Nhâm Xử An có thói quen chạy bộ vào buổi sáng sớm.
Tuy cô chỉ là một nghệ sĩ nhỏ không có tiếng tăm gì nhưng cô vẫn luôn duy trì thói quen thức dậy lúc 6h30, mặc một bộ quần áo thể thao theo thói quen.
Sau khi chuẩn bị đầy đủ thì cô ra ngoài chạy bộ trong bầu không khí lạnh giá buổi sáng sớm như thường lệ.
Khi hoàn thành xong các động tác làm nóng người và chạy bộ 45 phút thì tốc độ của cô chậm dần lại.
Cô vừa đi về khách sạn vừa thả lỏng cơ thể của mình, thầm nghĩ rằng sau khi trở về phòng thì phải giãn cơ lần nữa.
Cô đưa hai tay lên không trung rồi bắt đầu giãn các gân trên bả vai của mình.
Lúc đang đi trên hành lang với tư thế kỳ quặc này thì cô bỗng nhiên loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng ai đó đang đứng trước cửa phòng mình.
Cô sợ hết hồn, nhanh chóng bỏ cái tay đang đưa trên không trung xuống: “Buổi sáng tốt lành, anh Tranh Vanh.”
Ánh mắt Đoạn Tranh Vanh quét hai lượt trên người Nhâm Xử An.
Sáng sớm anh ấy chạy tới đây tìm Nhâm Xử An, mới vừa gõ cửa thấy không có ai trả lời còn tưởng cô chưa dậy.
Không ngờ Nhâm Xử An vậy mà đã dậy từ sớm và chạy bộ trở về rồi.
Anh ấy đẩy cái kính gọng vàng của mình lên theo thói quen, xông lên cầm lấy tay Nhâm Xử An nói: “Đi với tôi, ông chủ muốn nói chuyện chi tiết hơn với cô về việc ký hợp đồng.”
Năng suất làm việc cao như vậy ấy hả.
Tối qua mới nhắc một câu mà sáng nay đã tới nói chuyện chi tiết về hợp đồng rồi sao?
Nhâm Xử An vừa đi theo Đoạn Tranh Vanh vừa hỏi dò: “Ông chủ của anh là…?”
Cô không nói ra cái tên đằng sau.
Đoạn Tranh Vanh cười nói: “Cô nghĩ không sai đâu, ba người chúng ta gồm có Quý Lan sẽ gặp mặt một chút, cô cũng phải biết từ những ngày đầu debut thì Quý Lan đã hợp tác với tôi rồi.
Bây giờ muốn làm tốt vai trò người đại diện của cô thì nên để hai nghệ sĩ dưới trướng tôi gặp mặt nhau, Quý Lan cũng là ông chủ của Ám Lam, tiện thể quyết định luôn những chi tiết của hợp đồng.
”
“Vậy… chắc tôi nên đổi một bộ quần áo khác chứ?” Nhâm Xử An chỉ lên bộ quần áo thể thao của mình.
“Không cần, thật ra Quý Lan là một người khá tùy tiện, cậu ấy sẽ không để ý những việc này đâu.”
Lúc nói ra câu “Quý Lan khá tùy tiện” khiến Đoạn Tranh Vanh có hơi chột dạ.
Quý Lan làm gì có cái “tính tùy tiện” này chứ, đơn giản là do Quý Lan không quan tâm tới những chuyện xung quanh mà thôi.
Anh ấy nhìn thái độ của Nhâm Xử An và Quý Lan, cảm thấy hình như cô không hề quen biết gì với Quý Lan, có vẻ cũng không hiểu rõ về Quý Lan lắm, trái lại còn có cảm giác khá xa lạ.
Khi nhớ lại yêu cầu trước kia của Quý Lan thì anh ấy cũng đoán ra được, sợ rằng đến cả Nhâm Xử An cũng không biết bản thân mình chính là “ân nhân” của Quý Lan.
Đoạn Tranh Vanh sợ “ân nhân của Quý Lan”, người cần đến sự chăm lo đặc biệt của anh ấy đã từng có hiểu lầm gì đó với Quý Lan nên cố gắng hết sức tạo ấn tượng tốt về Quý Lan cho cô, vậy nên anh ấy nói: “Chút nữa cô không cần phải cẩn thận quá.”
“À… Được rồi, tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Cô có thể không cẩn thận sao chứ.
Miệng Nhâm Xử An thì thành thật đáp lại, nói bản thân sẽ không quá cẩn thận đâu nhưng trong lòng thì vẫn luôn lo lắng.
Trước kia cô đã làm ra biết bao nhiêu chuyện vớ vẩn như vậy, chỉ mong Quý Lan không so đo với nhân vật nhỏ bé như cô mà thôi.
Nếu mà Quý Lan trừng mắt nhìn như thế…
Cả người cô bỗng nhiên run lên.
Trước kia gặp mặt Quý Lan khoảng mấy lần, đều không thuận lợi một cách kỳ lạ.
Hy vọng lần này có thể thuận lợi, đừng có xảy ra những chuyện không đâu như lúc trước nữa.
Nhâm Xử An đi cùng Đoạn Tranh Vanh vào một căn phòng sang trọng, nhìn thôi cũng biết rất đắt rồi.
Đoạn Tranh Vanh dùng ánh mắt ra hiệu vào sô pha ở phòng khách: “Cô ngồi đi, tôi đi gọi Quý Lan ra.”
Nhâm Xử An gật đầu, có chút cẩn trọng ngồi xuống.
Cô lén lút bấm vào bắp đùi để khiến bản thân bình tĩnh lại.
Trước mặt ông chủ Ám Lam, Quý Lan với diễn xuất đỉnh cao nên cô phải biểu hiện cho thật tốt mới được.
Nếu như kỹ năng diễn xuất của cô có được sự công nhận của vị này thì về sau cần gì sầu não không có phim quay nữa?
Cô ngồi ở sô pha phòng khách ngồi đợi một lúc.
Một thiếu niên trắng nõn trông có vẻ như 20 tuổi cầm tới ba cốc cà phê rồi để một cốc lên cái bàn trà nhỏ.
Lúc nhìn về phía Nhâm Xử An, trên mặt Tiểu Tống nở một nụ cười, cầm một cốc cà phê đẩy về phía trước.
“Chị Nhâm Xử An, tôi là Tiểu Tống trợ lý của anh Lan, cốc này đã thêm hai phần sữa, không cho đường.”
Người của Ám Lam lại biết được sở thích uống cà phê của cô sao?
Nhâm Xử An đột nhiên có cảm giác được công ty lớn coi trọng và khen ngợi, trong lòng mãn nguyện đến mức muốn bùng nổ.
Cô gần như không ngừng được nụ cười tươi của mình, vui vẻ nói: “Cảm ơn, làm phiền cậu rồi.”
Tiểu Tống vội vã xua tay: “Không làm phiền không làm phiền, chị Xử An thích là tốt rồi.”
Vài phút sau có tiếng bước chân tiến lại gần.
Quý Lan và Đoạn Tranh Vanh từ trong phòng đi ra, ngồi đối diện với Nhâm Xử An.
Anh phải đổi mấy bộ quần áo rồi mới chịu đi ra khỏi phòng.
Anh cảm thấy bản thân mặc gì cũng không đẹp, trong mắt của anh thì đôi chân dài 1m2 của mình trông thật ngắn.
Quý Lan nghiêm túc ngồi trên ghế sô pha, bàn tay đang phủ trên đầu gối nhẹ nhàng dùng chút sức lực.
Cả người anh hơi cứng đờ lại, còn có chút… không dám ngẩng đầu nhìn Nhâm Xử An.
Muốn nhìn thấy diện mạo thật của thần tiên tỷ tỷ là một trong số những chấp niệm của anh.
Nhưng lúc này, khi hai người đối diện như vậy, khoảng cách của cả hai không quá một mét.
Thậm chí rất nhanh thôi thần tiên tỷ tỷ sẽ trở thành nghệ sĩ của công ty bọn họ.
Thời gian ở bên cạnh nhau đủ lâu thì thần tiên tỷ tỷ sẽ nhớ tới anh chứ…?
Tâm trạng mơ hồ của anh đột nhiên trở nên phấn khích hơn nhiều.
Âm thanh lạnh lùng dễ nghe vang lên trong phòng khách, anh nói: “Hôm qua fan của tôi gây rắc rối cho em, tôi rất xin lỗi.”
“Không sao hết không sao hết.”
Không ngờ Quý Lan vừa xuất hiện đã nói xin lỗi, Nhâm Xử An run lên rồi nhanh chóng xua tay.
“Khiến fan thầy Quý hiểu nhầm cũng là lỗi của tôi, về sau có cơ hội thì tôi sẽ giải thích rõ ràng, giữa chúng ta không có bất kỳ quan hệ gì cả.”
“…”
Không một ai nói chuyện, trong phòng khách yên tĩnh một cách đáng sợ tới mức không nghe thấy cả tiếng hít thở.
Không khí đột nhiên trở nên bất thường, sự đè nén vô hình này cực kì rõ ràng.
Đoạn Tranh Vanh bỗng nhiên ho lên một tiếng.
Ánh mắt nhỏ chuyển tới chuyển lui giữa hai người Quý Lan và Nhâm Xử An, anh ấy không dám nói bừa.
Trong lòng anh ấy quát khẽ, Nhâm Xử An, sao cô nói câu nào cũng có thể đâm vào địa lôi của Quý Lan hay thế hả?
Tâm tình nghiêm túc và cẩn thận của Quý Lan bỗng nhiên trở nên nặng nề trong chốc lát.
Không có bất kỳ quan hệ gì cả?
Vậy thì tại sao… lúc nhỏ lại muốn giúp đỡ anh, chăm sóc anh, thậm chí còn vì anh mà dùng vũ lực với người khác?
Vì sao cô nói sẽ luôn ở bên anh?
Mọi cảm xúc trong lòng anh cứ như đều bị lột trần ra bởi câu nói này, khiến anh vừa chua xót vừa buồn bã đau khổ. Đối mặt với một tên khốn như anh nhưng thần tiên tỷ tỷ vẫn rất dịu dàng, vì sao bây giờ… lại biến thành như vậy.
Nhâm Xử An chớp chớp mắt.
Sao cô lại… cảm nhận được chút cảm giác bị tổn thương trong ánh mắt Quý Lan?
Hai đôi mắt đen kịt như đang đè nén một cái gì đó, nhưng lại không lạnh lùng cứng rắn, cũng không có cảm giác như sắp nổi bão, ngược lại là sự thất vọng vô hình nào đó.
Quý Lan khép hờ đôi mắt lại, ổn định tình cảm đang cuồn cuộn trào dâng trong anh.
Lúc ngước mắt lên thì anh đã khôi phục lại bộ dạng kiêu ngạo lạnh lùng, dùng giọng điệu vững vàng nói tiếp: “Không có trao đổi với em trước, cũng không hỏi em có muốn ký với Ám Lam không, là chúng tôi quá nóng vội rồi.”
Từ trước tới giờ Nhâm Xử An chưa từng nghĩ Quý Lan sẽ dùng cái ngữ khí tốt đẹp thế này để nói chuyện với một diễn viên nhỏ không tên không tuổi như cô.
Sự kinh ngạc và cẩn trọng trong lòng cô cũng vơi đi một chút.
Trên mặt cô nở một nụ cười tự nhiên, vội xua tay: “Không có không có, tôi vẫn luôn muốn được ký hợp đồng với Ám Lam! Thật sự rất cảm ơn sự tán thưởng cũng như sự chấp nhận của thầy Quý và anh Tranh Vanh!”
Cô nói cực kì chân thành và thật lòng.
Điều này đã xoa dịu đi tâm tình buồn bã của Quý Lan.
Chỉ là…
Con mắt đen như mực của Quý Lan quét qua Đoạn Tranh Vanh.
Đoạn Tranh Vanh thình lình ngừng lại, ánh mắt Quý Lan vừa nhìn anh ấy, giống như có chút… oán trách?
Cách xưng hô của thần tiên tỷ tỷ với Đoạn Tranh Vanh thân thiết hơn so với lúc cô gọi anh.
Quý Lan cảm thấy hơi buồn bực nhưng anh không thể chủ động nói ra, hy vọng thần tiên tỷ tỷ gọi mình một cách thân mật là… nhóc con được.
Nghĩ thế nào cũng cảm thấy ngượng ngùng quá đi mất.
Anh trầm lặng ngồi giữa sô pha, môi mỏng mím chặt lại, trong đôi mắt như chứa đựng sự thấu hiểu và đồng cảm.
Nhìn thì có vẻ hờ hững, không khác gì với bình thường, nhưng mà…
Ở nơi mà người khác không dễ dàng phát hiện ra, dường như bên tai hồng hơn một chút.
Ám Lam rất bao dung với Nhâm Xử An trong việc ký kết hợp đồng, hầu như cô nói gì thì họ cũng đều đồng ý với cái đó.
Một bản hợp đồng thông dụng đã được cô trực tiếp đổi mới toàn bộ.
Đối với cô mà nói thì yêu cầu hà khắc nhất là thời gian ký hợp đồng.
Quy định hợp tác trong vòng 10 năm, sẽ chẳng có ai trong giới giải trí này muốn ký kết thời gian lâu như vậy cả nhưng Nhâm Xử An không một chút do dự đã đồng ý luôn.
Bởi vì trong hợp đồng cũng đã nói rõ, nếu như Ám Lam không tuân theo những điều khoản trong hợp đồng thì cô sẽ có thể hủy hợp đồng vô điều kiện.
Cái này đúng thật là… xuống tận vốn gốc luôn rồi.
Kể cả cô cũng không hiểu nổi tại sao Ám Lam lại làm một cuộc mua bán lỗ vốn như vậy.
Đoạn Tranh Vanh cầm lấy bản hợp đồng đã sửa xong gửi vào máy tính một bản.
Nhìn từng dòng chữ viết phía trên, biểu tình anh ấy phức tạp nhìn Quý Lan.
“Tôi thật sự chưa nhìn thấy bản hợp đồng ký kết nào giống như vậy cả.”
Anh ấy thở dài, ngữ khí có chút không tán thành nhẹ, nói: “Như này không giống cậu, Quý Lan.”
Nhìn thì trông vẫn là bộ dạng sắc bén nhìn xa trông rộng nhưng lại sửa ra được một bản hợp đồng như vậy, chẳng khác gì bị đầu bị úng nước cả.
Quý Lan biết những điều khoản đó không hề có lợi gì cho công ty hết.
Hợp đồng đối với Nhâm Xử An mà nói thì dường như không có tính ràng buộc gì, ngược lại còn tốn không ít tài nguyên.
Nhưng anh biết, thần tiên tỷ tỷ không phải kiểu người sẽ lợi dụng công ty rồi chạy mất.
Anh vẫn rất tự tin với nhân phẩm của thần tiên tỷ tỷ.
Huống chi coi như lợi dụng công ty xong chạy mất thì anh cũng cam tâm tình nguyện.
Đây là điều anh nên trả lại cho thần tiên tỷ tỷ.
Vì thế anh nhìn Đoạn Tranh Vanh, mở miệng giải thích: “Tôi tin tưởng vào nhân phẩm của cô ấy, nếu như cô ấy thật sự làm gì tổn hại tới công ty thì sẽ do tôi đền bù vào.”
Đoạn Tranh Vanh đóng máy tính lại, trong lòng không hiểu nổi.
Từ khi đụng vào Nhâm Xử An là cả người Quý Lan đã trở nên không bình thường rồi.
Lúc mới vừa nói chuyện với Nhâm Xử An cũng như vậy, cả đời này anh ấy chưa từng thấy Quý Lan nhiều lời như vậy bao giờ.
Cái kiểu thay đổi như vậy cũng không hẳn là không tốt, trái lại anh ấy thấy Quý Lan càng có hơi thở của con người hơn, cũng càng tươi trẻ hơn.
Chỉ là anh ấy thật sự không thích ứng nổi.
“Cậu nói cô ấy có ơn với cậu, rốt cuộc là ơn gì mà khiến cậu có thể…?”
Quý Lan từ sô pha đứng dậy.
Không có Nhâm Xử An bên cạnh, vẻ mặt anh đã sớm quay về với sự lãnh đạm hàng ngày.
Nhìn về phía Đoạn Tranh Vanh đã chung sống với mình hơn mười năm, anh chỉ kiên nhẫn giải thích một câu: “Không có cô ấy thì có khả năng tôi đã chết lâu rồi.”
Là thần tiên tỷ tỷ cứu anh ra từ trong bóng đêm, để anh dựa vào những kỷ niệm đó đi tới ngày hôm nay.
Đoạn Tranh Vanh:?
Sao anh ấy lại cảm thấy… cái câu nói này đi theo hướng ngược luyến tình thâm kỳ quái cơ chứ?
Là kiểu mà anh ấy đang nghĩ đó sao?
Hay là vào mười năm trước, một Nhâm Xử An chưa đầy mười tuổi đã giúp đỡ Quý Lan?
Nghĩ thế nào thì cũng vẫn thấy khung cảnh đó có chút không đúng lắm.
…
Phải tới ngày thứ hai mới quay cảnh phim của Nhâm Xử An.
Cô đọc kịch bản rồi xem một bộ phim kinh điển cũ.
Tới khi ăn cơm trưa thì cô theo thói quen mở trò chơi ra để xem nhóc con đáng yêu của mình.
Ngày hiển thị trong trò chơi là ngày một tháng sáu.
Ôi, là ngày quốc tế thiếu nhi mà.
Nhâm Xử An sờ cằm rồi thốt lên một tiếng “a”.
Nếu đã là ngày quốc tế thiếu nhi thì tất nhiên cô phải chuẩn bị một món quà thật xịn xò để tặng cho nhóc con rồi.
Nhìn Quý Hưng là biết cậu chưa từng trải qua ngày quốc tế thiếu nhi nào rồi, hơn nữa từ trước đến nay cậu cũng không nhận được một món quà nào.
Nếu hôm nay cô tặng một món quà cho nhóc con… thì nhất định cậu sẽ rất vui.
Nhân lúc Quý Hưng vẫn chưa thức dậy, Nhâm Xử An đã vào thương thành nhưng mất hơn nửa ngày để chọn quà cho cậu.
Cuối cùng cô cũng chọn được một con búp bê hình quả bơ màu xanh với giá 10 kim tệ, sau đó cô đã nhét nó vào bên trong chiếc chăn mỏng mà Quý Hưng đang đắp.
Nụ cười trên khuôn mặt của con búp bê hình quả bơ ấy vô tình đối diện với khuôn mặt mềm mại và trắng trẻo của Quý Hưng.
Tuy bối cảnh trong trò chơi được xây dựng giống với bối cảnh của 20 năm trước nhưng những thứ trong thương thành đều rất hiện đại, điều này cũng không được hợp lý cho lắm.
Thế nhưng dù sao đi nữa thì đây cũng chỉ là một trò chơi thôi.
Một con búp bê hình quả bơ đáng yêu như thế là đủ rồi, cô cũng rất thích những quả bơ màu xanh.
Thực ra nếu là một con ếch xanh thì cũng không tồi, nhưng ở trong thương thành hình như không có con ếch nào nên cô cũng không thể đòi hỏi thêm nữa.
Trong chiếc chăn mỏng của Quý Hưng, vì có một con búp bê được nhét vào khiến cậu cảm nhận được thứ gì đó rất khác thường, khiến cậu bồn chồn đến mức các cơ trên mặt cũng giật giật theo.
Đã hơn sáu giờ sáng, cũng sắp tới giờ Quý Hưng tỉnh dậy rồi.
Nhâm Xử An muốn thấy biểu cảm của cậu lúc nhìn thấy món quà nhân ngày quốc tế thiếu nhi sau khi tỉnh dậy quá đi mất.
Vậy nên thay vì thoát khỏi trò chơi, cô để điện thoại sang một bên rồi đi ăn cơm để chờ nhóc con Quý Hưng từ từ tỉnh giấc.
Lúc này đột nhiên có một tiếng chuông báo thức vang lên.
Khi nghe thấy tiếng chuông đồng hồ báo thức reo, cậu duỗi bàn tay nhỏ còn chưa mở của mình ra rồi ấn vào cái đồng hồ báo thức một tiếng “bốp”.
Sau đó tiếng chuông ồn ào ấy lập tức dừng lại.
Đây là lần đầu tiên Nhâm Xử An thấy Quý Hưng thức dậy, cô cũng không biết liệu nhóc con có thói quen ngủ nướng không nữa.
Trong lúc đang suy nghĩ thì cô chợt nhìn thấy chưa đến mười giây sau khi tắt chuông báo thức mà cậu đã lập tức mở to hai mắt rồi.
Đôi mắt cậu đen láy, bình tĩnh và trong sáng.
Vậy mà lại có thể tỉnh táo nhanh đến thế, cậu đúng là giỏi thật ấy nha.
Thật ra để làm được điều này thì cậu phải có ý thức làm chủ bản thân rất cao.
Lúc này Quý Hưng nhìn thấy con búp bê hình quả bơ đặt trước mặt mình, nhưng cậu lại không đưa tay ra chạm vào nó ngay.
Cậu chống người ngồi dậy rồi nhìn vào căn phòng trống rỗng, không một bóng người hỏi: “Thần tiên tỷ tỷ, chị đến rồi à?”
Giọng nói lúc này của cậu hơi khác so với giọng nói trong trẻo thường ngày, có lẽ là vì vừa mới thức dậy nên giọng cậu nghe có chút mơ màng, tuy nhiên giọng nói lại nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
“Tôi đến xem cậu đó, nhóc con lạnh lùng à.”
Nhâm Xử An không ăn cơm nữa, lúc này cô đặt đũa xuống rồi chống một tay lên bàn, tay còn lại thì cầm lấy điện thoại và điều chỉnh một góc độ thích hợp, sau đó cô nhìn vào cậu thiếu niên trên màn hình: “Con búp bê hình quả bơ đó coi như là món quà tôi dành cho cậu.
Lúc cậu đi ngủ thì có thể đặt nó ở mép giường, có nó ở đó cũng giống như tôi đang ở bên cậu vậy.
Sau này cậu sẽ không còn cô đơn một mình trong phòng nữa.”
Cô biết rõ nhóc con Quý Hưng sẽ không trả lời mình một cách thẳng thắn nhưng vẫn hỏi thêm một câu: “Cậu thích nó không?”
Lúc này Quý Hưng duỗi tay rồi chạm vào con búp bê hình quả bơ.
Cậu không trả lời câu hỏi “thích hay không thích”, mà sau đó cậu đã hỏi ngược lại Nhâm Xử An: “Quả bơ là gì?”
“Quả bơ là một loại trái cây màu xanh có thể phết trực tiếp lên bánh mì, trộn với salad, hoặc kẹp vào bên trong bánh sandwich, tôi rất thích ăn nó.”
Cuối cùng Quý Hưng cũng cầm lấy con búp bê hình quả bơ trước mặt lên rồi ôm nó một cách cẩn thận.
Đầu con búp bê không hề nhỏ, nó lớn bằng một nửa cơ thể của cậu.
Chất vải cùng với bộ lông mềm mại của nó cọ lên người làm đứa bé còn nhỏ tuổi như cậu cũng trở nên nhạy cảm hơn, đáy lòng bình thường rất lạnh lùng nhưng nay cũng trở nên mềm nhũn.
Vẻ mặt lạnh lùng cũng đã dịu đi một chút, lúc này Nhâm Xử An có thể nhìn thấy dòng chữ [Mức độ thiện cảm: +2] xẹt qua người cậu.
“Sao đột nhiên chị lại tặng quà cho tôi?”
Thần tiên tỷ tỷ thường mua cho cậu một số đồ dùng cần thiết nhưng đây là lần đầu tiên cô mua cho cậu một con búp bê.
Ngoài việc dùng để trang trí thì nó chẳng làm được gì cả.
Và đây cũng là lần đầu tiên cô nói với cậu rằng “món quà” này dành cho cậu.
Nhâm Xử An đột nhiên nhìn vào ngày tháng trong trò chơi, lúc này khóe môi cô chợt cong lên.
“Vì hôm nay là ngày một tháng sáu.”
Sau khi nói xong, cô lập tức thấy được những thay đổi rõ rệt trên khuôn mặt của Quý Hưng, bỗng nhiên lúc này cô lại cảm thấy có chút vui mừng.
Hai mắt Quý Hưng sáng lên, còn khóe môi cậu chỉ cong nhẹ nên rất khó để nhận ra.
Giọng nói chứa đựng niềm vui rất rõ của cậu thanh niên vang lên: “Thần tiên tỷ tỷ, sao chị lại biết hôm nay là sinh nhật của tôi thế… cảm ơn chị.”
Nhâm Xử An:…
May mà cô không nói thẳng ra đó là món quà dành cho ngày một tháng sáu, là ngày quốc tế thiếu nhi.
Nếu không thì cô tin chắc rằng nhóc con lạnh lùng Quý Hưng này sẽ lập tức giảm mức độ thiện cảm của mình xuống chỉ còn số âm mất.
…
“Tất cả là do cô đã sinh ra một đứa con tạp chủng như vậy.”
“Anh nghĩ tôi muốn sinh con cho anh à, ngày hôm đó tôi đã nói là không thể cho anh rồi, không phải do anh sao.”
“Chỉ có ma mới biết được đứa tạp chủng đó là của cô với ai tạo ra thôi…”
Tiếng cãi vã đau thấu tim cùng tiếng bát đũa rơi loảng xoảng xuống đất.
Quý Hưng biết cậu không bao giờ được chào đón ở trong cái nhà này, cậu là gánh nặng mà không ai muốn có.
Cậu đã từng nhìn thấy ngày sinh của mình trên sổ hộ khẩu.
Nhưng mà cậu chưa bao giờ dám mong rằng cậu sẽ có một ngày sinh nhật vui vẻ như những đứa trẻ cùng tuổi khác vì sự ra đời của cậu không phải là mong muốn của mọi người.
Mọi người luôn gièm pha ngày sinh nhật của cậu.
Vậy mà vào sinh nhật hôm nay, thần tiên tỷ tỷ đã tặng cho cậu món quà đầu tiên trong cuộc đời, đó là…
Một con búp bê hình quả bơ.
Thần tiên tỷ tỷ luôn nói với cậu rằng sự tồn tại của mỗi một người đều là món quà của trời cao, mỗi người là những cá thể duy nhất và đều có giá trị để tồn tại.
Vì vậy, cô đã chúc cậu sinh nhật vui vẻ.
Trong căn phòng cũ trống rỗng, lúc này có một bài hát chúc mừng sinh nhật vang lên.
“Happy birthday to you, happy birthday to you…”
Giọng của Nhâm Xử An vang lên.
Quý Hưng đang ôm lấy con búp bê hình quả bơ màu xanh, trên cặp lông mày của cậu chứa đựng một niềm vui nào đó khó tả.
“Cảm ơn thần tiên tỷ tỷ, sau này chị…vẫn sẽ tổ chức sinh nhật cùng với tôi chứ?”
Giờ đây Quý Hưng đã chịu nói chuyện với Nhâm Xử An nhiều hơn lúc đầu.
Có vài câu hỏi, nếu cảm thấy không ngại lắm thì cậu đều sẽ hỏi một cách thẳng thắn chứ không còn giữ kín trong lòng tất cả mọi chuyện nữa.
Những thay đổi của cậu là điều mà Nhâm Xử An rất thích.
Cô nhẹ nhàng trả lời: “Đương nhiên rồi, sau này tôi sẽ luôn ở bên cạnh cậu.”
Sau khi nói xong, một lúc sau Nhâm Xử An bỗng nhìn thấy trên màn hình một người luôn thờ ơ với mọi người, một cậu thanh niên luôn từ chối người khác, nhưng lúc này khóe mắt của cậu lại đang cong lên, đôi mắt hẹp dài híp vào còn đôi môi thì khẽ nhếch…
Trên mặt cậu lộ ra một nụ cười vừa ngại ngùng vừa vui vẻ.
Nhâm Xử An lập tức ngây người.
A a a a a a nhóc con đang cười kìa!
Nhóc con thực sự đã cười, nhóc con cười lên thật sự trông rất đẹp!
Cô chơi trò chơi này đã hơn nửa năm nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy nhóc con Quý Hưng cười.
Mặc dù Quý Hưng không nói gì nhưng Nhâm Xử An có thể cảm nhận được niềm vui từ trong tận đáy lòng của cậu.
Cô còn cảm nhận được khao khát muốn có một người để “làm bạn” của cậu.
Trong lúc đang ngây người thì Nhâm Xử An đột nhiên phát hiện trên người Quý Hưng hiện lên rất nhiều [Mức độ thiện cảm: +1] màu hồng, từng cái từng cái một hiện ra trông cứ như một đám bong bóng màu hồng.
Và Quý Hưng, người đang đắm chìm trong đám “bong bóng màu hồng” ấy, giờ đây má cậu lại đột nhiên ửng hồng lên.
Đôi mắt cậu sáng lấp lánh như xuyên qua màn hình nhìn thẳng vào Nhâm Xử An đang ở bên này.
Lúc này không ai nói gì, họ chỉ nhìn nhau và không nói lời nào.
Thời gian ở trong trò chơi đang dần trôi qua, Quý Hưng cũng không dừng lại quá lâu.
Cậu đặt con búp bê hình quả bơ lên đầu giường rồi bước xuống.
Cho đến bây giờ cậu mới nhận ra rằng vừa rồi hình như mình đã bộc lộ quá nhiều cảm xúc rồi.
Lúc này nhìn cậu có vẻ hơi buồn, sau đó cậu nói với Nhâm Xử An: “Tôi đi lấy nước rửa mặt đây.”
“Cậu đi đi.”
Tâm trạng của Nhâm Xử An quả thật đã tốt lên rất nhiều, ngay cả cách nói âm cuối của cô cũng cao lên, rõ ràng là cô rất vui.
Chỉ một lúc sau thì Quý Hưng đã bê một chậu nước quay lại.
Cậu nghe thấy Nhâm Xử An đang nhẹ nhàng ngâm nga một bài hát mà cậu chưa từng nghe bao giờ, vậy nên Quý Hưng đã ngập ngừng hỏi: “Thần tiên tỷ tỷ, hôm nay tâm trạng của chị có vẻ rất tốt nhỉ?”
“Ơ ~ rõ ràng như vậy sao?”
Nhâm Xử An đặt điện thoại xuống bàn rồi cầm đũa lên, thức ăn trên bàn vẫn chưa nguội nên cô đã tiếp tục ăn cho xong bữa trưa.
“Hôm nay tôi đã quyết định chọn một công ty để ký hợp đồng lâu dài sau này, đó là một công ty rất có tiếng trong ngành.
Tôi cảm thấy sau này tương lai của mình sẽ ngày càng tốt hơn nên tất nhiên là tôi vui rồi, hơn nữa… hôm nay nhóc con còn cười với tôi nữa.”
Nghe thấy giọng nói giễu cợt của Nhâm Xử An ở cuối câu, đột nhiên Quý Hưng đang rửa mặt vội vàng cầm lấy chiếc khăn đặt ở bên cạnh phủ lên mặt mình để che đi đôi má đang từ từ nóng lên.
Không phải chỉ là… chỉ là cười thôi sao, có gì mà cô lại cảm thấy vui như vậy chứ.
“Tôi đã gặp được một đại lão trong ngành, mới nhìn thì thấy rất lạnh lùng nhưng không ngờ… thầy ấy lại hiền hơn rất nhiều so với những gì tôi nghĩ.
Tuy thầy ấy ít nói nhưng tính tình lại rất tốt, hơn nữa đối với một diễn viên nhỏ như tôi mà cũng không tính toán gì, điều này thật sự khiến tôi rất bất ngờ.”
Nhâm Xử An nói một cách ngắt quãng.
Từ lâu cô đã quen với “trí năng” của trò chơi này, cô biết rằng nếu mình nói với nhóc con Quý Hưng những suy nghĩ trong lòng thì sau khi Quý Hưng nghe được những suy nghĩ ấy, có thể cậu sẽ cho cô một vài câu trả lời.
Cho nên trong cuộc sống, mỗi khi gặp phải chuyện tốt hay chuyện xấu gì, cô đều muốn nói chuyện với nhóc con Quý Hưng.
Quý Hưng theo thói quen lấy một bát cơm rang từ trong bếp rồi đặt lên bàn.
Cậu vẫn luôn im lặng và hầu như không nói lời nào, cứ như thể cậu đang tự đắm chìm trong thế giới của riêng mình vậy.
Nhưng Nhâm Xử An biết rằng cậu vẫn luôn lắng nghe những gì cô nói và làm một người biết lắng nghe.
“Tóm lại, sau này cuộc sống của tôi nhất định sẽ ngày càng tốt hơn.
Đợi sau khi tôi kiếm được nhiều tiền, chúng ta sẽ cùng nhau ăn sung mặc sướng, cậu thấy thế nào, có mong chờ không?”
Quý Hưng ăn bữa sáng một cách cẩn thận rồi lấy giấy vệ sinh lau đi lớp dầu mỡ dính trên khóe miệng mình.
Sau khi nuốt hết thức ăn trong miệng thì cậu mới từ từ nói: “Tôi không cần ăn sung mặc sướng đâu, tôi chỉ muốn…”
Lúc nào thần tiên tỷ tỷ cũng ở bên cạnh tôi.
Cậu không thể thốt ra câu nói cuối cùng khỏi miệng mình.
Quý Hưng dừng một lúc rồi đột nhiên cậu lại nghĩ đến phương pháp mà trước đây cậu từng thấy những đứa trẻ khác ở trong trường hay dùng, nên cậu đã đặt bàn tay nhỏ của mình lên bàn và nắm bốn ngón tay lại, chỉ có ngón út là thò ra ngoài.
Cậu nói: “Ngoéo tay.”
“Hả?”
Nhâm Xử An không phản ứng kịp.
Cô nhìn cậu thanh niên đang mím chặt môi trên màn hình, cô ngẩn người một lúc rồi mới chợt hiểu ra, nhóc con Quý Hưng muốn cô hứa rằng mình sẽ mãi mãi ở bên cạnh cậu, cô không được bỏ rơi cậu giống như bố mẹ cậu từng làm.
Cô muốn ngoéo tay theo ý của Quý Hưng nhưng trò chơi này lại không cho phép.
Ngón tay của cô khẽ chạm vào bàn tay đang đặt trên bàn của nhóc con Quý Hưng trên màn hình nhiều lần, lần nào cô cũng nhận được một câu trả lời giống nhau từ hệ thống…
[Chức năng cảm ứng chỉ được mở khóa ở cấp độ 20.]
Trong trò chơi này, cô có thể dịch chuyển tất cả theo ý muốn của mình nhưng điều duy nhất cô không thể làm là chạm vào Quý Hưng.
Ôi, cái trò chơi đáng ghét này, nó lại nghĩ ra cách mới để ăn tiền của cô rồi.
Nhìn vào màn hình, đôi mắt tràn đầy niềm tin và hy vọng của Quý Hưng khiến trong lòng Nhâm Xử An như nghẹn lại bởi vì tức giận.
Nhà sản xuất trò chơi, ông có còn lương tâm không thế hả!
Bẫy tiền người khác kiểu này ông không thấy xấu hổ à?
Nhâm Xử An nghiến răng nghiến lợi, bối rối một lát.
Cuối cùng, cô đã thuyết phục mình nạp một trăm tệ vào game để mua một cơ hội chạm tay với một lý do chính đáng như: “Sau này tôi sẽ ký hợp đồng với Ám Lam, hôm nay tôi rất vui nên rất vui xứng đáng được chúc mừng một chút.”
…
Quý Hưng duỗi tay nhỏ ra để nguyên lên bàn như thế, ngón út buông thõng trong không trung.
Thần tiên tỷ tỷ không móc tay với cậu.
Có lẽ là không muốn hứa hẹn với một đứa trẻ giống như cậu.
Hoặc có lẽ là… Thần tiên bọn họ sẽ không dùng phương thức này để ước định với mọi người?
Quý Hưng đã bắt đầu học cách tìm lý do cho thần tiên tỷ tỷ, trong lòng suy nghĩ có nên giải thích với thần tiên tỷ tỷ không.
Đang suy nghĩ miên man, bỗng nhiên cậu cảm giác được có ngón tay ấm áp đang bao bọc lấy ngón út của cậu.
Bên tai có một giọng nói thanh thúy, dịu dàng truyền đến: “Móc tay một trăm năm không thay đổi.”
Nói xong mặc dù không nhìn thấy nhưng cậu cảm nhận được đối phương dùng ngón tay cái của chính mình ấn nhẹ vào ngón tay của cậu.
Sau đó, một bàn tay to xoa đầu cậu mấy lần, sờ mái tóc ngắn mà cậu đã giữ gìn cẩn thận, giờ lại rối tung như tổ quạ vậy.
“Phụt” một tiếng, thần tiên tỷ tỷ nhìn cậu dáng vẻ của cậu rồi cười lớn.
“Vậy cậu an tâm chưa? Sau khi móc tay ấn định, tôi nhất định sẽ không bỏ rơi cậu đâu.”
Quý Hưng mím môi mỏng, hai tai đỏ bừng, gật đầu không nói chuyện.
Trong lòng hạnh phúc đến mức không cách nào nói rõ được.
…
Khi đoàn làm phim quay phim, họ sẽ không quay theo trình tự ban đầu của kịch bản.
Vì tiết kiệm chi phí, họ sẽ tập trung các cảnh giống nhau hoặc các diễn viên có cùng phân đoạn để tiến hành quay, các diễn viên sẽ không quay theo trình tự phát triển tình cảm của cốt truyện, vậy nên đó sẽ là thử thách lớn để truyền tải tình cảm và cảm xúc.
Trong “Ám Dũng”, thời gian một cảnh quay cần được phê duyệt và báo cáo chỉ có hai ngày.
Vì vậy, vai trò của cảnh quay này đặc biệt quan trọng, đòi hỏi các diễn viên phải phối hợp ăn ý với nhau, nhất định không thể sai quá nhiều lần.
Vai diễn của Quý Lan trong cảnh này rất khó khăn.
Nhâm Xử An rất muốn xem kỹ năng diễn xuất của vị này mạnh đến mức nào nên liền đi đến trường quay để quan sát.
Phim trường lúc này hơi hỗn loạn.
Tất cả các nhân viên chiếu sáng, chụp ảnh, trang phục đều có mặt tại trường quay.
Đạo diễn nhìn chằm chằm vào màn hình trước máy, trên tay cầm bộ đàm, thỉnh thoảng nói vài câu gì đó.
Nhâm Xử An vừa đến trường quay, lập tức cảm thấy hình như biểu cảm của mọi người xung quanh nhìn mình…
Có vẻ không giống nhau.
Trước đây, khi cô chủ động chào hỏi thì mọi người chỉ gật đầu đáp lại một chút.
Nhưng bây giờ ngay khi cô đi ngang qua, nhân viên đoàn làm phim liền mỉm cười với cô: “Xử An tới à.”
“Đến rồi, đến rồi ạ.” Cô hơi kinh ngạc, vội vàng đáp lại.
Trên đường đi luôn có người chào hỏi với cô, có một số diễn viên nhỏ không quen đang thì thầm nói chuyện cũng quay ra hỏi thăm cô.
Cô suy nghĩ kỹ hơn một chút rồi mới chợt nhận ra.
Có lẽ vì chính miệng Đoạn Tranh Vanh thừa nhận Ám Lam muốn ký hợp đồng với cô.
Và “Ám Dũng” cũng là một bộ phim truyền hình được Ám Lam đầu tư và giám chế, đây chẳng khác gì sân nhà của Ám Lam cả.
Cho dù có diễn viên nào ghen ghét việc cô bay lên đầu cành cây biến thành phượng hoàng đi chăng nữa thì họ cũng sẽ không thể nói gì ở trong đoàn làm phim.
Ngay khi Nhâm Xử An vừa tới trường quay, Tiểu Tống tinh mắt nhìn thấy cô nên nhanh chóng vòng qua một số nhân viên trong đoàn đi tới bên cạnh Nhâm Xử An.
“Chị Xử An.”
Anh ta gọi Nhâm Xử An với giọng điệu rất cung kính lễ phép, bởi vì anh ta có thể nhìn ra được vị trí của Nhâm Xử An ở trong lòng Quý Lan.
Hơn nữa, đối với chị gái dịu dàng dễ gần lại còn xinh đẹp như vậy thì sao lại thể hiện thái độ không tốt được chứ.
Nhâm Xử An nhẹ gật đầu với anh ta, lên tiếng chào hỏi: “Tiểu Tống.”
Tiểu Tống hỏi: “Chị Xử An đến tìm anh Lan sao? Hay là đến tìm anh Tranh Vanh ạ? Hôm nay anh Tranh Vanh có việc bận, vào chiều hôm qua anh ấy đã rời đoàn làm phim để về đế đô rồi.”
“À, không, không có, tôi không phải đến tìm bọn họ đâu…”
Nhâm Xử An còn chưa nói xong, liền bị người khác ngắt lời.
“Vậy nhất định là tới tìm anh rồi?”
Cô quay lại nhìn người vừa mới nói thì thấy bộ dạng cà lơ phất phơ của vị nhị thế tổ Sở Dĩ Lam, anh ta cười lộ ra hai hàm răng trắng.
Này, răng trắng như thế thì đi quảng cáo kem đánh răng cho rồi.
Nhâm Xử An biết với tính cách này của Sở Dĩ Lam, chắc chắn sẽ không quan tâm đến việc người khác có nói đùa cùng anh ta hay không.
Vì vậy anh ta liền chắp hai tay lại: “Làm phiền rồi, tôi lập tức đi ngay, tạm biệt.” Quả nhiên Sở Dĩ Lam không tức giận dù chỉ một chút, cười “Ha ha” vài tiếng, sau đó còn đi theo chọc cười.
Cuối cùng anh ta hỏi Tiểu Tống một câu: “Thần tượng đâu rồi? Không phải hôm nay thần tượng có mấy cảnh quay sao, sao tôi không thấy thần tượng đâu cả?”
“Anh Lan đang ở bên kia tập diễn với chị Mạt Mạt, một lát nữa phải cần quay cảnh đối địch của họ mà.” Tiểu Tống đáp.
Chu Mạt Mạt là nữ chính của bộ phim truyền hình này, cũng là một trong hai ngôi sao hàng đầu của công ty Điện ảnh và Truyền hình Ám Lam.
Bộ phim truyền hình “Ám Dũng” có rất ít câu thoại tình cảm nhưng tình cảm giữa nam chính và nữ chính thật sự rất sâu đậm.
Tuy nhiên, khi đất nước lâm nguy thì mối quan hệ cá nhân giữa nam chính và nữ chính lại lộ ra rất ít.
Điều này dẫn đến việc giữa bọn họ xuất hiện kiểu tình cảm cùng ủng hộ giúp đỡ lẫn nhau hơn là tình yêu, cứ tưởng như không có chút tình cảm nào giữa hai người cả.
Cảnh hôm nay là một trong những khoảnh khắc hiếm hoi của bộ phim, chính là lúc nam chính và nữ chính phải đối diện với nguy hiểm, tình cảm nam nữ được bộc lộ một cách mãnh liệt.
Quý Lan đúng là có kỹ năng diễn xuất trời phú nhưng anh cũng không phải hoàn toàn hoàn mỹ.
Điều mà anh không am hiểu nhất chính là phim về tình cảm nam nữ.
Bởi vì vậy nên những tác phẩm trong quá khứ của anh đều là phim chiến tranh, kinh dị, truy tìm quyền lực, văn nghệ u ám, thậm chí một số phim tiên hiệp khi anh mới ra mắt nhưng không có phim nào hoàn toàn là thể loại tình cảm lãng mạn cả.
Một diễn viên mười chín tuổi vừa mới lên đại học có khởi đầu suôn sẻ trong sự nghiệp diễn xuất nhưng chưa từng đóng phim tình cảm thanh xuân là điều cực kỳ hiếm thấy.
Đoạn Tranh Vanh đã nhiều lần nói rằng anh là một người rất ngu ngơ trong chuyện tình cảm.
Tuy nhiên, Đoạn Tranh Vanh cảm thấy về mặt này Quý Lan cũng có một lợi thế, đó là anh sẽ không bao giờ dễ dàng nảy sinh tình cảm với mọi người.
Điều này đã giúp anh bớt đi không ít rắc rối.
Hầu hết những bộ phim mà Quý Lan diễn có yếu tố tình yêu đều là hình tượng mạnh mẽ nhưng dịu dàng và hy sinh thầm lặng.
Chỉ có vài lời kịch đau buồn, phối hợp với ánh mắt “trìu mến và thâm tình” ấy cũng đủ khiến người qua đường phải ồ lên, hận không thể chui vào trong chăn rồi lăn vài vòng trên giường ấy chứ.
Trong kịch bản lần này của “Ám Dũng”, nam nữ chính đã kìm nén cảm xúc của mình vì việc chính nghĩa của đất nước, đặt việc lớn của đất nước lên vị trí quan trọng nhất trong cuộc sống của mình.
Đằng sau sự kìm nén này chính là những dòng cảm xúc bùng nổ.
Phân đoạn này chính là cảnh nam chính sẽ bùng lên tình cảm mãnh liệt như vậy.
“Cảnh tiếp theo rất khó khăn, nhưng thần tượng nhất định sẽ làm tốt thôi.”
Sở Dĩ Lam cũng đã đọc qua kịch bản nên biết rằng cảnh này khá khó, đồng thời đây cũng là một trong những phần có cốt truyện hấp dẫn nhất trong toàn bộ bộ phim.
Tuy nhiên, anh ta không hề lo lắng về kỹ năng diễn xuất của Qúy Lan, chỉ nói là: “Tôi đã xem qua tất cả các bộ phim thần tượng, anh ấy kiểm soát rất tốt tình cảm nam nữ.
Điều đó cho thấy thần tượng không phải không am hiểu về phim tình cảm nhưng đơn giản chỉ là không muốn diễn mà thôi.”
Trong khi đang nói chuyện, Quý Lan và Chu Mạt Mạt đi song song bên cạnh nhau.
Cả hai người đều đã thay xong trang phục, thoạt nhìn có vẻ rất xứng đôi.
Đây là lần thứ hai Nhâm Xử An nhìn thấy Chu Mạt Mạt ở khoảng cách gần như vậy sau lễ khai máy.
Không thể không nói Chu Mạt Mạt quả nhiên xứng đáng là người đứng đầu của Ám Lam.
Cho dù có trang điểm đậm cũng không ngăn được vẻ đẹp khuynh nước khuynh thành giữa hai lông mày của cô ta, một cái nhăn mày hay một nụ cười cũng rất đẹp.
Ánh mắt của cô ta quét qua mọi người, dừng lại một chút trên mặt Nhâm Xử An, sau đó bỗng nhiên quay đầu rời đi, tiếp tục nói chuyện với Quý Lan.
“Xinh đẹp quá, khí chất cũng rất tuyệt vời.”
Nhâm Xử An bị Chu Mạt Mạt nhìn như vậy, không khỏi mở miệng thở dài.
Sở Dĩ Lam không cẩn thận vỗ bả vai của Nhâm Xử An, an ủi cô nói: “Khí chất đều có thể từ từ bồi dưỡng mà.
Khi cô đến tuổi của cô ấy thì khí chất của cô cũng không kém gì đâu.”
Nhâm Xử An:…
May là Chu Mạt Mạt không nghe thấy lời nói này.
Nếu như cô ta phát hiện ra thì Sở Dĩ Lam thực sự khiến người khác choáng váng ấy chứ.
Anh ta không phải kiểu khiến người khác không ghét mà là không thể ghét nổi, thậm chí chỉ cần anh ta mở miệng ra cũng có thể khiến người ta oán hận, tức giận trong lòng mà không thể trút ra được.
Chu Mạt Mạt ra mắt cũng tương đối trễ, năm hai mươi ba tuổi mới chính thức ra mắt, bây giờ đã ba mươi mốt tuổi rồi.
Khi đó Quý Lan vừa cùng bạn bè cùng thành lập ra Điện ảnh và Truyền hình Ám Lam.
Đây là một công ty mới nên cũng không ôm ấp hy vọng có thể ký hợp đồng với nghệ sĩ nổi tiếng khi mới thành lập.
Chu Mạt Mạt chính là một trong số những người mới ký hợp đồng với công ty của Quý Lan.
Cô ta đã hơn ba mươi tuổi rồi, lớn hơn Nhâm Xử An bảy tuổi.
Nhưng có thể bảo dưỡng nhan sắc như bây giờ là rất xuất sắc rồi.
Cho dù là nữ chính trong phim thần tượng cũng có thể cân tất.
Và những lời Sở Dĩ Lam nói ra đều là lời thật lòng.
Nhưng dù nghe thế nào đi nữa thì câu nói đó cứ như đang chế nhạo Chu Mạt Mạt lớn tuổi vậy.
Nhâm Xử An có chút bất đắc dĩ ôm trán: “Cũng may, tôi với anh có quan hệ không tệ lắm, nếu không mỗi ngày đều bị anh làm cho tức chết.”
Sở Dĩ Lam dường như nhận thức ra lời nói của mình rất dễ khiến mọi người nghĩ nhiều, anh ta có chút xấu hổ gãi đầu.
“Ha ha ha, là lỗi của tôi, lỗi của tôi, chị Mạt Mạt vẫn còn trẻ đẹp như vậy, đóng phim cũng rất giỏi.”
Nhâm Xử An giật giật khóe miệng.
Cô có mà tin quỷ ấy, trong mắt của Sở Dĩ Lam đỗi vương chính là thần tượng của anh ta.
Chu Mạt Mạt đã từng tham gia diễn xuất trong một số bộ phim tình cảm lãng mạn, đối với việc xử lý chuyện tình cảm đúng là dễ như trở bàn tay, rất thuận lợi.
Điều đó cũng có thể tạo ra một môi trường tốt để Quý Lan dễ dàng nhập vai diễn hơn.
Trong máy quay, mưa như trút nước khiến hai người gần như ướt sũng.
Mục đích ban đầu của cô chính là quan sát diễn xuất của Quý Lan, Nhâm Xử An không chớp mắt nhìn chằm chằm vào màn biểu diễn của Mạt Mạt và Quý Lan.
Trong lòng cô không thể không ngạc nhiên thán phục màn biểu diễn của hai người bọn họ, thật sự quá xuất sắc.
Nhâm Xử An thường xuyên thấy diễn xuất của Qúy Lan trong các bộ phim truyền hình và điện ảnh.
Tuy nhiên khi nhìn thấy cảnh quay phim trực tiếp như thế này, anh chỉ cần quay liên tục vài lần một phân đoạn nào đó rồi chọn ra cảnh tốt nhất trong số đó mà thôi.
Thật ra muốn cảnh quay đạt được mức tương đương nhau thì cũng không quá khó đối với một đại thần như anh.
Nhưng cô không ngờ rằng mỗi cảnh quay của anh đều hoàn hảo gần như nhau đến thế.
Đối với đoạn ngắn bộc phát cảm xúc kia, Qúy Lan cảm thấy mình có thể diễn tốt hơn nên đã quay tổng cộng 3 lần.
Mỗi phân đoạn đều khiến người ta cảm nhận được tình cảm mãnh liệt trên khuôn mặt của anh.
Thậm chí Nhâm Xử còn muốn khóc đến nơi rồi.
Bộc phát tình cảm đòi hỏi rất nhiều sức lực, cũng rất dễ bị cuốn quá sâu vào bộ phim.
Sau cảnh khóc, có rất nhiều diễn viên sẽ không thể thoát khỏi cảm xúc trong một thời gian dài.
Khi Quý Lan quay xong ba cảnh đầu, Tiểu Tống tranh thủ thời gian cầm một tấm chăn thật dày ra bao lấy người của Quý Lan.
Chu Mạt Mạt đi theo Quý Lan hỏi: “Quý Lan, một lát nữa để trợ lý của tôi rót cho anh một ly nước nóng uống được không?”
“Không cần, tôi không lạnh.”
Quý Lan nhàn nhạt đáp lại, không quan tâm đến chuyện này lắm.
Anh chịu được rét nên không cảm thấy rất lạnh.
Vả lại anh cũng không muốn đi quá gần Chu Mạt Mạt.
“Anh còn khách khí với tôi làm gì?” Chu Mạt Mạt nhẹ giọng cười, vừa đi theo bên cạnh Quý Lan, vừa liếc qua hai tay trống trơn của Tiểu Tống.
Sau đó, cô ta nói đầy thân thiết: “Tốt hơn vẫn nên uống chút đồ nóng làm ấm thân thể đi.”
Lúc này Quý Lan cũng không trả lời lại.
Lát nữa vẫn có những cảnh quay khác nên anh quấn một chiếc chăn dày ngồi ở một bên, nghỉ ngơi hai phút.
Trong ngày mùa đông giá lạnh, mái tóc của Qúy Lan thậm chí còn hơi cứng lại.
Nhâm Xử An sợ lạnh, khi thấy người khác mặc ít cô cũng cảm thấy lạnh.
Chỉ cần liếc qua Quý Lan thôi cô cũng cảm thấy run cầm cập rồi.
Nhưng Quý Lan toàn thân ướt đẫm trong gió như vậy, hành động như thể anh không cảm thấy lạnh chút nào cả.
Trên khuôn mặt lạnh lùng của anh không thể hiện chút cảm xúc nào..