Đêm nay, gió đêm phơ phất, biển sao trên đỉnh đầu, yên bình an tĩnh.
Hai người ngồi trên nóc nhà, hai vò rượu hoa đào ủ gần như đều bị Sở Khuynh Ca một mình uống sạch.
Rượu rất thơm, mang theo một mùi hương hoa đào nhàn nhạt khiến người ta trầm mê không thôi.
Lúc mới uống thì không thể cảm nhận được, nhưng không ngờ, càng uống thì tác dụng chậm của nó càng mạnh!
Ngụm rượu hoa đào cuối cùng bị nàng uống hết, chiếc bình rỗng trong tay Khuynh Ca rơi xuống.
Mộ Bạch giơ tay lên, bình rượu lăn xuống dọc theo mái hiên bị hắn ta đột ngột nắm lấy, nhẹ nhàng đặt ở một bên.
Nhưng không ngờ sau khi hắn ta để xong bình rượu quay đầu lại, cô nương bên cạnh lại xoay người, ôm lấy hắn ta.
“Mẹ!” Khuynh Ca vùi đầu trong lồng ngực của hắn ta, hai mắt mê man: “Mẹ…”
Nàng đã không còn nhớ rõ người đang ở bên cạnh nàng là ai, nàng chỉ biết là, trên người của hắn ta có hương vị của mẹ.
Mẹ làm cá, mẹ ủ rượu, tất cả mọi thứ của mẹ.
“Mẹ…”
Cả người Mộ Bạch cứng đờ, con ngươi lạnh lẽo, hắn ta theo bản năng muốn đẩy nàng ra.
Nhưng mà, một khắc cúi đầu kia, trong tầm mắt của hắn ta là khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng của nàng, ánh mắt nàng thê lương, lại bởi vì nàng ôm lấy hắn ta mà cười đến thỏa mãn như thế.
Bàn tay hắn rơi trên vai nàng, bàn tay đang muốn đẩy nàng ra lại cứng ngắc, sức lực đẩy ra cũng nhanh chóng biến mất.
Dường như cảm nhận được mẹ muốn đẩy nàng ra, Khuynh Ca tủi thân, nàng càng dùng sức ôm chặt lấy hông của hắn ta.
“Đừng bỏ con lại, mẹ…”
Nàng năm tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ, mẹ đã rời đi.
Bây giờ, cuối cùng mẹ đã quay về, nàng không muốn buông tay.
“Mẹ, con rất nhớ mẹ.
” Khuynh Ca vùi đầu trong lồng ngực của hắn ta liên tục cọ xát.
Cơ thể nam nhân vốn đã hơi căng thẳng, bây giờ đang dần dần nóng lên.
Tay của hắn ta rơi trên vai nàng, lại không biết là muốn đẩy nàng ra, hay là muốn tiến thêm một bước, hắn ta ôm nàng sâu vào trong lồng ngực của mình.
Sao nàng có thể làm càn như vậy với hắn ta!
Đời này chưa từng có một nữ tử nào quá phận tới gần hắn ta như vậy, chứ đừng nói là giống như một con bạch tuộc, ôm chặt hắn ta!
“Khuynh Nhi, ta là Mộ Bạch!” Nhưng âm thanh của hắn ta không lớn, cũng không biết bản thân hắn ta đến tột cùng là đang suy nghĩ cái gì.
Biết là không nên, nhưng mà lại không muốn ngăn cản.
“Mẹ…” Làm sao Sở Khuynh Ca có thể nghe lọt được?
Trên người hắn ta, thật sự có hương vị của mẹ!
Ở bên hắn ta, nàng luôn có thể cảm nhận được sự tồn tại của mẹ.
Hắn ta chính là mẹ, mẹ đã trở về rồi!
“Mẹ…” Cô nương ở trong ngực hắn ta thì thào nói nhỏ, lại nhìn, rõ ràng nàng đã thiếp đi.
Khuôn mặt đỏ bừng của nàng, trong tầm mắt của hắn ta được phóng đại vô tận.
Đến khi Mộ Bạch phản ứng lại, hắn ta mới phát hiện bản thân đã vô ý đặt nàng ở trên mái nhà.
Mà hắn ta, vậy mà lại đang nghiêng người đến gần nàng!
Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của nàng chỉ cách hắn ta đúng một bàn tay.
Chỉ cần hắn ta cúi đầu thêm chút nữa thì có thể chạm vào nàng!
Toàn thân hắn ta cứng đờ, hắn ta không biết từ lúc nào mà bản thân lại trở nên háo sắc như vậy, lại có thể làm ra chuyện càn rỡ như thế với một cô nương đang ngủ vì say rượu!
Huống chi, đối tượng vẫn là nàng!
Không nên như vậy!
Bàn tay Mộ Bạch nắm chặt lại, ở thái dương dường như chảy ra một tầng mồ hôi mỏng.
Giờ phút này, hắn ta thật muốn đứng dậy cách xa, nhưng mà thân thể lại không theo kịp tiết tấu của ý thức, hắn ta vẫn đang đến gần nàng.
Thân thể mềm mại của nàng đang ở ngay dưới thân thể của hắn ta.
Đôi môi của nàng sưng đỏ, cách hắn ta gần như vậy, chỉ cần hắn ta cúi đầu là có thể hôn đến.
Hắn ta không biết bản thân đang suy nghĩ cái gì, cũng không biết bản thân rốt cuộc là muốn cái gì.
Hắn ta chỉ biết là, nữ tử này khiến cho hắn ta hận đến tận xương tủy, rồi lại khiến hắn ta nhớ mãi không quên, lúc này, chỉ cần hắn ta đưa tay là có thể chạm đến nàng.
Chỉ cần hắn ta tàn nhẫn là có thể hủy hoại nàng….