Linh Lung lắc đầu và mở mắt ra lần nữa, nhưng nàng ta không ngờ rằng cung nữ đẫm máu đó không những không biến mất.
Mà ngược lại còn rõ ràng hơn!
Nàng ta thậm chí còn lăn qua cửa sổ, nhẹ nhàng tiến lại gần nàng ta.
“Ta không có ân oán gì với ngươi, tại sao ngươi lại giết ta? Trả lại mạng cho ta! Mau trả lại cho ta!”
Ánh nến dao động, khuôn mặt đẫm máu hung ác đó lập tức phóng to ra.
Linh Lung biết rộng hiểu nhiều, lúc này mới sợ hãi hít sâu một hơi.
Muốn lùi lại, nhưng không ngờ chân tay đã mềm nhũn ra, toàn thân mất hết sức lực.
Nàng ta vô thức chống lên mép bàn, khó khăn lắm mới đỡ mình đứng vững được.
“Ngươi là ai?” Linh Lung lại ra sức lắc đầu, cố gắng vứt bỏ cảm giác choáng váng đang hoành hành trong đầu mình.
“Ngươi không phải Xảo Nhi, Xảo Nhi đã chết rồi!” Không thể nào là Xảo Nhi được!
“Ta không phải là Xảo Nhi, ta là...!Nhu Nhi đã bị ngươi giết chết!”
Hình bóng đang áp sát nàng ta dần dần thay đổi diện mạo.
Nó không còn là khuôn mặt của Xảo Nhi nữa, mà thực sự là Nhu Nhi!
“Ngươi đừng tới đây!” Linh Lung sợ đến mức tim bóp chặt, nàng ta muốn chưởng cho Xảo Nhi hay Nhu Nhi nào hồn phi phách tán!
Nhưng toàn thân nàng ta yếu đến mức không thể phát huy được chút sức lực nào!
“Đừng tới đây, nếu không, ta...!ta sẽ không khách sáo với ngươi đâu!”
“Nhưng ngươi đã giết ta, có phải ngươi nên trả lại mạng cho ta không?”
Thất Xảo thần không biết quỷ không hay lấy một con dao găm từ trong ngực ra, tiếp tục tiến đến gần nàng ta.
“Trả lại mạng cho ta, nếu không, ngươi sẽ bị ném vào mười tám tầng địa ngục, vĩnh viễn không bao giờ có thể trở mình.”
Đôi mắt của Linh Lung mơ hồ, nàng ta không thể phân biệt đó là khuôn mặt của Xảo Nhi hay là khuôn mặt của Nhu Nhi.
Cảm giác đối phương càng lúc càng gần mình, trong lòng nàng ta hoảng sợ, vô thức muốn lùi ra phía sau.
“Đừng đến đây…”
“Trả lại mạng cho ta.” Thất Xảo tiến thêm một bước nữa, bàn tay vẫn nắm chặt con dao găm, không hề thay đổi.
Chỉ cần tiến thêm hai bước, nhân lúc thần trí của nàng ta không được rõ ràng sẽ một đao chém đứt gân tay nàng ta.
Sau này, nữ nhân xấu xa này sẽ không còn năng lực bắt nạt cửu công chúa nữa rồi!
Chỉ cần một nhát dao này hạ xuống...
Thất Xảo nheo mắt lại, khàn giọng tiếp tục nói: “Tại sao ngươi lại giết ta? Trả lại mạng cho ta!”
Nàng ta tiếp tục tiến tới.
Linh Lung đã lui tới bên giường, đôi mắt mơ hồ kia dần dần thấm đẫm vẻ sợ hãi.
Nàng ta không thể tập trung, lúc này cả người nhẹ bỗng, nàng ta hoàn toàn không biết mình đang ở đâu.
Hình bóng trước mặt, khuôn mặt này, rõ ràng là giống như Xảo Nhi.
Nhưng dần dần, lại trở thành Nhu Nhi...
“Không phải ta muốn giết ngươi, là Sở Vi Vân, là Sở Vi Vân!”
Nàng ta lùi lại một bước nữa, lần này, hai chân nàng ta chạm vào thành giường lớn.
“Không phải ta...!là ngươi, là ngươi tự mình hại chết mình! Ngươi không nên biết bí mật của nàng ta! Là do ngươi!”
Bí mật của nàng ta?
Thất Xảo cau mày, chẳng lẽ bọn họ còn có âm mưu nào khác nữa sao?
Nàng ta siết chặt con dao găm, rõ ràng đây là thời điểm tuyệt vời nhất để ra tay, nhưng bây giờ, nàng ta phát hiện ra còn nhiều thứ quan trọng hơn.
“Ta có vấn đề gì?”
“Là ngươi...!Tại sao ngươi lại muốn biết bí mật của nàng ta? Ngươi bắt buộc phải chết, nhất định phải chết! Nếu ngươi không chết, thân phận của nàng ta có thể bị bại lộ bất cứ lúc nào! Ngươi nhất định phải chết!”
“Rốt cuộc ta đã biết bí mật gì, mà nhất định phải chết mới được?” Giọng nói của Thất Xảo càng nặng nề hơn.
“Ngươi biết nàng ta không phải là….
Của Nam Tinh.” Một cơn gió thổi qua, đầu của Linh Lung lắc lư, đôi mắt mơ hồ của nàng ta đã dần dần tìm lại được một chút ánh sáng.
“Không phải cái gì của điện hạ?” Thất Xảo giật mình, trái tim đột nhiên co rút lại.
Chẳng lẽ, chẳng lẽ Sở Vi Vân không phải là...
Nhưng nàng ta còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, nàng ta đã thấy sắc mặt Linh Lung lạnh lại, ánh mắt trở nên rõ ràng hơn.
Nàng ta đã tỉnh dậy rồi!
Không còn kịp nữa!
Thất Xảo không dám hỏi thêm nữa, bàn tay cử động, con dao găm “soạt” một tiếng, chém về phía cổ tay của Linh Lung..