Nhật ký dụ vợ

 
Chương 5: Đà điểu
Edit: Gluhwein
 
Khi cô lại mở mắt ra một lần nữa, điện thoại đặt bên gối không biết đã rung lên chấn động bao lâu rồi, ngoài cửa sổ trời đã tối đen một mảnh.

 
Lâm Hoàn chỉ cảm thấy đầu nặng trĩu như treo nghìn cân, cả người mềm nhũn, cảm giác ở trong ổ chăn nóng đến khó chịu. Hai chữ “Tuệ Như” hiển thị trên màn hình, mệt mỏi ấn mạnh nút nghe điện thoại ——
 
“Lâm Hoàn! Cậu còn biết nhận điện thoại hả? Cậu trốn ở đâu thế! Đã là nửa đêm ngày hôm sau rồi sao cậu còn chưa về nhà? Ba mẹ cậu gọi điện thoại tìm tớ đòi người, tớ lại giúp cậu kéo dài thêm một ngày… Này, cậu có đang nghe không thế?”
 
Lâm Hoàn há miệng nhưng lại không thể phát ra âm thanh, chỉ có đôi môi khô khốc nứt nẻ đang mấp máy. Cô dùng hết sức lực, cũng chỉ thấp giọng phát ra vài tiếng khàn khàn, mơ hồ, đứt quãng.
 
“…Giọng cậu làm sao vậy?” Cuối cùng Phương Tuệ Như đã nhận ra có điều gì đó không bình thường: “Lâm Hoàn, bây giờ cậu đang ở đâu?”
 
“Khụ… Khách sạn…”
 
“9 giờ? Hiện tại đã là 2 giờ sáng!… Cậu vừa nói là khách sạn? Cậu vẫn còn ở khách sạn ư?”
 
“1609…”
 

“Được được, chờ tớ, tớ lập tức tới ngay!”
 
Màn hình vừa tắt, Lâm Hoàn lại một lần nữa chìm vào hôn mê.

 
Phương Tuệ Như tắt điện thoại thì lập tức lái xe đuổi tới khách sạn, ngồi trên xe còn không quên đeo tai nghe Bluetooth để gọi vào số của Triệu Triết Vũ, mới vừa kết nối thành công cô đã tuôn ra một tràng mắng nhiếc thật dài:
 
“Triệu Triết Vũ, anh có ý gì! Là chính anh nói muốn tới, nói cái gì mà muốn liếc mắt nhìn Lâm Hoàn một cái, tôi mới tận tình tận nghĩa chế tạo cơ hội cho hai người nhưng lại khen ngược, có phải anh vứt người ở trong phòng khách sạn rồi bỏ mặc không quan tâm nữa đúng không? Nếu Lâm Hoàn xảy ra chuyện gì, xem tôi có băm anh thành thịt vụn hay không!”
 
Triệu Triết Vũ ở đầu dây bên kia nghe thấy những lời này thì như lọt vào trong sương mù. Cái quái gì vậy, người bị vứt bỏ trong phòng khách sạn, còn phải bồi thường cánh cửa phòng tắm chính là anh có được không?
 
“Lâm Hoàn vẫn còn ở khách sạn ư?”
 
“Nếu không thì sao? 1609, có phải là phòng anh thuê tối hôm qua hay không?”
 
Anh sửng sốt một giây: “Tầng 16 là phòng đơn, tối hôm qua anh thuê một phòng ở tầng trên cùng… Anh lập tức qua đó.” Anh nói xong thì nhanh chóng xuống giường, mặc quần áo, cầm theo chìa khóa xe rồi lập tức lao ra khỏi nhà. 
 
Đêm khuya trên đường phố có rất ít xe, anh lái xe nhanh tới đáng sợ, thậm chí còn đến nhanh hơn cả Phương Tuệ Như.
 
Ai ngờ sau khi nói rõ tình hình, lễ tân của khách sạn vẫn nói rằng có quy định không thể tự tiện đưa thẻ phòng của Lâm Hoàn ra khi chưa được phép. Khổ nỗi hai người đều là lòng nóng như lửa đốt mà nửa đêm phi ra khỏi cửa, cũng không ai mang theo giấy tờ tùy thân, Triệu Triết Vũ giận đến mức hai mắt đỏ ngầu, trực tiếp vươn tay vào quầy lễ tân, mạnh mẽ nắm cổ áo của lễ tân rồi nhấc người lên cao, sợ tới mức tất cả bảo vệ của khách sạn đều rút dùi cui ra.
 
May mắn có giám đốc đang trực ban nhận ra Phương Tuệ Như là người vừa tổ chức tiệc sinh nhật vào tối hôm qua, sau khi nói chuyện thì giám đốc đồng ý đi cùng tới mở cửa phòng 1609.
 
Ngay khi tiếng khóa mở cửa vang lên, Triệu Triết Vũ đã kéo giám đốc ra rồi xông vào bên trong.
 
Lâm Hoàn nằm hôn mê trên giường, vẻ mặt ửng đỏ bất thường. Anh đi vào thăm dò, mới phát hiện cả người cô nóng tới dọa người, hơi thở gấp gáp nóng rực.
 
Trong lòng anh như có lửa đốt, lập tức dùng chăn bọc kín người cô, bế ngang cô lên, sải bước ra khỏi phòng. Phương Tuệ Như còn chưa kịp hiểu rõ tình hình, vừa muốn đuổi theo, lại bị giám đốc nhanh nhẹn tiến lên ngăn cản, trên mặt nở nụ cười mang đậm chất thương mại: “Thật ngại quá, vị tiểu thư này, có thể phiền ngài ứng trước tiền phòng cho người bạn lúc trước không ạ?”

 
“…”
 
“Còn có tiền mua chăn bông mà vị tiên sinh kia vừa lấy đi nữa.”
 
Triệu Triết Vũ cẩn thận đặt Lâm Hoàn lên trên ghế phụ rồi điều chỉnh lưng ghế hơi ngả ra phía sau, đắp chăn của khách sạn lên rồi thắt chặt dây an toàn, lái xe tới bệnh viện.
 
Cô bị sốt… là do anh. Tối hôm qua cả người cô ẩm ướt, anh còn… để cô chịu lạnh cả đêm. Sáng nay thấy cô choáng váng, khản cổ, anh lại chỉ nghĩ là do say rượu…
 
Anh tức giận đến mức nắm chặt tay thành quyền. Cô thà tự mình thuê một phòng đơn khác, chứ không muốn phải ở cùng anh thêm một lát hay sao?
 
Lâm Hoàn mở mắt ra khi đã ở trong phòng bệnh của bệnh viện, trên tay có cắm kim truyền dịch. Chất lỏng lạnh lẽo thấm vào trong cơ thể, cô nhịn không được mà rùng mình một cái.
 
Có người rất săn sóc kéo chăn đắp lên cao cho cô. Khi Lâm Hoàn quay đầu lại, thế mà lại trông thấy khuôn mặt lạnh lẽo như núi băng chết chóc của Triệu Triết Vũ khiến Lâm Hoàn sợ tới mức kinh hoảng.
 
A… Cô vốn đang cầu nguyện hết thảy mọi chuyện đều là một cơn ác mộng, kết quả sau khi tỉnh lại từ cơn ác mộng, lại vẫn gặp được đại ác ma trong mơ?
 
Triệu Triết Vũ nhướng mày: “Tỉnh?”
 
“…”
 
Lâm Hoàn không dám nhìn anh, yên lặng kéo chăn lên che kín đầu mình.
 

Được lắm, kỹ năng giả làm đà điểu của cô nàng này vẫn là hạng nhất như cũ.
 
Lâm Hoàn dưới lớp chăn đang cắn chặt môi dưới vì xấu hổ. Cô còn chưa kịp tiêu hóa xong việc xảy ra tối qua, một lòng chỉ muốn né tránh Triệu Triết Vũ thật xa, dù sao… thời gian sẽ chữa khỏi hết thảy, mọi người đều coi như không có việc gì xảy ra là tốt rồi, đúng không? Có lẽ anh không thiếu phụ nữ, cô cũng không phải là người đầu tiên xảy ra tình một đêm với anh, càng không phải là người cuối cùng... Còn bản thân cô ấy à, vốn dĩ cô cũng không nhớ rõ tối hôm qua đã xảy ra những chuyện gì… Thế mà bây giờ cô lại mắc nợ anh thêm một lần “ơn cứu mạng”, cắt không đứt, càng gỡ càng rối hơn… Đúng là tạo nghiệt mà.
 
Cô miên man suy nghĩ rất nhiều, ở phía dưới chăn bị thiếu oxy đến mức khó chịu. Chờ đợi Triệu Triết Vũ tự nhận ra mình là một kẻ quái gở mà biến mất, Lâm Hoàn xốc chăn lên, vẫn đối diện với ánh mắt thẳng tắp của anh.
 
Triệu Triết Vũ thở dài bất đắc dĩ, thầm nghĩ muốn đối phó với con đà điểu nhỏ này thì cần phải bàn bạc kỹ hơn về đường cong cứu nước*, anh sáng suốt lựa chọn nói sang chuyện khác.
 
*đường cong cứu nước: thuật ngữ Trung Quốc thời kì chống Nhật, ý chỉ không thể đánh thắng trực tiếp thì phải đánh gián tiếp.
 
“Một ngày không ăn gì, không đói bụng à?”
 
“…Vẫn ổn, chưa đói quá mức…”
 
“Dậy đi, ăn chút cháo.”
 
Lâm Hoàn ngồi dậy, vô cùng kinh ngạc khi phát hiện trên tủ đầu giường có một bát cháo thịt nạc thêm trứng vịt Bắc Thảo mà cô yêu thích đang bốc hơi nghi ngút, cuối cùng đôi môi tái nhợt cũng lộ ra ý cười. Triệu Triết Vũ cầm lấy bát cháo lên múc một thìa, căm giận mà nhận ra sự thật rằng anh còn không bằng bát cháo thịt nạc thêm trứng vịt Bắc Thảo này.
 
Lâm Hoàn nhìn động tác múc cháo rồi thổi nguội của anh, hoảng sợ mà ý thức được đây là anh định đút cháo cho cô ư?
 
“À, em tự làm được…”
 
Triệu Triết Vũ dễ dàng cầm bát né tránh được bàn tay đang duỗi lại đây của cô: “Trên tay đang truyền dịch, đừng lộn xộn.”
 
Cô bị anh dùng giọng nói lạnh như băng giáo huấn, Lâm Hoàn ngượng ngùng, đành phải ngoan ngoãn ăn thìa cháo mà anh đưa tới bên miệng.
 
Cháo ấm vào miệng, cuối cùng thần kinh căng chặt của cô cũng được thả lỏng.
 

Sau vài miếng xuống bụng, cô bắt đầu to gan hơn mà mạnh dạn trộm ngắm Triệu Triết Vũ khi anh múc cháo.
 
Tối hôm qua ở trong phòng bao cô cũng không dám nhìn anh, lúc sau thì say bất tỉnh nhân sự… Buổi sáng lại rời đi như chạy trốn. Dù sao cô cũng phải nhìn thật kỹ, xem người đã xơi tái mình có dáng vẻ gì.
 
Nhiều năm không gặp, anh cao lớn thành thục, dáng người trở nên cương nghị, giống như một người đàn ông. Tóc cũng ngắn đi.
 
Thậm chí… trở nên càng lạnh lùng giống như núi băng hơn nữa.
 
Anh đã có dáng vẻ lạnh lùng từ hồi học cao trung. Nhưng khi đó còn là thiếu niên, nhìn thế nào cũng thấy là giả vờ lãnh khốc. Hiện tại… anh dùng vẻ mặt vô cảm nói một câu đã khiến cô phải túng đến mức ngoan ngoãn nghe lời, chỉ kém đáp lại một câu “Tuân chỉ”.
 
Nhưng… dáng vẻ cẩn thận thổi cháo, vẫn có chút thuận mắt…
 
Sống mũi trời sinh đã thẳng, cúi đầu cũng thấy đẹp.
 
Khi Triệu Triết Vũ ngẩng đầu lên một lần nữa, anh thấy Lâm Hoàn đang ngây ngốc nhìn chằm chằm vào mình. Đôi mắt tròn xoe ướt dầm dề mở to, khuôn mặt nhỏ tròn trịa ửng hồng vì mới vừa bị hun nóng trong ổ chăn, suýt chút nữa khiến anh muốn nhào lên cắn một cái.
 
Anh đưa thìa lên miệng cô, cô máy móc há miệng ăn cháo, hai mắt vẫn không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào anh tới ngẩn người, cũng không biết cái đầu nhỏ kia lại đang uy nghĩ cái gì. Triệu Triết Vũ nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của cô, không nhịn được mà cong môi mỉm cười: “Nghĩ cái gì thế?”
 

 
Triệu Triết Vũ cười?
 
Lâm Hoàn giật mình hoàn hồn vì nhận thức này, không hề phát hiện trái tim cô vừa mới lặng lẽ đập chậm lại một nhịp. 
 
Núi băng cười rộ lên… thế mà vẫn khá là xinh đẹp.
 
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận