Ngồi trong xe taxi, Nhâm Xử An đăng nhập vào trò chơi mà cả ngày chưa được vào.
Thời gian trong trò chơi đã điểm mười một giờ rưỡi, vậy mà ngọn đèn màu cam ấm áp trong nhà của Qúy Hưng vẫn sáng.
Trên chiếc bàn gỗ, Qúy Hưng ngồi thẳng lưng, trên đó là một chồng sách nhỏ.
Trước mắt cậu hiện giờ là cuốn vở bài tập toán, bên cạnh là một cuốn vở nháp viết rất nhiều quy trình và công thức toán học.
“Nhóc con, muộn quá rồi, mau đi ngủ đi!” Nhâm Xử An đeo tai nghe, điều đầu tiên cô nói với Qúy Hưng chính là giục cậu đi ngủ sớm.
Giấc ngủ buổi tối rất quan trọng, đã hơn mười một giờ rưỡi rồi, một đứa nhóc chưa tròn mười ba tuổi thức làm cái gì vậy chứ!
Cậu nhóc này có thể đi ngủ đúng giờ được hay không, ngủ sớm dậy sớm!
Từ lâu Quý Hưng đã quen với âm thanh bất chợt vang bên tai mình.
Vậy nên cậu chẳng hề sợ hãi mà đặt cây bút chì trên tay xuống bàn.
Đôi mắt đen láy tựa như đêm đen ngoài cửa sổ ấy dường như lộ ra niềm vui chợt lóe.
Giọng nói trong trẻo sự lạnh lùng đặc trưng của thiếu niên khẽ vang lên: “Thần tiên tỷ tỷ.”
Nhâm Xử An thấp giọng trả lời “Ừ”, trượt ngón tay trên màn hình đóng sách lại theo cách thủ công.
Cô thúc giục: “Tuổi cậu còn nhỏ nên phải đi ngủ và dậy sớm, cậu biết chưa? Cậu không thể thức khuya như vậy được.”
Lông mày Quý Hưng hơi cau lại.
Nhưng mà thần tiên tỷ tỷ đã nói là sẽ đến gặp cậu ít nhất ba ngày một lần.
Đây đã là đêm thứ ba kể từ lần cuối thần tiên tỷ tỷ đến thăm cậu.
Cậu tin lời thần tiên tỷ tỷ, không muốn thần tiên tỷ tỷ đến thăm thì thấy cậu đã ngủ nên đợi ở đây.
Quý Hưng đã tìm ra lý do cho mình, đồng thời đem nguyên nhân ngủ trễ từ “Muốn gặp thần tiên tỷ tỷ” mạnh mẽ đổi thành sang “Tin tưởng thần tiên tỷ tỷ”.
Mặc dù trong lòng nghĩ một đằng nhưng cậu tuyệt nhiên không bao giờ nói ra.
Trước sau như một, đem việc bộc lộ những suy nghĩ chân thật nhất vào nơi sâu thẳm nhất trong trái tim mình.
Vì vậy, cậu lại mở cuốn sách trên bàn ra.
Với vẻ mặt bướng bỉnh, cậu nói: “Phải dành nhiều thời gian hơn cho việc học thì sau này mới có thể thi đậu vào trường top ở một thành phố lớn.”
Nhâm Xử An không thể hiểu hết suy nghĩ trong lòng của Quý Hưng.
Chỉ cảm thấy rằng Quý Hưng thực sự có quyết tâm rất lớn muốn thoát khỏi hoàn cảnh bây giờ.
Cô bất lực thở dài, nhẹ nhàng khuyên bảo: “Cơ thể là tiền vốn để làm cuộc cách mạng, học tập thì cũng phải kết hợp với chế độ nghỉ ngơi.
buổi tối là thời điểm cơ thể phát triển, cậu còn nhỏ nếu thức khuya như vậy thì coi chừng sau này lớn lên chiều cao không thể phát triển được đâu.”
Quý Hưng khựng lại khi nghe đến cụm từ “Lớn lên không phát triển chiều cao”, cậu thiếu niên trên màn hình đặt cây bút chì trên tay xuống và nói “Ừm” trong miệng một tiếng: “Tôi hiểu rồi.”
Cậu muốn cao lớn hơn một chút, cao hơn thần tiên tỷ tỷ, nếu được như thế thì…
Chờ sau này có cơ hội gặp thần tiên tỷ tỷ trong tương lai, cậu mới có thể chính mình bảo vệ tốt thần tiên tỷ tỷ.
Đứa trẻ mong đợi bản thân nhanh trưởng thành từ sâu trong nội tâm và mong muốn có khả năng bảo vệ những người quan trọng của chúng khi chúng lớn lên.
Quý Hưng đứng dậy khỏi bàn.
Cậu đã rửa mặt và đánh răng từ lâu, mặc bộ đồ ngủ hình gấu nâu mà Nhâm Xử An mua cho rồi leo lên chiếc giường mềm mại.
Nhâm Xử An nhìn bộ dạng ngoan ngoãn như vậy của nhóc con Quý Hưng, nụ cười trên khóe miệng cô không ngừng nở ra, cô vui mừng không thôi.
Nhóc con chỉ đơn giản là rất rất rất nghe lời, ngoan ngoãn và dễ thương quá đi mất!
Âm thanh buồn bực, không nói một lời, cứ như bị khuất phục bởi sự áp bức vậy.
Ngoan ngoãn leo lên giường chuẩn bị đi ngủ chính là dáng vẻ siêu cấp vô địch đệ nhất đáng yêu của cậu! Cộng với bộ đồ ngủ gấu con màu rám nắng do chính tay cô lựa chọn cũng siêu phù hợp với nhóc con!
“Ngày hôm nay nhóc con phá lệ nghe lời nha.”
Tâm trạng vui vẻ qua giọng điệu hài lòng truyền thẳng đến tai của Quý Hưng.
Những lời nói vui mừng và cực kỳ thân thiết này khiến má Quý Hưng hơi nóng.
Cậu thả mình xuống tấm nệm mềm mại trên giường, vùi mặt xuống dưới lớp chăn mỏng che đi gương mặt ửng hồng của mình.
Ngày hôm nay thần tiên tỷ tỷ sẽ đợi cậu đi ngủ sao?
Trong lòng Quý Hưng đang mong chờ điều đó, nhưng cậu cự tuyệt việc nói ra những suy nghĩ này dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.
Nhâm Xử An nhìn nhóc con Quý Hưng co ro thành một đống trên giường, nụ cười trên mặt tỏa sáng như ánh mặt trời của tháng tư.
Nhóc con thu nhỏ thành quả bóng trên giường trông thật dễ thương.
Có phải nhóc con đang cảm thấy xấu hổ đúng không nhỉ?
Cô quả thực muốn chống nạnh ngửa mặt lên trời cười to, nhóc con của cô, xấu hổ rồi!
Bộ dáng xấu hổ của Quý Hưng thực sự rất đáng yêu nha.
Còn bản thân cô đúng là người xấu mà, muốn trêu chọc người thiếu niên này bằng quá đi mất.
Nghĩ đến khuôn mặt lạnh lùng của thiếu niên này dễ dàng đỏ ửng vì xấu hổ, Nhâm Xử An cười “Phụt” một tiếng, theo bản năng lấy tay che miệng của mình.
Sau khi cố nén nụ cười, cô nhẹ nhàng hỏi: “Nhóc con, cậu đang xấu hổ sao?”
Bị người khác đoán được tim đen của mình khiến Quý Hưng càng thêm xấu hổ.
Cậu cố nén sự luống cuống trong lòng, gương mặt lạnh lại rồi ở trên giường trở mình.
Tại sao lại bị thần tiên tỷ tỷ nhìn thấu chứ…
Vành tai của cậu đều đỏ bừng lên cả rồi.
“Được rồi, không làm phiền cậu nữa.” Nhâm Xử An thấy Quý Hưng có vẻ hơi ngượng ngùng nên nhanh chóng ngừng trêu chọc Quý Hưng và đóng cửa phòng lại.
Cô giúp Quý Hưng tắt ngọn đèn vàng mờ treo trên không trung.
Âm thanh “Cạch” vang lên, cả căn phòng chìm vào bóng tối, chỉ còn ánh trăng mờ nhạt tràn vào từ cửa sổ.
“Ngủ đi nhóc con, ngày mai sẽ là một ngày mới.” Sau khi nhẹ giọng chúc ngủ ngon với Quý Hưng, cô không quấy rầy giấc ngủ của nhóc con nữa.
Cô mở thương thành và dùng những đồng tiền vàng mà cô đã tiết kiệm được mua một chiếc đèn bảo vệ mắt, sau đó đặt nó lên bàn của Quý Hưng.
Đèn trong phòng quá mờ, nếu tiếp tục như thế trong một thời gian dài mắt của Quý Hưng chắc chắn sẽ bị yếu đi.
Nhóc con Quý Hưng nhất định phải lớn lên một cách vui vẻ và nỗ lực.
Cô cũng sẽ giống như vậy, sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ hơn.
Trên gương mặt Nhâm Xử An nở nụ cười tươi, cô tháo chiếc tai nghe đã đeo từ lúc lên xe buýt, nhìn về phía trước qua cửa kính xe taxi, hỏi người lái xe: “Bác tài, chúng ta sắp tới chưa?”
“Sắp đến rồi, có nhiều xe quá nên hơi kẹt một chút, sẽ mau đến nơi thôi.”
Bác tài là một ông chú có vẻ ngoài hiền lành tốt bụng, cô đoán người này chắc đã ngoài năm mươi.
Ông ấy liếc nhìn Nhâm Xử An trong gương chiếu hậu: “Cháu có vẻ tuổi không quá lớn, không ngờ là có con đã đi học rồi.”
Nhâm Xử An sững sờ trong giây lát.
Biết là bị hiểu lầm nên cô vội vàng giải thích: “Không, không phải, là… con của họ hàng, chúng đều là nhóc con nên cháu đã quen với việc gọi như vậy.”
“Như vậy à, chú đã nói mà.” Tài xế nói xong liền cười lớn.
…
Nhâm Xử An không phải người thích lướt mạng xã hội và đọc tin tức trên Weibo nên đến bây giờ cũng không có cách nào có thể biết được những tin tức nóng trong ngày.
Ngay cả những hot search mà cô đã tham gia, thường là nhiệt độ đã giảm xuống, và bản thân cô nhận ra rằng phản xạ hình cung có thể quay quanh trái đất vài lần.
Ngược lại, Tiểu Tống lại là một thiếu niên mắc chứng nghiện internet.
Sau khi làm việc, trong 10 phút đến 8 phút đều không rời bỏ điện thoại di động.
Khi cái tên “Nhâm Xử An” kèm theo biểu cảm “Phẫn nộ” xuất hiện trên danh sách hot search của Weibo, Tiểu Tống đã phát hiện ra gần như ngay lập tức.
Anh ta không dám nói chuyện này với Quý Lan ngay mà tự nhấp vào hot search nhìn một vòng, video sớm nhất đã được đăng lên cách đây hai mươi phút.
Cái này mới vừa được đăng lên hai mươi phút trước, vậy mà có thể nhảy vọt lên vị trí top ba mươi trong hot search.
Sợ trong vòng chưa đầy một tiếng nữa thì lên top một rồi, phần bên dưới đoạn video lại còn bị fan và cư dân mạng chửi bới khiến đoạn video này trực tiếp bị đẩy lên top một.
Tiểu Tống nhìn nội dung trong bình luận trên Weibo, không khỏi hít hai ngụm khí lạnh.
Nếu Quý Lan nhìn thấy điều này… sợ rằng tính cách lạnh lùng khiến cho không khí lạnh tỏa ra từ Quý Lan đóng băng cả anh ta và Đoạn Tranh Vanh, hai người bọn họ đều sẽ bị đông lạnh đến chết ở chỗ này sao? Nhưng nếu không cho Quý Lan xem, tình hình phát triển nghiêm trọng, e rằng cơn giận của Quý Lan chỉ càng tăng thêm.
Hơn nữa, trong tương lai Nhâm Xử An sẽ ký hợp đồng với Điện ảnh và Truyền hình Ám Lam.
Nếu hôm nay Đoạn Tranh Vanh mời Nhâm Xử An dùng bữa tối nay…
Nhất định không thể bỏ qua sự việc này.
Chỉ bằng cách giải quyết tốt quan hệ công chúng, thể hiện tính chuyên nghiệp của một công ty mới có thể được phản ánh tốt hơn.
Sau khi phân tích nhiều lần trong đầu, Tiểu Tống lấy hết dũng khí, cẩn thận đưa điện thoại di động cho Quý Lan, người đang ngồi cùng anh ta ở phía sau xe.
“Anh Lan, nhìn hot search này mà xem, tình hình hiện tại của chị An trên mạng xã hội có vẻ không tốt lắm.”
Lúc trước còn gọi thẳng thừng là “Nhâm Xử An”.
Bây giờ đã thấy tình thế thay đổi, dĩ nhiên cũng nhanh chóng đổi thành “chị An”.
Không thể không nói, Tiểu Tống đã học hỏi được rất nhiều điều sau khi đến công ty.
Quý Lan được đưa đến một chiếc điện thoại di động trước mặt anh, gương mặt lạnh lùng không dao động của anh khẽ nhúc nhích khi nghe thấy hai từ “Chị An”.
Sau khi nhận điện thoại, anh xem qua một lần cái hot search này đã leo lên mấy lần rồi, mày càng ngày càng nhíu chặt.
Đoạn Tranh Vanh quay đầu từ vị trí kế bên tài xế, ánh mắt nghi ngờ nhìn hai người phía sau.
“Đoạn video lễ khai máy được tung lên mạng, nhiều doanh tiêu hào đăng lại, rất nhiều cư dân mạng cũng đăng lại.
Có lẽ xóa cũng không xóa được, xóa sạch cũng không được.” Tiểu Tống giải thích một câu bằng giọng điệu bình thường, sau đó cũng không dám nói gì, chỉ dám dùng ánh mắt nói với Đoạn Tranh Vanh: Chị An bị mắng thậm tệ, lên hot search.
Đoạn Tranh Vanh biết điều mà Tiểu Tống không dám nói, trong lòng lập tức nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề.
Cả Quý Lan và Sở Dĩ Lam đều có fan cuồng.
Những fan cuồng này luôn cố gắng hết sức để tìm được khách sạn nơi họ ở, kể cả khi Quý Lan ra vào khách sạn cũng phải tìm cách đi cửa sau, hoặc tìm cách an toàn để bí mật tránh những fan cuồn này, nếu không sẽ gây ra hỗn loạn.
Lần này, đoàn làm phim “Ám Dũng” đã bao toàn bộ khách sạn, tất cả các diễn viên đều sống trong cùng một khách sạn, không ai là ngoại lệ.
Nhâm Xử An hiện đang được các fan săn đuổi và truy lùng ráo riết, nếu đến khách sạn một mình mà bị fan cuồng phát hiện… chắc chắn sẽ rất phiền phức.
Huống chi một ít fan cuồng trong nhà nhất định có tài sản, tính cách của một số người trong bọn họ có chút độc đoán.
Người không sợ trời đất lại càng khó hơn, ngay cả nhân viên của mình cũng rất khó khăn để giải quyết phiền phức với những người này.
Không đợi Đoạn Tranh Vanh nói gì, Quý Lan cũng đã nghĩ tới điều này.
Giọng nói của anh không ổn định như thường lệ: ” Tốc độ nhanh chút.”.