Nhật Ký Du Lịch Dị Giới Nguy Hiểm

Người tỉnh lại đầu tiên là người tóc lam. Vẻ mặt tóc lam không còn mê man nữa, anh ta lắc đầu thật mạnh, lộ vẻ hoảng sợ, la ó gọi đồng bạn ở bên cạnh. Nhưng ba người khác vẫn còn đang ngơ ngác, như không nghe được gì cả. Thanh niên tóc lam lo lắng nhìn quanh sau đó lại nhìn bạn mình rồi biến ra một quyển trục, vừa mở ra, tất cả mọi người biến mất ngay tức khắc! Hách Thuần lập tức theo dõi họ, quả nhiên, họ đã đến thị trấn gần đây nhất. Hách Thuần đang vô cùng vui vẻ, vì bọn họ đã trực tiếp xuất hiện trong thị trấn! Việc này chẳng phải đã chứng minh rằng không cần các loại văn kiện như giấy thông hành gì đó hay sao! Hách Thuần lập tức mặc ngay một bộ áo choàng đen, dùng mũ che đầu, đeo khẩu trang đen, y như một hiệp sĩ cực ngầu. Hách Thuần tàng hình, cũng khởi động truyền tống khoảng các ngắn. Lúc đến thị trấn nọ, Hách Thuần xuất hiện trong một vòng tròn, hoa văn của nó xem ra rất phức tạp. Hách Thuần ngẩng đầu nhìn quanh, wow, quảng trưởng to thật! Có bốn cái hình vẽ tương tự phân bố ở bốn góc quảng trường, cô nhìn thấy có người đứng trong vòng tròn rồi biến đâu mất, sau đó lại có người xuất hiện trong hình vẽ. Hách Thuần rất ngạc nhiên, vội vàng ra khỏi cái hình vẽ, sợ mình không cẩn thận sẽ bị đưa đến một nơi kỳ quái nào đó.

Sợ bị người phát hiện, Hách Thuần chạy nhanh đến một con đường vắng vẻ. Cô nhìn mục tiêu bị theo dõi đang di chuyển thật nhanh, cô cũng chẳng thèm để ý, dù sao thiết bị theo dõi vẫn còn trên người họ. Nhưng chẳng bao lâu, Hách Thuần cảm thấy thật mờ mịt, bây giờ mình nên làm gì đây? Hách Thuần vừa đi vừa nghĩ, không hề chú ý tới hai người lần trước đánh nhau với “sử tử” đang đi về phía cô. Đến khi Hách Thuần phát hiện thì đã hỏng bét rồi, cô vốn định dùng truyền tống khoảng cách ngắn, nhưng tốc độ của người ta nhanh hơn, chưa gì đã đến bên cạnh cô rồi! Tiến hành truyền tống trước mặt người khác rất dễ khiến người bên cạnh bị thương, vì khi truyền tống sẽ tạo ra vết nứt không gian, tuy vết nứt rất nhỏ nhưng có thể cắt người bên cạnh mấy vết thương như đao cắt, nặng thì bị vết nứt hút vào rồi thành thịt bằm luôn! Dùng giày bạo tẩu để chạy trốn thì cũng khó mà làm được, phía sau là quảng trường đó! Hách Thuần rất bực mình. Tại sao cô tàng hình lại không có tác dụng gì với mấy người có năng lực đặc biệt này hết vậy! D-d Lê Quý Đôn

╮(╯▽╰)╭ Lúc Hách Thuần vẫn còn đang trách móc, cô đã chạm mặt hai vị kia. Hai người kia thật ra không nhìn thấy Hách Thuần, chỉ cảm thấy có một vật thể đang di động. Hơn nữa, Pu Nasen còn cảm giác được hơi thở ma pháp nhàn hạt của Hỏa Lưu Thú nên mới có thể tìm được chính xác vị trí của Hách Thuần.

Hai bên chạm mặt nhau, Pu Nasen lo lắng hỏi: “Không biết ngài là thần thánh phương nào? Chúng tôi có việc nên xin mạo phạm hỏi các hạ một câu, không biết ngài có Hỏa Lưu Thú còn sống hay không? Ngài có thể nhượng lại cho chúng tôi một con có được không?”

Hách Thuần đơ người, nghe hiểu đứt quãng, cô ấy nói hơi nhanh nên Hách Thuần xâu chuỗi tất cả lại thì thành một dấu chấm hỏi to đùng! Coi như nghe không hiểu gì hết! Hách Thuần thở dài, hủy bỏ trạng thái tàng hình, lắp bắp nói: “Tai… không tốt… Mọi người… nói chậm chút…”

Pu Nasen và Giles thầm tiếc nuối, một cao thủ như thế mà tai lại không tốt, nghe cách cô ấy nói chuyện phỏng chừng cổ họng cũng có vấn đề. May mà Hách Thuần không biết trong lòng họ đang nghĩ gì, nếu biết chắc cô sẽ tức ói máu mất, tàng hình một cái đã thành cao thủ, nói chuyện không lưu loát thì thành cổ họng có vấn đề, ⊙﹏⊙ bó tay.

“Thưa ngài, chúng tôi muốn một con Hỏa Lưu Thú, không biết ngài có thể nhượng lại cho chúng tôi chăng?” Giles đưa ra một lời đề nghị cực kỳ lễ phép, nhưng Hách Thuần có biết Hỏa Lưu Thú mà anh ta nói là cái quái gì đâu!

Hách Thuần đen mặt, ngượng ngùng ho khan một tiếng: “Hai người… muốn Hỏa Lưu Thú?”

“Dạ vâng.”

Lòng bàn tay Hách Thuần bắt đầu đổ mồ hôi, thầm nghĩ: Hay là khởi động hệ thống giày bạo tẩu rồi chạy trốn?

Pu Nasen nói thêm: “Hỏa hệ ma thú cấp năm, hơn cấp năm càng tốt, bộ lông của nó càng giống màu của vàng nguyên chắc thì càng tốt hơn nữa. Không biết ngài có con Hỏa Lưu Thú nào như vậy không?”

Trong đầu Hách Thuần hiện ra bóng dáng của “sư tử”, sau đó cô nói: “Có”

Giles và Pu Nasen lại xin xỏ: “Vậy ngài có thể nhượng lại cho chúng tôi không? Chúng tôi có thể trả cho ngài số tiền tương ứng.” Thật ra Pu Nasen và Giles cũng muốn tự bắt nhưng bây giờ gấp lắm rồi, không còn cách nào hết nên mới mua của người ta, chưa kể ma lực mà họ tiêu hao vẫn chưa hồi phục.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui