôi có thấy mấy lần, rất đáng yêu.
Nhưng bây giờ không thể nhìn thấy nữa.
Tôi chẳng biết mình đang mang tâm trạng gì khi nhớ cô ấy, chỉ là đau buồn thôi sao? Không, có rất nhiều cảm xúc chính tôi cũng không thể nói rõ.
Ngày 13 tháng 9 năm 2022, trời nắng.
Tôi không muốn đi tảo mộ nữa.
Ninh Ngưng dừng lại, khoảng cách thời gian giữa hai trang nhật ký hình như hơi xa rồi thì phải.
Nhưng tại sao lại không đi?
À khoan... Bây giờ mới năm 2020 thôi!
Hôm nay ngày mấy nhỉ?
Ninh Ngưng lấy di động ra xem, ngày 9 tháng 13!
Là ngày crush của người tôi thích qua đời!
Nếu đây là sự thật, cuốn nhật ký này rơi vào tay cô là muốn cô đi cứu cô ấy sao?
Đúng là kỳ lạ, nhưng theo tình hình trước mắt, thà tin là có còn hơn không, dù sao cũng là một mạng người, việc sống chết quan trọng hơn nhi nữ trường tình, phải để ý một chút.
Tuy rằng cô thật sự ghen tị với cô gái kia.
Ninh Ngưng đè nén tâm trạng, tiếp tục xem.
Những trang sau đa phần đều là nhật ký cố định vào ngày 13 tháng 9 và những ký ức về đối tượng mà anh ấy thích, cũng không viết thông tin về người đó, chỉ viết một vài chi tiết nhỏ như thói quen hay sở thích.
Cách diễn đạt của anh càng ngày càng trưởng thành, rất ít khi trêu đùa, có thể nhìn ra tuổi càng lớn, anh càng trở nên kiên cường.
Nhưng tại sao nỗi đau trong mỗi hàng chữ lại từ từ tăng chứ?
Ninh Ngưng càng xem, trái tim càng thắt lại.
Cuối cùng cũng đến trang cuối cùng.
Ngày 13 tháng 9 năm 2030.
Tôi đã cố tình không xem lịch vào tháng 9, nhưng trợ lý cứ nhắc nhở tôi ngày mấy làm việc gì, tôi bỗng muốn đổi trợ lý quá.
Nể tình trợ lý có lòng nhắc nhở, chiều nay tôi sẽ đi tảo mộ.
Mộ rất sạch sẽ, chú và dì còn cần mẫn hơn tôi, bọn họ thường xuyên tới. Có điều chúng tôi rất ít khi gặp nhau, nói thật tôi cũng không muốn gặp họ, tôi nên giải thích thế nào về thân phận của mình đây? Nói rằng tôi là bạn của Ninh Ngưng? Nào có người bạn nào kiên trì tảo mộ mười năm chứ?
Nói thật, tôi đã không còn nhớ rõ khuôn mặt của cô ấy, tôi thậm chí không dám chắc ký ức của mình có sai sót hay không.
Có lẽ vì tôi già rồi.
Trang cuối cùng, đến đây thôi cũng tốt, tôi mệt rồi.
Trong trang cuối cùng có dấu vết kẹp một món đồ, hẳn là kẹp bức chân dung mới rớt ra khi nãy.
Ninh Ngưng nhìn chằm chằm dòng chữ "Nói rằng tôi là bạn của Ninh Ngưng?", hai mắt mở to. Thế mà là cô?
Không phải ảo giác đấy chứ?
Đây là trò đùa của ai vậy?
Cô thật sự sẽ chết vào ngày hôm nay sao?
Tuy rằng khi đọc một nửa cô đã có cảm giác cô gái này có đặc điểm giống mình, nhưng vì lòng tự tôn bị tổn thương quá nhiều lần, cô không dám quá chờ mong, bằng không đến khi nhìn thấy tên của người khác, bản thân chắc phải sẽ xấu hổ chết sao!
Trái tim đã bị tổn thương quá nhiều, không thể tiếp tục tự luyến nữa.
Nhưng không ngờ thật sự là cô.
Điều này quá bất ngờ.
Ninh Ngưng vừa nghĩ đây chỉ là một trò đùa lại vừa cười ngây ngô.
Cười một lúc, cô không khỏi trừng mắt, chỉ muốn nắm cổ áo Lâm Diệp chất vấn anh: Sao không viết nguyên nhân chết chứ!
Nếu cuốn nhật ký này từ tương lai đến, cô không biết nguyên nhân mình chết thì làm sao tránh được?
Ninh Ngưng xoa khuôn mặt cứng đờ vì tâm trạng suy sụp.