Hôm sau lúc tỉnh dậy, Ninh Ngưng phát hiện cuốn nhật ký màu đen đặt trên tủ đầu giường đã biến mất, giống như sự xuất hiện kỳ lạ của nó, nó biến mất cũng vô cùng kỳ lạ.
Điều này giúp Ninh Ngưng xác định mình thật sự đã thoát khỏi cái chết.
Sau khi cô chết cuốn nhật ký kia mới tồn tại, mà bây giờ cô đã thay đổi số phận của mình, dòng thời gian cũng thay đổi, cuốn nhật ký cũng không còn lý do tồn tại, đương nhiên sẽ biến mất.
Ninh Ngưng vui vẻ ăn sáng, bố mẹ cô nhìn nhau, đều thắc mắc về cô con gái đang trong tuổi dậy thì dễ thay đổi cảm xúc nhưng cũng không hỏi nhiều.
Ăn sáng xong, Ninh Ngưng hớn hở chạy ra ngoài, lúc đi ngang một ngã rẽ, cô đột nhiên phát hiện có một con chó đang hấp hối trong thùng giấy.
Con chó ấy bị đặt trong góc khuất, nếu không phải tâm trạng cô đang tốt nhìn ngắm xung quanh thì chắc chắn sẽ không phát hiện.
Cô vội qua xem, lúc này mới phát hiện tình hình của bé rất tệ, lông trên lưng đã rụng sạch, trên da nổi nhiều bóng nước, hơi thở rất chậm.
Thấy vậy, Ninh Ngưng vội ôm cả thùng giấy chạy đến bệnh viện thú cưng, trên đường nhân tiện gọi điện cho chủ nhiệm xin nghỉ một tiếng.
Cô gửi bé ở bệnh viện thú cưng để điều trị, sau đó về trường.
Tới trường, cô nhìn đồng hồ, đã qua một tiếng.
Thời gian này trùng khớp với thời gian vụ tai nạn giao thông hôm qua xảy ra.
Xem ra có thể suy đoán cô qua đời do vụ tai nạn kia, mà nguyên nhân cô gặp vụ tai nạn kia là vì nhìn thấy bé chó nên trễ thời gian đi học.
Thế "Lục Lục" có phải bé chó đó không?
Việc này Ninh Ngưng không thể nào kiểm chứng, chỉ có thể nói nếu cô đã cứu bé, cô sẽ nhận nuôi, hơn nữa còn sẽ đặt tên là "Lục Lục".
Tới lớp, bạn bè hỏi cô: "Đi học rồi à, khỏe hơn chưa?"
"Khỏe rồi." Cô ngồi xuống, thoáng nhìn Lâm Diệp ngồi ở bàn trước.
Đúng lúc Lâm Diệp quay đầu nhìn cô, khi hai ánh mắt vừa chạm nhau, anh lập tức quay đầu đi, cứ như chẳng muốn nhìn cô thêm giây phút nào cả.
Chuyện như vậy trước đây xảy ra rất nhiều lần, lần nào cũng khiến Ninh Ngưng cảm thấy bị tổn thương, tuy không bằng giáo hoa nhưng cô cũng không xấu mà đúng không?
Hừ, chắc chắn do anh xấu hổ!
Ninh Ngưng lấy sách giáo khoa trong cặp ra, hỏi bạn ngồi cùng bàn: "Tiết sau là tiết gì vậy?"
"Tiết toán."
Hết tiết thứ hai là giờ ra chơi, bạn bè tốp năm tốp ba ra ngoài.
Ninh Ngưng nhân lúc xung quanh không có ai chọc sau lưng Lâm Diệp.
Anh như bị điện giật, cả người run rẩy, thấy vậy Ninh Ngưng không khỏi bật cười.
Cô cười hỏi: "Cậu có thể cho tớ mượn vở ngày hôm qua không?"
Lâm Diệp quay đầu: "Tớ... Không mang, có điều tớ có thể giúp cậu gạch chân những chỗ trọng tâm."
"Vậy thì cảm ơn nhé." Ninh Ngưng đưa sách giáo khoa cho anh.
Lâm Diệp nhận lấy, lập tức quay đầu, lấy bút ra viết viết vẽ vẽ.
Ninh Ngưng cười tủm tỉm.
Tuy chỉ nhìn bóng lưng anh nhưng vẫn rất đẹp trai, chắc là do dáng người đẹp, dù chưa 18 tuổi cũng đã cao hơn 1m80. Anh còn mang tới cảm giác gần gũi bình dị, Ninh Ngưng không biết miêu tả khí chất của anh thế nào, chỉ có thể nói là vô cùng xuất sắc.
Dùng từ hoàn mỹ để nhận xét anh cũng không quá.
Trước đây đối mặt với con người hoàn hảo này, cô chỉ biết từ bỏ, nhưng đến bây giờ đã biết bí mật nhỏ của anh, Ninh Ngưng vui đến mức không kiểm soát được biểu cảm của mình.
Ghi chú cho cô xong, Lâm Diệp quay đầu trả sách thì thấy cô đang cười ngây ngô.
Ninh Ngưng xấu hổ: "Cảm ơn cậu, cậu tốt quá."
"Không..." Lâm Diệp muốn nói không có gì.
"Buổi trưa tớ mời cậu ăn trưa nhé." Ninh Ngưng đột nhiên thay đổi đề tài.
"Hả?" Lâm Diệp nhìn cô, thấy hai mắt cô sáng ngời, không dám nhìn tiếp.
"Cậu muốn từ chối hả?" Ninh Ngưng xụ mặt.
Lâm Duyệt không ngờ cô sẽ như vậy, vừa vui vừa đau lòng, anh không muốn cô buồn, vì thế liền nói: "Không không không, đi đâu ăn đây?"
"Cậu quyết định đi!" Ninh Ngưng lập tức thay đổi thái độ, cười tủm tỉm trả lời, cứ như vẻ xụ mặt một giây trước của cô chỉ là ảo giác của Lâm Diệp.
Lâm Diệp gật đầu: "Đến trưa rồi tính."
Lúc quay đầu đi, anh vẫn còn thấy mơ màng, cứ có cảm giác Ninh Ngưng hôm nay hơi khác, tính cách vẫn nhiệt tình như vậy nhưng vẫn có chỗ nào đó không đúng lắm.
Đến trưa, vì Ninh Ngưng muốn ăn thịt nướng nên họ đi ăn thịt nướng.
Cả quá trình Lâm Diệp không nói câu nào, cứ dán mắt nhìn chằm chằm bàn nướng.
Anh không dám nhìn Ninh Ngưng cũng vì cô mãi cười tủm tỉm, còn luôn nhìn anh, anh thật sự không biết phải đối diện với cô thế nào, điều này khiến anh tim đập thình thịch, không biết nói gì hết, như thế quá ngốc nghếch.
Anh không muốn Ninh Ngưng nghĩ mình là kẻ ngốc.
"Cậu không ăn hả?" Ninh Ngưng gắp cho anh miếng thịt, sau đó còn ra vẻ, "Xin lỗi, tớ lỡ gắp bằng đũa của mình rồi! Để tớ lấy chén khác cho cậu nhé!"
Nói hết câu, Ninh Ngưng đứng dậy muốn đi lấy chén khác cho anh.
"Không, không cần đâu!" Lâm Diệp vội ngăn cản, thời điểm nắm lấy tay cô, mặt anh đỏ bừng, vội rút tay lại.
Ninh Ngưng nhịn cười: "Không sao gì chứ? Đũa kia tớ dùng rồi, còn đụng môi tớ, tuy không có dính nước miếng đâu nhưng đụng môi tới nói không chừng sẽ dính son đấy."