Nhật Ký Dưỡng Thành Nữ Bá Vương


Xảo Nhi rơi nước mắt, nhìn Cửu công chúa bị Yến Lưu Nguyệt bắt đi.

Ngay khi Thế Tử Gia rời khỏi, Yến Lưu Nguyệt đã đến, lúc này vừa hay gây khó dễ.

Chỉ e rằng ngay cả Thế tử gia cũng không biết sự tình.

Xảo Nhi đứng bên cửa, chỉ đến khi bọn họ đi xa, nàng ấy mới nhìn xem phương thuốc.

Mắt nàng ấy mờ đi, nàng ấy lau nước mắt mới có thể nhìn rõ chữ của công chúa.

Lúc nãy công chúa viết một chữ thập vào lòng bàn tay của nàng.

Nàng biết rằng, công chúa nhất định có ý nghĩ của riêng mình.

Nàng ấy chăm chỉ nghiên cứu đơn thuốc, không biết đã trôi qua bao lâu, cuối cùng mắt nàng ấy sáng lên, nhanh chóng bước ra ngoài ngay lập tức.


Khi Phong Ly Dạ quay trở lại, mặt hắn tái đi vì tức giận!
“Muội đã nói bảy ngày sau chỉ cần hút máu, bây giờ mới là ngày thứ hai!”
Hắn đá vào chiếc ghế bên cạnh.

Cái ghế phát ra âm thanh đùng một cái, trong tích tắc bị đá nát thành từng mảnh, mảnh vỡ tung tóe ra xung quanh, làm cho Sở Vi Vân nằm trên giường sợ phát run.

“Con khiến cho Vân Nhi sợ rồi!” Yến Lưu Nguyệt tức giận.

Đứa nhỏ này, vậy mà lại vì con yêu nữ đó mà mà nổi trận lôi đình trước mặt bọn họ!
Thật là láo xược!
Sở Vi Vân bị gọi tên nên co rút người lại, đỏ mắt nhìn Phong Ly Dạ.

“Dạ ca ca, ta… ta xin lỗi, có phải chàng đã ghét ta rồi không? Xin lỗi, ta không phải…”
“Câm miệng!” Phong Ly Dạ ánh mắt lạnh như dao, nhìn lướt qua một cách tàn nhẫn.

“Muội khóc cái gì? Muội có tư cách gì mà khóc?”
Từ trước đến nay hắn chưa bao giờ biết rằng bản thân có thể ghét nữ nhân này, ghét đến mức độ này!
“Ly Dạ, con mắng Vân Nhi làm gì?” Yến Lưu Nguyệt tức giận đến mức hận không thể tát hắn hai bạt tay!
“Nó là con gái của Nam Tinh! Con lại dám khiến nó uất ức như vậy!”
“Con khiến muội ấy uất ức cái gì? Muội ấy tự mình uống thuốc độc, nhưng lại dùng máu của Khuynh Nhi để cứu, nàng ấy có tư cách để cảm thấy uất ức ư?”
“Con…”
“Dạ ca ca, ý chàng là, ta không nên sống lại sao?”
Chàng ấy gọi con tiện nhân đó là Khuynh Nhi!
Vậy mà chàng ấy lại gọi thân mật như thế!
Sở Vi Vân thực sự không chịu đựng nổi, oa một tiếng rồi khóc.

Nàng ta đỏ mắt, trừng mắt nhìn Yến Lưu Nguyệt, khóc đến mức không thở nổi.

“Tại sao các người lại cứu ta? Ta không cần máu của nữ nhân xấu xa kia, ta không cần!”
“Ta vốn dĩ không muốn sống nữa, tại sao lại cứu ta, bây giờ ta sẽ trả lại máu cho nàng ta, ta trả máu lại cho nàng ta là được rồi!”
Nàng ta nói rồi bò xuống giường, không biết tìm đâu ra một chiếc kéo, dùng sức đâm vào cánh tay.

"Ta trả lại máu cho nàng ta, ta không cần đồ của nàng ta! Dạ ca ca, nếu chàng không muốn muội sống, muội sẽ không sống, bây giờ muội sẽ đi chết ngay!
Yến Lưu Nguyệt ở đây, làm sao có thể cho nàng ta làm chính mình bị thương được?
Yến Lưu Nguyệt bước tới, giật lấy cây kéo trong tay cô.

“Vân Nhi, con đừng làm chuyện dại dột, Dạ ca ca của con cũng còn quan tâm đến con lắm đâu, nếu không, nó sẽ không đích thân đưa yêu nữ ấy đến hiến máu cho con.


“Chàng ấy… đích thân đưa nữ nhân ấy đến đây?”
Sở Vi Vân nhìn Phong Ly Dạ, cuối cùng cũng lấy lại được một tia hy vọng trong mắt.

“Dạ ca ca…”
“Là ta đáng chết!”
Phong Ly Dạ quay người bước ra ngoài cửa.

Phải, hắn đáng chết!
Đích thân hắn đã phái Khuynh Nhi đến để cho họ đày đoạ! Hắn thực sự đáng chết!
“Ly Dạ, sao có thể như vậy?”
Yến Lưu Nguyệt gần như tuyệt vọng, đứa con mà chính tay mình nuôi dưỡng, hôm nay, lại vô cùng vô lễ với bà!
“Dạ ca ca…”
“Đừng gọi ta là Dạ ca ca nữa!”
Phong Ly Nguyệt bước đến cửa, quay đầu lại và lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Sở Vi Vân đang giàn giụa nước mắt.

“Nếu muội không phải là con gái của Nam Tinh, bây giờ ta sẽ gϊếŧ muội! Muội khiến ta chán ghét vô cùng!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui