Nhật ký dụ vợ

 
   Chương 11: Mọi chuyện đã có anh
 
Lúc đến bệnh viện đã là mười giờ rưỡi đêm, khoa phụ sản từ sớm đã tan ca, thế là chỉ có thể ngày mai quay lại.
 

Qua toàn bộ quá trình, Triệu Triết Vũ luôn nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay mình.
 
"Mọi chuyện đều đã có anh."
 
Nhất định đây sẽ là một đêm trằn trọc khó ngủ.
 
Một giờ sáng sớm, màn hình điện thoại bên gối của Lâm Hoàn sáng lên, hiển thị "Triệu ác ma" đã gửi một đoạn Wechat.
 
  ______Đã ngủ chưa?
 
Lâm Hoàn trả lời lại bằng một biểu tượng khóc.
 
Một lúc sau, anh gửi đến một đoạn ghi âm rất dài.
 
"Anh biết em sẽ không ngủ được. Đừng lo lắng, anh vừa nhờ bạn giúp anh gọi một bệnh viện chuyên môn phụ sản, đến đó môi trường sẽ tốt hơn. Sáng mai anh sẽ đến đón em. Đừng nghĩ quá nhiều, tối nay cứ ngủ ngon trước, mọi chuyện đã có anh."


 
Mọi chuyện đã có anh.
 
 Anh ấy đã nói như vậy.
 
Cô cuộn tròn mình trong chăn, đeo tai nghe, phát đi phát lại đoạn ghi âm đó rất nhiều lần. Rồi sau đó, không ngờ nghe giọng Triệu Triết Vũ trong tai nghe lại có thể dần dần mơ màng ngủ thiếp đi.
 
Một đêm vô mộng.
 
"Chúc mừng, cô có thai rồi. Bắt đầu ước tính từ kì kinh nguyệt cuối cùng của cô, có lẽ đã mang thai sáu tuần."
 
Vị bác sĩ trước mặt nở nụ cười hoà nhã dễ mến, còn Lâm Hoàn lại không cười nổi. Mặc dù kết quả đã nằm trong dự liệu, thật sự còn được bác sĩ "phán quyết", Lâm Hoàn vẫn sững sờ trong phút chốc.
 
Triệu Triết Vũ vẫn là dáng vẻ bình tĩnh vô tư đó, bắt đầu hỏi bác sĩ về các vấn đề phải chú ý và đồ ăn thức uống kiêng kị, v.v.
 
Bác sĩ rất kiên nhẫn tỉ mỉ trả lời, cuối cùng bàn giao một cuốn sách nhỏ, "Trên đây viết rất nhiều những điều mà phụ nữ mang thai cần phải chú ý, còn có lịch trình của các hạng mục kiểm tra." Sau cùng còn thêm một câu: "Tinh thần của thai phụ sẽ có sự không ổn định tương đối lớn, đối với thai nhi cũng sẽ có ảnh hưởng. Anh hãy chú ý nhiều hơn đến tình trạng thể chất và tinh thần của thai phụ."
 
Trên màn hình máy tính của phòng siêu âm, có một bông hoa tuyết lờ mờ đen trắng. Y tá chỉ vào một chỗ, dịu dàng nói rõ: "Mời nhìn vào đây, chấm nhỏ trong bao này chính là em bé."
 
Hai người cùng lúc duỗi dài cổ để nhìn.
 
Khi Triệu Triết Vũ nhìn vào chấm đen nhỏ được bọc trong bao hình bầu dục giống như bong bóng, nhịp tim anh như dừng lại.
 
Đó là con của anh và Lâm Hoàn, là sự tiếp nối của hai người trên thế giới này.
 
Anh nắm lấy tay Lâm Hoàn, vô thức siết chặt.
 
Lâm Hoàn nhìn được một lúc, không ngần ngại bĩu môi: "Thật giống nuốt xuống một cái bánh trôi nhỏ vậy."
 
Y tá bị chọc cười lên, "Bây giờ em bé còn rất nhỏ, về sau sẽ dần dần lớn lên, mới có thể nhìn thấy rõ ràng. Chúng tôi sẽ in ảnh đưa các bạn làm kỉ niệm, về nhà vẫn có thể ngắm em bé nha."
 
Triệu Triết Vũ đành chịu xoa đầu Lâm Hoàn.
 
Xem ra, có những hai bảo bối phải chăm rồi.
 
Lúc cầm sổ tay và ảnh siêu âm ra khỏi bệnh viện, Lâm Hoàn vẫn không có cảm xúc thật sự.

 
Cô mới chỉ hai mươi ba tuổi, cuộc sống lý tưởng luôn là chưa sinh con. Nuôi con nhỏ là một trách nhiệm to lớn, cô trước giờ chưa từng chuẩn bị qua phương diện tư tưởng này. Thậm chí còn nghĩ rằng nếu như không gặp được người có thể sống cùng mình cả đời, không kết hôn cũng chẳng sao.
 
Nhưng giờ đây, vừa mới bước ra khỏi tháp ngà, đã nhận được nghi thức đầu tiên của cuộc đời, các cuộc phiêu lưu của tương lai đều bị đảo lộn hoàn toàn.
 
"Chúng ta kết hôn đi."
 
Lúc trên xe, Triệu Triết Vũ chân thành thiết tha nói.
 
Đây là trách nhiệm của anh. Cùng Lâm Hoàn chung sống một đời là quyết định rất dễ dàng, nhưng đứa bé đến sớm này thật sự là ngoài ý muốn. Cô không có nhiều kinh nghiệm, mà anh lại là đàn ông, nên làm tốt các biện pháp phòng tránh, nhưng anh lại khó tự tạo khoảng cách để bảo vệ cho cô.
 
Cô còn có sự lựa chọn khác sao?
 
Hai người trực tiếp đến nhà của Lâm Hoàn gặp mặt phụ huynh. Bắp cải mình nuôi hơn hai mươi năm nay bỗng nhiên liền bị lợn xơi mất, còn bổ sung thêm một con lợn con, biểu cảm của bố Lâm Hoàn nhìn như phải chịu một cú đánh không nhẹ. Mẹ Lâm Hoàn nhìn dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí của Triệu Triết Vũ đối với con gái mình, ở một bên cười khúc khích. 


 
Tuy họ đều bị làm cho giật nảy mình, nhưng con gái đã bị sự u mê hủy hoại rồi, thêm nữa điều kiện của Triệu Triết Vũ rất tốt, có xe có nhà có sự nghiệp, ngoại hình đẹp gia cảnh tốt, dường như không có gì để bới móc. Sau khi nói chuyện vài tiếng, bố mẹ Lâm Hoàn cuối cùng cũng gật đầu đồng ý chuyện kết hôn này.
 
 "Chúng ta...... không cần đi gặp bố mẹ của anh sao?"
 
Triệu Triết Vũ hiếu kì nhìn khắp khuê phòng của Lâm Hoàn, bỏ ngoài tai lời nói của cô.
 
"Này!" Lâm Hoàn bực mình chộp lấy bàn tay không an phận chuẩn bị lục lọi giá sách của anh.
 
"Hả?" Triệu Triết Vũ chuyển mình tựa lên bàn, một cách tự nhiên dang tay giữ cô vào lòng, "Cái gì?"

 
"Em nói là, chúng mình không cần đi gặp bố mẹ của anh sao?"
 
Triệu Triết Vũ không quan trọng cười: "Có chứng nhận rồi nói với họ cũng không muộn."
 
Lâm Hoàn trừng mắt lên, "Sao lại có kiểu chém trước tấu sau như vậy? Đây còn là đại sự cả đời."
 
"Cũng không phải là không thể gặp. Chỉ là gặp rồi anh sợ làm em sợ."
 
Lâm Hoàn vừa định hỏi lại, mẹ Lâm Hoàn đột nhiên đẩy cửa phòng ra.
 
 "Tiểu Hoàn, mẹ muốn một mình nói chuyện với Triết Vũ một lát. Con ra ngoài cùng bố xem ti vi đi."
 
"Dạ." Lâm Hoàn mặt đỏ ửng bước khỏi lòng ngực của anh, ngượng ngùng đi ra khỏi phòng.
 
Cửa đóng lại, Triệu Triết Vũ đứng thẳng người lên, "Bác gái, bác có điều gì cần dặn dò, xin cứ việc nói ạ."
 
 Mẹ Lâm cười híp mắt vỗ lấy vai anh. "Triết Vũ, bác nhận thấy con đối với Tiểu Hoàn nhà bác rất tốt. Còn về bác trai con, ông ấy chỉ là nhất thời không có phản ứng gì, con không cần quá lo lắng."
 
"Con biết việc này, là con làm không tốt. Bác yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy."
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận